Sáng sớm hôm sau, lúc Tử Trúc tỉnh dậy đã không thấy người bên cạnh đâu, ngoài cửa lại có tiếng động nho nhỏ. Tử Trúc đứng dậy, cầm lên cái bình đặt ở đầu giường đêm qua, mở nắp nhìn. Con bướm màu trắng nọ vẫn nằm bên trong không nhúc nhích, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Tử Trúc đậy nắp bình, tìm một sợi dây thừng, quấn chặt quanh bình rồi cột trên người. Chuẩn bị xong xuôi mới đi ra ngoài.
Tuyết bay lả tả quét vào cạnh cửa, trời đất một màu trắng xóa. Hoa Khai đứng ở khoảng đất trống cố hết sức vung thanh trường kiếm. Mặc dù trời đông giá rét, mồ hôi vẫn chảy nhễ nhại trên trán nàng. Thân hình gầy yếu không đủ sức giữ thanh trường kiếm, làm rơi trên đất.
Tử Trúc vội la lên: “Hoa Khai, trời lạnh lắm, đừng nghịch sẽ bị bệnh đó.”
Hoa Khai thở phì phò, vẫn không để ý đến Tử Trúc tiếp tục cố sức tập vung trường kiếm.
Lúc này, vị đạo sĩ cũng từ trong nhà đi ra, thấy Hoa Khai đang huơ kiếm lung tung, mới dừng nàng lại, nói: “Cố gắng luyện tập là chuyện tốt, nhưng phải có chừng mực, con vẫn đưa đủ sức huy động được sức mạnh của thanh kiếm, cố chấp luyện tập quá độ sẽ làm mình bị thương.”
Hoa Khai tuy nghe lời vị đạo sĩ, dừng động tác, nhưng trong đôi mắt vẫn là vẻ bướng bỉnh kiên cường.
Quả nhiên, đến đêm khuya vị đạo sĩ và Tử Trúc lại thấy nàng đứng ở khoảng đất trống, cánh tay gầy yếu liều mạng vung thanh trường kiếm. Hình như chỉ có luyện tập bất kể ngày đêm như thế mới có thể vơi bớt nỗi thống khổ bi ai nén chặt trong lòng nàng, càng nén càng sâu.
Tử Trúc nhìn nàng, trái tim trong lồng ngực đau nhói nhưng không làm gì được. Từ lúc thiếu niên tên là Bạch Thảo kia chết đi, lòng của nàng cũng chết theo. Trừ phi thiếu niên kia sống lại, bằng không, không có gì có thể khiến nàng quan tâm.
Vị đạo sĩ nhìn một lúc rồi chỉ lắc đầu, thở dài một hơi: “Ba ngàn nghiệp chướng, số mạng đã định.”
Mấy ngày sau, vị đạo sĩ kéo một chiếc xe thồ làm bằng ván gỗ. Chiếc xe đã cũ nát, thoang thoảng mùi tanh hôi, còn dính mấy vệt máu đã khô đen.
Tử Trúc thắc mắc: “Sư phụ, chúng ta đi đâu vậy? Đi làm gì?”
“Độ hồn qua cầu.”
Vị đạo sĩ nói độ hồn qua cầu, thật ra là mang những thi thể vô danh chết trên đường hoặc nơi hoang dã chuyển đến nơi không người hỏa thiêu. Sau đó sẽ tụng kinh siêu độ. Thứ nhất là ngăn những thi thể không được an táng sẽ tạo ra bệnh dịch. Thứ hai là để cho những vong hồn này được nghe kinh văn dẫn đường có thể đi qua cầu Nại Hà, yên tâm đầu thai, cũng coi như tích chút công đức.
Tử Trúc kéo xe ở phía trước, Hoa Khai và vị đạo sĩ gom hết xương trắng hoặc những xác chết đã bị thối rữa chuyển lên xe thồ. Nếu chỉ có xương khô còn đỡ, nhưng những thi thể đã thối rữa đến mức không còn nhận ra hình dạng làm cho Tử Trúc không dám nhìn. Cũng may mùa đông giá rét, mùi thối không đậm đặc lắm, bằng không Tử Trúc thực sự không nhịn được sẽ nôn.
Về phần Hoa Khai, gần như nàng chỉ trầm mặc giúp đỡ vị đạo sĩ thu gom hài cốt, thi thể. Gương mặt không biểu lộ cảm xúc, dường như đã quen nhìn những xác chết ghê rợn thế này.
Thật ra, đúng là nàng nhìn mãi đã quen.
Chuyển hết thi thể lên xe xong, vị đạo sĩ lên phía trước kéo xe, Tử Trúc và Hoa Khai ở phía sau đẩy phụ. Một vài người dân thấy có người thu dọn những thi thể đáng thương phơi thây trong gió sương, mới tốt bụng mang một ít bánh bao và lương khô tặng cho vị đạo sĩ, ông đều nhận lấy.
Những vong hồn của các xác chết này đi theo phía sau, nhưng vì sợ Hoa Khai nên đi cách một khoảng rất xa.
Tử Trúc thấy trên xe thồ có mấy bộ hài cốt đã bị người ta lóc thịt ăn sạch sẽ, mới hỏi: “Sư phụ, nếu vì mạng sống mới phải lấy thịt người chết làm thức ăn, những người như vậy, sau này sẽ ra sao?”
“Tuy là bất đắc dĩ, nhưng sau khi chết đi xuống địa phủ vẫn sẽ bị Phán Quan thẩm vấn, hoặc bị móc mắt, hoặc bị thả vào vạc dầu sôi, nói chung sau khi chết đều sẽ bị phạt, không thể siêu sinh.”
Tử Trúc hoảng sợ hít sâu một hơi. “Con lúc trước có trộm đồ lặt vặt, có bị phạt không?”
Vị đạo sĩ cười cười: “Chỉ cần từ giờ trở đi, con có lòng hướng thiện, làm nhiều việc tốt, tích góp công đức, Phật Tổ sẽ không trách con."
Tử Trúc nghe vậy mới hơi yên tâm.
Đẩy xe tới một nơi hoang vắng không người ở, vị đạo sĩ cùng Tử Trúc đào một cái hố to, chuyển thi thể vào rồi hỏa thiêu. Thiêu trụi thi thể, cũng chính là thiêu trụi mọi nghiệp chướng của kiếp trước.
Vị đạo sĩ quỳ trên mặt đất bắt đầu tụng kinh. Theo ngọn lửa lớn cháy hừng hực, một bài kinh dài chậm rãi vang lên.
Sau đó Hoa Khai nhìn thấy một nam tử mang mặt nạ, toàn thân áo trắng xuất hiện. Hắn cầm xiềng xích trong tay, phía sau còn có hai tên quỷ soa đi theo, vừa đi vừa nói cười vui vẻ.
Lúc hai tên quỷ soa vô tình tới gần Hoa Khai, bọn chúng sợ hãi lui về phía sau mấy bước, không dám tiến liên. Bạch Vô Thường nhìn thấy thì lấy làm kỳ lạ, chậc chậc hai tiếng rồi quăng xích sắt đang cầm trong tay cho hai tên quỷ soa, bảo họ xích những vong hồn này lại. Sau đó hắn đến gần Hoa Khai chăm chút quan sát mấy vòng, rồi quay sang nói với hai tên quỷ soa: "Chỉ là một cô gái bình thường, các ngươi sợ cái gì?"
Quỷ soa vẫn run lập cập.
Bạch Vô Thường lại nhìn thẳng gương mặt Hoa Khai, quan sát kỹ lưỡng, trầm ngâm một hồi, cuối cùng mới nói: "Đúng là rất xinh đẹp, có điều không đẹp bằng ta. Còn nhớ ta năm đó, đã làm bao nhiêu thiếu nữ khuê phòng chết mê chết mệt..."
Đám quỷ soa đồng thanh kêu lên: "Bạch đại nhân, ngài lại dối lòng rồi, khoác lác mãi tai chúng tôi cũng sắp điếc luôn."
Bạch Vô Thường vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta chưa bao giờ nói khoác!"
"Được rồi Bạch đại nhân, ngài còn nói ngài đã từng gặp Phật Tổ. Nếu đã được gặp Phật Tổ sao còn phải đến địa phủ làm một chức quan nhỏ bé, dẫn đường cho âm hồn này chứ? Hơn nữa ngài ngày ngày đều mang mặt nạ, chưa từng thấy ngài gỡ xuống bao giờ, ngài có nói dung mạo ngài đẹp như thiên tiên đi nữa thì ai mà biết được."
"Ta chỉ sợ ta tháo mặt nạ xuống rồi, các ngươi lại mê ta đắm đuối, sau đó còn đòi chết đòi sống thì tội nghiệt của ta thật là lớn lắm."
"Đúng rồi, đúng rồi, ngài tháo mặt nạ xuống nhất định là chúng tôi sẽ chết hết! Đều là bị hù chết đó!" Nói xong, đám quỷ soa cười ha ha một tràng, không tên nào tin vào miệng lưỡi liến thoắng của Bạch Vô Thường.
Cuối cùng Bạch Vô Thường mới phát hiện có điểm bất thường. Đôi mắt cô gái này nãy giờ vẫn nhìn mình, bình tĩnh lạnh lùng, lại có vẻ cảnh giác. Bạch Vô Thường ngạc nhiên hỏi: "Ngươi thấy được ta?"
"Ngươi là ai? Hoa Khai thản nhiên hỏi lại.
Bạch Vô Thường bĩu môi nói: "Ngay cả ta mà cũng không biết? Ngươi không thấy quần áo ta toàn một màu trắng à? Còn có cái mặt nạ này, đương nhiên là Bạch Vô Thường tiếng tăm lừng lẫy."
"Vì sao ngươi không sợ ta?"
Bạch Vô Thường ngơ ngẩn: "Vì sao ta phải sợ ngươi?"
"Yêu ma quỷ quái đều sợ ta, vừa nhìn thấy ra liến trốn đi rất xa, vì sao ngươi không sợ?"
Bạch Vô Thường cười hì hì nói: "Bởi vì ta không phải là quỷ! Tuy là ta đang ở âm phủ, chỉ làm một chức quan nho nhỏ ngày ngày đến nhân gian dẫn độ hồn phách, nhưng ở thiên giới, tốt xấu gì ta vẫn là một thần tiên nha."
Hoa Khai trầm mặc một hồi, lại hỏi: "Ngươi đến đây để dẫn những vong hồn đó đi sao?"
"Đúng vậy."
"Ngươi dẫn bọn họ đi đâu?"
"Xuống địa phủ, đi đầu thai chuyển thế."
"Vong hồn thiếu mất một nửa hồn phách, ngươi có dẫn đi không?"
"Nhất định là không. Đây không phải trong phạm vi chức trách của ta."
"Phải làm sao ngươi mới bằng lòng mang nó đi?"
Đúng lúc này, Tử Trúc đang hoang mang vội vã chạy đến bên cạnh Hoa Khai, gấp gáp hỏi nàng: "Hoa Khai, muội đang nói chuyện với ai vậy?" Vốn Tử Trúc vẫn đứng bên cạnh vị đạo sĩ nghe ông tụng niệm kinh văn. Lúc xoay người lại thấy Hoa Khai đang đứng một mình ở đằng kia. Ban đầu cũng không để ý, nhưng về sau lại cảm thấy không thích hợp, phát hiện hình như Hoa Khai đang nói chuyện cùng ai đó, mới chạy nhanh đến cạnh nàng.
Hoa Khai không để ý đến Tử Trúc, hỏi Bạch Vô Thường một lần nữa: "Làm thế nào ngươi mới bằng lòng mang nó đi?"
Bạch Vô Thường suy nghĩ một chút, nói: "Trừ phi ngươi tìm đủ hồn phách của nó hợp lại, ta sẽ dẫn đi."
Tử Trúc thấy Hoa Khai không để ý đến mình thì lo cuống cuồng, nghĩ trước kia Hoa Khai từng bị quỷ ám, bám theo bên người, liền nhặt một nhánh cây trên mặt đất vừa quất điên cuồng vào khoảng không trống rỗng cạnh người Hoa Khai, miệng vừa hô: "Cút ngay! Đừng bám theo Hoa Khai! Cút hết đi!"
Bạch Vô Thường nhìn nhánh cây vụt liên tục lên người mình, nhưng không hề đau, lại nhìn dáng vẻ hung dữ của Tử Trúc, cười khanh khách nói: "Ôi, thật là một tên tiểu quỷ hung dữ mạnh mẽ." Rồi lập tức nói với Hoa KHai: "Thằng nhóc này đối với ngươi thật sự rất tốt, chỉ đáng tiếc, một ngày nào đó hắn lại vì ngươi mà chết."
Hoa Khai hơi sửng sốt, nhưng gương mặt vẫn không có biểu cảm. Có điều, nếu nhìn thật kỹ, mới thấy thân thể nàng hơi run rẩy.
Lúc này đám quỷ soa đã dùng xích sắt xích các vong hồn lại với nhau, mới hướng về Bạch Vô Thường gọi lớn: "Bạch đại nhân, xong hết rồi, đi nhanh tôi, còn phải tranh thủ đến chỗ tiếp theo nữa"
Bạch Vô Thường vẫy tay với đám quỷ soa, ý bảo bọn họ đừng vội. Bỗng nhiên hắn đặt hai tay lên vai Hoa Khai, không còn thái độ cợt nhả mà nghiêm túc nói với nàng: "Tiểu quỷ, ngươi cũng biết, ngươi sẽ sống không quá hai mươi tuổi." Sau đó lại cười hì hì nói: "Còn sống ngày nào thì sống cho tốt ngày đó, có thể hưởng thụ ngày nào thì phải tranh thủ hưởng thụ cho hết, đừng chấp nhất như vậy. Hẹn gặp lại ở địa phủ." Dứt lời, Bạch Vô Thường bước đến cạnh đám quỷ soa, cầm lấy xích sắt, chậm chạp bỏ đi.
Đi được một đoạn xa, một tên quỷ soa mới hỏi Bạch Vô Thường: "Cô gái kia là thần thánh phương nào? Vì sao huynh đệ chúng tôi không ai có thể tới gần cô ta?"
Bạch Vô Thường quay đầu thoáng nhìn về nơi cô gái đã đứng, nói: "Nàng ta không đơn giản, ngay cả ta lúc đến gần cũng cảm thấy hơi sợ, cảm giác giống như thần tiên tôn quý, không thể đến gần. Khí thế mạnh mẽ của ánh sáng đó có thể ép ngươi tan thành mây khói. Bạch Vô Thường dừng một chút, lại thở dài một hơi. "Tiếc là nàng ta đã tự vây hãm mình trong một kiếp người, chỉ sợ không thoát được số mạng." Hắn lại lập tức tự giễu: "Ta còn không lo được cho chính mình, lo nhiều như vậy để làm gì."
Bạch Vô Thường đung đưa xích sắt trong tay, âm thanh loảng xoảng loảng xoảng vang lên. Sau đó miệng còn ngâm nga mấy câu hát mãi không thành bài, đi càng lúc càng xa.