Nghê Thiên Ngữ cảm thấy mình sắp chết rồi, giống như người không biết bơi bị người đẩy xuống biển, điểm khác là cô không muốn giãy giụa, lúc hô hấp càng khó khăn, cô như thấy được lúc Nghê Tử Nhứ đẩy mình ra, bà nói cô không có bố. Cô như thấy mình năm đó, ở trong mưa không ngừng chạy, chỉ vì trên tivi thông báo người thiếu niên đó bị tai nạn xe, cô chạy như bay vào bệnh viện, lại thấy được Mạnh Vĩ Đình, ông hỏi cô, nếu quyết định đi, vậy thì trở lại làm cái gì. Cô không trả lời được, chỉ ngồi ở ngoài phòng phẫu thuật, biết được anh không còn nguy hiểm gì về tính mạng nữa, cô mới rời khỏi. Cuối cùng cô biết chuyện anh bị mất trí nhớ, không nhớ nổi những chuyện xảy ra mấy năm đó, cũng xóa cô khỏi trí nhớ của anh, nước mắt của cô chảy xuống, cứ khóc mà không lên tiếng nổi.
Lúc sắp mất đi ý thức, sức lực trên cổ đột nhiên biến mất, cô vì hô hấp mãnh liệt mà không ngừng ho khan. Không khí tiến vào như cơn bão đánh vào cổ họng cô, nơi đó mắc kẹt thứ gì, để cho cô hơi sức bắn ra cũng không có, chỉ có thể không ngừng ho khan, một tiếng so với một tiếng vẫn còn vang.
Trong bóng tối phát ra tiếng ho khan liên tục, quỷ dị tiến vào trong lỗ tai, như xé màn đêm tối. Ngón tay của cô giật giật, từ từ đưa bàn tay ra, cô mời sờ gương mặt người đàn ông trước mắt mình, nhưng anh lại nhanh nghiêng đầu, như kiểu chê tay cô rất dơ, tay của cô dừng lại trên không trung, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh, chỉ mang theo nụ cười, không mang theo cảm xúc gì.
“Làm sao không bóp chết em?” Cô cười ra tiếng, chết liền xong hết mọi chuyện, thế giới này chỉ thích hợp với những người lòng dạ độc ác và những người mềm yếu không thể bằng lòng thỏa hiệp, mà cô không thuộc hai loại này, từng ngày từng ngày chờ đợi, cô thấy mình mệt mỏi quá.
Cô chờ thật lâu, vẫn không có câu trả lời của anh, vì vậy nở nụ cười, “Cũng đúng, em sắp chết rồi, anh cũng sẽ bị dính líu, mạng của anh đáng giá như vậy, tất nhiên không thể vì một con tiện nhân như em mà đền mạng. Thật ra thì không có phức tạp như thế, giết người thì đền mạng chỉ là một câu nói mà thôi, anh có thể mang em tới một chỗ hoang vu không người ở, nếu như em chết rồi, nhất định không ai phát hiện ra, cũng không có người đi báo cảnh sát là mất tích…… cho dù có một ngày nghi ngờ anh, anh cũng có thể tìm quan hệ……”
“Câm miệng.” Mạnh Diên Châu nhìn cô chằm chằm, tay dừng lại trên mặt cô, ở trên mặt cô di chuyển, “Em muốn chết, tôi sẽ không để em được như ý.”
Cô thiếu anh nhiều như vậy, tại sao anh có thể giải thoát cho cô chứ?
Anh cũng không phải người tốt lành gì, tại sao phải thành toán cho cô?
Anh cảm giác cuộc sống của mình chỉ là một câu chuyện cười, người phụ nữ này cũng một trong những người đầu sỏ biến anh thành chuyện cười, anh sẽ không giải thoát, anh cũng sẽ không thành toàn cho cô.
Mạnh Diên Châu mặc quần áo vào, không thèm liếc nhìn cô một cái, trực tiếp rời đi.
Kể từ ngày Mạnh Diên Châu rời đi đó, anh cũng không xuất hiện, Nghê Thiên Ngữ chỉ đợi ở trong phòng, cô nơi nào cũng không đi, cuộc đời của cô hôm nay đi tới bước này, cô cũng không biết nên lấy cái gì để hình dung mình nữa.
Mạnh Diên Châu cũng chưa về công ty, bây giờ anh ghét chỗ đó. Anh cho là mình đã thu nhập một số người, chính xác là thu phục, nhưng đây cũng là kế hoạch của Mạnh Vĩ Đình, thậm chí anh không thu phục đám người dựa vào yêu cầu của Mạnh Vĩ Đình mà tận tâm với ông ta thì nay lại quay về phía anh. Anh cho là mình thành công, nhưng không biết cứ mỗi bước của mình lại vào kế hoạch của Mạnh Vĩ Đình, anh cảm giác quá mệt mỏi, thậm chí không biết cuộc đời mình nên đi con đường nào.
Một mình anh, ngồi trên xe khách đi tới bờ sông năm đó. Thành phố nhỏ thì nay đã biến thành khổng lồ, giá phòng cũng lên cao, xe khách xe buýt đều được thay mới, mà biến hóa không lớn duy nhất còn lại chính là bờ sông đó. Trên đường vẫn như cũ có đống rác, vẫn có mùi hôi hấp dẫn vô số muỗi, người qua đường thì làm như không thấy cứ đi qua, không hiểu sao họ có thể chịu được.
Anh đi thuê một căn phòng, năm đó anh sống cho căn phòng đó mà giờ cho người khác thuê . Anh đi tìm người chủ cho thuê năm đó thì đối phương đã không nhớ nổi mình, dù là mình có thể nhớ tóc bà chủ nhà nửa đen nửa trắng, bây giờ tất cả đều đã thành màu trắng. Phòng anh thuê có mảng thực vật lớn, thiết bị trong nhà rất đầy đủ.
Mạnh Diên Châu cảm thấy buồn cười, người khác trong đoạn ký ức này cũng theo thời gian phai nhạt đi, chỉ có chính mình vẫn nhớ như in, ký ức như được niêm phong cất vào kho vậy, vì vậy những gì đã xảy ra mấy năm trước thì với anh nó như mới xảy ra ngày hôm qua. Khi đó, ban đêm không ngủ được thì anh và Nghê Thiên Ngữ ngồi trên ban công, anh ôm cô, cùng nhau nhìn về gian phòng bên này, Nghê Thiên Ngữ cười nói khi nào phòng này cho thuê, bọn họ phải thuê phòng đó, bởi vì có mảng lớn thực vật, nhìn qua rất đẹp. Nhưng bọn họ vẫn không có cơ hội này, mỗi lần định thuê thì đều là người khác thuê.
Mà bây giờ, anh không cần tốn nhiều sức lại có thể thuê được gian phòng này.
Anh ngơ ngác nhìn bầu trời đêm, bầu trời giống như màn hình khổng lồ, phía trên đang phát lại những hình ảnh anh từng trải qua. Khi đó mới cùng Nghê Thiên Ngữ tới đây, lần đầu tiên phải lo lắng về tương lai, mỗi ngày anh ở đây đều rất hạnh phúc, dù cuộc sống năm đó chả hề như ý. Sau, anh cảm thấy phiền não, bởi vì hoàn cảnh hiện tại, bởi vì áp lực vô hình của cuộc sống, bởi vì anh không tìm được cuộc việc thích hợp, quan trọng anh không biết mình nên làm cái gì, không biết cho mình vị trí nào. Cho nên anh hút thuốc lá uống rượu, muốn bản thân mất cảm giác. Cho đến khi anh nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô ngày càng ít, cô không nói cô không vui, ngửi thấy mùi thuốc lá cũng chỉ nhẹ nhàng cau mày, sau đó bình tĩnh cất đi bình rượu, ngày hôm sau đi trả lại cho ông chủ bán rượu.
Một khắc kia thấy nét mặt của cô, anh đột nhiên cảm thấy hành vi của mình rất ngây thơ, anh không còn là công tử nhà giàu chỉ há mồm ra là có tiền, bây giờ anh chỉ là một người bình thường, thậm chí cũng không thể sánh nổi với một người bình thường. Anh bắt đầu cố gắng đi tìm việc, mặc dù công việc kia rất khổ cực, chỉ cần có thể kiếm ra tiền, anh đều nguyện ý làm. Thời điểm ban đầu, thân thể không thể tiêu hao nhiều sức lực như vậy, thậm chí anh còn ở trên công trướng ngất xỉu, khắp người đều là vết thương. Anh không dám nói cho cô biết, cho nền mỗi ngày ngủ rất sớm, cũng tránh khỏi lúc về cô hỏi anh đi đâu làm việc.
Anh rất ngốc nhớ rằng anh không còn là một mình, anh còn phải nuôi vợ anh.
Mạnh Diên Châu nở nụ cười mang theo vẻ u sầu, anh thật sự cảm thấy “Vợ” là từ thần thánh nhất trên đời này. Nhưng khi anh đang nỗ lực, cô bỏ qua, cô rời đi, bất kể anh hỏi cô thế nào, cầu xin cô, cô đều đi, rời khỏi anh. Chỗ đó ở trong tim, như bị cái gì đâm vào tạo thành lỗ thủng to, gió cuốn vào, đau đến chết lặng.
Mạnh Diên Châu ở ngoài gần một tháng mới từ từ trở lại Mạnh thị, trong khoảng thời gian anh rời đi, công ty vẫn hoạt động bình thường, gặp phải hợp đồng nào, đều do những vị nguyên lão trong hội đồng quản trị xử lý. Việc đầu tiên khi anh trở lại công ty, là xử lý xong những tài liệu tích lũy lại từ lúc anh rời đi, liên tục mở ra nhiều cuộc họp, sau liền ngủ bù trên ghế salon tại phòng làm việc.
Bây giờ sẽ không có ai hỏi anh đi nơi nào, cho dù người khác muốn, cũng không có tư cách đó. Sẽ không có ai trói buộc hành vi của anh, thậm chí có mấy công ty cứ mời anh tham gia tiệc của họ để được đề xuất, vốn đối xử như vậy chỉ thuộc về Mạnh Vĩ Đình. Trong lúc vô tình, vị trí của anh tại Mạnh thị ngày càng cao, cao vậy nhưng một chút cảm xúc anh cũng không có. Anh yên tâm ngủ một giấc, cái gì cũng không nghĩ, chỉ nhắm mắt lại, cố gắng nhắm, lúc anh mất ngủ, anh đều làm như vậy, cái gì cũng không muốn nghĩ, càng muốn lại càng không ngủ được.
Sau khi tỉnh lại, anh mặc quần áo vào, lái xe đi bệnh viện.
Vẫn chưa đi đến cửa phòng bệnh, liền truyền đến trận ho khan, thậm chí còn mang chút cảm giác quen thuộc. Anh đứng ở cửa phòng bệnh, nhưng không thể đẩy ra cánh cửa đó, anh tựa vào bức tường kia, trong lòng hai cảm xúc đang đối chọi. Anh tới muốn hỏi rõ ràng tại sao Mạnh Vĩ Đình lại đối xử với anh như vậy, vì sao đem tâm huyết cả đời lên người anh, cho anh hao hết tâm tư của mình. Trong lòng anh mơ hồ cũng đoán được đáp án, vào giờ phút này, rõ ràng tới lúc biết câu trả lời, nhưng anh lại không muốn biết đáp án. Nếu quả thật kết quả không khiến người ta vui vẻ như vậy, vì sao phải tìm tới cái chết ?
Cuối cùng, anh vẫn đẩy cánh cửa đó.
Dư Hà đang cho Mạnh Vĩ Đình ăn mấy thứ, có lẽ ông ăn được quá ít, trên mặt Dư Hà đầy vẻ bi thương. Lúc nhìn thấy Mạnh Diên Châu, Dư Hà bình tĩnh sửa sang lại tất cả, yên lặng đi ra ngoài, để không gian lại cho hai người họ.
Mạnh Diên Châu bình tĩnh đi tới, giống như bị cao su dính vào, anh phải dùng sức mới mở miệng, “Khá hơn chút nào không?” Vừa nói ra lời này, anh cảm thấy mình đáng đánh, bệnh này bác sĩ cũng không chữa được, còn hỏi khá hơn chút nào không, được thế thì đã tốt…….
Mạnh Vĩ Đình nở nụ cười yếu đuối, “Có lời gì thì cứ nói thẳng đi!”
Mạnh Diên Châu nhìn về mặt ông, bây giờ đã suy yếu tới mức khó che giấu, ánh mắt cũng vẩn đục, xưa ở trong lòng anh người ảnh hưởng lớn như Mạnh Vĩ Đình thì giờ lại biến thành bộ dạng này, người đàn ông cao lớn, chỉ cần ông ở đây, không có chuyện gì ông không làm được cả, giống như tường đồng vách sắt. Bay giờ thế nào, trước mặt Mạnh Diên Châu chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường, ngã bệnh tới mức sắp chết…..
Mạnh Diên Châu lắc đầu một cái, không muốn nói nữa, cái gì cũng không muốn nói, không cần thiết nữa, những cái gọi là chân tướng cũng đã trải qua, không có ý gì.
Anh bưng lên bát cháo Dư Hà vừa cho Mạnh Vĩ Đình ăn, thử độ ấm, còn có thể ăn, “Có thể ăn thêm không?” Chính anh không phát hiện ra, giọng điệu của mình có thể nhẹ như vậy.
Mạnh Vĩ Đình nuốt nước miếng, trên mặt lướt qua tia kinh ngạc, sau đó dùng sức gật đầu một cái.
Mạnh Diên Châu lấy một thìa chào nhỏ bón cho Mạnh Vĩ Đình ăn, chờ Mạnh Vĩ Đình ăn xong thì mới lấy thêm thìa nước. Anh hỏi mình,vì sao hồi xưa, đều muốn đối nghịch với người kia. Rõ ràng có thể có nhiều thời gian chung sống với nhau, có lẽ là thói hư tật xấu của con người, không đợi được thì mất đi, vĩnh viễn không biết cái mình quý trọng là gì.
Anh không phát hiện ra, mắt anh cũng bắt đầu đỏ, anh biết có lẽ về sau không còn có một người ở trong lòng anh là hình tượng to lớn, cũng không có nữa.
Mạnh Vĩ Đình ăn sạch một bát cháo, Mạnh Diên Châu đặt chén, Dư Hà không yên lòng nhìn qua mấy lần. Lại nói nhảm một chút, Mạnh Diên Châu liền nói muốn rời đi.
Mạnh Vĩ Đình lại gọi anh, “Cô ấy trở lại tìm em.”
“Cái gì?” âm thanh của Mạnh Diên Châu rất nhẹ, hình như không hiểu rõ.
“Lúc em bị tai nạn xe, cô ấy chạy tới bệnh viện xem tình hình của em, cầu xin anh để cho cô ấy gặp em một lần, chỉ muốn thấy em thật tốt.”
Mạnh Diên Châu ở nguyên chỗ trầm mặc hồi lâu, gật đầu lịa lịa.