Quân Yên mơ hồ ngẩng mặt lên nhìn, bàn tay tất nhiên vẫn còn làm loạn trên người hắn.
Trần Tuân nuốt một ngụm nước bọt, hơi thở thở ra đầy mùi nguy hiểm. Hắn tuy mù nhưng hành động lưu loát nhanh gọn lẹ lắm.
Bàn tay từ từ đưa lên áp lên má cô để xác định vị trí, nhưng khi vừa đặt lòng bàn tay mình vào hắn đột nhiên không hành động ngay mà ở đó sờ soạng một lúc.
Má hơi nhiều thịt, nên sờ rất êm tay, ngón tay hắn di chuyển từ từ trên khuôn mặt cô, giọng nói trầm khàn vang lên chầm chậm.
“Tôi muốn xem, người mà tối nào cũng giành chăn còn đá tôi xuống đất sẽ như thế nào...”
Đúng là có qua có lại mới toại lòng nhau!
Gò má Quân Yên bị hắn sờ soạng một hồi cũng trở nên vừa đỏ vừa nóng, sững sờ đứng đó không dám nhúc nhích.
Trần Tuân sờ đến mũi cô, vuốt vuốt mấy cái rồi cong môi cười nói.
“Mũi hơi tẹt!”
“...”
Mũi cô mà tẹt à? Cũng khá cao đấy chứ, chỉ không bằng hắn thôi.
Trần Tuân cười cười, cho đến khi ngón cái của hắn chạm đến môi cô. Cánh môi mềm mại dưới ngón tay hắn run run, lại hơi hé ra.
Hắn dừng động tác, đứng im hồi lâu rồi cúi thấp người xuống mặt tiếp mặt. Hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên mặt Quân Yên khiến cô sửng sốt, chuyện này...
Còn chưa kịp gọi não quay trở lại, thì trước mắt cô liền chìm vào bóng tối. Đôi môi đỏ hồng không son phấn bị một đôi môi mát lạnh áp lên.
Cảm giác mới lạ này khiến Quân Yên không kịp phản ứng nữa, mà nói thẳng ra ngay từ đầu cô đã bị hắn mê hoặc rồi.
Mềm mại thật, Trần Tuân ban đầu chỉ có ý định chạm nhẹ một cái nhưng thật lâu lại không thể tách ra được, hơn nữa còn muốn tiến sâu hơn.
Hắn há miệng, đầu lưỡi đưa ra liếm nhẹ lên môi cô, Trầm Tuân cảm thấy Quân Yên ở đối diện run lên, hắn liền đánh thẳng vào bên trong dùng lưỡi mình tách hàm cô ra, bắt đầu khuấy đảo bên trong.
Một tay hắn giữ ót cô tránh cho cô vùng vẫy, một tay ôm eo cô ép sát vào người mình. Hai người nhắm tịt mắt, một người đờ đẫn hồn chưa quay về kịp, một người thì tận hưởng niềm vui mà bản thân vừa khám phá.
Động tác của hắn cường thế, lực đạo mạnh mẽ, hô hấp của cô lập tức bị hắn đoạt lấy dễ như trở bàn tay.
Không phát ra tiếng rên, những tiếng ướt át phát ra từ miệng bọn họ thì lại rất rõ ràng.
Chiếc lưỡi thô dài của hắn từng chút từng chút một thâm nhập vào bên trong, tuỳ ý quấy loạn trong khoang miệng của cô hàm trên bị hắn liếm láp, đầu lưỡi bị mút vào, dường như những thứ gì bên trong đều được hắn nhấm nháp qua từng chút một.
Trần Tuân tham lam hút hết tinh hoa, ngay cả nước miếng của cô hắn cũng không buông tha, như thể đói khát đến nơi vậy.
Vòng eo nhỏ nhắn bị hắn ôm chặt, từng bắp thịt của hắn căng cứng, càng tiến sâu càng muốn nhiều hơn là một nụ hôn.
Một chút lý trí còn sót lại của hắn kéo hắn về thực tại, Trần Tuân cuối cùng cũng chịu buông cô ra, hơi thở hai người hổn hển, Quân Yên xụi lơ trong lòng hắn, sức lực không còn chỉ có thể mượn sức lực ở cánh tay hắn mà chống đỡ.
Hơi thở nam tính, cùng dục vọng mãnh liệt của hắn vẫn còn bao phủ lấy cô, Quân Yên phải mất một lúc lâu mới định thần lại được.
Trần Tuân giữ chặt cô, cong môi cười mặc cho cơ thể đang có thay đổi hắn vẫn tỏ ra như chưa có gì.
Thật ra hắn nhịn được, không sao cả. Một nụ hôn đối với hắn tuy không đủ nhưng rất thỏa mãn rồi.
Hắn ước gì có thể thấy được biểu cảm của cô lúc này, thật tiếc đôi mắt này lại không thể.
Trên khuôn mặt Quân Yên nhiễm hồng, đầy sắc xuân, trong mắt còn có chút nước lấp lánh quyến rũ.
Quân Yên cuộn tay thành nắm đấm, đấm vào ngực hắn một cái như đang thể hiện rõ thái độ không hài lòng của mình.
Cú đấm kia đối với hắn chẳng là gì, như đang gãi ngứa.
Trần Tuân bật cười, tay đặt trên má cô xoa xoa.
Hắn nói:
“Thật xin lỗi, tôi không kiềm chế được khi chạm vào em...”
“Quân Yên...có thể hôn lại một lần nữa được không?”