Nghê Thiên Ngữ ở trong email gõ xuống đơn từ chức của mình, không do dự gửi đi. Sau cô lại viết một đơn, trực tiếp đưa vào phòng làm việc của Mạnh Diên Châu, để đơn từ chức trước mặt Mạnh Diên Châu. Mạnh Diên Châu cầm lên nhìn một chút, mới từ đống tài liệu ngẩng đầu lên, ấn đường ( điểm giữa hai hàng lông mày) cao vút, “Đây là ý gì?”
Nghê Thiên Ngữ chưa bao giờ cảm thấy phòng làm việc của anh quá lớn, giờ phút này cô lại thấy rộng, trống trải khiến cô muốn chạy trốn. Nhưng cô vẫn kiên định nhìn anh, anh có ngũ quan tuấn tú, có lẽ lý do bây giờ là do ít cười, lại thấy có chút lạnh, làm cho người ta muốn cách xa, giờ phút này anh dùng mặt đó hướng về phía mình, thật không nhìn ra được cảm xúc thật của anh là gì.
“Giấy trắng mực đen, anh nói tôi có ý gì là sao?”. Nghê Thiên Ngữ cũng nhìn anh, cũng không muốn ra vẻ sợ hãi.
Cô đứng nghiêm, giống như chuẩn bị đối mặt với một trận đánh ác liệt. Mạnh Diên Châu cảm thấy bất mãn và phiền não, mấy năm qua anh nhìn thấy không ít người, cũng hao tốn rất nhiều sức lực đi phân tích suy nghĩ của bọn họ, từ đó nghĩ ra các biện pháp đối mặt, nhưng anh tự nhận tốn bao nhiêu sức lực lên người cô, lại không biết rốt cuộc cô suy nghĩ cái gì. Không cách nào không cảm thấy thất bại, anh quả thật đoán không ra, không biết người phụ nữ này nghĩ cái gì. Dù cô ở dưới thân mình, anh cũng cảm thấy cô cách mình rất xa, anh luôn muốn bắt được chút gì đó, những mỗi lần chỉ cảm thấy rỗng tuếch, cái gì cũng không bắt được.
Anh không khỏi mỉm cười, “Tại sao?”
Anh không tức giận, ngay cả bản thân cũng kinh ngạc. Ngày hôm qua thấy màn kia, anh chỉ muốn cô chết hàng trăm lần, nhưng kết quả là cô không sao cả lại đi từ chức, cô căn bản không quan tâm. Vì vậy anh cảm thấy đêm qua mất ngủ đi suy nghĩ những thứ kia đều mất giá trị, thậm chí là ngu xuẩn, làm sao anh lại vì một người phụ nữ như vậy mà hao tâm tốn sức? Cô không đáng để anh lãng phí thời gian, tuyệt không đáng giá.
Nghê Thiên Ngữ mở trừng hai mắt, “Anh thông minh như vậy sẽ đoán được thôi.”
Cô nhẹ nhàng cười, giống như trước đây làm nũng với mình cũng như vậy, nhưng bây giờ nụ cười này chỉ khiến anh chán ghét, thậm chí muốn đưa tay xé toang nó ra.
“Cô thật sự hẹn hò với Mục Phong?”
Nghê Thiên Ngữ cảm giác rất buồn cười, “Chuyện rất rõ ràng, chẳng lẽ anh muốn nghe lời nói dối của tôi sao? Ai, tôi chỉ nhớ anh là một người thông minh, tôi không cần phải chơi những thứ được có hay không, Mạnh Diên Châu, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay rồi!”
Mạnh Diên Châu cười ra tiếng, đứng lên đi về phía cô, đến gần cô, phát hiện cô né đi, cô cũng sẽ có lúc sợ sao? Anh dùng tay nắm cằm cô, “Anh ta so với tôi có gì tốt hơn? Hả?”
Anh không quan tâm chuyện cô đã làm nữa, ngược lại cô lại được voi đòi tiên, thật là tốt đấy…….
Nghê Thiên Ngữ dùng sức bỏ tay anh ra, “Cũng chả phải không có nơi nào tốt hơn, chỉ là không keo kiệt chút nào thôi, anh cũng biết, dung nhan của phụ nữ chỉ được có mấy năm, đương nhiên phải thừa dịp lúc này đi sửa một chút. Mục Phong có ưu điểm khác, chỉ có ưu điểm tiêu tiền không nháy mắt là đủ rồi.”
Mạnh Diên Châu duy trì nụ cười, “Chẳng lẽ tôi không cho cô?”
“Anh phải biết phụ nữ bao giờ cũng không thấy đủ.” Cô bình tĩnh, “Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay đi, phải chăng Mạnh tổng không bỏ tôi được sao?”
Mạnh Diên Châu trầm mặc không nói.
Nghê Thiên Ngữ cắn môi, “Thật ra thì, tôi cũng hiểu rồi, dù sao ngày hôm qua bị anh thấy, biết anh sẽ chủ động nói lời tạm biệt với tôi, hôm nay tôi lại nói trước. Người như anh, hẳn không có người phụ nữ nào chủ động nói chia tay đi, tôi làm như vậy, cũng là muốn khắc sâu dấu ấn trong lòng anh, hi vọng anh nhớ tôi. Nhưng xem ra Mạnh thiếu không thích cách làm này của tôi…….”
Cô thấy anh không nói lời nào, đi tới trước mặt anh, lấy tay vuốt mặt anh, cảm giác như xưa, cô cười như cũ, “Có muốn một lần cuối cùng không? Để làm kỷ niệm……”
Tay của cô cởi khuy cài sơ mi của anh, Mạnh Diên Châu bắt được tay cô, nhỏ giọng nói, “Tự mình đi tới phòng tài vụ lấy ba tháng tiền lương, về sau không cần đến nữa.”
Tay của cô cứng ngắc trên không trung, nhưng anh đã khôi phục bình tĩnh, thật giống như vừa rồi anh tức giận là cô nhìn sai rồi, anh liền biến sự tức giận thành khinh thường ở trên người cô.
Cô thở dài một cái, “Cám ơn Mạnh tổng rồi.”
Cô đi ra khỏi phòng làm việc của anh, còn không quên đóng cửa lại. Mạnh Diên Châu nghe được tiếng cửa, bút trong tay dừng một chút, cuối cùng không cho phép mình ngẩng đầu lên. Anh nghĩ như vậy cũng tốt, dù thế nào đi nữa bọn họ không phải là người si tình, cứ kết thúc như thế được rồi, anh không cần hao tổn thời gian lên người cô, tất cả trở lại quỹ đạo ban đầu, về phần phiền muộn trong lòng, có lẽ thật sự như cô nói, bởi vì người muốn rời đi là cô, vì vậy anh thấy không cân bằng.
Cô về chỗ làm việc của mình ngồi thật lâu, lúc này mới đứng dậy, từ từ dọn dẹp đồ đặc của mình. Về sau, cô không cần phải chú ý tới cánh cửa kia, không cần suy nghĩ buổi trưa anh sẽ ăn cái gì, không cần nhớ tâm tình mỗi ngày của anh. Tất cả đều kết thúc.
Thực ra không cần thiết, nhưng cô vẫn thuộc về bộ phận thư ký, nói cho một thư ký khác những gì Mạnh Diên Châu thích, đối phương vừa nhớ, vừa có ánh mắt tò mò nhìn cô, cuối cùng cô mở miệng nói cô bỏ việc, rước lấy ánh mắt khó hiểu của đối phương.
Cô ôm thùng rời đi, đến tầng cuối cùng của công ty thì không nhịn được quay đầu lại nhìn quanh, tầng rất cao, ngước cổ lên mới nhìn thấy tầng cao nhất, cô thở dài, về sau không còn quan hệ gì nữa.
Cô lên xe taxi, trở lại căn hộ của mình. Để đồ xuống, cô liền đi tắm luôn. Người trần truồng đi ra ngoài, trên người vẫn còn giọt nước, nhưng cô trực tiếp nằm trên giường.
Nhắm mắt lại, cô lấy tay gối đầu, hít hà, thất vọng cau mày lại, không muốn nghe thấy cái gì nữa.
Mục Phong lạnh nhạt với Nghê Thiên Ngữ mấy ngày, lại giả bộ không có chuyện gì xảy ra lái xe dưới chung cư của cô. Nghê Thiên Ngữ không có việc gì làm, tương đối nhàn hạ, vì vậy không cự tuyệt liền lên xe của Mục Phong.
Sau khi cô lên xe không nói một lời, Mục Phong bỗng dưng nói, “Thế nào, cùng vị kia cãi nhau sao?”
Tay Nghê Thiên Ngữ ôm ngực, chân mày khẽ vặn, lộ ra cảm giác phiềm muộn, “Cái gì mà vị kia a, nên gọi là người cũ mới đúng, đừng gọi như vậy, ảnh hướng giá thị trường của tôi.”
“A, chuyện gì xảy ra?”
Nghê Thiên Ngữ giận anh, “Còn hỏi tôi chuyện gì xảy ra, anh cũng thật xấu xa.”
Mục Phong nhìn cô hồi lâu, “Tôi biết nhưng ngày đó em bỏ tôi chạy đến bên cạnh một người đàn ông khác.” Trong giọng nói còn chưa vài tia khó chịu, vẻ mặt cũng kiêu căng.
“Vậy không có cách nào cả, anh ấy là nhị thiếu gia nhà họ Mạnh, nghe nói lúc còn nhỏ tham gia huấn luyện, có võ. Tôi nói như vậy vì sợ hai người các anh đánh nhau, tôi giúp anh thì gấp cái gì. Tôi đã suy nghĩ vì anh như vậy, chẳng lẽ anh còn hoài nghi tâm ý của tôi sao?”
Mục Phong trong lòng lại thấy vui mừng, “Nhị thiếu gia nhà họ Mạnh….. tôi căn bản không chán ghét anh ta, thân thế này, chậc chậc, cả đời này sẽ bị Mạnh Vĩ Đình đè ở dưới chân, căn bản không cần băn khoăn.” Vẻ mặt mềm xuống, “Thật tinh mắt, mới biết ai là vàng nguyên gốc.”
Nghê Thiên Ngữ mỉm cười, như gió xuân thổi qua, “Vì thế Mục thiếu nên quý trọng người ta mới đúng.”
Mục Phong cười ha ha.
Mục Phong lập tức đưa Nghê Thiên Ngữ đến gặp bạn mình, bạn bè của anh, thấy Nghê Thiên Ngữ cũng không có phản ứng gì, Mục Phong vui mừng quá nhiều, bọn họ thấy được cũng không coi là quá kỳ lạ, nhiều nhất là quan sát mấy lần, đánh giá cái này cái kia đằng trước có cái gì khác nhau.
Mục Phong ôm Nghê Thiên Ngữ vào trong ngực, trực tiếp thể hiện chủ quyền của mình. Nghê Thiên Ngữ cũng không phản kháng, để cho Mục Phong ôm, tay Mục Phong cũng không quy củ, ở trên người cô di chuyển. Nghê Thiên Ngữ cười khẽ, cũng không ngăn cản. Mục Phong cũng có chút được voi đòi tiên, nếu không phải có bạn bè nhìn, có lẽ anh sẽ quá giới hạn.
Có bạn mở miệng cười, nói Mục Phong không tệ, giới thiệu cho mọi người một chút. Mục Phong liếc mắt nhìn Nghê Thiên Ngữ, thấy cô để mặt mũi cho mình, thỉnh thoảng cười lớn.
Nghê Thiên Ngữ cuốn rúc vào trong ngực Mục Phong, tay nhỏ bé cũng trên người anh bơi lên, có chút ý trêu đùa, để trong mắt anh chầm chậm biến đỏ.
Đám người kia cũng buông ra, chơi trò cởi quần áo…. Coi như là bước đầu, hoàn hảo cho Mục Phong che chở cô, không để cho đám người kia nhìn cô cười. Nhưng mấy người phụ nữ kia thảm hơn, cơ hồ bị lột sạch hết quần áo, mấy người đàn ông kia chia ra lên sờ soạng một cái, sau đó cười lớn.
Nghê Thiên Ngữ trong lòng thấy ghê tởm, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười.
Sau đó Mục Phong lại đưa cô tới sòng bạc ngầm, nơi này chỉ có hội viên mới được vào, nếu không tuyệt đối không có cách nào tiến vào. Nghê Thiên Ngữ đi theo sau lưng Mục Phong, phát hiện những người tới đây đều là ông chủ, từng người một ngồi lên chiếu bạc, chả còn phong thái doanh nhân đâu.
Mục Phong cũng vung tiền như rác, hơn nữa anh không sợ thua, sòng bạc chính là nhà anh mở, sao còn sợ mình thua chứ?
Mục Phong vì trêu chọc Nghê Thiên Ngữ mà cười một tiếng, để cho cô đoán lớn nhỏ, cũng không thèm nhìn liền đánh tiền luôn. Nghê Thiên Ngữ ngồi trong ngực anh, đối với cách chơi này rất mới lạ, Mục Phong vì cô mà vừa giảng giải vừa chơi.
Nghê Thiên Ngữ tính toán một chút, hôm nay Mục Phong thua không dưới trăm bạc, nhưng lông mày anh không có nhíu lấy một cái.
Thời gian dần dần muộn, Mục Phong lại muốn mời cô đi chỗ của anh ngồi một chút, lần này Nghê Thiên Ngữ không đồng ý, “Chơi quá lâu rồi, hơi mệt chút, anh đưa tôi về nhà đi!”
Mục Phong có chút không vui, Nghê Thiên Ngữ xoa trán, “Người không thoải mái, hơn nữa người ta thật sự rất bất tiện đi chỗ của anh.”
Cô nháy mắt mấy cái, tựa như đang ám chỉ cái gì, Mục Phong suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, đã dành cho cô lâu như vậy, không ngại thêm một chút thời gian, hơn nữa anh rất chờ mong biểu hiện của cô. Lại nói tới, có lẽ thực sự, anh đối với cô không nổi hứng thú gì rồi, anh còn muốn chơi nhiều một lát, mới không thất vọng vì coi trọng cô lâu như vậy.
Mục Phong hôn cô một cái mới để cô đi, Nghê Thiên Ngữ xoay người trong nháy mắt, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, cô lấy tay lau đi chỗ bị Mục Phong hôn. Mà quay về đến căn hộ, chuyện đầu tiên cô làm là tắm, dùng sức rửa sạch thân thể của mình, tay không ngừng chà, da thịt trắng nõn bị cô hành hạ tới mức đỏ bừng. Mà quần áo của cô, không chút do dự ném vào đồ bỏ đi.
Cô tắm thật lâu mới ra ngoài, an vị ngồi trên sân thượng cảm nhận gió thổi.
Giang Dịch Hiên muốn cô hạnh phúc, nhưng những người đó sống tốt thế, cô làm sao có thể hạnh phúc được?