Bạn gái cũ của Cố Lâm kết hôn, chú rễ đương nhiên không phải anh.
Anh cảm thấy lòng nặng trĩu, mà lòng dạ của cô bạn gái cũ Thẩm Lăng Tâm cũng quá sâu, đã kết hôn còn gửi thiệp mời cho anh, đây là đang khuyến khích anh cướp hôn à?
Cố Lâm có một người anh em tốt, tên là Phạm Tư Triết, bạn gái Phạm Tư Triết là Cổ Kim cũng chính là em họ bạn gái cũ của anh, Thẩm Lăng Tâm kết hôn để cho Cổ Kim làm phụ dâu, phụ dâu Cổ Kim kéo Phạm Tư Triết đến hôn lễ giúp đỡ, vì thế người anh em tốt Phạm Tư Triết nào đó tận tâm tận lực gọi ba cuộc điện thoại cho anh, mỗi lần đều như nhau.
“Cậu đến tham gia hôn lễ nhất định không được uống rượu không được làm loạn đâu đó!”
“Tốt hơn hết là cậu khỏi tới luôn đi!”
“Tớ nghĩ, người ta mời cậu, khẳng định là vì muốn thấy cậu, có lẽ cậu càng khó chịu cô ta sẽ càng thấy vui vẻ , dù sao cũng là ngày kết hôn của người ta, cậu cứ để cô ta đã vui vẻ càng thêm vui vẻ đi.”
Sau khi Cố Lâm trầm mặc được một lúc lâu, cuối cùng van nài một câu: “Anh em, niệm tình chúng ta cùng nhau lớn lên, cậu có thể làm người một lần được không? Đừng cắm dao găm vào vết thương trên ngực tới nữa.”
Phạm Tư Triết không dao động, thản nhiên trả lời: “Ngày mai tớ sẽ đón cậu, tớ phải đi bên cạnh để xem chừng cậu mới được.”
Cố Lâm thở dài: “Đây là nhiệm vụ mà Cổ Kim nhà cậu đã giao cho cậu đúng không?”
“Đúng rồi là Cổ Kim nhà tớ đấy!” Phạm Tư Triết kiêu ngạo đáp.
“Cậu có thể ngưng ngắt câu khi đang ở trọng điểm được không? Tớ muốn nói rõ ràng là…… Thôi, cậu cứ tới đón tớ đi.”
Cố Lâm treo điện thoại, trong lòng rất hụt hẫng, ngày mai anh vốn dĩ muốn đến Thập Tứ, dời ngày hợp cùng đồng nghiệp lại vì không muốn tới tham dự hôn lễ của Thẩm Lăng Tâm.
Dường như con chó lớn trong nhà cảm giác được tâm trạng của Cố Lâm đang sau sút, chậm rì rì đi đến trước mặt quẫy quẫy cái đuôi đi vòng vòng quanh người anh, kết quả vì xoay quá nhanh mà đầu óc choáng váng dấp chân vào sô pha ngã chổng đầu xuống đất, lè lưỡi sủa như điên vào cái sô pha nào đó, lên án nó vì cái gì đụng vào mình.
Cố Lâm bị chọc cười, cầm gói thịt gà từ trong hộp đồ ăn vặt của nó ra, xé mở bao bì đút cho nó, nhẹ nhàng xoa bóp đầu chó tâm sự với nó: “Cố Nhị à, ba con lại độc thân rồi.”
“Gâu!” Chó lớn nghe không hiểu Cố Lâm nói cái gì, nhìn thấy đã ăn hết gói thịt gà kia rồi, lập tức quay đầu đi chơi .
Bóng dáng kia tuyệt tình giống như Thẩm Lăng Tâm.
Sáng sớm Phạm Tư Triết đã đến đón anh, Cố Lâm mặc bộ âu phục, vừa soi gương vừa xịt keo vuốt tóc, thầm nghĩ đoạn tình cảm mình dụng tâm nhiều nhất, hôm nay xem như chân chính vẽ nên dấu chấm hết.
Ngồi trên xe của Phạm Tư Triết, một đường đến khách sạn, Cố Lâm chưa từng mở miệng hỏi chuyện gì.
Có lẽ Phạm Tư Triết cảm thây trong xe quá yên tĩnh, giơ tay vặn mở kênh radio lên, tiếng ca đau thương chậm rải trôi chảy vang lên trong xe:
“Tha thứ cho anh diện lễ phục cài hoa chỉ vì tặng em món quà /
Nhìn em váy trắng thướt tha lướt qua, nói bằng lòng vói kẻ khác……” (@Melody: bài này là bài “không gặp lại” nha ^^~)
“……” Cố Lâm liếc Phạm Tư Triết một cái.
Phạm Tư Triết ho nhẹ , tắt radio chuyển sang bật nhạc của mình lên, đầu kia vang lên giọng hát của một ông lão.
“Biết bao lần tôi hỏi em/ khi nào thì em theo tôi/ nhưng em vẫn luôn cười tôi/ hai bàn tay trắng”
Cố Lâm nâng má nhìn Phạm Tư Triết: “Đúng vậy, bạn gái hiện tại của cậu, vừa vặn là em họ bạn gái cũ của tớ, thế nhưng cậu có cần phải oán hận người anh em này của cậu đến vậy không hả?”
“Tớ thật sự không cố ý đã kích cậu đâu.” Phạm Tư Triết nhịn không được cười: “Chỉ là bài hát này rất hợp với tình hình hiện giờ.”
Cố Lâm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý tới anh.
Vừa chạy xe tới khách sạn Phạm Tư Triết đã nhắn tin báo cho bạn gái biết, sau đó lập tức theo sát bên cạnh Cố Lâm, từ uống nước, nói chuyện tới đi WC, một tấc cũng không rời.
Cố Lâm cười khổ: “Anh hai à, cậu mau đi tìm bạn gái cậu chơi đi, thật sự không cần lo lắng cho tớ như vậy đâu, năm đó bạn gái cũ của cậu kết hôn, tình cảm mấy năm của cậu chẳng qua cũng chỉ bằng vài ly rượu uống cùng tớ vào đêm đó thôi, vậy nên tình cảm mấy tháng này của tớ còn có thể làm ra bông hoa..giả gì chứ.”
“Hoa giả là cái gì?” Phạm Tư Triết nhìn thấy ánh mắt Cố Lâm đang nhìn về phía sau lưng mình, nên cũng vô ý thức quay đầu lại, nhưng đầu lập tức bị hai tay của Cố Lâm bẻ quay lại.
“Triết à, cậu khoan hãy quay đầu lại, quay đầu lại sẽ phá hư hình ảnh, một phút này của cậu, tớ sẽ ghi vào sử sách!”
“Cậu có ý gì?” Phạm Tư Triết hất tay anh ra,vừa lấy di động ra vừa quay đầu lại.
“Tiền nhiệm và đương nhiệm cùng chung khung hình rồi ha ha!” Cố Lâm bị anh dỗi nhiều ngày như thế, rốt cuộc cũng đã có thể tìm được chỗ để đáp trả:“Quá kích thích, để tớ đến kêu cô ấy!”
Phạm Tư Triết đấm một quyền lên vai anh: “Đừng tìm việc, ngồi cuống đi.”
Cố Lâm chợt đổi giọng, yên ổn ngồi xuống nói: “Sao vậy? Tính giả bộ không quen nhau à? Ai, ai, cô ấy đang đi về phía chúng ta kìa.”
Phạm Tư Triết đưa lưng về phía người tới, nghĩ nghĩ, vẫn là xoay người sang chỗ khác. Anh đứng dậy, bắt tay với cô: “Phương Tình.”
Phương Tình nhanh chóng buông tay Phạm Tư Triết, quay đầu cười vỗ bả vai Cố Lâm: “Làm gì thế, em đẹp quá nên anh không nhận ra à?”
Cố Lâm cũng đứng lên: “Thực sự có chút không nhận ta đó, người đẹp à em là ai thế?”
Phương Tình càng cười tươi hơn, chỉ là lúc ánh mắt dừng lại trên người Phạm Tư Triết thì có chút xấu hỗ, nên chỉ nói chuyện phiếm với Cố Lâm: “Cô dâu là đối tác của công ti bọn em, lần đó gặp mặt cô ấy thông báo kết hôn, nên em mới tới tham gia náo nhiệt. Hai người là bạn của cô dâu hay là chú rễ vậy?”
Cố Lâm cũng không muốn thông báo cho cả thế giới biết cô dâu là bạn gái cũ của anh, nên lập tức nói qua loa: “Anh có quen với cô dâu.”
Phương Tình thấy anh không muốn nhiều lời, cũng không hỏi, lấy di động ra, nói: “Lưu lại để còn cách liên lạc, khi nào rảnh cùng ăn cơm nhé.”
Cố Lâm cười ha hả thêm cô vào mục bạn tốt, Phạm Tư Triết vẫn ở nơi đó, nhưng anh lại không có chút phản ứng gì.
Cổ Kim đứng ở cửa, vừa vặn nhìn sang bên này, còn cười hì hì phất phất tay. Phạm Tư Triết đứng lên: “Các người nói chuyện tiếp đi, bạn gái đang gọi tớ.” Nói xong lập tức đi ra ngoài cửa.
Phương Tình lướt qua bả vai Phạm Tư Triết nhìn đến cô gái ngoài cửa, quay đầu hỏi Cố Lâm: “Bạn gái của anh ấy là cô dâu phụ ở bên trái sao?”
“Đúng vậy.” Cố Lâm cũng xem qua, gật gật đầu.
“Rất xinh đẹp.” Phương Tình khen một câu, thuận tiện ngồi xuống chỗ Phạm Tư Triết vừa ngồi: “Đừng đứng nữa, mệt à, gần đây anh bận bịu gì sao?”
Cố Lâm đi cũng ngồi xuống, bắt đầu tán gẫu với Phương Tình: “Vớ vẩn.”
Phương Tình là phát tiểu*(có nghĩa thanh mai trúc mã được, nói theo tiếng địa phương) của Cố Lâm và Phạm Tư Triết, lại còn là bạn gái cũ của Phạm Tư Triết, được một vài năm, một lời không hợp đã kết hôn với người khác. Trên mặt nào đó, Cố Lâm cảm thấy anh và Phạm Tư Triết là đồng bệnh tương liên. Chỉ là nhìn Phạm Tư Triết đang cười cười nói nói với bạn gái nhỏ, anh lại cảm thấy người ta vẫn tốt hơn mình một chút.
Lúc Phạm Tư Triết trở lại Phương Tình đã đi rồi, Cố Lâm cắn hạt dưa kể lại câu chuyện cho Phạm Tư Triết nghe: “Phương Tình ly hôn được nửa năm rồi, không có con, ý, phải nói là vì không có con mới ly hôn.”
Phạm Tư Triết nhíu mày: “Mắc mớ gì tới cậu?”
“Không liên quan đến tớ! Nhưng mà……hình như cũng không mắc mớ gì tới cậu.” Cố Lâm cam chịu: “Cậu thật không thú vị gì cả, lời còn chưa kịp nói đã cụt hứng. Tớ tìm Cổ Kim nhỏ bé tán gẫu đây!”
“Cậu dám nói với cô ấy, tớ sẽ đánh chân của chó nhà cậu trước sau đó lại đánh gãy chân chó của cậu.” Phạm Tư Triết uống một ngụm nước, thản nhiên uy hiếp Cố Lâm.
“Đánh tớ thì đánh mình tớ thôi, làm gì còn tổn thương tới kẻ vô tội, Cố Nhị đã chọc ai đâu.” Cố Lâm lại cầm hạt dưa: “Hiện tại Phương Tình đã dọn ra ngoài, có phòng có xe có hộ khẩu, chỉ thiếu đối tượng.”
“Ồ.” Phạm Tư Triết nghe anh nhắc mãi, hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
“Cậu……Không phải cậu đã đợi cô ấy rất nhiều năm sao?”
“Tớ không nói chuyện yêu đương là bởi vì tớ không muốn thế, chứ không phải là vì đang đợi cô ấy.” Phạm Tư Triết phất tay chỉ vào anh: “Cậu đừng ảo tưởng nữa, càng đừng nên nói loại ảo tưởng kia của cậu cho Phương Tình hoặc ai biết.”
Cố Lâm bày ra dáng vẻ “Tớ nói rồi”.
Phạm Tư Triết đen mặt: “Cậu nói gì rồi hả?”
“Tớ nói……nói cậu và bạn gái rất hạnh phúc, mỗi ngày bạn gái cậu đều nấu cơm cho cậu ăn, một ngày cậu sẽ khen cô ấy xinh đẹp đáng yêu tận 800 lần trước mặt tớ, không có cô gái nào trên đời có thể tốt bằng cô ấy.” Cố Lâm khoa tay múa chân tự khen mình: “Tớ làm rất tốt phải không?”
“Có chút tiến bộ rồi đó.” Phạm Tư Triết bị anh chọc cười: “Tiếp đó vì không còn gì để nói nữa nên cô ấy đi rồi sao?”
“Có lẽ là vậy, ai biết cô ấy chứ.” Cố Lâm người này hay đứng về phía bạn mình, năm đó Phương Tình không trượng nghĩa, làm tổn thương lòng Phạm Tư Triết, anh cực kỳ ghét Phương Tình, làm việc nghĩa không chùn bước đứng về phía Phạm Tư triết.
Một bản nhạc vui vẻ vang khắp đại sảnh, Phạm Tư Triết nhìn thời gian, chắc là hôn lễ sắp bắt đầu rồi, Cố Lâm ghét bỏ nhíu mày: “Phẩm vị của Thẩm Lăng Tâm này là quái gì thế, nhạc chỉnh ở sảnh như bản disco trượt băng vậy.”
Phạm Tư Triết trừng mắt liếc anh một cái: “Đừng nghĩ tới chuyện chỉnh thành Con thiêu thân.”
Cố Lâm hơi híp mắt không kiên nhẫn gật đầu: “Biết biết.”
Hôn lễ được tiến hành dưới sự chỉ đạo của MC, cô dâu mặc bộ váy cưới đuôi cá thật dài, đội vương miệng blingbling kim cương trên đầu, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp. Cố Lâm ngồi ngay cái bàn đầu tiên dưới đài hình chữ T, cô dâu từ từ kéo tay cha mình bước qua, anh vừa ngửa đầu đã thấy khuôn mặt tươi cười của cô dâu, ngay cả hạt dưa cũng không cắn nổi nữa.
Anh không làm gì cả, đàng hoàng tử tế nhìn đôi tân nhân nói “Tôi bằng lòng”, nhìn bọn họ trao đổi nhẫn, hôn môi nhau, đờ đẫn vỗ tay cùng với mọi người.
Anh và Thẩm Lăng Tâm yêu nhau được vài tháng, từng cười , từng khóc cũng từng cãi nhau, nhưng trước đây chưa từng bao giờ thấy cô chói mắt như vậy. Đều nói cô gái khi kết hôn là đẹp nhất, quả nhiên lời này không phải là giả.
Sau khi tiệc cưới kết thúc Phạm Tư Triết đưa anh về nhà, Cố Lâm bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, anh nói với Phạm Tư Triết: “Đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, tớ cũng đã lớn tuổi, cũng nên kết hôn rồi phải không?”
“……” Phạm Tư Triết không tin lời nói xằng của anh: “Cũng đâu uống nhiều rượu lắm, sao lại say rồi?”
Cố Lâm lại cảm thấy mình đang tâm huyết dâng trào: “Nhìn người ta kết hôn, tớ có chút hâm mộ. Trở về tớ sẽ đăng tin xem mắt lên web, không phải chơi đùa nữa, mà là tìm một người hiền lành sống qua ngày.”
Phạm Tư Triết hoàn toàn không tin lời anh: “Là người hiền lành chưa vào bái tổ mộ nhà cậu đã chửi tổ tiên nhà cậu hả? Cậu muốn đổi khẩu vị để hại người hiền sao?”
Cố Lâm bị mắng á khẩu không trả lời được, Phạm Tư Triết đã nghe quá nhiều lời đồn đãi bình luận xấu xa về mình rồi, anh không thề thốt với lão già cổ hủ này nữa, dù sao Phạm Tư Triết cũng sẽ không tin.
Trở về nhà, bổ nhào lên người Cố Nhị với biết bao nhiệt tình, Cố Lâm ngà ngà mở máy tính lên tìm một trang web có danh tiếng về tình yêu và hôn nhân, điền một đống thông tin cá nhân, hộ chiếu và chứng nhận tùy thân của anh, lúc này mới tâm tình thoải mái đi tắm rửa rồi ngủ.
Trang web tình yêu và hôn nhân này có đáng tin hay không thì không biết, nhưng tuyệt đối đủ nhiệt tình, liệt anh vào hội viên chất lượng còn không nói, mỗi tuần đều đề cử một đối tượng cho anh làm quen. Cố Lâm không hề cảm thấy phiền, chỉ là gần đây có công tác nên lười phải ra ngoài xã giao.
Thẳng đến hai tháng sau lúc bị bạn tốt Phạm Tư Triết kích thích, Cố Lâm mới sắp xếp thời gian, đáp ứng gặp mặt nhà gái bên trang web Hồng Nương.
Hồng Nương mau chóng truyền tới tự liệu của nhà gái, trên báo cáo còn có một con dấu thật to với hàng chữ “99 phần trăm là do ông trời tác hợp”, nhìn giống như là bọn giang hồ lừa gạt vậy.
Cố Lâm ấn con chuột xuống.
Vương Miêu, 27 tuổi, làm việc ở một trường dạy ngoại ngữ nổi tiếng, chuyên ngành tiếng Pháp, có xe có phòng có hộ khẩu,chỉ thiếu đối tượng.
Lại xem ảnh chụp, là hộ chiếu và giấy chứng nhận, hộ chiếu và giấy chứng nhận đều tốt mà người nọ cũng không hề xấu.
Cố Lâm có chút hoài nghi: Điều kiện tốt như thế, mà phải nhờ người tìm đối tượng kết hôn à?