Mạnh Bà - Một Đoạn Nghiệt Duyên

Chương 7: Chương 7: Tiếng tiêu




##

Đêm đã khuya

Ánh trăng treo trên đầu liễu, gió thổi cuốn từng cánh bỉ ngạn

Tiểu Thất một mình đứng bên thềm cửa đầu nghiêng nghiêng nhìn ánh trăng chiếu bóng nàng trải dài dưới đất. Chốc chốc lại nhìn lên bầu trời, hôm nay trời thật đẹp, trăng một màu vàng tươi lấp lánh, bầu trời trong suốt không một gợn sóng, thỉnh thoảng có vài đám mây bay đến, mềm mại như tơ.

Nàng lại nhớ đến mẫu thân, ngày xưa khi còn là đứa trẻ, hễ đến trung thu mẫu thân sẽ làm cho nàng rất nhiều đồ ăn ngon, cùng nàng chơi đùa. Hơn ngàn năm, Tiểu Thất cố gắng trói đoạn kí ức ấy vào trong tim không muốn nhớ đến nữa, nhưng hôm nay Dạ Vô Thần lại khiến nàng nhớ về người.

Nở một nụ cười chua chát, bây giờ nàng lại kìm nén cảm xúc tệ đến như vậy.

Dạ Vô Thần tỉnh giấc, không thấy tỷ tỷ mình đâu, xỏ giày đi ra ngoài. Liền nhìn thấy Tiểu Thất đứng một mình bên cửa, ánh trăng rọi vào nàng mang theo nỗi buồn thê lương. Bèn cất tiếng gọi:

“ Tỷ tỷ”

Tiểu Thất xoay người về sau, gương mặt tuấn tú của Tiểu Thần thấp thoáng hiện lên, chưa kịp trả lời y, lại nghe thấy được âm thanh cằn nhằn, bất mãn

“ Khuya rồi không thấy tỷ đâu, làm đệ thật lo lắng”

“ Tỷ... không ngủ được, ta nhớ mẹ”

Dứt lời, Tiểu Thất quay lưng về phía Dạ Vô Thần, che đi giọt nước mắt sắp rơi xuống. Dạ Vô Thần lập tức cảm nhận được sự nghẹn ngào của nàng, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn.

“ Tỷ không ngủ, Tiểu Thần cũng không ngủ, đệ thổi sáo cho tỷ nghe nhé”

Tiểu Thất nghi ngờ nhìn Dạ Vô Thần, rốt cuộc y còn có bao nhiêu điều mà nàng chưa biết. Ngập ngừng một lát, thanh âm chậm rãi thốt ra một chữ:

“ Được”

Tiếng tiêu du dương vang lên, một đêm mười lăm như thế tiếng tiêu của Dạ Vô Thần lại nghe mềm mại như gió xuân, phảng phất một chút tương tư, phiền muộn khôn cùng.

Tiểu Thất dựa đầu vào cánh cửa, đôi mắt nhắm hờ cảm nhận âm thanh phát ra, gần ở bên tai nhưng lại khiến người ta cảm thấy xa tựa như thiên sơn vạn thủy.

Dạ Vô Thần chăm chú thổi tiêu, nhưng không quên quan sát vẻ mặt của nàng. Đột nhiên trong lòng có chút chua xót, hỗ thẹn. Ở bên cạnh nàng lâu như thế, hắn lại cứ nghĩ rằng nàng vô tư như đứa trẻ, hóa ra tỷ tỷ lại có mặt đau lòng như vậy.

Tiểu Thất cứ lẳng lặng nghe, tiếng tiêu truyền đến sự ấm áp, tha thiết cùng sự quan tâm, Tiểu Thất thấy bản thân mình thật quá yếu đuối lại để một đứa trẻ an ủi. Nàng sợ ngày mai Tiểu Thần sẽ chê cười nàng đi.

“ Tiểu Thần, tỷ mệt rồi muốn nghĩ ngơi”

Dạ Vô Thần lấy cây tiêu ra khỏi bờ môi, gật đầu một cái, nhẹ giọng nói:

“ Tỷ ngủ sớm đi, đệ muốn ở ngoài này một lát”

“ Được”

Tiểu Thất đi rồi, Dạ Vô Thần hai mắt xa xăm nhìn lên bầu trời, y ở đây cũng hơn 6 tháng, nhưng lại không rõ bản thân mình là ai. Từ khi tỉnh lại, ngoại trừ cái tên Dạ Vô Thần, mọi thứ đối với y đều là một màu trống rỗng, ngay cả hôm nay muốn thổi sáo cho tỷ tỷ nghe, lại giật mình không nghĩ đến mình lại thổi được một khúc tiêu như vậy. Rốt cuộc, hắn là ai?

Gió quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Vô Thần, từng cánh bỉ ngạn không tự chủ mà lại cuốn theo làn gió, mùi hương thoang thoảng phát ra, đột nhiên đầu truyền đến một trận đau dữ dội, Dạ Vô Thần đau đớn ôm lấy đầu khuỵu xuống.

Trong mơ hồ, dường như nghe thấy tiếng của Tiểu Thất “ tiểu Thần Thần”

##Phong tình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.