Mảnh Ghép

Chương 17: Chương 17




“Hình như anh thích em...”

“Chỉ tiếc không thể nghe được giọng nói của em, càng không thể nhìn xem người anh thích có dung mạo như thế nào.”

“Quân Yên...anh chắc chắn em rất xinh.”

Giọng nói nhẹ nhàng, có chút ý cười nhưng lại khiến cho tâm trạng Quân Yên trở nên nặng nề.

Khoé mắt cô cay cay, lần đầu tiên cô rơi nước mắt vì một người đàn ông mà mình chỉ tiếp xúc chưa đầy 1 tháng, nhưng người này lại khiến cho cô cảm thấy xót xa, đau lòng thay hắn.

Tuy rằng ngày đầu tiên gặp người này ấn tượng không được tốt cho lắm, nhưng những ngày tiếp theo tiếp theo nữa cô liền bị hắn làm cho kinh ngạc, bởi sự tinh tế, ân cần, từ hành động cho đến lời nói của hắn, hết thảy đều làm cho cô cảm động không thôi, hơn thế còn có một chút cảm xúc khác lạ khác từ sâu trong trái tim này.

Đặt bàn tay lên má hắn, sau hai mươi mấy năm cô lại làm một điều mà mình đã lâu chưa làm:

“Trần...Trần Tuân”

Giọng nói khàn khàn, có chút ngập ngừng chắc hẳn vì không thường xuyên nói chuyện cho nên mới như vậy.

Hắn ngẩn người từ biểu cảm cùng hành động của hắn đều dừng lại, chắc hẳn là đang rất sốc.

Hình như, hắn vừa nghe cô gọi tên mình thì phải?

Hay là chấp niệm của hắn đối với chuyện này quá sâu, cho nên sinh ra ảo giác?

Nghĩ vậy, hắn liền cười cười cũng đồng ý với suy nghĩ vừa nảy ra của mình, hắn cong môi, trên mặt có chút mất mát, đưa tay sờ sờ bàn tay đang đặt trên má mình, hắn mím môi nói:

“Anh vừa nghe ai gọi tên anh...cứ ngỡ là em cơ chứ.”

“Chắc là ảo giác...”

Sự tiếc nuối trong giọng nói của hắn không tài nào giấu đi được, Quân Yên chớp mắt khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

“Không...là em gọi anh.”

“Trần Tuân...em...em nói được...em không câm.”

“!!!”

Trần Tuân sửng sốt, trên khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc, bàn tay đặt trên eo cô vô thức siết chặt.

Giọng nói hắn run rẩy, kéo cô lại gần mình hơn.

“Thật...thật sao?”

“Em có thể nói chuyện sao?”

Quân Yên cúi gằm mặt, tay cũng rút lại. Không biết là do cảm thấy có lỗi vì không nói cho hắn biết chuyện này hay không mà giọng nói cô nhỏ hơn lúc nãy.

“Vâng...vâng ạ.”

“Em...em không cố ý giấu mọi người...thật sự...em không có cố ý giấu chuyện này...”

“Trần Tuân...em...”

Lúc chưa nói cô cảm thấy mọi chuyện bình thường, nhưng từ lúc nói ra chữ đầu tiên cho hắn nghe trong lòng Quân Yên sinh ra cảm giác tội lỗi, khó chịu.

Cũng phải thôi, cô có thể nói vậy mà bao lâu nay lại cứ như người câm thì sao lại không lo lắng cho được. Hơn hết, mọi người trong gia đình lại còn đối xử với cô rất tốt, chuyện này...cô cảm thấy mình không đúng.

Trần Tuân cười cười, nụ cười vui vẻ từ sâu trong trái tim, hắn bắt lấy cánh tay cô nắm thật chặt rồi nói.

“Sao em phải xin lỗi? Em chẳng có lỗi gì cả.”

“Quân Yên...anh biết em có nỗi khổ riêng của mình cho nên mới bất đắc dĩ phải làm vậy.”

Hắn dừng lại, ôm chặt lấy cô vào lòng.

“Anh rất vui...vì em có thể nói chuyện.”

“Quân Yên...cảm ơn em đã cho anh một bất ngờ lớn như vậy.”

Quân Yên nước mắt lăn dài trên má, sự ấm áp của hắn khiến cô không kìm lòng được mà rơi lệ. Cái người này, sao lại tốt như vậy cơ chứ.

“Trần Tuân...cảm ơn anh...”

“Cảm ơn anh đã thấu hiểu cho nỗi khổ của em, cũng cảm ơn anh đã thích em.”

Giọng nói cô nghẹn ngào, nhưng lại ẩn chứa sự hạnh phúc mà lâu rồi chưa xuất hiện.

Trần Tuân cong môi, cọ mặt lên tóc cô giọng nói vui sướng, đã lâu lắm rồi hắn mới vui vẻ như vậy từ hành động cho đến lời nói biểu cảm đều thể hiện rõ ra.

“Không cần cảm ơn...nhưng em nhịn giỏi thật, làm gì cũng không hé nửa lời.”

“Quân Yên...sau này có vui buồn giận hờn hãy nói với anh.”

“Anh không nhìn thấy...cho nên hãy dùng giọng nói của em để anh biết tâm trạng em như thế nào, được không?”

Quân Yên tức khắc gật đầu mấy cái, cô tất nhiên là đồng ý chẳng phải cũng vì hắn cho nên cô mới nói sao?

Bị hắn ôm thật chặt, Quân Yên không thể không vùng vẫy được.

“Anh...anh thả em ra được không...anh ôm chặt quá.”

Trần Tuân lập giảm sức lực, nhưng không hề buông tay, vẫn giữ cho cô ngồi trên đùi mình vẫn ôm ghì lấy cô như thể cô là trân châu bảo bối vậy.

Hai người rơi vào trầm mặc, hắn cứ ôm cô như thế rồi nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc này.

“Những năm qua cực khổ cho em rồi...Quân Yên bây giờ em đã được giải thoát, hãy sống cuộc sống mà em mong muốn.”

“Đừng sợ, có anh đây chẳng ai làm gì được em cả.”

Quân Yên bất giác ngẩng đầu lên, cô nhìn hắn không chớp mắt. Một tháng này cùng nhau sống chung, cùng nhau nằm trên một chiếc giường, đắp chung chăn, còn phát sinh không ít chuyện mờ ám, cô cũng từ đó mà có tình cảm với hắn.

Thích hắn, lại đau lòng vì hắn...

Cô vươn tay đặt lên đôi mắt hắn vuốt nhẹ rồi di chuyển xuống cánh môi mát lạnh của hắn, giọng nói nhẹ bẫng như đang thì thầm thổ lộ tấm chân tình của mình.

“Trần Tuân bây giờ em chính là đôi mắt của anh.”

“Chúng ta yêu nhau nhé?”

“Cùng nhau trải qua cay đắng ngọt bùi của cuộc sống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.