Tháng hai, sắc xuân tràn ngập núi rừng.
Ánh ban mai phủ lên khắp đồng hoa bỉ ngạn, tiếng chim hót líu lo trên cành cây, từng tia nắng sớm theo cửa sổ chiếu vào phòng, phản chiếu lên trang sách và ngón tay Tiểu Thất khiến cho nàng xinh đẹp rực rỡ. Mùa xuân đã đến, các nụ hoa trên cành đã bắt đầu hé nở, sắc hồng của anh đào hòa cùng với màu đỏ rực rỡ của mạn đà la tạo nên một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Tiểu Thất đang đọc sách trong phòng thì ngủ gục, trong mộng, nàng mơ thấy một nam nhân tuấn mĩ ánh mắt lộ ra vẻ mất mác, y ôm chặt lấy nàng tựa như chẳng muốn rời, một nhát kiếm xuyên tim, làm ngực nàng nhói lên từng cơn đau đớn.
“ Hỡi thế gian tình ái là chi, tại sao mỗi người đều không thoát khỏi hai chữ “ ái tình“. Chàng thề hẹn cùng ta, hứa ở bên ta đến cuối cùng cũng chính tay chàng giết chết đoạn tình cảm của chúng ta. Nếu có kiếp sau, ta nguyện uống canh Mạnh Bà để quên hết tất cả.... quên đi chàng... để trọn kiếp không bao giờ gặp lại...”
[...]
- “ Tiểu Thất, không ổn mau theo ta về Diêm Giới”
Hoa Yêu vội vã từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt gấp gáp thấm đẫm nước mắt.
Tiểu Thất mơ màng tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại vẫn còn lưu lại trên trán, đọng lên nơi chóp mũi, hàng mi cong vút khẽ chớp mấy cái, nửa tin nửa ngờ.
- “ Hoa yêu, sao tỷ lại đến đây?”
- “ Tiểu Thất, mau đi theo ta, Diêm Vương đã xảy ra chuyện”
- “ Diêm thúc thúc? Thúc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Thất nhảy xuống khỏi ghế, nắm chặt lấy tay Hoa Yêu, trong lòng không khỏi lo lắng, Diêm thúc là người thân duy nhất còn lại của nàng, người không thể xảy ra việc gì được.
- “ Theo ta về, muội ắt sẽ rõ”
- “ Muội.....”
- “ Muội làm sao? Còn không mau đi”_ Hoa Yêu nhăn mày nhìn Tiểu Thất giọng thoáng chút lo lắng.
- “ Tỷ... chờ muội một lát”
Tiểu Thất vội gỡ tay Hoa Yêu, xoay người bước vào phòng sách, nàng không yên tâm để lại Tiểu Thần một mình thế nhưng Diêm thúc nàng cũng không thể không lo. Bàn tay nhỏ nhắn chuyển động nhẹ nhàng trên trang giấy, từng dòng chữ điêu luyện hiện ra trước mắt. Đặt bút xuống bàn, bóng dáng nàng khuất dần theo cánh cửa.
- “ Tỷ tỷ, đệ đã về”
Dạ Vô Thần mồ hôi ướt đẫm cả người, vui vẻ chạy về nhà, hôm nay y đã tìm ra cách để khôi phục hình dạng trước đây, y muốn nàng phải bất ngờ một phen. Thế nhưng...
Đảo mắt tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc, Tiểu Thất chưa bao giờ biến mất khỏi tầm mắt y, nàng đã đi đâu? Không lẽ, Dạ Vô Tình đã biết được chuyện gì? Tâm trạng Dạ Vô Thần vô cùng bất an lòng y như lửa đốt, Tiểu Thất nàng ở đâu, mau ra đây, đừng làm ta sợ...
[...]
Mây mù văng khắp Đỉnh Bỉ Ngạn, che đi màu đỏ rực rỡ, Tiểu Thất mệt mỏi lê tấm thân về nhà trúc, chỉ là nhiễm chút phong hàn, nhưng vì nhớ nàng Lão Diêm Vương lại sai người lừa gạt nàng quay về, bắt ở lại Diêm Giới năm ngày khiến cho nàng sống không bằng chết. Không biết Tiểu Thần Thần như thế nào rồi, tên tiểu tử ngốc ấy có lo lắng cho nàng không nhỉ?
Cánh cửa mở ra, mùi máu tanh xộc vào mũi làm Tiểu Thất vô cùng khó chịu, nơi ở của nàng vốn dĩ rất sạch sẽ, lại có kết giới bảo vệ, kẻ lạ mặt tuyệt không thể vào được, chẳng nhẽ...Tiểu Thần...
Một luồn hào quang chạy đến, Tiểu Thất như gió nhanh chóng né tránh mũi kiếm. Từng tiếng đinh đang va vào nhau, nàng khoát bộ hồng y rực rỡ quay trở về nguyên thân Mạnh Bà, đuôi hồ ly trắng hiện ra khiến dung nhan thêm phần diễm lệ.
Tiểu Thất không ngờ, kẻ lạ mặt võ công thật sự rất cao cường, từng chiêu đánh đến điều rất chuẩn xác, môi đào khẽ cười, Tiểu Thất nhẹ nhàng xoay người, thanh trường kiếm trên tay kẻ đeo mặt nạ rơi xuống đất.
Không chịu thua trước một nữ nhân, dù trên tay không có kiếm, nhưng mỗi chiêu thức tung ra hắn đều muốn dồn nàng vào chỗ chết.
- “ Kẻ nào to gan, lại dám vào nơi của ta làm loạn”_giọng Tiểu Thất trở nên khàn khàn, lộ rõ vẻ tức giận, không còn trong trẻo như lúc ban đầu.
Khóe môi kẻ đeo mặt nạ nhếch lên, mang theo tia bỡn cợt.
- “ Tiểu mỹ nhân nàng xinh đẹp như vậy, chỉ cần hầu hạ bổn tôn một đêm, không chừng bổn tôn sẽ đổi ý cho nàng biết thân phận”
- “ Hỗn xược”
Tiểu Thất giận dữ nhìn tên lạ mặt, hắn tự nhiên dám vô lễ với nàng, hai tay vận khí đánh úp vào y, khiến cả người hắn ngã nhào trên mặt đất.
- “ Khai mau, là kẻ nào sai ngươi đến?”
Tiểu Thất bóp chặt cổ tên hắc y nhân, gương nhan hết sức đáng sợ, ấn kí bỉ ngạn trên trán sáng rực, môi đỏ như máu, nếu là tiểu Thần cũng e rằng sẽ kinh ngạc với bộ dạng của nàng lúc này.
- “ Nếu ngươi muốn giết ta chi bằng vào xem tên tiểu tử đó như thế nào?”
- “ Cái gì? Tiểu Thần... nếu ngươi làm tổn thương một cọng tóc của Tiểu Thần, ta tuyệt đối sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.”
Nhanh chóng xoay người chạy vào trong phòng, trước mắt nàng là một vũng máu lớn, y phục Tiểu Thần nằm rải rác trên đất rách ra từng mảng lớn, Tiểu Thần đâu, Tiểu Thần đâu rồi....
Tim nàng thắt lên từng trận co rút, lồng ngực chua xót phun ra một ngụm máu lớn. Nhân cơ hội, hắc y nhân phất tay áo, dùng thuật biến mất.
[...]
Tiểu Thất thẫn thờ ngồi giữa cánh đồng bỉ ngạn, đã lâu rồi không được nàng chăm sóc. Nhìn từng cánh bỉ ngạn trong nắng, lòng nàng đau đớn vô cùng. Nàng đã đi khắp Diêm Giới lại không tìm thấy được linh hồn của Tiểu Thần, ngay cả một chút linh khí cũng không còn. Tiểu Thần đã rời đi, để lại nàng một mình.
Một giọt nước mắt rơi xuống, trước mặt là chiếc tiêu ngọc, ngày đó chính Tiểu Thần đã dùng nó để tấu nhạc cho nàng, an ủi nàng trong đêm thất tịch. Thế nhưng...bây giờ đệ đang ở đâu?
Phượng mâu nhắm lại đón nhận từng làn gió thổi vào mặt lạnh buốt, đôi môi nhẹ nhàng tấu lên khúc tiêu, mỗi giai điệu đều chất chứa thê lương, sầu não. Số phận đã sắp đặt cho nàng gặp y, cớ sao lại bắt y phải rời xa nàng. Định mệnh vốn là để trêu ngươi con người hay sao?
Hai dòng nước mắt lại lần lượt rơi xuống, trôi theo hai gò má rơi xuống từng cánh bỉ ngạn, miệng nàng không ngừng lẩm bẩm.... “ Tiểu Thần Thần“....
ϖf: