“Bảo bối...”
“Sao ôm anh chặt như vậy.”
“Vẫn còn muốn sao?”
Sau cuộc vận động vừa rồi, đã mấy chục phút trôi qua Quân Yên vẫn chưa khôi phục lại được tinh thần cùng sức lực, cả người cứ gục vào người hắn dựa dẫm.
Cô lắc đầu, lại thấy chưa đủ liền cong ngón tay véo mạnh vào người hắn như đang xả cơn giận, oán giận lầm bầm trong miệng:
“Đồ lưu manh, vậy mà bảo chỉ làm một lần...”
“Bên ngoài trời còn sáng như vậy, lỡ có người đi qua thì sao...thối tha.”
Hắn bật cười mặc váy vào cho cô, chỉnh lại cho ngay ngắn rồi mới đáp:
“Cảm giác ở trên này mới lạ quá, anh nhịn không được.”
“Chẳng phải em cũng rất thích sao?” Hắn vừa nói vừa cười, cong tay vuốt ve tấm lưng của cô.
Dư âm sau trận 'mây mưa' vẫn còn đó mùi vị nồng đậm phản phất quanh chóp mũi khiến cá hai bất giác đỏ mặt, tuy đã lấy khăn giấy lau qua nhưng có lẽ vẫn không sạch sẽ cho lắm.
Hắn kéo mặt cô để cô đối diện với mình, cong môi nói:
“Vào nhà mới tắm rửa nhé?”
“Đồ đã chuẩn bị từ trước rồi.”
Cô chớp mắt, đáp 'vâng' một tiếng.
Lại thấy hắn cười mờ ám với mình:
“Để anh bế em, bây giờ chắc em còn mệt.”
Hắn mở cửa, không chờ cô đáp đã ôm cô vào trong ngực bế cô xuống bước thẳng vào trong nhà mới của cả hai người. Hai bên đường đi được Trần Tuân trồng đầy hoa hồng, hương hoa thơm ngát khiến tinh thần dễ chịu.
Cô vòng tay trên cổ hắn, hai mắt đảo liên tục tò mò nhìn xung quanh.
Mọi thứ được hắn chuẩn bị quá hoàn hảo, còn hơn tưởng tượng của cô nữa, như có dòng nước ấm chảy qua, cô ngẩng mặt lên chạm phải cằm hắn từ góc độ này nhìn hắn rất nghiêm nghị, không lộ ra cảm xúc đặc biệt gì.
Nhưng khi Trần Tuân nhìn xuống trong đôi mắt ngập tràn sự dịu dàng, tầng tầng lớp lớp thay phiên nhau hiện lên trước mắt.
“Hài lòng không?” Hắn cười hỏi nhỏ.
“Dạ...hài lòng, cảm ơn anh.” Quân Yên mím môi cười, gật đầu đáp.
Bước chân hắn vững chắc, cửa nhà không khóa hắn chỉ dùng chân đá nhẹ liền có thể mở cửa, bên trong nội thất được trang bị rất đầy đủ nhưng lại được thiết kế theo cách ấm áp, nhẹ nhàng chứ không xa hoa chói mắt.
Bế thẳng cô lên tầng hai của căn nhà, vào căn phòng ngủ của hai người bên trong lại càng khiến cho trái tim cô loạn nhịp.
Ảnh chụp của hai người được treo ở một góc trong phòng, ảnh từ lúc đi du lịch, cũng có ảnh do tiểu Hinh và A Dương chụp cho bọn họ lúc hai người ở cạnh nhau, từng bức đều được treo lên đó.
Trần Tuân đặt cô ngồi xuống giường, thấy ánh mắt cô nhìn về phía ảnh chụp của hai người mà gãi đầu cười:
“Cái đó...là A Dương cùng tiểu Hinh gợi ý đó, nhìn con nít thật.”
Miệng thì nói vậy nhưng mắt hắn lại hiện lên sự vui vẻ, lại nhớ lúc hai đứa kia đề ra ý kiến này hắn liền không nghĩ ngợi thêm mà lập tức đồng ý.
Đúng là khẩu xà tâm phật.
Trên đầu nằm là ảnh cưới của hai người, chính là bức ảnh từ sau khi đám cưới mới cùng nhau đi chụp, lúc ấy hắn vẫn chưa sáng mắt.
Cô nhìn bức ảnh cưới lại nhớ đến chuyện cũ, hốc mắt lập tức đỏ lên, quay sang nhìn Trần Tuân đứng ở cạnh mình cô ngoắc cánh tay gọi hắn tới.
Tuy không biết cô muốn làm gì, nhưng hắn vẫn cúi đầu xuống theo ý cô. Bất ngờ bị cô vòng tay ôm lấy, bên tai vang lên giọng nói ngọt ngào:
“Trần Tuân, anh có thể nhìn thấy cô dâu của mình rồi.”
“Chúng ta đi chụp ảnh cưới lần nữa nhé?”
“Em muốn cho anh thấy hình ảnh lúc em mặc váy cưới...”
Cô nói càng lúc càng nhỏ giọng nói cũng khàn khàn, gò má cũng theo đó mà đỏ lên, có lẽ là thẹn thùng hoặc không muốn để hắn thấy mình đang rơi lệ nên lập tức cúi đầu xuống.
Cơ thể hắn cứng đờ, Trần Tuân không nghĩ được cô vẫn nhớ đến chuyện ngày trước, hắn nhìn cô đăm đăm lúc lâu mới đưa tay ôm ngược lại cô.
“Được, vậy ít hôm nữa lại đi chụp ảnh cưới.”
“Em muốn chụp bao nhiêu thì chụp bấy nhiêu. Quân Yên, cảm ơn em.”
Cảm ơn em vẫn nhớ rõ những lời anh từng nói, cảm ơn em đã quan tâm đến anh, chấp nhận anh và yêu anh.
Quân Yên ở trong ngực hắn lắc đầu mấy cái, nghẹn ngào nói:
“Không...là em phải cảm ơn anh mới đúng.”
“Cảm ơn anh và Trần gia đã cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn, nếu không có mọi người có lẽ bây giờ em đã...”
Những chữ cuối cùng đều bị nụ hôn của hắn nuốt trọn, nụ hôn dịu dàng chứa đầy sự hạnh phúc cùng vui vẻ, Quân Yên vòng tay đáp trả lại hắn.
Cả hai người cùng ngã xuống chiếc giường mới trong căn nhà của riêng bọn họ, hai cơ thể hoà vào nhau cả thể xác lẫn tâm hồn đều thuộc về nhau.
Có lẽ lúc trước bọn họ không ngờ đến cuộc hôn nhân dưới sự sắp xếp của một người lại khiến cho hai trái tim bị tổn thương lần nữa sống trở lại.
Trần phu nhân đứng bên cửa sổ, tay cầm tách trà nóng nhấp nhẹ một ngụm rồi cười tươi, bà nhìn về phía xa xăm nói nhỏ một câu:
“Năm nay chắc chắn có cháu rồi.”