Dịch: Thanh Hoan
Nữ chính có đoạn não tàn quá, dịch giả muốn bỏ truyện rồi, hiuhiu
***
Ngụy Tử Hi:…………..
Lâm Cảnh Hành ôm chặt lấy eo của Mạnh Tử Hi, vẻ mặt hạnh phúc dán vào lưng hắn, cảnh tượng ngọt ngào của hai người trên lưng ngựa làm Mạnh Thê Thê nhịn không được rùng mình một cái, sắc mặt của Ngụy Tử Hi càng thêm khó coi.
Cuối cùng, Ngụy Tử Hi đột nhiên “nhớ ra”, trong phủ vẫn còn một chiếc xe ngựa, Lâm Cảnh Hành mới buông lỏng vòng tay ôm chặt Ngụy Tử Hi.
Mạnh Thê Thê được Lâm Cảnh Hành đỡ lên xe ngựa, sau đó chính nó cũng nhảy lên, đến lượt Ngụy Tử Hi lên xe, Lâm Cảnh Hành thoắt cái đã chặn lấy cửa xe, đầy mặt phòng bị nhìn hắn.
Ngụy Tử Hi:……… Cái quỷ gì đây?
Lâm Cảnh Hành nói với giọng đương nhiên: “Mạnh tỷ tỷ là con gái, chen chúc trong cùng một xe với hai tên đàn ông như chúng ta rất bất tiện, hay Ngụy ca ca cùng đệ ngồi ngoài đi.”
Nó đã nói vậy, Ngụy Tử Hi cũng không tiện cự tuyệt, nếu không lại làm người nghĩ mình không đủ chính nhân quân tử, không cẩn thận còn bị Mạnh Thê Thê chán ghét. Ngụy Tử Hi đành phải tiếc nuối nhìn thoáng qua bóng hình diễm lệ đằng sau màn xe, sau đó ngồi lên càng xe đảm nhiệm vị trí xa phu.
Xe ngựa phi nhanh về phía bờ hồ, ven bờ dương liễu xanh rì, ve kêu ra rả, cả đất trời đã vào giữa hạ.
Ngụy Tử Hi vốn định cho Lâm Cảnh Hành tự nhảy xuống xe, còn mình sẽ đỡ Mạnh Thê Thê xuống. Ai ngờ, hắn vừa dừng xe, Lâm Cảnh Hành đã co giò đạp hắn xuống, còn ra vẻ kinh ngạc: “Xin lỗi Ngụy ca ca. Đệ không cố ý đâu, vừa rồi chân đệ bị tê, huynh không sao chứ?”
“Không… không sao…” Ngụy Tử Hi phủi phủi bụi đất bám trên áo choảng, xốc lại ngọc quan đã méo xệch.
Hắn nhìn Lâm Cảnh Hành đầy mặt xun xoe đỡ Mạnh Thê Thê xuống xe ngựa, bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ thằng nhóc nhà họ Lâm này cố ý?
Mạnh Thê Thê phe phẩy quạt tròn, ngẩng đầu nhìn thuyền hoa gần bọn họ nhất, thấy đầu thuyền mở rộng, có dựng một chiếc sơn lô hoa văn thần thú cao đến eo người đang tỏa hương lượn lờ, cột sơn son thiếp vàng treo lồng đèn lớn, trong khoang bày biện một chiếc bàn tròn gỗ lim lớn cho mười mấy người ngồi, trên đó đã bày sẵn đủ loại trái cây tươi như vải thiều, dưa mật.
Thịnh Gia Ngạn ngồi trong khoang thuyền nhìn thấy bọn họ từ lâu, ngoài Mạnh Thê Thê đang thả hồn nhìn xung quanh thì hai kẻ phía sau nàng: Ngụy Tử Hi đang lưu luyến si mê nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mạnh Thê Thê, kẻ còn lại là Lâm Cảnh Hành thì đang nhìn Ngụy Tử Hi như phòng cướp. Bọn Mạnh Thê Thê nhìn thấy Thịnh Gia Ngạn, tất cả đều kinh ngạc, vẫy vẫy tay theo đủ loại kiểu dáng khác nhau.
Thịnh Gia Ngạn lấp tức quay đầu bảo Mạc Xuân Phong: “Đi lấy chè hạt sen đã ướp lạnh ra đây.”
Ngụy Trinh đang ngồi dưới tầng một của thuyền hoa, không biết đang dặn dò phu nhân và con gái mình cái gì. Lâm chưởng quỹ và Lâm phu nhân hình như đang chạy đi xem thuyền hoa rồi. Cho nên khi ba người bọn Mạnh Thê Thê lên đến buồng nhỏ trên tầng hai, chỉ thấy Thịnh Gia Ngạn ung dung thong thả ngồi bên cửa sổ, cặp mắt lim dim thưởng thức trà.
Mạnh Thê Thê đặt mông ngồi xuống, Mạc Xuân Phong liền bưng lên cho nàng một bát hạt sen ướp lạnh. Hạt sen được ninh nhuyễn trộn với đá bào, bên trên có rưới một tầng mật sóng sánh. Mạnh Thê Thê nhìn đã thấy thèm, nàng vốn sợ nóng, giờ chỉ hận không thể một ngụm húp cạn.
Mạc Xuân Phong không biết bị làm sao lại đột nhiên nói: “Đây là công tử dặn người ta ướp lạnh sẵn từ trước khi cô đến, đừng uống quá nhiều, cẩn thận lại tiêu chảy.”
Mạnh Thê Thê nghe xong, thìa đã đưa đến miệng đột nhiên khựng lại. Sau đó, nàng phát hiện trước mặt Ngụy Tử Hi là một cốc trà nóng, mà trước mặt Lâm Cảnh Hành chỉ vẻn vẹn có một cốc nước trắng.
Ngụy Tử Hi chưa uống, còn Lâm Cảnh Hành thì đầy mặt hạnh phúc uống từng ngụm cốc nước sôi để nguội mà Thịnh Gia Ngạn chuẩn bị cho nó.
Nó còn âm thầm cảm thán trong lòng: “Thịnh ca ca thật là quan tâm mình, còn nhớ cả việc mình không uống trà nữa.”
Thế là nó càng quyết tâm lấy hạnh phúc của Mạnh tỷ tỷ và Thịnh ca ca làm nhiệm vụ, làm mục tiêu phấn đầu cả đời mình.
Mạnh Thê Thê chậm rãi thả bát chè xuống, giành lấy chén trà nóng của Ngụy Tử Hi bảo: “Dạo này bụng dạ ta không tốt lắm, không nên ăn lạnh.”
Mạc Xuân Phong giờ chỉ hận mình sao lại đột nhiên nhiều ra một câu như vậy, hiện giờ hắn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của vương gia là hồn bay phách tán rồi.
Thịnh Gia Ngạn lại không nói gì, Mạnh Thê Thê dùng khóe mắt liếc sắc mặt hắn, thất thần uống một ngụm trà nóng, lập tực xuýt xoa một tiếng, ôm cái chèn gào lên: “Nóng quá nóng quá.”
“Sao vậy?” Ngụy Tử Hi với Lâm Cảnh Hành đồng thời nhỏm dậy, lại không kịp tốc độ ra tay của Thịnh Gia Ngạn, một tay hắn giật lấy cái chén nóng bỏng tay trong tay Mạnh Thê Thê, một tay đẩy chén hạt sen ướp lạnh vào trước mặt nàng: “Nhúng lưỡi vào đây.”
Mạnh Thê Thê nhúng đầu lưỡi đã đau rát vì bỏng vào trong chén, đá bào lạnh toát làm đầu lưỡi sưng đau dịu đi không ít. Lát sau, Thịnh Gia Ngạn lấy bát đi, đứng đậy đi đến bên cạnh Mạnh Thê Thê, từ trên cao ôm lấy má nàng, để nàng há miệng. Mạnh Thê Thê giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích, để ta xem nào.” Thịnh Gia Ngạn kiểm tra xem nàng có bị bỏng rộp lên không, cũng may, chỉ hơi đỏ tấy lên. Mạnh Thê Thê nhìn mi mắt rũ xuống của Thịnh Gia Ngạn, hắn vốn có một cặp mắt hẹp dài hơi xếch, lúc cụp mắt xuống có thể nhìn thấy một đường vòng cung đẹp đẽ nối thẳng đến thái dương.
Hắn thế này… là thích mình thật đi, hay là mình cả nghĩ quá rồi.
Thịnh Gia Ngạn nhìn một lát mới buông tay, trở lại chỗ ngồi của mình: “Ai bảo không ngoan.”
Ngụy Tử Hi nhìn bộ dạng thân mật này của bọn họ, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Mạnh Thê Thê xấu hổ gục đầu xuống, ngoan ngoãn ăn hết chén hạt sen ướp lạnh. Mạc Xuân Phong lại lên tiếng: “Vừa rồi ta đùa cô đó, thực ra đây là vương gia chuẩn bị cho Cảnh Hành đó, nó còn nhỏ, không chịu được nóng.”
“Thật ư Thịnh ca ca?” Lâm Cảnh Hành đang say mê bưng chén nước sôi để nguội, nghe thấy Mạc Xuân Phong nói vậy thì trong mắt như sáng lên cả dải Ngân Hà.
Thịnh Gia Ngạn không nói, Lâm Cảnh Hành tự động hiểu là hắn gật đầu, lập tức nhao nhao kêu muốn uống hết cả chỗ chè hạt sen ướp lạnh đó.
Đến khi Ngụy Trinh dẫn vợ và con gái đi lên, chẳng bao lâu sau hai vợ chồng nhà họ Lâm cũng về. Ngụy Trinh bảo người ta lái thuyền rời bờ, thuyền hoa chậm rãi đi về trước, phong cảnh hai bên bờ như một bức tranh thủy mặc chậm rãi lùi về phía sau.
Nếu là đạo đãi khách bình thường thì lúc này trên thuyền hoa hẳn phải có một đám yến yến oanh oanh vừa múa vừa hát, hoặc có mấy tiểu tỳ nữ xinh đẹp cầm rượu ngon ngọt ngào mời mọc mỗi một vị công tử ở đây.
Nhưng có thanh danh không màng nữ sắc của Thịnh Gia Ngạn ở đây, Ngụy Trinh đương nhiên không dám làm trái ý hắn. Cho nên Ngụy Trinh mới để con gái mình là Ngụy Sơ Hoa ngồi sau bình phong lưu ly đánh đàn tấu khúc, tăng chút nhã hứng cho Thịnh Gia Ngạn.
Mạnh Thê Thê không biết phải khen Ngụy Trinh này thế nào nữa, thật là biết làm người mà. Vừa lấy lòng được ông chủ, lại vừa giúp con gái rượu lấy số thành công.
Mấy người dùng cơm trong khoang thuyền, Mạnh Thê Thê ăn no rồi vẫn thấy đám người chung quanh đàm luận cao hứng, bèn lấy cớ ra ngoài hóng gió để chui khỏi buồng nhỏ, ra mạn thuyền đứng.
Gió hè mơn man phất qua mặt, trong không khí thoang thoảng một loại hương hoa không biết tên.
Tiếng bước chân khẽ vang lên sau lưng, tai Mạnh Thê Thê khẽ nhúc nhích, nàng đang đoán không biết là Thịnh Gia Ngạn hay Ngụy Tử Hi.
“Cô thay đổi, trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.” Ngụy Sơ Hoa thướt tha đi tới, đứng bên cạnh Mạnh Thê Thê.
Nghe giọng điệu của cô ta, có vẻ trước kia từng quen biết Mạnh Thê Thê, cô ta xuất hiện làm Mạnh Thê Thê cảm thấy hơi ngoài ý muốn, không biết ý của cô ta là gì, chỉ hỏi: “Trước kia tôi ồn ào lắm à?”
“A…” Ngụy Sơ Hoa cười nhạo: “Cũng không hẳn, trước kia cô rõ ràng là một tỳ nữ, hành động lại vô pháp vô thiên. Cô bây giờ tính ra còn giống tỳ nữ này. Khúm núm, không làm ồn ào.”
Cô ta không hề che giấu sự mỉa mai trong giọng nói của mình, Mạnh Thê Thê nghe xong cũng không nổi nóng, chỉ nhẹ nhàng bảo: “Là bởi vì bây giờ tôi còn chưa đá cô xuống hồ đúng không?”
Ngụy Sơ Hoa cũng không ngờ nàng sẽ chế giễu lại, sửng sốt một lát, rồi mới cười giễu cợt: “Nơi này là thành Dương Châu, không phải kinh thành, chẳng lẽ cô cũng muốn dùng yêu thuật linh tinh của mình làm xằng làm bậy à?”
“Yêu thuật?”
Ngụy Sơ Hoa mở to mắt, khăng khăng rằng: “Cô không phải giấu tôi, tôi biết cô có yêu thuật. Năm đó chính mắt ta nhìn thấy. Hai chúng ta gặp phải thổ phỉ trên núi, trong tay cô không có vũ khí, vậy mà đám thổ phỉ kia dừng trước mặt cô không động đậy được. Cô tưởng lúc ấy tôi hôn mê rồi à? Thực tế tôi nhìn thấy hết rồi, có phải bây giờ cô rất hối hận vì đã cứu tôi không?”
Mạnh Thê Thê thầm kinh ngạc, lại còn có chuyện này nữa à? Nàng có năng lực khủng khiếp đến thế sao?
Nàng không khỏi nghĩ đến lần trước khi gặp phải thích khách trong núi, đối mặt với màn mưa tên ngàn vạn mũi, nàng cũng gặp phải cảnh tượng quỷ dị như vậy. Nàng cũng không biết tại sao lại như vậy, chỉ nhớ lúc ấy hốc mắt nàng bỏng rẫy.
Ngụy Sơ Hoa thấy nàng xuất thần, tưởng nàng đang nghĩ đến chuyện năm xưa mới nói: “Cô không cần lo lắng đâu, năm đó cô cứu tôi một mạng, tôi cũng sẽ không nói bí mật này của cô ra cho ai. Trong chuyện này hai ta hòa nhau, nhưng về chuyện vương gia, tôi sẽ không tặng cho cô đâu, hai người chúng ta tự dựa vào bản lĩnh đi.”
Mạnh Thê Thê phục hồi tinh thần: “Trông tôi giống muốn giành vương gia với cô lắm à?”
Ngụy Sơ Hoa lắc đầu: “Không phải trông giống, mà cô chính là người như vậy! Trước kia cô ném ta xuống hồ, còn không phải là vì lúc ấy tôi lấy được thơ của vương gia trong yến hội.”
“Sơ Hoa!” Mạnh Thê Thê bình tĩnh gọi tên cô ta: “Chẳng lẽ cô không biết à?”
“Biết cái gì?”
“Tôi mất trí nhớ.”
…….. Ngụy Sơ Hoa kinh hô một tiếng khe khẽ.
“Có điều, vẫn phải cảm ơn cô nói cho tôi nhiều tin tức như vậy. Thì ra trước kia tôi lợi hại thế, cũng hay gây chuyện vô lý thế.”
………Ngụy Sơ Hoa nhìn bộ dạng vui sướng của Mạnh Thê Thê, gầm lên: “Gây chuyện vô lý là ưu điểm à? Đáng để cô nói với bộ dạng kiêu ngạo thế à?”
Mạnh Thê Thê đuổi theo Ngụy Sơ Hoa năn nỉ cô ta kể thêm nhiều chuyện cũ nữa. Ngụy Sơ Hoa bị nàng làm phiền phải chạy khắp thuyền hoa.
Mạc Xuân Phong nhìn thấy cảnh ấy mới nhỏ giọng bảo với Thịnh Gia Ngạn: “Vương gia ngài xem kia, Thê Thê hòa thuận với Ngụy cô nương chưa kìa.”
Hồi lâu không thấy ai đáp lời, Mạc Xuân Phong không khỏi dời mắt nhìn nhiếp chính vương đại nhân nhà mình, chỉ thấy Thịnh Gia Ngạn tay cầm đũa ngọc, lần đầu tiên thất thần trước mặt nhiều người như vậy.
Mạc Xuân Phong ngạc nhiên lắm, vương gia nhà bọn họ đang nghĩ cái gì vậy nhỉ? Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt của Thịnh Gia Ngạn lóe lên ánh sáng nhu hòa, hắn đoán, có lẽ là đang nghĩ về chuyện gì đó liên quan đến Thê Thê đi… Mà nói đi cũng phải nói lại, Mạnh Thê Thê này cũng thật là… Sao cứ để vương gia phải quan tâm lo lắng mãi thế nhỉ. Nếu mà là Mạc Xuân Phong hắn á, được vương gia đối đãi tốt như vậy, thì đã hận không thể lấy thân báo đáp từ lâu rồi.
Lòng dạ của cô Mạnh Thê Thê kia sao có thể sắt đá đến thế chứ?