“Nói nhỏ cho ngươi biết nha, thật ra chúng ta là màu đỏ!” Mộc gốc hoa tuyết liên nhỏ giọng nói với một bụi tuyết liên nho nhỏ, ngơ ngác bên cạnh. Thật ra nó không cần nhỏ tiếng cũng không ai hay vật nào có thể nghe thấy. Dù sao ở cánh đồng tuyết liên bất tận này chỉ có hai chúng nó thức tỉnh mà thôi.
Bông tuyết liên nhỏ bé, ngơ ngác nhìn bạn bè hoa trắng như tuyết bên cạnh nó, xong lại cúi đầu nhìn thân hoa của mình. “Nói bậy! Rõ ràng chúng ta là màu trắng! Ngươi nhìn xem…” Nói xong liền vươn cánh hoa của mình ra.
“Bây giờ chúng ta màu trắng, nhưng trước kia chúng ta màu đỏ. Gốc tuyết liên kia giải thích, rồi lại cúi đầu nói: “Đó là ông nội của ông nội ta nói, người sẽ không gạt ta đâu.”
“Vậy ông của ông ngươi đâu rồi?”
“Ta không biết. Có một ngày ta đang nói chuyện với ông, đột nhiên ông biến thành một luồng sáng trắng bay lên trời. Chắc là được thăng thành thần tiên rồi.”
“Thần tiên là cái gì vậy? Ăn được không?”
“Sao ngươi lúc nào cũng nghĩ tới ăn hết vậy!?”
“Ta đang rất đói bụng mà. Ta vừa mở mắt không lâu, ngươi đã kéo ta ra nói chuyện, đến giờ vẫn còn chưa ngừng…”
Gốc tuyết liên kia tủi thân sụt sịt: “Từ lúc ông của ông ta lên trời, đã mấy trăm năm rồi không có ai nói chuyện với ta.”
“Mấy trăm năm là bao lâu?”
“Đại khái khoảng từ lúc chúng ta còn là một mầm cây đến lúc chúng ta biến thành một đóa hoa.”
Tuyết liên nhỏ nghiền ngẫm một chút, rồi lại nghiêm túc hỏi: “Đó là bao lâu?”
Tuyết liên hàng xóm suy nghĩ, rồi nghiêm túc trả lời: “Rất lâu!”
“Có lâu hơn so với lúc ta tỉnh ngủ đến giờ không?”
“Làm sao mà so sánh được! Ngươi tỉnh lại chưa đến một ngày, còn một năm có đến mấy trăm ngày!”
“Vậy à…” Tuyết liên nhỏ ngơ ngác suy nghĩ thật lâu, nhất thời cũng cảm thấy hàng xóm nó nói đúng. “Như thế thì lâu thật… Vậy ngươi nói tiếp đi.”
“Ta nói đến đâu rồi nhỉ? Ừ, đúng rồi. Ông nội của ông ta nói, rất nhiều năm về trước, chúng ta là màu đỏ, đỏ như lửa… Thật ra màu đỏ là màu thế nào ta cũng không rõ lắm, nhưng chắc là rất đẹp. Ông nội của ông ta nói, đó là ông của ông của ông nói cho ông biết, lâu lắm rồi…”
Tuyết liên nhỏ không nhịn được chen vào: “Nhiều ông quá nhỉ.”
“Ngươi đừng ngắt lời ta! Hại ta không biết đang nói đến đâu rồi… Ừ, đúng rồi. Rất lâu, rất lâu trước kia…”
“Rất lâu là bao lâu?”
“Ai da, đã nói ngươi đừng ngắt lời mà! Tóm lại là rất lâu, lâu đến mức ngay cả ông của ông ta còn chưa lớn lên.”
“Vậy ngươi đã trưởng thành chưa?”
“Cũng chưa có ta.”
“Còn ta thì sao?”
“Ngươi thì càng không có! Ngay cả một cái hạt giống ngươi cũng chưa phải nữa là.”
“Vậy ta là gì?”
“Làm sao ta biết, khi đó ta cũng chưa là gì cả.”
“Vậy vì sao chúng ta ở đây?”
“Chúng ta vừa sinh ra thì đã ở đây.”
“Nơi này là chỗ nào?”
“Ông nội của ông ta nói, nơi này gọi là Côn Luân. Là một ngọn núi rất cao rất cao.”
“Vậy…”
“Ngươi đừng hỏi ta núi cao bao nhiêu, ta cũng không biết, bởi vì ta chưa từng rời khỏi đây. Ta chỉ biết, nơi này là núi cao nhất trong các ngọn núi, cao đến mức không có ai tự nguyện đến đây.”
Tuyết liên nhỏ nói: “Không phải, ta muốn hỏi ngươi có đói không?” Nó thở dài. “Ta rất đói.”
Bông tuyết liên kia thở dài theo. “Thật ra ta cũng rất đói. Nhưng ta không biết chúng ta nên ăn cái gì.”
“Có khi nào chúng ta cứ như vậy mà bị đói chết không?”
“Hẳn là không đâu. Ta chưa từng ăn qua thứ gì, cũng đâu có bị đói chết. Ta chưa từng thấy ông nội của ông ta ăn gì, nhưng ông cũng không bị đói chết, còn làm thần tiên nữa!”
“Ừm, vậy ta không lo lắng nữa… Nhưng rốt cuộc thần tiên là gì?”
“Ông nội của ông ta nói, làm thần tiên, là có thể trường sinh bất tử.”
“Trường sinh bất tử tốt lắm à?”
“Chắc là tốt lắm. Bằng không sao lại có nhiều người tranh nhau làm thần tiên như vậy.”
“Còn chúng ta sẽ chết sao?”
Tuyết liên suy nghĩ thật lâu. “Chắc là không.”
“Vậy chúng ta còn muốn trường sinh bất tử làm gì?”
“Nhưng làm thần tiên, chúng ta sẽ có tay có chân. Muốn chạm thứ gì có thể chạm thứ đấy, có thể đi khỏi nơi này.”
“Chúng ta có thể đi khỏi nơi này?” Tuyết liên nhỏ nhìn rễ mình cắm thật sâu trong tầng băng. “Ta cũng muốn làm thần tiên! Khi nào thì chúng ta có thể thành thần tiên?”
“Làm sao dễ dàng thành thần tiên như vậy! Ông nội của ông ta nói, muốn thành thần tiên phải trải qua rất nhiều đau khổ. Phải có ý chí rất mạnh, còn phải xem cơ hội và duyên phận. Quan trọng nhất chính là đầu óc phải thông suốt. Tóm lại là rất khó.”
“Đầu óc thông suốt là gì?”
“Chính là phải thông minh, rất thông minh!”
“Vậy à…” Tuyết liên nhỏ thất vọng. Nó cảm thấy mình không được thông minh lắm. Xem ra không làm thần tiên được rồi.
“Ngươi đừng buồn, tuy ta biết ngươi không làm được thần tiên, nhưng ta cũng như ngươi! Ngươi sẽ không cô đơn đâu!”
“Thật vậy sao?”
Tuyết liên gật đầu thật mạnh. “Đương nhiên! Có điều nếu ngươi muốn nghe ta kể chuyện xưa, thì không được phép ngắt lời nữa!”
Tuyết liên nhỏ vươn hai cái lá, che cái miệng vốn không tồn tại của nó, còn nói: “Ta không ngắt lời!”
Tuyết liên kia tiếp tục kể: “Ông của ông của ông nói cho ông nội của ông ta biết, rất nhiều, rất nhiều năm trước, có một vị thần tiên đến đây.”
Tuyết liên nhỏ lại ngắt lời: “Không phải ngươi nói nơi chúng ta ở cao đến mức không có ai muốn đến đây sao?”
Có điều lần này tuyết liên kia không trách cứ tuyết liên nhỏ nữa. “Cho nên mới nói, vị thần tiên kia không phải tự nguyện đến, hắn bị người ta giam ở đây.”
" M7 E) T" f4 x7 k: @" q3 g t$ {' w5 t- b) B5 n# F2 s9 s9 i5 B3 ?9 G@Copyright of Kites.vn (Do