Mảnh Ghép Hôn Nhân

Chương 11: Chương 11: KẾT DUYÊN, CHO ĐÔI BÊN MỘT CƠ HỘI




-NÀY, ông Lí, cậu định đánh trận trường kì ở đây đấy hả?- Lương Lạc đưa cho Tử Duệ một quả quýt, nhíu mày vẻ bất mãn: -Sao nhìn cậu cứ như thể sẽ ở lại đây đến hai năm thế hả? Nghĩ mà hoảng!

-Ở có hai năm thôi mà đã hoảng à?- Lí Tử Duệ cúi đầu xem đống tài liệu ở trong tay, thờ ơ đáp: -Cậu quên lúc mới đến thành phố này rồi à? Cậu ở liền trong phòng trọ của tôi những bốn năm liền cơ mà?

-Thôi được rồi, cậu còn lôi thôi hơn cả đàn bà!- Lương Lạc bất mãn đáp: -Một chút ân nghĩa của cậu lúc đó tôi đã báo đáp không biết bao nhiêu lần rồi!

-Vậy thì tiếp tục báo đáp đi!- Lí Tử Duệ vẫn không chịu ngẩng đầu lên.

-Rốt cuộc cậu với bà xã làm sao thế hả?- Lương Lạc cuối cùng không nhịn được nữa lại lên tiếng chất vấn: -Điện thoại cũng chẳng thèm gọi, gặp mặt cũng chẳng thèm gặp. Hai người là đều cầm tinh con lừa à? Cứ thế này cho đến hết đời à?

-Đến đâu hay đến đó!- Lí Tử Duệ ngẩn người, chợt nhớ lại vẻ mặt của Hi Hiểu ngày hôm nay, đôi mắt thất thần nhìn anh, không hề chớp lấy một cái, cứ như thể cô đã bị tổn thương sâu sắc lắm. Thực ra không phải anh không nhìn thấy sự mềm yếu của cô, không phải là anh không phát hiện ra sự hụt hẫng của cô, thậm chí anh cũng nhận ra sự nhượng bộ của cô…thế nhưng anh lại không thể đi về phía cô.

Một khi anh đi về phía cô, anh sợ mình sẽ không còn đủ dũng khí để ra đi. Chi bằng cứ tàn nhẫn như vậy, cứ ra đi như vậy…

Lương Lạc thấy cho dù có hỏi nữa thì cũng vẫn là cái đáp án đó nên đành thở dài đi vào phòng ngủ của mình. Hai ngày liền mệt mỏi quá độ khiến cho Lí Tử Duệ không thể chống lại được cơn buồn ngủ, anh liền ôm xấp tài liệu đi vào phòng ngủ.

Không biết tại sao mà tay anh cứ liên tục mở điện thoại ra nhìn. Một đêm yên tĩnh đến đáng sợ. Hi Hiểu kể từ sau khi chia tay không còn gọi điện cho anh nữa. Lí Tử Duệ thẫn thờ mở danh bạ điện thoại, trong đầu anh lại hiện lên hỉnh ảnh của cô lúc đó…một dự cảm không lành chợt ập đến.

Màn hình điện thoại đã hiện lên 11 con số đó, anh chỉ khẽ ấn một cái là có thể kết nối được với điện thoại của cô. Nhưng mà, đến cuối cùng anh lại đột nhiên cảm thấy chán nản, gập bộp điện thoại lại rồi ném nó đi rõ xa.

Bởi vì ném quá mạnh nên pin điện thoại của anh bị văng ra xa. Lí Tử Duệ chẳng thèm ngồi dậy nhặt lại mà kéo chăn trùm kín đầu, nhắm chặt mắt lại ép mình vào giấc ngủ.

Đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng gõ cửa. Lí Tử Duệ tưởng là mình nghe nhầm nên lại tiếp tục mê man chìm vào giấc ngủ. Một lát sau anh lại nghe thấy tiếng dép lê đi ra ngoài cửa, trong cơn mơ màng anh nghe thấy có tiếng hỏi: -Ai đó?- tiếp theo tiếng mở cửa là câu nói của Lương Lạc khiến cho Lí Tử Duệ bừng tỉnh: -Chị Hi Hiểu?

Cùng lúc đó là giọng nói của Hi Hiểu vang lên ở trong phòng khách: -Thật ngại quá! Xin hỏi Lí Tử Duệ có ở đây không ạ?

Còn chưa để Lí Tử Duệ kịp phản ứng lại thì cánh cửa đã bị Hi Hiểu mở toang. Lương Lạc thò đầu vào trong gọi: -Anh ơi, biết điều chút đi, chị dâu đích thân đến đón rồi đây này!

Hi Hiểu tỏ ra rất tự nhiên trước câu nói này. Cô thản nhiên đi đến đầu giường của Tử Duệ.

Lúc này Lí Tử Duệ mới phát hiện ra hơi thở của cô có vẻ nặng nề, cứ như thể vừa phải làm một việc gì đó rất nặng nhọc, anh không nén được tò mò: -Cô vừa chạy lên đây đấy à?

-Em leo lên!- Hi Hiểu cố gắng ổn định lại hơi thở: -Khu nhà này tối nay lại đột nhiên ngắt điện…mặc dù đây chỉ là tầng sáu nhưng leo lên đây cũng có chút khó khăn.

-Tại sao cô không gọi điện cho tôi?- nhìn thấy Hi Hiểu như vậy anh lại thấy xót xa trong lòng. Vào khoảng khắc ấy, tất cả mọi bức xức và sự tự kiềm chế đều bị anh rũ bỏ hết, anh vội vàng chạy ra phòng khách rót cho cô một cốc nước: -Cô mà gọi điện thì tôi đã xuống đón!

-Điện thoại của anh không liên lạc được!- Hi Hiểu bối rối: -Em gọi bốn lần mà không có người nghe!

Lí Tử Duệ lúc này mới nhớ ra là tình trạng của cái điện thoại của mình, anh vội vàng giải thích: – Không phải là không nghe, mà là nó bị rơi nên hỏng rồi!

-À…-Hi Hiểu cầm cốc nước uống một hơi rồi không nói gì thêm.

-Sao cô lại tìm được đến tận đây?- thấy hơi thở của Hi Hiểu đã trở lại bình thường, lúc này Tử Duệ mới hỏi.

-Trước đây anh đã từng nhắc đến người bạn này rồi, lúc đó em có nhớ tên khu này, ban nãy hỏi người trực ban rồi mò lên đây tìm thử!

-Ừ…

Những hành động mang tính “bản năng” lúc đó vì sự thương cảm mà nảy sinh nay đã dần biến mất. Khi đã bình tĩnh lại, hai người lại phải đối diện với sự bối rối và ngại ngùng. Đối mặt với sự có mặt đột ngột của Hi Hiểu, một người rất giỏi giang trong chuyện ăn nói như Lí Tử Duệ lại không biết phải mở miệng nói gì, chỉ cảm thấy có một cảm xúc rất lạ trào dâng trong lòng, nhưng cái cảm giác ấy nhanh chóng bóp nghẹt trái tim anh.

Lần này, Nhan Hi Hiểu là người chủ động phá vỡ sự im lặng: -Lí Tử Duệ, về nhà đi!

Một chữ “nhà” rất đơn giản nhưng lại có thể khiến cho toàn thân Lí Tử Duệ như run lên. Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ấy: -Nhà? Nhan Hi Hiểu, cô cảm thấy đó có giống như một cái nhà không?

Cô gật đầu: – Em luôn coi đó là cái nhà duy nhất của mình!

-Vậy cô hãy cho tôi một lí do để về nhà!- anh đột nhiên cười nhạt, nụ cười chua xót: -Cô hãy nói cho tôi biết đi!

Hi Hiểu sững người, nhưng ngay lập tức lắc đầu: -Anh cho em một lí do để không về nhà trước đã!

-Tôi có rất nhiều lí do, Nhan Hi Hiểu…- anh nhìn thẳng vào cô, cười cay đắng: -Tôi không phải là một người đàn ông cứng cỏi đến mức không gì có thể đẩy đổ được. Tôi từng nghĩ tôi có thể chịu đựng được việc người phụ nữ ở bên cạnh tôi mang trong mình đứa con của một kẻ khác. Nhưng sau đó tôi đã cố gắng, cố gắng hết sức, và tôi phát hiện ra mình không thể làm được!

-Đây là một cuộc hôn nhân mang tính hợp đồng, hai ta đều hiểu rõ cuộc hôn nhân này chỉ là vì cái hộ khẩu. Nhưng mà Nhan Hi Hiểu này, tôi đã đánh giá cao khả năng kiềm chế của mình, tôi cứ nghĩ dù sao mục đích của chúng ta quá rõ ràng, chuyện tình cảm trong quá khứ chẳng cần phải nhắc đến…nhưng cuộc sống quá phức tạp, tôi không thể hòa nhập với những điều khoản mà cô đưa ra. Thê nên bây giờ, tôi cảm thấy rất khó khăn.

-Tôi không thể chấp nhận được chuyện trở thành một công cụ cúng tế cho một cuộc tình của người khác, hơn nữa đó lại là người mà tôi quan tâm. Mấy ngày nay, mọi người trong công ty đang đồn ầm lên là Lục Kỳ Thần sắp ra tù, tôi lập tức nghĩ đến con đường sau này. Nếu như lúc đó sự việc bại lộ thì sao? Cô làm thế nào để đối mặt với Lục Kỳ Thần? Còn tôi phải làm thế nào để đối mặt với cái xã hội này?

-Nhan Hi Hiểu, đây là kết quả tất cả những suy nghĩ của tôi.Con đường của chúng ta thực sự không thể tiếp tục…- anh nhìn cô cười chua xót: -Chỉ trách tôi lúc đó suy nghĩ quá đơn giản, giờ muốn rút lui toàn vẹn e rằng quá khó khăn….

Hi Hiểu lặng im không nói, hồi lâu sau mới chậm rãi hỏi: -Đây là những gì anh luôn nghĩ hay sao?

-Ừ.

-Anh luôn nghĩ rằng em giữ lại đứa bé này là vì Lục Kỳ Thần sao?

-Ừ.

-Lí Tử Duệ, anh có thể hỏi em từ trước đó. Hơn nữa em cũng từng nói em giữ lại đứa bé là vì bản thân tôi…- cô cắn chặt môi, nói ra kết luận của bác sĩ: -Bác sĩ nói thành tử cung của em quá mỏng, một khi nạo thai nếu không cẩn thận sẽ có khả năng vô sinh. Nhưng em muốn được làm mẹ, được làm một người phụ nữ hoàn chỉnh. Vì vậy em mới giữ nó lại!

-Từ trước đến giờ, về chuyện của đứa bé em không hề cân nhắc tới Lục Kỳ Thần…- cô khẽ cười: -Anh nên tin tôi, trên đời này, người muốn vạch rõ ranh giới với Lục Kỳ Thần nhất chính là em, Nhan Hi Hiểu này! Chúng em đã phân định rạch ròi trong buổi tối hôm đó rồi, đâu còn muốn có bất kì dây dưa gì nữa đâu?

Lí Tử Duệ thật sự không ngờ cô lại giữ lại đứa bé vì lí do đó, anh nghẹn lời không nói được câu nào.

-Cho dù đứa bé này có ra đời, em tuyệt đối sẽ không để nó có bất kì mối quan hệ nào với Lục Kỳ Thần. Đoạn tuyệt thì đã đoạn tuyệt rồi, em không bao giờ nghĩ sẽ bắt đầu lại với anh ấy. Hơn nữa, hôm nay Kiều Việt đã đến hỏi em chuyện này, em đã tỏ rõ thái độ rồi, nói rằng đây không phải là con của Lục Kỳ Thần mà là…con của anh…

-Em biết em làm như vậy là rất ích kỉ, tự dưng lại bắt anh phải gánh trách nhiệm một người cha. Nhưng em thực sự hết cách rồi. Em muốn bước về phía trước thì bắt buộc phải có một chỗ dựa. Vẫn là câu nói đó, em cầu xin anh hãy cho con em một thân phận, một thân phận đường hoàng. Đây chính là lí do của em!

-Cho dù là như vậy, cô dựa vào cái gì mà nghĩ rằng tôi sẽ về lại cái nhà đó?- Lí Tử Duệ khẽ nhíu mày: -Nhan Hi Hiểu, tôi không phải là đức mẹ, tôi không thể cứu rỗi con người, tôi cũng chẳng phải là thượng đế vạn năng của nhân loại. Có những chuyện tưởng là dễ dàng nhưng đến khi làm mới thấy thực sự rất khó khăn.

-Em…. biết!- Nhan Hi Hiểu cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn Tử Duệ: -Chỉ có điều, nếu như em cũng vi phạm điều thứ hai mốt của hợp đồng thì sao?

-Cái gì?

-Em nói là nếu như em cũng phạm phải điều thứ hai mốt của hợp đồng thì sao? Nếu như vậy, anh sai, em cũng sai, thế thì có phải có thể xóa bỏ hình phạt hay không?- Nhan Hi Hiểu nhìn anh chậm rãi nói: -Lí Tử Duệ, chớ tưởng rằng chỉ có mình anh có thất tình nhục dục. Em cũng có, thậm chí còn nhiều hơn anh nữa đấy!

-Cô nói vậy là ý gì?

-Ý của em là, nếu như anh bị xử lăng trì vì phạm phải điều thứ hai mốt thì em ít nhất cũng phải bị xử chu di cửu tộc…- khóe miệng cô khẽ nhếch nên vẽ ra một nụ cười tươi rói: -Tội của em còn nặng hơn anh nhiều!

-Nhan Hi Hiểu….

Trong mắt Tử Duệ ánh lên một tia nhìn hoài nghi. Những lời cô nói dường như đã ngưng tụ lại thành một khối băng chặn đứng dòng suy nghĩ của anh. Tử Duệ chỉ biết ngây người nhìn vào đôi mắt long lanh ấy.

Nụ cười trên môi chợt tắt, cô cúi đầu bối rối: -Lí Tử Duệ, em thấy em đã nói rất rõ ràng rồi. Nếu như anh vẫn muốn ở lại đây…vậy thì em về trước đây!

Dứt lời cô liền quay người bỏ đi. Cứ tưởng rằng sau khi thổ lộ tình cảm trước mặt Lí Tử Duệ xong, anh sẽ cảm kích trước sự dũng cảm mà khó khăn lắm cô mới tích lũy được. Nào ngờ anh lại lùi lại phía sau, chẳng để cho cô có cơ hội.

Thực ra khi nhìn vào đôi mắt ảm đạm của anh, cô đã thầm bỏ cuộc.

Đúng vào lúc bàn tay vừa chạm vào nắm cửa, Nhan Hi Hiểu bỗng cảm thấy cánh tay mình đau nhói. Còn chưa kịp phản ứng gì thì cơ thể cô đã bị kéo quay lại đằng sau, đối diện với anh. Cô hoảng hốt mở to đôi mắt, nhìn rõ đôi con ngươi đen láy của Lí Tử Duệ, đôi con ngươi thấm đượm sự hoang mang và cô đơn. Khóe môi Lí Tử Duệ khẽ nhếch lên, đôi lông mày vẫn chưa dãn ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô không chớp: -Nhan Hi Hiểu, những gì em nói là thật chứ?

Hi Hiểu thảng thốt: -Hả?

-Về điều thứ hai mốt ấy, là em nói thật chứ?- bàn tay anh bất thần siết chặt lấy tay cô, trong khoảng khắc, Hi Hiểu như lọt thỏm trong vòng tay của anh. Đây là lần đầu tiên cô và anh ở gần nhau như thế này, gần tới mức có thể nghe rõ cả tiếng trái tim anh đang đập, từng nhịp…từng nhịp một, trầm ấm…và rung động.

Cô không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu. Dường như đã dự đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nên cô hơi khép mắt lại.

Cằm cô được nâng lên, Hi Hiểu lúc đó đang cúi đầu bị ép phải đối mặt với đôi mắt đen láy kia. Ánh mắt sắc lạnh thường ngày của anh bỗng dưng biến mất, thay vào đó là đôi mắt long lanh, trong suốt khó nắm bắt. Cô ngây người nhìn khuôn mặt anh áp sát vào mặt mình, cho đến khi đôi môi khô kiệt của cô cảm nhận được sự ấm áp đó.

Một nụ hôn quá đột ngột như chứa đựng sức mạnh đã dồn nén từ lâu, tự nhiên nhưng rất ngang ngược.

Đầu tiên chỉ là lướt nhẹ trên bờ môi cô, từ tốn như đang cẩn thận thăm dò, để rồi sau đó mãnh liệt tựa như cơn cuồng phong cuốn bay tất cả.

Hi Hiểu từ thế bị động dần dần bắt đầu đáp trả anh. Trước đây khi hôn Lục Kỳ Thần, cô thường bị anh huấn luyện thành một kẻ “đần độn bẩm sinh”, thế nên mấy năm yêu đương mà kĩ thuật hôn của cô chẳng hề có sự tiến bộ nào.

Cô từng thắc mắc không hiểu những người có thể hôn nhau từ hai phút trở lên rốt cuộc dung lượng phổi phải lớn đến thế nào, tại sao cô chỉ cần hôn chưa đầy một phút đã cảm thấy thở không ra hơi rồi? Hình như Lí Tử Duệ cũng nhận thấy điều đó, mặc dù anh đang ở trạng thái cuồng nhiệt nhưng cô thì đã gần như không thể thở nổi rồi.

Anh dường như không nỡ rời cô ra, nhưng nhìn đôi môi như đang hơi sưng đỏ vì nụ hôn quá mãnh liệt của cô, anh lại không nhịn được cười: -Nhan Hi Hiểu, em đừng nói với anh là em chưa hôn bao giờ nhé!

Hi Hiểu cúi đầu che đi ánh mắt bối rối. Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ ngượng ngùng, lúng túng như thiếu nữ của cô, Lí Tử Duệ lại lần nữa kéo cô vào lòng: – Hi Hiểu, đã bước qua rồi thì sau này chớ có hối hận!

-Em không hối hận, em sẽ không hối hận!- người phụ nữ đang nằm trọn trong vòng tay anh nói không chút do dự, đôi bàn tay vòng qua eo, ôm lấy anh thật chặt: -Tử Duệ, em thề sẽ không bao giờ hối hận!

Anh hít một hơi thật sâu, không nói thêm gì nữa, chỉ cọ cọ cằm mình lên tóc cô, dáng vẻ đầy thân mật và yêu thương. Mặc dù không nói gì nhưng trái tim hai người như đang dựa sát vào nhau.

Nhan Hi Hiểu thầm nhủ, đây là lần cuối cùng nói đến chuyện tình yêu.

Thật không thể ngờ, Lí Tử Duệ bỏ nhà ra đi chưa đến hai ngày đã bị tình cảm của Nhan Hi Hiểu cảm hóa và đã quay trở về nhà.

Hai người nằm trên giường, Lí Tử Duệ nhìn Hi Hiểu đang đỏ mặt vì xấu hổ. Đột nhiên anh nằm sát lại gần cô, nhấc đầu cô lên đặt lên cánh tay mình: -Hi Hiểu….

Ý định thoát khỏi vòng tay anh của Hi Hiểu vừa mới lóe lên đã bị giọng nói dịu dàng của anh làm cho tan biến. Cô nhướn mày nhìn anh: -Sao thế?

-Sao em lại đi tìm?- nhớ lại hành động ‘tìm chồng” của Hi Hiểu, Lí Tử Duệ lại không nén được cảm giác hạnh phúc đang trào dâng trong lòng. Từ trước đến nay anh luôn nghĩ rằng mình chẳng có địa vị gì trong lòng cô, thế nhưng cô lại dùng hành động để cho anh một đáp án tuyệt vời nhất- cô quan tâm đến anh!

-Thì đi tìm thôi!- Hi Hiểu e thẹn như cô gái mới lớn: -Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều….

-Ừ…- nhìn thấy bộ dạng đó của cô, Lí Tử Duệ không nỡ trêu chọc cô nữa. Anh khẽ duỗi thẳng tay để cô gối đầu thoải mái hơn. Nào ngờ cô lại lên tiếng: -Em chỉ sợ không đi tìm anh thì sau này sẽ hối hận!

Cái vỏ bọc lạnh lùng đã bị tan chảy, một khi phát hiện ra bản thân mình nảy sinh tình cảm với anh rồi, cô không thể nào ngồi yên nhìn anh buồn bã.

Lí Tử Duệ hơi nhíu mày, đôi môi cong lên như bất lực, anh nói bằng giọng kiên quyết: -Cần phải làm gì thì cứ làm như thế!

-Chúng ta giao hẹn nhé!- Nhan Hi Hiểu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: -Một khi anh cảm thấy có chút hối hận, không thể chịu đựng được nữa thì nhất định phải nói với em!- giọng nói của cô nhỏ dần: -Bị bỏ rơi một lần là đủ lắm rồi, em chỉ muốn biết trước để giảm bớt nỗi đau…

Đối diện với một Nhan Hi Hiểu như thế này, Tử Duệ lại cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Anh siết chặt vòng tay: -Ngốc ạ, anh đã làm rồi thì không hối hận đâu!

Thế nhưng đến sau này mới biết rằng, hứa thì dễ nhưng làm mới khó.

Một đêm mang đầy kịch tính đã chậm rãi qua đi trong sự ăn năn của cả hai người. Bởi vì Lí Tử Duệ sáng ra còn phải dậy đi làm nên Hi Hiểu đã cố gắng xua đi cơn buồn ngủ để thức dậy làm đồ ăn sáng cho anh.

Cô vừa ngồi dậy thì Lí Tử Duệ đã vòng tay ôm chặt lấy cô rồi kéo cô nằm xuống: -Hôm nay ra ngoài ăn, ngủ với anh thêm lúc nữa đi!

-Ăn ở ngoài không vệ sinh!- Hi Hiểu đặt tay anh sang một bên: -Anh ngủ thêm chút nữa đi, em làm xong sẽ gọi anh dậy!

Đang làm món súp gà thì đột nhiên sau lưng cô vang lên giọng nói ngái ngủ của Tử Duệ: -Hôm nay ăn gì thế em?

Hi Hiểu không buồn quay đầu lại nhìn: -Súp gà, bánh dừa và sữa đậu nành…- còn chưa nói hết thì hai cánh tay anh đã vòng qua eo cô, toàn thân cô cứng đờ ra, chiếc thìa trên tay suýt nữa thì rơi xuống, bên tai cô vấn vương hơi thở ấm áp của anh: -Có vợ thật là hạnh phúc!

Hi Hiểu đỏ mặt quay lại dỗ anh: -Anh ra kia ngồi đi, có phải trước đây em không cho anh ăn bao giờ đâu!

-Mùi vị của trước đây và bây giờ không giống nhau!- Lí Tử Duệ nới lỏng vòng tay rồi cúi xuống ăn miếng bánh dừa ở cái thìa trên tay Hi Hiểu, miệng tấm tắc: -Quả là món ngon!

-Không phải nịnh nọt, những thứ này có phải trước đây chưa làm cho anh ăn đâu! Nhìn cái bộ dạng của anh kìa, cứ như thể trước đây em bạc đãi anh không bằng!

-Hi Hiểu…- anh áp sát vào người cô, thì thầm vào tai cô: -Em không biết đâu, trước đây anh đã từng mơ có ngày này. Có vợ nấu cho anh ăn, sau đó tiễn anh đi làm. Cứ về đến nhà là nhìn thấy vợ, cả nhà sum họp, vui vầy.

Hi Hiểu cảm động trước những lời nói của anh. Cô chủ động áp vào má anh, khe khẽ nói: -Em cũng vậy!

Không khí chung sống của hai người thực ra chẳng mấy khác biệt so với trước đây. Lí Tử Duệ ăn sáng xong liền đi làm, Hi Hiểu vốn định tiễn anh xuống dưới lầu nhưng nhưng lúc tạm biết anh đột nhiên lại ngoảnh đầu lại hỏi cô: -Hi Hiểu!

Khoảnh khắc ấy, đôi mắt đen láy của anh ngập ngừng như muốn nói điều gì.

-Nghe nói Lục Kỳ Thần sắp ra tù rồi…- anh khẽ mím môi: -Em đã nghĩ sẽ làm thế nào chưa?

-Nghĩ rồi…- cô cười: -Chỉ có hai từ thôi: KHÔNG GẶP!

-Nếu như anh ta đến tìm em thì sao?

-Không đâu!- Nhan Hi Hiểu cười: -Lúc đó đã cắt đứt hoàn toàn rồi, Lục Kỳ Thần là người cao ngạo, em lại chẳng phải hoa thơm cở lạ, đeo bám nhau đều không phù hợp với cả hai!

-Vậy thì ngộ nhỡ anh ta đến tìm em thật thì sao?

Ánh mắt Hi Hiểu đột nhiên mông lung, dường như đã đoán được chuyện tương lại nên trong đôi mắt cô phảng phất sự bất định, mơ hồ. Cô bước lên trước, nhìn thẳng vào mắt anh nói: -Vậy thì dễ thôi, em sẽ nói với anh ta rằng em là người đã có chồng. Chồng của em, chính là Lí Tử Duệ!

Khoảnh khắc nghe thấy ba chữ chữ ấy vang lên, Lí Tử Duệ mỉm cười rồi bước vào trong thang máy.

Dựa lưng vào vách thang máy lạnh băng, Lí Tử Duệ chợt thở dài. Mặc dù thái độ của Nhan Hi Hiểu kiên quyết là vậy, mặc dù mối quan hệ của họ đã bước lên một bậc thềm mới nhưng anh vẫn không thể kiềm chế được việc nghĩ ngợi mông lung. Quan hệ hôn nhân của người khác đều rất đơn thuần, chỉ cần duy trì tốt quan hệ giữa hai người là được. Nhưng anh và cô lại cần phải đối mặt với sự tồn tại của ba người.

Nhớ đến đứa bé trong bụng cô, Lí Tử Duệ lại cảm thấy đau đầu. Anh là đàn ông, thích thì ắt sẽ để ý, để ý rồi sẽ càng để tâm đến sự tồn tại của tình cảm giữa hai người. Đứa bé ấy giờ chưa ra đời đã trở thành một vấn đề nhạy cảm như vậy, không biết sau khi nó sinh ra có trở thành một quả bom hẹn giờ hay không?

Hơn nữa, bản thân anh có thật là người có thể vì tình cảm mà bất chấp tất cả, vui vẻ chấp nhận trở thành cha một đứa bé không phải là con mình không?

Lí Tử Duệ cảm thấy bản thân mình thật nực cười, chỉ trong có một đêm, một gã đàn ông chỉ biết đến tiền bạc và lợi ích bỗng rùng mình biến thành một thằng nhóc sống chết vì tình yêu.

Thôi bỏ đi, cứ coi như là mình lấy vợ lần hai vậy! Lí Tử Duệ tự an ủi mình, nhớ lại vẻ mặt đáng thương của Hi Hiểu tối qua, anh lại không đừng được nghĩ về cô. Chẳng phải hiện giờ đang thịnh hành trào lưu cưới cả trâu lẫn nghé hay sao? Anh lấy được một người vợ, còn được thêm một đứa con, mua một tặng một, quả là món hời còn gì? Hơn nữa, làm gì có ai biết đứa bé ấy không phải là con anh?

Nghĩ đến đây, Lí Tử Duệ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Thứ cảm giác kì vọng và lâng lâng nảy sinh từ tình yêu bao trùm con người Tử Duệ. Anh mang vẻ mặt vui vẻ và một trái tim ấm áp ấy chìm vào công việc túi bụi của một ngày.

Những ngày tháng này đối với anh mà nói là một sự hưởng thụ chưa từng có xưa nay, mặc dù nhìn thấy cái bụng cứ ngày càng to lên của Hi Hiểu có chút chương mắt, nhưng về đến nhà, cảm nhận sự ấm áp của không khí gia đình lại khiến cho anh say đắm. Anh và cô không còn xa cách như trước đây nữa, cùng nhau đi mua đồ, cùng nhau đi dạo trong công viên, cùng nhau đi siêu thị mua rau, những công việc tưởng chừng như rất bình thường nhưng đối với hai người lại là một sự ngọt ngào quyến rũ.

Hai người họ như ngầm hẹn ước với nhau, kể từ hôm đó chẳng ai nhắc đến Lục Kỳ Thần nữa, cũng chẳng còn nhắc đến Nhiễm Nhược San nữa, thậm chí ngay cả đứa con trong bụng Hi Hiểu cũng rất ít khi nhắc đến. Sự né tránh này đã giúp cho hai người có càng nhiều không gian riêng tư hơn. Lí Tử Duệ không thể đoán trước được tương lai của mình, cũng chẳng dám nghĩ đến, anh chỉ có thể chấp nhận sống ngày nào hay ngày ấy.

Hi Hiểu đang ngồi trên ghế sô pha xem phim tình cảm thì đột nhiên thấy Lí Tử Duệ từ phòng ngủ đi ra, nói: -Cái này có cần phải giữ lại hay không?- anh mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm vai cô: -Những điều khoản trong này có phải là không còn hiệu lực nữa không?

Nhan Hi Hiểu cúi đầu nhìn xuống xấp tài liệu trong tay anh. Cô giật lấy rồi làm điệu bộ như định xé ra: -Xé thật nhé!

Lí Tử Duệ khẽ nhíu mày: -Hay là thôi đi!

-Sao thế? Hối hận rồi à?- trong lòng Hi Hiểu có hơi buồn, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: -Cảm thấy không an toàn à? Hay là cứ thực hiện theo hợp đồng như cũ nhé!

-Cảm thấy không an toàn…- anh cầm hợp đồng lên: -Hi Hiểu, anh thường cảm thấy em sẽ ra đi. Có lẽ ba năm theo hợp đồng này là thời gian dài nhất mà chúng ta có thể ở bên nhau. Anh chỉ sợ em không chịu được ngần ấy thời gian, được nửa đường lại thay đổi chủ ý….

Hi Hiểu nghiêng nghiêng đầu nhìn anh: -Sao anh lại nghĩ như vậy chứ?

-Em cảm thấy anh không nên nghĩ như vậy à?- Lí Tử Duệ đột nhiên cúi đầu cười chua xót: -Có lẽ là do anh nghĩ ngợi nhiều quá….Nhưng cứ nghĩ đến tương lai anh lại có chút không tự tin. Em với anh ta dù sao cũng có đứa con kết nối!

-Em đã từng nói với anh rồi, đứa bé này chẳng có quan hệ gì với anh ta hết!

-Nhan Hi Hiểu, đấy là lời nói của em lúc tức giận thôi! Nghĩ kĩ lại thì đó chẳng qua chỉ là những lời nói không có lí trí! Em đã từng nghĩ chưa? Một khi đứa bé này quá giống bố nó mà không giống em, làm sao có thể tiếp tục giấu giếm chuyện này? Đến lúc đó, cho dù em có nghiến răng nghiến lợi nói rằng đứa bé này không phải là con anh ta, mà là con anh…chỉ e sẽ càng khiến cho thiên hạ chê cười!

Nói đến đây, mặt của Nhan Hi Hiểu chợt sa sầm.

Những vấn đề này chẳng phải cô chưa bao giờ nghĩ đến. Mấy ngày nay, thậm chí cô còn như một người điên, cứ ra ngoài nhìn thấy đứa trẻ con nào là cô cố ý tìm kiếm bố mẹ của nó rồi lặng lẽ quan sát xem đứa bé giống ai. Một khi đứa bé quá giống bố, tâm trạng cô lập tức lắng xuống rồi cả ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn.

Những di truyền về ngoại hình là những bằng chứng thép không thể chối cãi. Một khi đứa bé quá giống Lục Kỳ Thần thì đến lúc đó biết làm thế nào đây?

-Lí Tử Duệ, hay là chúng ta….bỏ đi!- Nhan Hi Hiểu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như van lơn: -Chúng ta về thành phố C đi, ở đó người khác không biết chúng ta, như vậy chẳng phải là có thể giấu được hay sao?- cô dừng lại một lát rồi nói tiếp: -Hơn nữa chúng ta có thể sống một cuộc sống mới ở C. Nếu em hồi phục tốt có thể sinh thêm lần nữa, chúng ta….

-Nhan Hi Hiểu…- cô còn chưa nói hết đã bị Tử Duệ chen ngang: -Em cảm thấy làm như vậy có được không?

-Tại sao lại không chứ?Chúng ta có thể sống rất tốt ở thành phố J này thì chắc chắn có thể sống rất tốt ở C…- cô chớp chớp mắt, đột nhiên nhìn anh bằng ánh mắt ấm ức: -Hay là anh không nỡ bỏ J, không muốn ra đi cùng em?

-Anh không nỡ rời bỏ J, dù sao J cũng là mục tiêu phấn đầu lâu dài của anh. Thế nhưng trong chuyện này, đây không phải là nguyên nhân duy nhất!- Lí Tử Duệ đến bên cạnh, nắm chặt bàn tay cô: -Hi Hiểu, em nghĩ mà xem, chúng ta biết trốn đi đâu chứ?

-Lục Kỳ Thần một khi đã có ý thì cho dù em có trốn đi đâu cũng vô ích. Còn cả cô Kiều Việt kia nữa, rõ ràng cô ta luôn coi em là tình địch. Chỉ e là em càng trốn càng là “lạy ông tôi ở bụi này”, đến lúc đó có muốn cãi lại cũng vô ích!

-Vậy thì phải làm sao?- càng nghe những điều Tử Duệ phân tích, Hi Hiểu càng cảm thấy lo lắng.

-Anh sợ không phải là đứa bé mà là em!- anh hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt cô, khóe môi khẽ cong lên: -Chỉ cần em đến lúc đó không thay đổi chủ ý, quay lại với Lục Kỳ Thần, ca bài ca gia đình đoàn tụ là được rồi!

-Lí Tử Duệ, em sẽ không làm vậy đâu!- cô dựa vào ngực anh, mặc dù tâm trạng rồi bời nhưng cô vẫn thấy đây là vòng tay duy nhất mình có thể dựa vào: -Chỉ cần anh không bỏ em thì em quyết không đi đâu!

Thế nhưng, anh lại sợ em đi xa, sợ em rời xa anh. Một cuộc tình yêu không có cảm giác an toàn rốt cuộc có thể duy trì đến khi nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.