CHƯƠNG 15: TẦN TƯ, TA CHỜ NGÀY NÀO ĐÓ!
Editor: Javiko
Bạch Niệm Phàm cách hơi nước, thấy không rõ vẻ mặt Tần Tư, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ cũng bị lời nói thâm tình kia nháy mắt bình ổn.
“Tiểu Tư, ta. . .” Bạch Niệm Phàm vừa định nói chuyện, lại bị Tần Tư bưng kín miệng, y khó hiểu nhìn Tần Tư.
Tần Tư lấy một chiếc khăn mặt, khẽ vuốt lưng Bạch Niệm Phàm lưng nói: “Ca ca, ngươi cái gì cũng không cần phải nói, cái gì cũng không cần phải làm. Ngươi chỉ cần làm một giáo viên tốt, còn ta sẽ làm một học sinh ngoan. Ta biết tuổi ta còn nhỏ, nhưng trong lòng ta hiểu được, có lẽ hiện tại, ta chỉ có thể vụng trộm ôm ngươi như vậy, nhưng sớm hay muộn cũng có một ngày, ta sẽ chính đại quang minh nói cho mọi người, ta, Tần Tư chỉ yêu duy nhất một người, đó là Bạch Niệm Phàm.”
Trong mắt Bạch Niệm Phàm lệ quang lóe ra, hai tay vòng qua thắt lưng Tần Tư, vùi đầu tựa vào bờ vai của hắn. Đệ đệ không cùng huyết thống này của y, luôn chỉ có một người, luôn kiên cường như thế, . . . Làm cho người ta đau lòng.
“Tần Tư, ta chờ ngày nào đó.” Bạch Niệm Phàm ở bên tai Tần Tư nhẹ giọng nói, không phải “Tiểu Tư”, mà là “Tần Tư” .
“Bạch Niệm Phàm, tin tưởng ta, ngày đó, sẽ không quá xa. Ta đã trưởng thành, đã không còn là tiểu nam hài kia nữa .” Tần Tư hôn tóc Bạch Niệm Phàm, ôn nhu mà thỏa mãn. Trong phòng tắm, nhiệt khí quấn quanh, dòng nước ào ào chảy xuôi. Ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp kính mờ, khiến hai người đang ôm nhau nhiễm lên một tầng sắc thái thản nhiên , ngọt ngào .
Ngày mùa thu tươi đẹp, không khí trong veo sảng khoái, tràn ngập hương vị thiên nhiên, toàn bộ Xuân Đăng học viện tổ chức đi dã ngoại nghỉ ngơi. Các học sinh trên xe đều mang theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt, vừa ăn vừa trò chuyện .
“Nghe nói. . . Bạch lão sư của chúng ta có vị hôn thê? Mấy ngày trước đây nhìn y thật rạng rỡ, càng ngày càng chói lọi đâu!” Bát quái Vương Tiểu Tân đồng học tiếp tục rải tin tức “tin cậy”, dẫn tới một đống nữ sinh vây quanh hắn líu ríu.
“Không có khả năng! Bạch lão sư là Bạch Mã Vương Tử được chào đón nhất trong trường, vẫn đều là độc thân! Cho tới bây giờ chưa thấy qua y đến gần nữ sinh nào! Nếu là thực sự thì sao cả bóng dáng cũng chưa gặp qua a?”
“Nói không chừng là thật đấy! Kim ốc tàng kiều, vì Bạch lão sư có vị hôn thê nên mới không có cảm giác gì với hoa hậu giảng đường lớn nhỏ trong trường đâu!”
“Ai ── thật sự là đáng tiếc ── ” Đường Ny tựa vào cửa sổ bên cạnh, vừa đọc truyện tranh vừa ăn khoai tây chiên, lỗ tai thường động động, lông mi nhẹ nhàng nhếch lên.
Ngọc Ngọc nhìn cảnh vật trôi qua bên ngoài, kéo xuống tai nghe ghé sát vào Đường Ny nhỏ giọng nói: “Ny Ny, đêm qua, tuy rằng không thấy rõ lắm nhưng ngươi nói người ôm hôn Bạch lão sư rốt cuộc là ai a?”
Đường Ny buông sách, hung hăng nuốt mấy miếng khoai tây lớn: “Nhìn thực nhìn quen mắt, bất quá có thể khẳng định là. . . Không phải nữ . . . Nào có người con gái nào cao như vậy. . .”
Ngọc Ngọc lắp bắp kinh hãi, ý nghĩ trong lòng cùng Đường Ny không mưu mà hợp, nàng nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Khó trách nghe nói Bạch lão sư vẫn đều giữ mình trong sạch, nguyên lai là như vậy.”
“Ai. . .” Đường Ny thở dài.
“Sao vậy? Thất vọng rồi?” Ngọc Ngọc trêu ghẹo .
Đường Ny chu miệng lầu bầu , Ngọc Ngọc không nghe rõ, thấu đi qua vừa nghe liền vui vẻ. “Bạch Mã Vương Tử cuối cùng ở chung một chỗ với Bạch Mã Vương Tử , ta lại tin tưởng vào tình yêu . . . Thật sự là tốt đẹp a. . . Vật lí trị liệu cho mắt, hiện tại bắt đầu. . . Đáng giận! Tần Tư cư nhiên không đi cùng! Bạch lão sư cũng vậy! Cả ngày bận cuộc thi toán học, ngay cả hoạt động của lớp cũng không tham gia được!”
Ngọc Ngọc trước mắt sáng ngời, nhỏ giọng nói : “Tối hôm qua người đó không phải là Tần Tư đấy chứ? Ta nhìn có chút giống. . .”
Đường Ny sửng sốt, lập tức hiểu rõ nở nụ cười, câu cổ Ngọc Ngọc ôm thành một đoàn.
“Ngọc Ngọc, đây chính là bí mật của riêng ta và ngươi. . . Hư ── ngươi nói, Bạch lão sư cùng Tần Tư, người nào là lão công, người nào là lão bà?” Đường Ny nói thầm , hai người trốn ở trong góc, lập tức nghiên cứu lên Bạch Niệm Phàm cùng Tần Tư ai công ai thụ…
Bạch Niệm Phàm đang vội vàng đi ở trong trường bỗng hắt xì vài cái, bên tai cũng đỏ lên.”Ban ngày ban mặt , là ai nói xấu sau lưng ta đâu. . .”
Y xoa hai tai có chút đỏ lên lầm bầm lầu bầu. Trong lòng lại một trận rung động, không tự giác nhớ tới Tần Tư, thầm nghĩ nói không chừng là xú tiểu tử kia nhớ y. . . Từ sau đêm đó, bọn họ hai người đều bận chuẩn bị cho cuộc thi toán sắp tới, nhoáng lên một cái đã qua hai tuần, y ngay cả thời gian tham gia hoạt động ngoại khóa với lớp phụ trách cũng đều không có. . . càng miễn bàn là thời gian hai người một mình ở chung . . . Nghĩ đến đây, Bạch Niệm Phàm lại nhớ tới đêm qua ở văn phòng tăng ca đến chín giờ, vừa xuống cầu thang đã bị Tần Tư một phen kéo đến dưới gốc cây, hôn đến nghiêng trời lệch đất, lúc đó y thậm chí còn loáng thoáng nghe được có học sinh kêu tên y. . .
Bạch Niệm Phàm đỏ mặt đi vào văn phòng, sửa sang lại tài liệu trong thời gian này, hôm nay cố gắng một phen, hẳn là có thể làm xong chuẩn bị cho cuộc thi, tiếp sau cuộc thi diễn ra, giáo viên như y cũng sẽ không vất vả như vậy nữa.
“Cũng không biết tiểu tử ra sao. Thời tiết đẹp như thế, nếu có thể cùng nhau phơi nắng mặt trời thì tốt rồi. . .” Bút máy trong tay Bạch Niệm Phàm tạm dừng trên giấy, mực loang một mảng lớn mới nhận ra. Lắc lắc tưởng niệm khác thường trong lòng, y lại vùi đầu thẩm duyệt tư liệu. Thời gian từng chút một trôi qua, Bạch Niệm Phàm dùng luôn cơm trưa cùng cơm chiều trong văn phòng, vẫn bận đến đêm khuya. Chờ y buông bút máy trong tay, xoa bóp chiếc cổ đau nhức nhìn lên đồng hồ mới phát hiện đã là mười giờ đêm.
“A, sao lại nhanh như vậy. May mà đã chuẩn bị cho tốt cả rồi . . . Mệt mỏi quá. . .” Bạch Niệm Phàm đứng dậy giãn ra thân thể, cảm giác xương sống, thắt lưng cùng bả vai đều đau, đẩy cửa ra vừa thấy, toàn bộ dãy văn phòng đều đã tắt đèn, hiển nhiên là không còn ai ở đây . Thu thập xong mọi thứ, đi toilet rửa mặt, cảm giác lấy lại được chút tinh thần sau, y liền chậm rãi trở về kí túc xá, toàn bộ học viện thật im ắng, so với ngày thường càng thêm im lặng hơn── chắc là tất cả đều đang đi dã ngoại đi . . .