CHƯƠNG 21: THỔ LỘ. CẤM KỴ NƠI VĂN PHÒNG!
Editor: Javiko
“Ân. . .” Cảm giác thỏa mãn, tâm an, cùng cảm động, mong được tràn ngập trái tim Bạch Niệm Phàm, nam nhân không ngừng trưởng thành trước mắt này, đang dùng cả tấm lòng mình nói với y, hãy cùng hắn kiên cường bước tiếp!
“Thế nào? Ca ca ngốc của ta.” Tần Tư ngồi ở trên sô pha, xoa mái tóc đen mượt của Bạch Niệm Phàm, trước kia đây là động tác đặc ái khi khích lệ hắn của ca ca, hiện tại cuối cùng đã đến phiên hắn.
“Ta thật sự là vô dụng. . . Làm cho tiểu Tư chê cười! Ta, ta không sao . . .” Bạch Niệm Phàm lung tung lau nước mắt, xấu hổ nói: “Ca ca như ta còn chẳng bằng đệ đệ ngươi!”
“Ca ca đừng nói những lời ngốc như vậy, tính cách ôn nhu của ngươi, cũng không phải là cái gì vô dụng. Huống chi. . .” Tần Tư để sát vào Bạch Niệm Phàm, ba ba hôn vài cái, “Thời điểm chúng ta ở trên giường, biểu hiện của ca ca vẫn đều tốt lắm đâu. . .”
“Đừng nói nữa! Nói tiếp thể diện của ta đều mất hết!” Bạch Niệm Phàm vốn đang xấu hổ, bị Tần Tư nói như vậy lại càng thêm ngượng ngùng vô cùng, che miệng Tần Tư, ánh mắt bay tới bốn phương tám hướng.
“Ha ha ha ha!” Tần Tư nhìn đến bộ dáng ngượng ngùng của Bạch Niệm Phàm cười ha hả, một phen kéo Bạch Niệm Phàm ngã vào trên sô pha, vừa nhu vừa chà xát, cuối cùng hai người ôm chặt lấy nhau, nhìn nhau bật cười.
Ngón tay Bạch Niệm Phàm sờ thân thể càng ngày càng cường tráng cùng khuôn mặt anh tuấn của Tần Tư, xúc cảm trong tay thực chân thật, tình yêu của Tần Tư cũng thực chân thật, làm cho y cảm giác thập phần ngọt ngào cùng hạnh phúc, dựa vào bả vai Tần Tư, y nhẹ nhàng khẽ gọi: “Tần Tư.”
“Ân?” Tần Tư ôm Bạch Niệm Phàm có chút khó hiểu nhíu mày.
“Ta thích ngươi, Tần Tư.” Tiếng nói ôn nhu trong sáng mang theo tình cảm chân thành làm cho Tần Tư nháy mắt giống như báo săn nhìn chằm chằm Bạch Niệm Phàm, trái tim kịch liệt nhảy lên , kinh tâm động phách hơn rất nhiều so với lần Bạch Niệm Phàm cởi sạch quần áo để giữ lại hắn kia.
“Hư ──” Bạch Niệm Phàm đương nhiên nhìn đến Tần Tư kích động, ngón tay ấn môi hắn ngăn trở hắn nói chuyện, “Ngươi hãy nghe ta nói, ta trước kia vẫn nghĩ đến, ta là đại người lớn, có trách nhiệm dẫn đường ngươi, trước kia ta căn bản không có biện pháp tưởng tượng, ta sẽ nguyện ý như vậy, bị ngươi ôm vào trong ngực, hôn môi, vuốt ve, thậm chí là làm tình. . .” Y đỏ mặt, tạm dừng một chút, “Ta sai lầm rồi, ngươi so với trong tưởng tượng của ta, càng thêm hiểu được tình yêu. Cho nên, ta phải thừa nhận, cho tới nay, tùy ý ngươi đối ta sách cầu, là cùng ngươi giống nhau, ta Bạch Niệm Phàm, thích Tần Tư.”
Những lời thổ lộ rõ ràng này, làm cho Tần Tư sửng sốt ước chừng có một phút. Sau đó, Tần Tư tựa như dã thú nổi điên, một phen xả bay áo Bạch Niệm Phàm, hai tay kéo một phát cúc áo sơmi đều rơi ra, ỷ vào khí lực lớn, cuốn lại áo Bạch Niệm Phàm, đem tay y trói ra sau lưng.
“Tiểu Tư! Ngươi, ngươi đây là làm cái gì! A! Quần áo hỏng rồi!” Nguyên bản Bạch Niệm Phàm còn đang cực kỳ hưởng thụ không khí dịu dàng thắm thiết này, bỗng nhiên lại bị Tần Tư nổi điên làm choáng váng, nhìn đến ngực mình lộ hết nằm trên sô pha, y lập tức ý thức được ý đồ của Tần Tư. Xem ra y thổ lộ, đối Tần Tư lực sát thương quá lớn. . . Chẳng lẽ muốn ở trong văn phòng này. . . Bạch Niệm Phàm xấu hổ đến không biết làm sao mới tốt, xoay thân thể thương lượng: “Tiểu Tư, chúng ta trở về làm. . . Được không?”
Tần Tư hai ba cái liền ném đi quần áo của mình, chặn miệng Bạch Niệm Phàm lại: “Ca ca, không còn kịp rồi! Ta hiện tại sẽ ăn ngươi! Ngươi đều câu dẫn ta như thế, ta không làm chút gì chẳng phải là thực có lỗi với ngươi !”
“Ngô ── không. . . làm. . . ở đây sẽ, sẽ bị phát hiện . . .” Bạch Niệm Phàm bị động nhận lấy Tần Tư hôn môi, đứt quãng rên rỉ , ánh mắt nhìn về phía cửa lớn hơi hơi mở ra.
Tần Tư tùy tay lấy một quyển sách bên cạnh ném qua, cửa liền đát một tiếng đóng lại, hắn trực tiếp kéo xuống khóa quần Bạch Niệm Phàm, cách quần lót sờ nắn tiểu đệ đệ của y.
“Ách ── không ── Tiểu Tư. . . Sẽ làm sô pha dơ mất ! Ngày mai ta còn phải đi làm. . .” Hai tay Bạch Niệm Phàm sau người, một cỗ lửa nóng từ hạ thân hướng thắng lên ót, bỏng cháy làm y nói năng đều lộn xộn .
“Ca ca thật sự là yêu tinh thích nói dối! Đều cứng rắn thành cái dạng này, còn không chịu nhận! Xem, nó cách quần cũng nhảy lên đâu!” Tần Tư đem quần lót kéo xuống, nhục bổng đang trướng thẳng liền nhảy ra, trong không khí hơi lạnh lắc lư.
“Chúng ta. . . Trở về làm a. . .” Bạch Niệm Phàm nhìn đến nhục bổng của mình ở trước mắt Tần Tư lúc ẩn lúc hiện, mặt nháy mắt liền đỏ lên.
“Ca ca chờ được, nó cũng chờ không được đâu.” Ngón tay Tần Tư xoa lên nhục bổng, há mồm liền ngậm vào trong miệng, một bên vuốt ve xoa nắn hai viên cầu phía dưới, một bên đối đầu nấm hồng nhạt kia hấp doãn thật sâu .
Khoang miệng nóng hổi mềm mại bao vây nhục hành cương cứng, thân thể vốn đang giãy dụa của Bạch Niệm Phàm hoàn toàn nhuyễn xuống, ngã vào trên sô pha, cúi đầu suyễn khí, chỉ chốc lát sau, theo miệng Tần Tư hấp mạnh, y liền trực tiếp ngâm kêu tiết đi ra.
“Ân hừ. . .” Tần Tư nuốt xuống mấy ngụm, ái muội trêu đùa: “Thực mau đâu, ca ca có phải hay không nghĩ đến ta, nơi này liền khẩn cấp dựng thẳng lên đâu? Giống như ta a, ca ca, ta không lúc nào không muốn làm ngươi, cho dù là thời điểm đi học. . .”
“Không, không phải như thế! Hôm nay, hôm nay là quá mệt mỏi !” Bạch Niệm Phàm bị nói đến khẩn cấp, đã quên còn đang ở trong văn phòng, bắt lấy tay Tần Tư biện giải : “Tiểu Tư chê ta không tốt?”
“Làm sao có thể.” Tần Tư một phen cởi quần áo nửa người dưới Bạch Niệm Phàm, lúc này hai người đều đã trần trụi ghé vào nhau. Sô pha da màu đen đem thân thể rắn chắc trắng nõn của Bạch Niệm Phàm làm nổi bật phá lệ mê người, hai đầu nhũ hống nhạt tiếp xúc với không khí lạnh lẽo liền dựng thẳng lên .
“Ca ca, ngươi thật đẹp.” Tần Tư tựa vào sô pha, tỉ mỉ đánh giá Bạch Niệm Phàm, ngón tay niết đầu nhũ y nhẹ nhàng nhu nắn , cúi đầu lại là một trận hôn liếm.
“Ân. . . A. . . Có điểm đau. . . Nhẹ chút. . .” Bạch Niệm Phàm hàm hồ nói , đầu nhũ bị Tần Tư làm vừa đau vừa ngứa.