Dịch: Thanh Hoan
Chúc mừng 8/3. Chúc một nửa thế giới luôn xinh đẹp, hạnh phúc.
Thịnh Gia Ngạn dậy rất sớm, lúc hắn đang chuẩn bị thay đồ thì khóe mắt quét đến một cục lông xù vàng trên mặt bàn.
Hắn nhớ tới tối qua mình có xách về một con Hamster.
Chỉ thấy tiểu Hamster bụng no căng tròn nằm trên bàn ngủ khìn khịt, bánh quế trong đĩa ở một bên đã bị ăn không còn cái nào, chỉ để lại một ít vụn.
Thịnh Gia Ngạn lặng lẽ cười.
Xem ra khẩu vị không khác Mạnh Thê Thê là mấy.
Sau đó, Diêm Vương bệ hạ vừa ăn mặc chỉnh tề xong của chúng ta ra đến trước cửa rồi lại do dự trong một cái chớp mắt, cuối cùng vẫn là nhặt con tiểu Hamster đang ngủ say trên bàn lên, bỏ vào trong ống tay áo của mình, cứ thế trực tiếp đi vào triều.
Trên điện Liêu Dương, không khác gì thường ngày, vẫn một vẻ nghiêm túc nhưng thường lệ.
Toàn bộ minh lại tới đủ hết, duy chỉ có thiếu mỗi một mình Mạnh bà.
Lần này, Thịnh Gia Ngạn còn chưa mở miệng, đã nghe Bạch Vô Thường đã báo lên: “Bệ hạ, Mạnh bà ôm bệnh xin nghỉ rồi. Huyết Hà tướng quân nói, Mạnh bà lên tiếng, lần này sinh bệnh nếu ai đến thăm nàng, nàng liền tự sát…”
Thịnh Gia Ngạn khẽ nhíu mày, nghe rất có phong cách lấy cớ của Mạnh Thê Thê.
Chỉ là lần này lại định giở trò gì rồi?
Hắn theo bản năng sờ tiểu Hamster đang ngủ lăn ngủ lóc trong ống tay áo, vốn là định tặng cho Mạnh Thê Thê, cho nàng nuôi để giết thời gian suốt những tháng ngày dài đằng đẵng lại nhàm chán dưới Địa Phủ.
“Bệ hạ, có cần vi thần phái người…” Bạch Vô Thường thấp giọng hỏi thăm.
Thịnh Gia Ngạn mắt lạnh ngăn lại: “Thôi!”
Về sau, hắn không hỏi lại việc này lần nào nữa, điều này làm cho đám người Huyết Hà tướng quân, Thổ Địa công công nhẹ nhàng thở ra. Chỉ là lần này vào triều, không khí thật là ngột ngạt nha. Ngày thường còn có thể nghe thấy Mạnh bà thỉnh thoảng chống đối Diêm Vương, bệ hạ còn niệm chút tình mọn mà ban cho mấy điệu… cười lạnh. Lần này, bệ hạ dứt khoát cười cũng chẳng thèm cười, cấp tốc xử lý xong công vụ liền bãi triều. Sau đó, cả đám minh lại vội vã rời khỏi điện Liêu Dương.
Hạ triều đã được một lúc lâu, Thịnh Gia Ngạn vẫn còn ngồi yên trên long ỷ, chẳng hề nhúc nhích.
Trong đại điện đã không còn một ai, chỉ còn lại ba người là hắn với Hắc Bạch Vô Thường.
Cuối cùng, Thịnh Gia Ngạn ra lệnh: “Đi Hoàng Tuyền tửu lâu.”
……..
Vị trí mà Diêm Vương bệ hạ chọn là chỗ gần cửa sổ ở nhã gian trên lầu hai của Hoàng Tuyền tửu lâu, một chén trà đắng được hắn mân mê trên tay thưởng thức.
Đường phố Âm Ti hôm nay không ảm đạm như ngày xưa, náo nhiệt rất nhiều. Những hàng quán nhỏ không thường thấy hàng ngày, hôm nay lại rực rỡ muôn màu trải dài từ đầu phố đến cuối phố. Quỷ hồn rộn ràng rao bán mứt quả, bánh rán hành, trên đường hố quỷ đến quỷ đi, vô cùng náo nhiệt.
“Sao hôm nay lại náo nhiệt như vậy?” Thịnh Gia Ngạn hỏi Hắc Vô Thường.
Hắc Vô Thường vẫn mặt không biểu cảm đáp: “Bẩm bệ hạ, tháng Bảy sắp đến, toàn bộ quỷ hồn đều muốn mang ít đặc sản về nhà ạ.”
Thịnh Gia Ngạn khẽ gật đầu. Phải rồi, giữa tháng Bảy, quỷ môn mở rộng, là thời điểm bọn họ có thể về nhà thăm người thân.
Ánh mắt Thịnh Gia Ngạn rơi vào một hàng đang có một hàng dài, các quỷ hồn quy củ đứng xếp hàng, hình như đang chờ đến lượt mua cái gì đó. Hắn chỉ chỉ chỗ kia, hỏi Bạch Vô Thường: “Hàng kia bán cái gì vậy?”
Bạch Vô Thường đáp: “Hàng kia bán phù chú cầu phúc cho hậu thế, quỷ hồn mua loại bùa này thì tầm giữa tháng Bảy về nhà có thể dùng cách báo mộng cho người nhà của mình. Hoặc là dứt khoát chẳng thông báo bất cứ kẻ nào, nhét thẳng vào một góc nào đó mà không muốn cho ai biết ở trong nhà, dùng cái này để giáng phúc cho hậu đại ạ.”
Thịnh Gia Ngạn lại chỉ một quán khỏ khác: “Chỗ đó lại đang làm gì thế?”
Bạch Vô Thường thuận theo ánh mắt của Diêm Vương nhìn sang, phát hiện trong quán kia lại càng náo nhiệt hơn, còn khua chiêng gõ trống hét lớn. Bạch Vô Thường nhìn hồi lâu mới vỡ lẽ: “Bệ hạ, mấy chiếc quạt bày bán trên sạp hàng kia là thứ giúp quỷ hồn ghi chép tất thảy những gì mình chứng kiến được ở Địa Phủ sau khi chết, quỷ hồn có thể nhân Rằm tháng Bảy đưa đến nhân gian, dùng để cảnh cáo hậu nhân của mình nha.”
Thịnh Gia Ngạn khẽ gật đầu, lại nghĩ một lát rồi chỉ một chỗ khác. Bạch Vô Thường vội cầu xin tha thứ: “Bệ hạ à, vi thần bình thường rất ít ra ngoài, cũng chỉ biết được có bằng ấy. Không bằng ngài lần sau ra ngoài dẫn theo Mạnh bà đi, Mạnh tỷ tỷ đối với bất cứ hàng quán nào trên phố Âm Ti đều vô cùng quen thuộc, dù là ngài chỉ vào một khối đá nàng có lẽ cũng có thể nói ra một cái tên cho ngài!”
Bạch Vô Thường không nhắc đến vụ này còn đỡ, hắn nhắc đến rồi, Diêm Vương bệ hạ liền hừ lạnh mấy cái liền.
Đúng lúc này, tay áo Thịnh Gia Ngạn lắc một cái, từ trong ống tay áo lăn ra một đống màu vàng mập mạp.
Bạch Vô Thường cùng Hắc Vô Thường đều trừng lớn mắt: “Đây là chuột ở đâu ra thế này?”
Chỉ thấy tiểu Hamster lăn lông lốc một cái rồi đứng thẳng lên, vênh mặt hất hàm, chống nạnh hằm hằm nhìn Thịnh Gia Ngạn, ánh mắt kia phảng phất đang trách cứ: “Sao anh dám bỏ ta vào trong tay áo, suýt nữa thì ngạt chết ta!”
Thịnh Gia Ngạn khó được cười một tiếng, đẩy một đĩa bánh quế trên bàn đến: “Ăn đi!”
Tiểu Hamster nhìn thấy bánh ngọt, hai mắt đều tỏa sáng lên rồi, nhưng chợt nhớ tới mình còn muốn gây sự với Thịnh Gia Ngạn, thế là rất hiên ngang khí khái quay mặt đi, không thèm nhìn lấy một cái.
Nó vừa nghiêng đầu lại, trông thấy chén trà Thịnh Gia Ngạn vừa đặt xuống lúc nãy ở bên cạnh, liền lạch bà lạch bạch chạy tới, dùng móng vuốt định men theo mép chén nhúng vào nước trà trong chén.
Nào biết nước trà quá nóng, nó hơi chạm đến liền đau kêu chít chít lên.
Thịnh Gia Ngạn lập tức đưa ra một tay vuốt ve nó, làm hai đồng chí Hắc Bạch Vô Thường đứng bên cạnh nhìn mà muốn trợn lồi cả mắt ra.
Chuyện gì thế này? Diêm Vương bệ hạ thế mà lại nuôi một sủng vật á?
Tiểu Hamster không thèm để ý đến cảm giác đau đớn từ móng vuốt truyền lại, vội vàng viết lên mặt bàn một chữ “Ta” xiêu xiêu vẹo vẹo. Viết xong chữ này, đang định viết tiếp thì phát hiện nước trà trên móng vuốt đã dùng hết rồi.
Ngay lập tức, nó lại chạy về phía chén trà, lại bị Thịnh Gia Ngạn bắt được nhấc lên nhìn thẳng vào hắn: “Mi sao lại giống nàng ta như vậy, vừa bị bỏng rồi mà chưa nhớ à?”
Tiểu Hamster cuống lên, kêu chít chít liên hồi, Thịnh Gia Ngạn cũng không hiểu nó đang nói cái gì liền trực tiếp thả nó xuống đĩa bánh quế trên mặt bàn: “Ngoan ngoãn ngồi đây ăn đi.”
Tiểu Hamster lúc đầu còn muốn tiếp tục nhúng nước viết chữ, kết quả mùi bánh quế thơm chui vào mũi, thế là nó mặc kệ chuyện viết chữ, ôm một miếng bánh ngọt lên, liền gặm say sưa.
Hắc Vô Thường khẽ mấp máy môi, hắn định hỏi là con chuột này có phải đang viết một chữ “Ta” không. Nhưng lại nhìn nhìn ánh mắt chuyên chú của Diêm Vương bệ hạ, cuối cùng nhịn xuống, không hỏi ra miệng nữa.
Đúng lúc này, cửa nhã gian đột nhiên bị người gõ vang.
Bạch Vô Thường tiến đến mở cửa, cửa mở ra, phát hiện người đứng bên ngoài là kẻ cũng không coi như lạ lẫm lắm.
Người vừa đến mặc một bộ long mãng bào màu tím ánh kim, trên cổ áo trắng dựng đứng có thêu hoa văn hình mây màu đỏ
sẫm, tóc đen như mực dùng kim quan buộc cao lên, lông mày sắc dài như kiếm, ánh mắt dữ dằn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Diêm Vương bệ hạ!” Nhị Lang Thần Dương Huyền Liệt đứng ngoài cửa, cả người như một khối phát sáng, kim quang lóng lánh như trong truyền thuyết, phảng phất trên người tự mang hào quang sẵn mỗi lần xuất hiện.
Bạch Vô Thường thầm than trong lòng: “Không hổ là chiến thần nha, soái đến mức người ta muốn đấm ngực luôn mà.”
Thịnh Gia Ngạn quẳng cho hắn một ánh mắt, khẽ ừ một tiếng.
Nhị Lang Thần liền không khách khí nhiều, bước tới ngồi xuống ngay phía đối diện Diêm Vương.
Tiểu Hamster không biết vì sao bắt đầu phát run, vội vàng nấp vào trong tay áo của Diêm Vương.
“Diêm Vương bệ hạ, Mạnh bà không ở chỗ ngài sao? Ta vừa rồi mới đến phủ đệ của cô ta để tìm, lại không thấy người!”
Nhị Lang Thần, Thịnh Gia Ngạn cùng với Mạnh bà cũng không tính là người quen cũ, nhưng mỗi lần gặp Vương Mẫu chúc thọ, mấy người kiểu gì cũng sẽ gặp nhau. Nhị Lang Thần biết Mạnh bà là một người cực kì không thành thật, Diêm Vương lại là người cực kì dung túng và bao che khuyết điểm, cho nên mục đích hôm nay tới Địa Phủ, Nhị Lang Thần không nói thẳng cho Diêm Vương.
Nếu không, để cho Diêm Vương biết mình tới bắt Mạnh bà lên Thiên Đình hỏi tội, thì Diêm Vương chắc chắn sẽ không chịu thả người.
Thịnh Gia Ngạn nghe thấy hắn bảo là tìm Mạnh Thê Thê, khuôn mặt tựa như lại lạnh thêm mấy phần: “Nàng ta bệnh rồi, không tiện gặp khách.”