Tuy nói không cần hiến tế Hoa Khai cho sơn thần, nhưng những người vốn yêu thương nàng nghe xong lời nói của đạo sĩ, cũng không dám tới gần. Ai cũng sợ bị quỷ ám. Cuộc sống của Hoa Khai, như từ trên trời rớt xuống đất, trên mặt đất kia còn có một cái hố sâu. Nàng ngã xuống tận đáy, cho dù giãy dụa thế nào, gào khóc bao nhiêu, cũng không leo lên được.
Quần áo dơ bẩn, cơm thừa canh cặn, những điều này cũng không phải vấn đề lớn. Nhưng những gương mặt luôn tươi cười với nàng bây giờ không hề che dấu sự sợ hãi, khi Hoa Khai lại gần, sẽ kinh hoàng bỏ chạy. Nàng thậm chí không biết bản thân mình đã làm sai điều gì, cứ vậy nhìn bọn họ xa lánh mình. Hơn nữa, mỗi ngày còn bị ép uống nước hòa với bùa đã đốt thành than. Sau đó lại bị bọn họ cầm roi mây phết chu sa đỏ thắm hung hăng đánh ba roi. Có khi là tay, có khi là chân, có đôi khi đánh trật thì bị đánh vào mặt, gương mặt trắng nõn lập tức xuất hiện lằn roi hằn đỏ. Roi làm bằng cây mây, đánh vào da sẽ không bị bong, thịt cũng không tróc, nhưng đau vô cùng. Ấn nhẹ vào vết roi, lập tức sẽ bị sưng đỏ, sau đó thâm tím. Vết roi cũ còn chưa tan, vết thương mới đã xuất hiện. Cởi quần áo ra, mới thấy thân mình nho nhỏ của Hoa Khai khắp nơi chằng chịt vết roi. Ban đầu, nàng còn khóc, còn xin tha thứ, về sau, không có phản ứng gì nữa.
Khi đó Hoa Khai mới biết người xấu xí kia là quỷ. Quỷ là gì? Chính là sẽ hại người, sẽ ăn thịt người rất kinh khủng. Bọn họ đều nói như vậy. Bọn họ còn nói người xấu xí kia đã hại chết hai mạng người, tiếp theo còn có thể có nhiều người chết hơn. Hơn nữa con quỷ hại người này là do chính mình gọi đến, cho nên bọn họ mới chán ghét, mới sợ hãi mình như vậy.
Hoa Khai bắt đầu chấp nhận cách nói này. Là lỗi của mình, mới có thể như vậy.
Người sợ Hoa Khai nhất chính là Trần Tú Trinh, bà vô cùng tín ngưỡng quỷ thần. Vốn Mạnh Hoa Khai ngủ trong một gian nhỏ được ngăn trong phòng Trần Tú Trinh. Trước kia sắp xếp như thế để tiện cho Trần Tú Trinh ban đêm có thể thăm nom nàng, nhưng hôm nay điều này lại trở thành tâm bệnh của Trần Tú Trinh. Chỉ cần nhớ đến đứa bé hấp dẫn quỷ quái kia đang ở bên người, bà cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nhưng không còn phòng trống nào khác, bà mới sắp xếp cho Hoa Khai đến ở tại một sài phòng hẻo lánh hoang vắng ở phía tây, bình thường không có ai qua lại.
Nếu không phải mỗi ngày đều có người đến ép nàng uống nước bùa và dùng roi mây đánh mình, hoặc ngẫu nhiên cũng có người đem thức ăn đặt ở cửa, Hoa Khai thật sự nghĩ mình đã bị người ta bỏ quên ở đây.
Tối hôm Hoa Khai bị ném vào sài phòng, tên quỷ xấu xí kia lại xuất hiện.
Trong đêm đen, sài phòng không đèn không lửa, ngoài phòng hình như có tầng tầng lớp lớp quỷ quái yêu ma.
Hoa Khai cuộn mình trong góc, khóc. Ánh trăng bàng bạc theo cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu rọi, thâm trầm u ám.
Tên quỷ xấu xí toàn thân ẩm ướt ngượng ngùng, đứng ở góc phòng, nhìn Hoa Khai vừa gầy vừa nhỏ, nói: "Ngươi cũng giống ta, thật đáng thương." Giọng nói kia tựa như đao chém vào đá tảng, vô cùng chói tai.
Hoa Khai nghe được âm thanh, ngẩng đầu nhìn thân ảnh trắng bệch kia, có chút sợ hãi hỏi: "Ngươi là quỷ sao?"
"Phải. Ngươi sợ không?" Quỷ xấu xí hỏi.
Hoa Khai không trả lời, nàng hỏi xấu quỷ: "Ngươi giết người phải không?"
Xấu quỷ ngồi cách Hoa Khai hai bước, cũng làm giống như nàng, cuộn thân thể mình, gật đầu nói: "Phải, tiểu hài tử kia là ta giết, đạo sĩ nọ cũng là ta giết."
"Vì sao lại giết bọn họ?"
"Vì bọn họ đáng chết, bọn họ đều đáng chết. Tiểu hài tử kia đẩy ta xuống sông, là hắn giết ta. Ta đã làm sai chuyện gì? Dựa vào cái gì mọi người đều phỉ nhổ đánh đập ta? Đến khi ta thành quỷ rồi, đạo sĩ kia cũng không buông tha ta! Hắn còn lấy đoản đao cắt tay ngươi. Ngươi là đứa trẻ tốt như vậy, hắn làm sao có thể. Ngươi xen ngươi đi, toàn thân đều bị thương. Những người đó mới là đáng chết nhất, ta sẽ giúp ngươi giết hết bọn họ, không cho bọn họ đánh ngươi nữa.
Hoa Khai hoảng sợ lắc lắc đầu, vừa khóc vừa nói: "Không cần."
"Ngươi sợ ta sao?" Quỷ xấu xí hỏi Hoa Khai.
Hoa Khai lắc đầu, nói: "Ngươi đừng giết người. Ta sợ."
Quỷ xấu xí nói: "Đừng sợ, ta sẽ không giết ngươi, ngươi là đứa trẻ tốt, ta sẽ không tổn thương ngươi. Ta chỉ muốn che chở ngươi không bị người khác làm hại." Nói xong, quỷ xấu xí vươn tay về phía Hoa Khai, định xoa đầu nàng, nhưng còn chưa chạm vào, cánh tay vươn ra như bị lửa thiêu, vô cùng đau đớn.
Quỷ xấu xí hoảng sợ nhìn nàng, sau đó không thấy đâu nữa.
Đợi đêm dần khuya, trăng đã gần tàn, Hoa Khai nằm trong góc ngủ thiếp đi, quỷ xấu xí mới xuất hiện. Nó đứng rất xa, suy nghĩ gì đó nhìn Hoa Khai, thật lâu sau mới rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, chợt nghe có người thét chói tai. Không lâu sau đó, có một người đột nhiên xông vào trong sài phòng, không phải người hôm trước. Lần này là một nam nhân, hắn ra sức quật Hoa Khai liên tục mười cái, lại cố gắng ép nàng uống hai chén nước bùa, rồi kinh hoàng bỏ chạy.
Thì ra, lại có thêm người chết. Người chết chính là nữ nhân mỗi ngày phụ trách đánh Hoa Khai, bị chết đuối.
Cơn khủng hoảng lại bùng lên, nhưng một thời gian dài sau đó, tên quỷ xấu xí kia cũng không xuất hiện nữa.
Hôm nay, có một kẻ lạ mặt đến đây. Hắn trèo tường vào trong sân, lúc nhảy xuống còn bị té ngã một cái. Sau đó liền ngồi dậy từ dưới đất, nhìn Hoa Khai ngây ngô cười. Một cậu bé khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, quần áo trên người không được sạch sẽ, làn da cũng đen nhánh, nhưng ánh mắt rất sáng, như có ánh nắng bên trong.
Hoa Khai biết cậu bé này, trước kia thường chơi đùa với nàng, tên là Bạch Thảo. Chỉ là từ sau sự việc đó, Hoa Khai không được ra ngoài nên không gặp cậu bé nữa.
Hoa Khai thấy người quen, vừa hồi hộp vừa mừng rỡ nói: “Ngươi tới làm gì?”
Bạch Thảo nói: “Bọn họ nói ngươi bị quỷ nhập, ta không tin, cứ tới đây.”
Hoa Khai nhất thời an tĩnh lại, không nói gì.
“Điều bọn họ nói có phải là sự thật không? Nói ngươi là hung tin, sẽ lôi kéo ác quỷ tới đây?”
Hoa Khai không nói lời nào, thật lâu sau mới gật đầu.
Nàng nghĩ hắn sẽ sợ hãi chạy trốn. Cũng giống như những người khác, mặt mày xanh mét chạy đi, hoặc là phỉ nhổ mấy cái. Nhưng Bạch Thảo không có.
Hắn chỉ “Ừm” một tiếng, sau đó liền cười nói: “Không sao cả, ta không sợ. Dù sao cha mẹ ta cũng sớm qua đời, ta một mình quen rồi, chẳng có gì phải sợ.” Thanh âm đó, so với ánh mặt trời trên cao còn ấm áp hơn.
Hoa Khai ngẩn người, khóe mắt dần ửng đỏ, sau đó bắt đầu khóc như mưa, mãi không nín. Đã lâu rồi nàng chưa từng khóc như vậy.
Bạch Thảo thấy Hoa Khai khóc, sợ tới mức luống cuống tay chân. “Ây da, sao ngươi lại khóc? Ta nói sai cái gì sao? Ta làm ngươi không vui à?”
Hoa Khai khóc một lúc lâu, mới từ từ bình tĩnh đè nén xúc động, lắc lắc đầu, nói: “Không có. Ngươi thật tốt, chỉ có một mình ngươi không chán ghét ta, không sợ ta. Bọn họ thấy ta đều trốn thật xa…”
Bạch Thảo đỏ mặt, không biết nên nói gì với nàng. Hắn cúi đầu, lập tức phát hiện trên tay Hoa Khai toàn là vết thương, lằn xanh lằn tím, nhất thời phẫn nộ rồi đứng lên. “Bọn họ đánh ngươi?”
Hoa Khai gật gật đầu, nói: “Để trừ tà đuổi quỷ, nhưng chẳng có chút tác dụng nào.”
Bạch Thảo phát hiện gương mặt Hoa Khai không tươi tắn xinh đẹp như trước kia mà tiều tụy vàng vọt, ủ rũ như cái củ cải trắng. “Bọn họ không cho ngươi ăn cơm?”
“Có, nhưng có đôi khi họ quên.”
Bạch Thảo nổi cáu, nói với Hoa Khai: “Chờ ta.” Rồi trèo tường đi mất.
Một lúc sau, hắn lại trèo tường tiến vào, trong quần áo còn giấu rất nhiều trái cây.
Sau đó, thiếu niên tên Bạch Thảo kia thường xuyên vụng trộm trèo tường vào thăm nàng, mỗi lần đều mang theo thức ăn, có khi còn đem cả thảo dược, đắp vào vết thương cho Hoa Khai.
Hoa Khai rốt cuộc cũng không còn cảm thấy cô đơn bi thương.
Nàng cũng từng khóc lóc cầu xin những người đó tha thứ, nói rằng cho dù đánh chết nàng, tên quỷ xấu xí kia vẫn ở đó, những thứ này đều không có tác dụng. Nhưng càng nói, họ càng ra sức đánh nàng nhiều hơn, nặng hơn. Cho nên, Hoa Khai không khóc nữa, cũng không cầu xin tha thứ, mỗi ngày im lặng nhẫn nại uống nước bùa và chịu đựng bị đánh roi xong, sẽ chờ thiếu niên Bạch Thảo kia đến.
Bạch Thảo là chỗ dựa của Hoa Khai. Nếu ngày nào đó không được gặp Bạch Thảo nữa, có lẽ nàng sẽ bỏ trốn, Hoa Khai nghĩ nàng không còn đủ kiên trì chịu đựng thêm nữa.
Sau đó, người chết ngày càng nhiều. Có khoảng hơn mười người, đều là chết đuối. Cứ tối hôm có người chết, quỷ xấu xí sẽ xuất hiện bên cạnh Hoa Khai, nhìn nàng, rồi âm trầm cười.
Có đôi khi còn nói với Hoa Khai: “Ta sẽ thành tinh, về sau sẽ không bao giờ sợ ai nữa. Cũng không ai có cơ hội khi dễ ngươi.” Ánh mắt trống rỗng của quỷ xấu xí đều là bóng đen hắc ám.
Mọi người vô cùng sợ hãi, rất nhiều người đều yêu cầu Mạnh Đại Duyên đem Hoa Khai hiến tế cho sơn thần, như vậy mới có thể cứu vãn tình hình, mới mong sơn thần sẽ phù hộ bọn họ.
Nhưng Mạnh Đại Duyên vẫn không đành lòng, nghĩ chỉ cần một năm thôi, mọi chuyện sẽ ổn.
Nhưng, một năm trôi qua rất nhanh, sự tình cũng không tiến triển như hắn mong đợi.
“Chỉ có thể đem nó hiến cho sơn thần.” Mạnh Đại Duyên cuối cùng cũng công bố với toàn bộ thôn dân.
Hoàng hôn hôm nay, Bạch Thảo lại trèo tường vào, gương mặt nghiêm túc trắng bệch, sợ hãi kéo tay Hoa Khai nói: “Bọn họ điên hết rồi, bọn họ muốn biến muội thành tế phẩm, hiến cho sơn thần! Chúng ta trốn nhanh thôi! Ta mang muội chạy trốn!”
"Vậy huynh phải làm sao bây giờ?” Hoa Khai lo lắng.
“Ta không cha không mẹ, ta sợ gì chứ! Đi nhanh lên, trễ là không kịp nữa!” Nói xong, Bạch Thảo giúp Hoa Khai leo lên tường, bản thân mình cũng nhảy qua, sau đó ở dưới đất nói với Hoa Khai: “Nhảy xuống đây, không sao đâu, ta đỡ muội.”
Hoa Khai không chút do dự nhảy xuống, được Bạch Thảo vững vàng đỡ lấy.
Rất nhanh sau đó, có người phát hiện không thấy Hoa Khai đâu, toàn bộ thôn dân cầm đuốc đuổi theo. Họ nghĩ chỉ có bắt được Hoa Khai, bọn họ mới có thể trở về những ngày an bình như trước kia.
Bọn họ đều giống nhau, điên hết rồi.
Hoa Khai và Bạch Thảo chạy không ngừng, nhưng ánh đuốc phía sau càng ngày càng gần. Hoa Khai trước giờ đều ở trong viện, sau bị nhốt cả năm, chưa bao giờ phải chạy lâu như vậy. Cả đoạn đường nàng ngã rồi lại chạy, chạy rồi lại ngã. Hồi lâu sau thân mình đều là thương tích, bất động không chạy nổi nữa. Cuối cùng, Bạch Thảo cõng nàng, không ngừng chạy về phía trước.
Hoa Khai nằm trên lưng Bạch Thảo, biết được quần áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi, cả người nóng rực. “Thả ta xuống đi, huynh chạy trước đi, bằng không cả huynh cũng bị bắt, nhất định sẽ xảy ra chuyện.”
“Đùa cái gì đó, chạy thì cũng chạy lâu như vậy rồi. Những người đó điên hết rồi, ta làm sao có thể bỏ lại muội!”
“Nhưng…”
Bạch Thảo vội vàng cướp lời nàng. “Được rồi, đừng nói nữa, ta sẽ hết hơi đó.” Nói xong, lại điên cuồng chạy tiếp.
Hoa Khai vùi mặt thật sâu vào lưng Bạch Thảo, hai tay gắt gao ôm chặt bờ vai hắn.
Mặc cho cố gắng trốn thế nào, mặc cho cố chạy nhanh bao nhiêu, một thiếu niên cõng một bé gái, thì có thể chạy bao lâu? Lúc trời sắp sáng, Bạch Thảo không chạy nổi nữa, té sấp trên mặt đất. Hai người bị thôn dân đuổi tới bắt trở về, bị trói trên cọc gỗ như súc vật.
Có người nói Bạch Thảo bị Hoa Khai mê hoặc thần trí, nhất định đã bị ác quỷ nhập thân, phải hiến tế luôn cho sơn thần, bằng không về sau nhất định hậu hoạn khôn lường. Với tâm lý thà giết lầm còn hơn bỏ sót, thôn dân đều tán thành làm như vậy.
Hoa Khai khóc, nói với Bạch Thảo: “Là ta hại huynh.”
Bạch Thảo nói: “Ta không cha không mẹ, ta không sợ.”
Đến hoàng hôn, hai người bị trói, cùng gia súc và ngũ cốc, bị đem vào sâu trong núi, trời đất mù mịt u ám. Cho dù mặt trời chưa lặn, cũng không thể nào chiếu vào sâu trong núi như vậy.
Thôn dân nhìn sắc trời đã sắp tối mịt, đều đốt đuốc lên. Trong núi sâu âm u, từng đốm lửa nối tiếp nhau lập lòe như ma trơi. Lại đi tiếp một hồi lâu, thôn dân cảm thấy đã đủ xa, mới bỏ tế phẩm cùng hai người xuống. Họ cột Hoa Khai và Bạch Thảo vào một gốc cổ thụ thô to, súc vật cũng bị cột trên cọc. Sau đó hướng về ngọn núi ra sức quỳ lạy, trong miệng lầm rầm cầu nguyện, còn đốt một đống vàng mã.
Một lát sau, tựa như có tiếng dã thú đang kêu gào, lại nghe như ma quỷ đang khóc lóc.
Nhóm thôn dân sợ tới mức vội vàng cầm đuốc chạy xuống núi, bỏ lại Hoa Khai và Bạch Thảo, cùng với đám súc vật. Gió trên núi lạnh thấu xương, mà âm thanh làm cho người ta sợ hãi càng lúc càng gần. Ánh trăng trắng bạc xuyên qua tàng lá dày chiếu xuống, âm u lạnh lẽo. Bọn súc vật dường như cũng thấy sợ, không trừng tru lên.
“Chúng ta sẽ chết.” Hoa Khai nhịn không được nói.
Bạch Thảo mở miệng: “Hoa Khai, đừng sợ, không sao đâu. Căn bản là không có sơn thần gì cả. Những người đó đi đã xa, chờ ta cắt dây thừng xong, chúng ta chạy thôi.”
Hoa Khai lúc này mới phát hiện Bạch Thảo vẫn nắm chặt một mảnh đá sắc nhọn trong tay. Hắn dùng sức cắt dây thừng trên tay mình. “Nhanh thôi sẽ không sao, nhanh thôi sẽ không sao, đừng sợ. Chờ chúng ta ra khỏi ngọn núi này, có thể thấy phong cảnh rất đẹp. Ta nghe người ta nói, phía sau ngọn núi này phong cảnh vô cùng khác lạ. Nơi đó có thung lũng tuyệt đẹp, khắp nơi đều là hoa, còn có mấy loài thú ta chưa từng thấy qua bao giờ. Người dân ở đó cũng vô cùng hiền lành, mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn về nhà, mỗi ngày đều giữ nụ cười trên môi.”
Hoa Khai dường như thật sự thấy được vùng đất xinh đẹp đó, nhịn không được hỏi: “Thật sự có nơi này sao?”
“Có! Nhất định có! Bạch Thảo cắt xong dây thừng, vội vàng cởi trói cho Khoa Khai, hắn cười nói: “Hoa Khai, chúng ta được cứu rồi.”
“A~, thật sự là mỹ vị nha.” Một giọng nói âm u lạnh lẽo đột nhiên vang lên, quanh quẩn sâu trong núi rừng.
Da đầu Bạch Thảo bỗng chốc tê rần.