Dịch: Thanh Hoan
***
“Về sau phủ Tể tướng xảy ra chuyện lớn, đại công tử chết bất đắc kỳ tử, không tra ra được nguyên nhân, rồi sau đó đến lượt cơn ác mộng giáng xuống đầu nhị công tử cùng tam công tử. Đến khi thấy nam đinh dòng chính của phủ Tể Tướng dần dần tàn lụi, tất cả mọi người rơi vào tình cảnh bi thảm thì ta phát hiện ra bí mật của phu quân ta. Hắn muốn chiếm lấy địa vị cùng quyền lợi của Vân gia, nhưng mấy vị công tử phía trên quá ưu tú, tuyệt đối không đến lượt một kẻ thuộc dòng bên như hắn. Đáng tiếc, thủ đoạn của hắn quá cao minh, nếu không phải ngẫu nhiên, ta cũng sẽ vĩnh viễn bị lừa cho mơ mơ màng màng không hay biết gì. Là hắn giết những thiếu gia khác.”
Vân Qua cười lạnh một tiếng: “Những chuyện xảy ra sau đó thì càng đơn giản hơn, Tể tướng dần dần già đi, mà phu quân ta lúc ấy trùng hợp thể hiện tài năng học thức của mình, giống như viên minh châu bị giấu đi, rốt cuộc một ngày lộ ra khỏi bụi mờ. từ đó về sau, toàn bộ công việc trong Vân phủ đều rơi vào tay vị biểu thiếu gia này. Sau khi Tể tướng chết, hắn cũng thuận lý thành chương trở thành người được đương kim hoàng thượng nể trọng nhất.”
Nói đến đây, biểu cảm của Vân Qua có chút mất tự nhiên, giống như đang cực lực khống chế cảm xúc của mình, quanh thân thể nàng ta cũng bắt đầu tỏa ra trọc khí đen kịt: “Hết thảy đều duy trì vẻ ngoài thái bình, cho đến tận một ngày, trong triều truyền đến tin hoàng thượng tứ hôn cho hắn và công chúa. Cành vàng lá ngọc của một nước, sao có thể chấp nhận trong phủ của hắn tồn tại một loại người như ta chứ? Huống chi, lúc ấy con của bọn ta đã nửa tuổi rồi, người người đều nghĩ ta sẽ là đương gia chủ mẫu, cho dù ta không được phù chính. Lúc tin tứ hôn kia truyền vào trong phủ, những gia phó bình thường thân thiết với ta đều bắt đầu tránh xa ta. Mà người đã từng ngày đêm yêu thương ta kia, người mà ta đã từng nghĩ sẽ là chỗ dựa cho ta cả đời kia… sau khi hắn quay về phủ, chuyện thứ nhất hắn làm không phải là đến giải thích với ta mà là một chén rượu độc… thưởng cho ta được chết toàn thây. Nhiều năm bên nhau, thì ra đều chấm hết trong ly rượu độc kia…”
phù chính: Đưa thiếp thất, di nương lên thành phu nhân chính thất
Vân Qua nói nghe nhẹ nhõm như thoảng qua, giống như tất cả mọi chuyện trước kia chỉ là một mảnh mây khói.
Mạnh Thê Thê nghe mà mắt cay xè, nhân gian nhiều tình cảm, phong phú lại tinh tế, thì ra chuyện nghe từ tiểu thuyết không phải cái gì cũng là nói dối.
“A Mạnh…”
“Sao thế, bệ hạ?” Mạnh Thê Thê dụi mắt.
“Cô dán vào lưng ta làm gì?” Thịnh Gia Ngạn nghiêng đầu, đường cong trên khuôn mặt băng lãnh mười phần.
Đến lúc này Mạnh Thê Thê mới phát hiện mình không biết đã dán mặt mình lên lưng Diêm Vương từ lúc nào. Lại còn tư thế như chim non nép vào người nữa chứ? Thấy ánh mắt của nữ quỷ với Hắc Bạch Vô Thường quét tới, nàng hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Mạnh Thê Thê cuống quýt ngồi dậy, vuốt vuốt sợi tóc tán loạn bên tai: “Ta… ta vừa nãy đứng không vững. Bệ hạ, ngài tiếp tục đi.”
Thịnh Gia Ngạn lại lật sổ, môi mỏng khẽ mở: “Phu quân của cô tên là Vân Sơn Viễn, theo Sinh Tử Bộ viết thì hắn sẽ sống đến tám mươi ba, quả thật rất thọ. Đến lúc về già, phúc lộc song toàn, cả đời đường làm quan bằng phẳng, quyền cao chức trọng, con cháu đầy đàn, hương hỏa kéo dài không dứt...”
Vân Qua cười lạnh: “Thế gian đều truyền nhau là chớ làm chuyện xấu, thần quỷ đều đang nhìn. Thì ra ông trời không có mắt, loại người như Vân Sơn Viễn cũng có thể hưởng hương hỏa trăm năm, quả đúng là trò cười.”
Ánh mắt như sương lạnh quả Thịnh Gia Ngạn chiếu thẳng vào nàng ta, lưng Vân Qua lạnh toát, hơi khó chịu tránh mắt đi.
Chỉ nghe giọng nói trầm thấp êm tai của Thịnh Gia Ngạn truyền ra khắp đại điện: “Sau khi cô chết, hắn cưới công chúa. Không quá ba năm sau, công chúa tư thông với người khác có thai, dần dần sinh ra bốn đứa con của người khác, nhưng Vân Sơn Viễn không dám có nửa câu oán trách, thậm chí còn phải nuôi nâng con của người khác đến trưởng thành. Về sau, con của cô lớn lên, sau khi biết chân tướng việc cô tự sát thì hạ độc Vân Sơn Viễn làm hắn không thể đi lại bình thường được, thậm chí cuối cùng đến ba bữa cơm một ngày cũng cần người phục vụ. Chỉ có hoàng thượng niệm tình hắn từng có công lao, vẫn ban bổng lộc cho hắn như bình thường. Giống hắn như thế là chết không chết được, sống cũng không thoải mái, đây quả đúng là trò cười.”
Vân Qua á khẩu không trả lời được, Mạnh Thê Thê đứng một bên nghe bọn họ thao thao bất tuyệt đối chất qua lại, ngược lại không cảm thấy hứng thú chút nào. Nàng cụp mắt cúi đầu nhìn chằm chằm vạt y phục của Thịnh Gia Ngạn.
Hôm nay y phục của bệ hạ hình như hơi nhăn này, áo bào ngưng thủy văn thượng hạng, dùng sức túm mấy cái là nhăn luôn này.
Mạnh Thê Thê níu chặt mày, ngón tay ngo ngoe muốn động.
Rất muốn sờ hắn nha…
Rất muốn vuốt phẳng y phục cho hắn nha…
“Cô chịu oan khuất mà chết, tất nhiên có oán hận khó quên. Nhưng dựa theo luật pháp Địa Phủ, người đả thương quỷ sai, minh lại thì trước tiên phải bị giam trong Huyết Hà Trì chịu hình, trong vòng mười năm mới hết hạn tù. Cô đừng có oán hận, ai cũng sẽ có nhân quả của chính mình. Lúc Vân Sơn Viễn tới Địa Phủ báo danh cũng sẽ có chỗ mà hắn đáng phải đi.” Thịnh Gia Ngạn nói xong một chưởng gõ tỉnh Mạnh Thê Thê bị sắc mê tâm khiếu kia.
Vân Qua dường như có bất mãn với cảnh này, nhưng chưa nói thêm cái gì, chỉ nhìn Mạnh Thê Thê thật sâu một cái, sau đó đã bị Hắc Bạch Vô Thường áp giải dẫn đi.
“A Mạnh, cô vừa rồi tìm ta định nói gì với ta?” Thịnh Gia Ngạn trao đổi một ít việc vặt với Phán quan xong, hơi nghiêng người nhìn Mạnh Thê Thê.
Ánh mắt của hắn nàng có muốn tránh cũng không tránh được, Mạnh Thê Thê nhìn thẳng hắn, đến lúc này sợi lý trí cuối cùng trong đầu đã “pặc!” một cái đứt đoạn.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Thịnh Gia Ngạn cứ như vậy hiện ra trước mặt với khoảng cách rất gần, khuôn mặt đơ trời sinh của hắn phối hợp với dung mạo yêu nghiệt kia, thật giống như trên một bức họa đẹp kinh động nhân gian đột ngột điểm thêm một giọt mực nồng mang hơi thở lạnh lẽo như sương giá.
Mạnh Thê Thê biết lúc này phải cách hắn càng xa càng tốt, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà ngả về phía hắn.
Cặp lông mày cực đẹp của Thịnh Gia Ngạn khẽ nhăn lại, Mạnh Thê Thê chỉ hận không thể xông lên quỳ liếm khuôn mặt quan tài cao lãnh cấm dục này của Thịnh Gia Ngạn!
Trong lòng nàng thật sự là vừa sợ vừa hoảng, phản phất như có thứ gì nhập vào người.
Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần thì tay của nàng đã thò vào cổ áo của Thịnh Gia Ngạn bắt đầu chu du.
Vẻ mặt của Diêm Vương bệ hạ vừa mới bị thuộc hạ của mình tấn công vòng một lúc này, so với khuôn mặt tràn đầy thất kinh của Mạnh Thê Thê, thì lại lộ ra vẻ tỉnh táo và bình tĩnh mười phần. Ánh mắt hắn lẳng lặng rơi vào trên mặt Mạnh Thê Thê, vẻ dò xét sâu xa trong ánh mắt đó khiến cho người ta rùng mình.
Mạnh Thê Thê:…..
Nàng điên cuồng lùi lại, xoay người, đâm vào cột, đứng lên, lại nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cả đám người Huyết Hà tướng quân, Thiện Ác đồng tử vốn đang ở ngoài điện chơi nhảy ô vô cùng náo nhiệt, bỗng nhiên thấy Mạnh Thê Thê tóc tai bù xù hoảng hốt thất thố chạy ra, trên trán còn nguyên vết máu bầm cực kì khả nghi.
Nàng chạy đi như một trận gió, cả đám người lặng ngắt như tờ.
Sau đó một tiếng thét lên của Nhật Du Thần đánh vỡ trầm mặc: “Cứu mạng! Có quỷ nha!”
Nhật Du Thần hôn mê bất tỉnh, mọi người mới đột nhiên tỉnh mộng, vội vàng đuổi theo Mạnh Thê Thê.
Lúc mọi người đuổi theo đến phủ Mạnh bà, lại một đường đuổi đến tận phòng bếp, chỉ thấy Mạnh Thê Thê giơ cao dao phay, bộ dáng thê lương như tráng sĩ chặt cổ tay.
Thiện Ác đồng tử bay vút đến nhào qua ôm lấy cánh tay Mạnh Thê Thê: “Tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy?”
Huyết Hà tướng quân vội đoạt lại dao phay, còn không quên dùng sức xé thành mảnh nhỏ như xé giấy: “Tỷ tỷ, có chuyện gì nghĩ quẩn, tỷ nói đi. Bọn ta giúp tỷ trút giận!”
“Đừng khuyên ta!” Mạnh Thê Thê bi thống nhìn cái móng vuốt đã sờ mó Thịnh Gia Ngạn kia: “Tay phải của ta trúng tà rồi, nó dám đi sờ mó ngực Diêm Vương. Lại còn là kiểu luồn vào mà sờ kia! Quả thực không biết liêm sỉ, ta muốn chém đứt nó!”
Mạnh Khương đã sợ bất tỉnh rồi, được Thành Hoàng ôm vào lòng ấn huyệt nhân trung. Thiện Ác đồng tử oa oa khóc lớn, Huyết Hà tướng quân thì chạy lần phòng bếp, điên cuồng xé nát bất cứ thứ gì có thể tự mình hại mình như lưỡi dao.
Phòng bếp cứ thế loạn thành một đống.
Thổ Địa công công tiến lên khuyên can: “Tiểu Thê, cô bị như vậy tất cả đều do hiệu quả của đan dược kia, chỉ cần giải được dược tính là không sao. Bây giờ bọn ta đã tìm được cách giải quyết rồi, cô trước tiên cứ nghe ta nói đã.”