Dịch: Thanh Hoan
***
“Con gà này là anh thả từ trong từ đường ra thật à?” Mạnh Thê Thê chỉ vào con gà mái đang quyết đấu với đám côn trùng trong vườn hoa.
Phương Thiên Bảo đắc ý lên tiếng, hai tay vỗ nhẹ một cái, con gà mái kia dường như nghe hiểu được chạy như bay đến trước mặt bọn họ, ngoan ngoãn rúc vào bên chân Phương Thiên Bảo.
“Nó tên là Tiểu Hồng, ta thấy nó rất có linh tính, giết thì đáng tiếc cho nên mới cố ý thả ra, ai ngờ nó cứ đi theo ta suốt, đuổi cũng không chịu đi.”
Mạnh Thê Thê nhìn con gà mái đang nũng nịu bán manh kia: “Cho nên cũng là anh bảo nó té xỉu dưới chân ta, liên thủ với anh để gạt ta?”
Phương Thiên Bảo đắc ý hắng giọng một cái: “Tất nhiên là thế rồi, ta đã nói rồi, nó cực kì có linh tính, có thể hiểu cô đang nói gì. Tiểu Hồng, biểu diễn cho Mạnh cô nương xem thế hùng ưng giương cánh nào!”
Hắn vừa nói xong, con gà mái tên Tiểu Hồng kia liền “xoạch” một cái giương ra đôi cánh gà, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bay về phía trước, kéo theo một trận bụi mù. Nó hẳn là một con gà mái thích biểu diễn, cho nên nó ra sức bay một đường. Cuối cùng, cảnh gà mái đụng vào bụi hoa rơi xuống đất hôn mê bất tỉnh đã kết thúc màn biểu diễn hùng ưng giương cánh đặc sắc này.
Tên người hầu của Phương Thiên Bảo vốn đang nấp ở một bên, thấy thế thì vội vàng chạy ra ôm Tiểu Hồng vào trong lòng, sau đó lại lặng lẽ nấp vào bụi cỏ.
….
Mạnh Thê Thê cảm thấy cảnh tượng này huyền huyễn cực kì, chỉ nói: “Nếu chuyện đã nói rõ ràng rồi, vậy ta xin cáo từ trước. Chúc Phương công tử sớm ngày đạt được mục đích.”
Nói xong, nàng khẽ chắp tay một cái rồi xoay người rời đi.
Lần này Phương Thiên Bảo không tiếp tục ngăn trở nàng nữa, chỉ ở sau lưng Mạnh Thê Thê cất giọng nói: “Mạnh cô nương, sau này xin cho ta cơ hội để tạ lỗi với cô nương về chuyện hôm nay nhé! Ta nói thật lòng thật dạ luôn ấy!”
Mạnh Thê Thê không đáp lời, cho đến tận khi bóng lưng nàng biến mất ở ngã rẽ chỗ hành lang, Phương Thiên Bảo mới lại biến trở về bộ dạng thiếu gia chơi bời kia.
Mạnh Thê Thê đi một đường trở về, trong lòng cảm thấy kỳ quái cực kì.
Phương Thiên Bảo có thể nói là cực kỳ làm xằng làm bậy ở Cao phủ này, cho dù hắn là cháu họ của Cao phu nhân đi chăng nữa, thế chẳng lẽ Cao lão gia cũng thực sự dung túng, nhẫn nại hắn đến mức này cơ à? Hắn tư thông với tỳ nữ, ra vào mọi nơi trong Cao phủ như chốn không người. Phu thê Cao gia chẳng lẽ không thấy có vấn đề gì sao? Huống chi Phương Thiên Bảo còn sắp cưới con gái của bọn họ nữa.
Việc này đúng là kỳ quái thật.
Lúc Mạnh Thê Thê trở lại Tây Uyển, thấy Hướng Đỉnh Thần đang đầy mặt khó xử chắn trước cửa phòng của Thịnh Gia Ngạn, trước mặt hắn là một nữ tử, trông y phục thì có vẻ là một tỳ nữ.
“Nhờ ngài chuyển lời với công tử một tiếng, thiếu gia nhà ta muốn mời Thịnh công tử chỉ giáo một chút về đạo kinh thương, hi vọng không đường đột công tử. Mời công tử dời bước đến Quan Tinh Lâu của công tử nhà ta để gặp mặt ạ.” Tỳ nữ hơi nghiêng người. Lời đã nói xong, nhưng nàng ta hoàn toàn không có vẻ gì là sẽ rời đi, ngược lại nhìn chằm chằm vào Hướng Đỉnh Thần, xem ra là nhất định phải bắt Hướng Đỉnh Thần đáp lời.
Hướng Đỉnh Thần chất phác trung thực, hắn biết Thịnh Gia Ngạn tuyệt đối sẽ không đi gặp mặt, cũng chỉ có thể cự tuyệt: “Liễu Ấm cô nương, mời cô quay về đi, công tử nhà ta mới nói ngài ấy tài sơ học thiển, xin thứ cho khó có thể tòng mệnh.”
Tỳ nữ tên là Liễu Ấm kia nghe thấy thế vẫn không chịu buông tha: “Ngài đi vào hỏi lại xem, biết đâu Thịnh công tử lại thay đổi suy nghĩ thì sao?”
Hướng Đỉnh Thần bị nàng ta giày vò đến đầu đổ mồ hôi, trong lòng thầm oán vì sao Mạc Xuân Phong không ở đây bây giờ, người trong Cao phủ này thật là khó chơi mà.
Hắn lục lọi trong đầu đủ kiểu từ chối, nhưng nghĩ mãi vấn không ra cớ nào tốt hơn để từ chối cả.
“Liễu Ấm!”
Một giọng nữ vang lên làm Liễu Ấm quay mặt nhìn sang, Mạnh Thê Thê đang bước nhanh về phía này.
Liễu Ấm khẽ nhíu mày lại.
Đây chính là vị Mạnh cô nương xinh đẹp phóng đãng trong miệng tiểu thư đi.
“Liễu Ấm, vừa rồi ta mới gặp Phương công tử, hắn nói hắn đang chờ cô trong vườn hoa đó, hình như tìm cô có việc gì gấp lắm.” Mạnh Thê Thê đối diện với khuôn mặt đầy vẻ hồ nghi của Liễu Ấm, chân thành nhìn nàng ta.
Liễu Ấm hơi chần chờ, nàng ta thực ra là nha hoàn thiếp thân của Cao Lan, chỉ giả vờ lấy danh nghĩa Cao Chấn đền mời Thịnh Gia Ngạn đến chỗ hẹn ngày mai. Hướng Đỉnh Thần bọn họ không biết nàng ta, nhưng Phương Thiên Bảo thì lại biết. Nếu như Phương Thiên Bảo tìm nàng ta thật, mà giờ nàng ta không đi, vạn nhất Phương Thiên Bảo tìm tới tận đây thì Thịnh Gia Ngạn cùng mấy người này chắc chắn sẽ phát hiện ra mình là người của tiểu thư mất.
Nghĩ một lát, Liễu Ấm quyết định cứ đi vườn hoa xem thử. Cho nên mới nghiêng người chào cáo từ, trước khi đi vẫn không quên dặn dò Hướng Đỉnh Thần nhất định phải chuyển lời lại cho chủ nhân.
Mạnh Thê Thê thấy Liễu Ấm đi xa rồi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Phương Thiên Bảo vừa rồi lợi dụng nàng, giờ nàng lại lợi dụng hắn, cũng không thể coi là quá đáng đúng không?
Hướng Đỉnh Thần lại hiếu kỳ hỏi: “Cô quen Phương Thiên Bảo từ bao giờ thế?”
Mạnh Thê Thê không biết phải nói làm sao, chỉ đáp một câu: “Nói ra thì rất dài dòng.” Liền đầy cửa tiến vào.
Lúc nàng đi vào, Thịnh Gia Ngạn đang ngồi trước bàn, hôm nay hắn mặc một thân y phục màu thanh ngọc, toàn thân như một khối hàn ngọc, lạnh như băng. Biểu cảm trên mặt hắn cũng không tốt lắm, đang chăm chú xem một phong thư trong tay.
….
Ở một nơi khác, Cao Lan đang ngồi trong phòng mình chờ tin Liễu Ấm, nàng ta ngồi trước gương khắc hoa loan, vuốt vuốt mấy lọn tóc của mình, bụng đầy tâm sự.
Nàng ta không dám chắc chắn Thịnh Gia Ngạn sẽ đáp ứng lời mời đến đây không, cho dù là mượn danh nghĩa của ca ca đi chăng nữa. Nhìn thái độ cự người ngàn dặm kia của Thịnh Gia Ngạn thì có khả năng hắn sẽ không tới thật.
Thế nhưng mà nếu như không đến…
Cao Lan mở hộp trang sức ra, lấy ra một khối ngọc bội hình rồng, đây là thứ nàng giật trên người Thịnh Gia Ngạn xuống lúc còn ở kinh thành. Còn nhớ ngày đó, trăng sáng sao thưa, nàng theo bác vào cung tham dự tiệc mừng thọ của Thái Hậu, trong bữa tiệc nàng trông thấy Thịnh Gia Ngạn đi ra ngoài, liền cũng lấy cớ ra ngoài cho tỉnh rượu để rời khỏi bàn tiệc. Nàng đuổi theo hắn đến ngự hoa viên, lại bởi vì trời quá tối mà đâm ngay vào lòng một người.
Cao Lan sờ lên ống tay áo của người kia, là hoa văn đoàn mãng. Nàng biết trên tay áo của Thịnh Gia Ngạn cũng có hoa văn như vậy, nàng thậm chí còn thấy được sợi tơ kim tuyến trên y phục của người kia sáng lên trong bóng tối.
Nàng giả vờ không nhúc nhích, người kia cũng không có ý định buông nàng ra.
Cao Lan mừng rỡ trong lòng, chắc hẳn tư sắc liễu yếu đào tơ của mình đã lọt vào mắt Thịnh Gia Ngạn rồi.
Người kia chẳng những không buông nàng ra mà còn tay chân sờ loạn, giở trò với Cao Lan. Cao Lan hưởng thụ cảm giác được nằm trong lòng ngực người mình yêu, không nhúc nhích, chỉ hơi run rẩy, như một đóa hoa nhỏ yêu kiều.
Vốn cho rằng cái ôm này có thể lâu dài một chút, sau lưng chợt truyền đến động tĩnh của cung nhân.
Người kia không còn cách nào, đành phải cấp tốc buông Cao Lan ra, xoay người rời đi. Cao Lan biết đây không phải lúc giữ hắn lại, liền thừa dịp hắn không để ý, giật từ thắt lưng của hắn xuống một khối ngọc bội.
Về sau, bác cũng rời cung, Cao Lan không còn cơ hội gặp lại tình cũ Thịnh Gia Ngạn thêm một lần nào nữa.
Nàng vẫn cho là tạo hóa trêu ngươi mới khiến nàng cùng Thịnh Gia Ngạn không được gặp nhau.
Rồi nàng trở lại U Châu, đám con cháu hào môn quý tộc U Châu nàng đều chướng mắt, chỉ một lòng nhớ đến vị hoàng tử phong thần tuấn tú hoàng tử ở kinh đô kia.
Cho nên hôm nay Cao Lan mới dặn Liễu Ấm đến tiểu viện của Thịnh Gia Ngạn mời hắn đến. Chỉ cần Cao Lan có thể gặp hắn, lấy ngọc bội ra, hai người tất nhiên sẽ tình cũ không rủ cũng đến, củi khô lửa bốc ngay.
Cao Lan cảm thấy, mình chỉ cần một cơ hội.
Cơ hội để Thịnh Gia Ngạn nhận ra mình….
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang rất có tiết tấu, sau đó vang lên bốn phía.
Cao Lan nghe thấy, nhíu mày thật sâu...