“Yêu? Cô mà yêu thằng con tôi hả? Yêu nó mà khiến nó bị mù, rồi bỏ rơi nó sao?”
“Đồ ăn cháo đá bát như cô có tư cách nói yêu nó sao?”
Trần phu nhân gằn giọng, đuôi mắt nhíu lại, trên người bà tỏa ra khí thế áp bức khiến An Thảo không chịu đựng được mà tăng thêm sợ hãi.
Quân Yên cũng núp sau cửa nghe lén với tiểu Hinh, nghe mẹ chồng mình nói vậy cô như ngộ ra thật hư chuyện Trần Tuân bị mù mắt.
Hóa ra vị An tiểu thư này không đơn giản là chia tay, bỏ Trần Tuân trong lúc khó khăn hoạn nạn mà căn bản cô ta còn là tác nhân gây nên sự việc kia.
Con đàn bà ti tiện này, sao cô ta có thể ác độc như vậy?
Mẹ nó, thật muốn lao ra đá cô ta xuống 18 tầng địa ngục.
An Thảo rụt người lại, khóc càng thê thảm hơn.
“Cháu...cháu không có...năm đó không liên quan đến cháu...bác gái...bác hãy tin cháu!”
Nức nở thành tiếng, nước mắt đầy mặt, trong thật đáng thương. An Thảo muốn nắm tay Trần phu nhân để cầu xin, chỉ tiếc là bà lại không cho cô ta có cơ hội đó.
Bà hừ lạnh, sắc mặt càng tệ hơn cả ban nãy.
Sự chán ghét, khinh thường cùng căm phẫn trong mắt bà càng lúc càng mãnh liệt.
“Im đi!”
“Đừng có vờ vịt với tôi, tôi có mắt có não để phân biệt được.”
“An tiểu thư nên về đi, trước khi tôi kêu người thả chó ra đuổi đấy!“. Ngôn Tình Sủng
“Ti tiện!”
Dứt lời bà phất tay bực mình bỏ vào nhà.
Quân Yên cùng tiểu Hinh lập tức đứng thẳng người, bộ dạng đứng đắn.
Nhóm người hầu khác lại đang chờ lệnh của bà chủ, chỉ cần bà chỉ nhà mình hô một tiếng thì đám chó Pit Bull sẽ lập tức lao ra cắn nát cái bộ mặt giả tạo kia của An Thảo.
An Thảo còn muốn nói thêm mấy lời, còn muốn cầu xin lại cảm thấy không ổn. Cô ta vẫn còn thông minh lắm, cũng biết nên rút lui rồi.
Tiếng nức nở không dứt nhưng nhỏ dần, An Thảo đứng đó một lúc cũng rời đi với bộ dạng thê thảm.
Xe hơi màu đỏ chầm chậm rời đi, An Thảo không hoàn toàn đi luôn mà dừng lại cách đó một đoạn.
Không biết cô ta làm gì, nhưng chắc hẳn cô ta lại có tính toán, kế hoạch khác.
Trần gia cuối cùng cũng được yên tĩnh, tà khí dần dần biến mất.
Tiểu Hinh đứng đó, nó vẫn còn gai mắt An Thảo lắm cứ lầm bầm trong miệng, mặt cứ hầm hầm như ai làm gì nó.
Trần phu nhân ngồi trên sô pha xoa xoa hai thái dương, trên mặt lộ ra sự mệt mỏi.
Cũng phải thôi, vừa đi làm về còn phải đấu khẩu với loại người bà ghét cay ghét đắng thì chả mệt.
Quân Yên ngồi bên bà, thấy thế thì rót cho bà ly trà rồi đưa đến.
Quản gia Lý còn tốt bụng ở một bên nói:
“Phu nhân...thiếu phu mời trà ạ.”
Trần phu nhân mở mắt ngay lập tức, trên khuôn mặt cũng vơi đi sự mệt nhọc. Bà cười cười, nhận ly trà mà con dâu rót cho mình, hài lòng gật đầu.
“Cảm ơn con nhé.”
Trần phu nhân uống xong đặt ly trà xuống bàn, bà cầm tay cô lên bắt đầu nói.
“Chắc con biết người lúc nãy là ai rồi nhỉ?”
Quân Yên mím môi gật đầu.
Trần phu nhân lại nói tiếp.
“Cụ thể chắc con cũng đón sơ sơ được rồi đúng không? An Thảo kia từng qua lại yêu đương với chồng con một thời gian, nhưng năm năm trước nó cấu kết với đối thủ của chồng con khiến cho Trần Tuân nó gặp tai nạn dẫn đến tình trạng như bây giờ.
Con nhỏ đó gây chuyện xong liền chia tay thằng Tuân, không biết hối cải mà còn lén lút tìm đến bệnh viện thằng Tuân nằm trị bệnh rồi sỉ nhục nó, chê bai nó.”
Nói đến đây bà dừng lại, dường như cứ nhắc đến chuyện này bà lại không giữ được bình tĩnh.
Bà hừ lạnh, tức giận chửi một tiếng.
“Con nhỏ ti tiện đó, may cho nó là không có bằng chứng. Nếu không ta cho nó ngồi tù mọt gông rồi.”
“Cái dòng họ An đúng là chướng khí, chẳng có loại nào tốt!”
Đến đây bà lại dịu lại, vỗ lên mu bàn tay cô rồi dịu giọng nói.
Ánh mắt bà trở nên hiền dịu khi nhìn con dâu của mình, cái ánh mắt kia khiến Quân Yên có chút lúng túng.
Bà nói:
“Con dâu, con yên tâm thằng Tuân nó là chồng con rồi, không ai cướp được, cũng chẳng ai có tư cách cả.”
“Ai láo nháo, con cứ dùng tiền đè chết người đó cho mẹ.”
“Nhà mình giàu mà!”