“Tiểu Hinh, bảo A Cát thả chó!”
“Đám Pit Bull hả bác? Ối giời, bọn nó mà cắn thì bay màu luôn nhé!”
Tiểu Hinh cảm thán, trên môi nó là nụ cười càn rở, điệu bộ ngả ngớn như đang chờ xem kịch.
An Thảo cứng họng, mặt mày tái mét, giọng nói cũng ngắt quãng không thành một câu hoàn chỉnh, mạch lạc.
“Các...các người...đừng có quá đáng!”
“Hừ...kẻ ăn người ở mà...mà dám lên mặt sao?”
“Đám người Trần gia các người đúng là không có phép tắc, vô học!”
Ối giời!
Chửi cơ lại á?
Nói ai vô học thế con mắm kia?
Tiểu Hinh thật muốn soạn một bài sớ rồi chửi cho cô ta ngóc đầu lên không nổi, nó bây như muốn vồ tới xé xác An Thảo ra, chỉ tiếc là bị quản gia Lý ngăn lại.
Bà liếc mắt cảnh cáo tiểu Hinh bớt nóng, còn mình thì cong môi nở nụ cười hiền hậu.
Bà nhìn An Thảo đang mặt nhăn mày nhó ở đối diện, nhẹ giọng nói.
“An tiểu thư có điều không biết, quy cũ của Trần gia chúng tôi đã thay đổi từ 5 năm trước rồi, cái lúc mà tiểu thư bỏ đi ấy.”
“Trần gia chúng tôi, chỉ nhận một chủ, phục vụ tận tâm tận tình, cũng biết phân rõ ai là bạn ai là thù mà đối xử tử tế.”
“An tiểu thư cũng nên cảm thấy may mắn, đáng ra với người bạc tình bạc nghĩa như tiểu thư thì chỉ được dừng xe cách đây 1 km thôi.”
“Tôi nghĩ trong lòng tiểu thư hiểu rõ, vì sao lại bị đối xử như thế.”
“An tiểu thư rút kinh nghiệm, chúng tôi chỉ nói một lần. Lần sau có đến mong tiểu thư dừng xe cách Trần gia 1 km rồi đi bộ đến đây thông báo, cho vào thì quay lái xe đến không thì về.”
An Thảo hoàn toàn không có cơ hội để lên tiếng phản bác, mà nếu có cũng chẳng biết nên đáp trả thế nào.
Không ăn hiếp được người làm, cô ta liền chuyển sang đối tượng khác.
Còn ai trồng khoai đất này nữa là Quân Yên chứ ai.
Quân Yên từ nãy giờ cứ đứng xem hoàn toàn không 'lên tiếng' nên cô chính là đối tượng để An Thảo xả cục tức trong người ra.
Đôi mắt kia trừng lên, nhìn chằm chằm vào cô An Thảo hận không thể tát cô mấy cái cho hả giận.
Đứng xem kịch, chắc chắn cô đang hả hê lắm.
“Hừ...là chủ mà không có tiếng nói...để bọn người làm trèo lên đài lên cổ.”
“Thiếu phu nhân Trần gia cũng vô tích sự nhỉ.”
Dứt lời An Thảo liền cười khẩy một cái, sự khinh thường chế giễu trên mặt cứ thể lộ ra không hề giấu giếm.
Quân Yên thấy mình ngồi không cũng dính đạn liền bực mình.
Đừng có giận cá chém thớt được không?
Quân Yên cúi đầu, quyển sổ trên tay cuối cùng cũng có việc để làm.
Viết xong mấy chữ liền đưa ra trước mặt cho An Thảo đọc, chữ viết in hoa to rõ ràng, ngắn gọn xúc tích.
“Bị câm, được chưa?”
Thiếu phu nhân đánh đá thật!
Làm nhớ lại cái lúc mới làm lễ thành hôn xong, Quân Yên cũng dùng cái điệu bộ cáu gắt, cục súc kia để nói với Trần Tuân.
Điều này An Thảo đúng là không ngờ tới, khóe môi cô ta co quắp.
Cái nhà này, từ chủ đến người làm đều chẳng ra làm sao!
“Hừ...người làm ngang ngược, vô phép, chủ thì bị câm hợp quá còn gì.”
Quân Yên là người chịu khổ từ nhỏ, trải qua bao nhiêu cực khổ cũng khiến cho cô trở thành con người mạnh mẽ, có phần cục súc, chưa bàn tới phần tổn thương sâu bên trong cô, chỉ nói tới sự mạnh hơn và cục súc trước.
Quân Yên giật lại quyển sổ từ tay cô ta, hí hoáy viết một hồi rồi đưa cho tiểu Hinh đọc lên.
Tiểu Hinh hất cằm, trên khuôn mặt nó hiện lên sự đắc ý, cái giọng của nó to rõ ràng, biểu đạt được ý nghĩa của câu, chỗ nào cần nhấn nhá thì nhấn nhá.
“Rồi sao? Chịu không?”
“Sao mặt dày thế? Nhìn có vẻ có vẻ biết nhiều thứ sao có mỗi biết điều là không biết vậy?”
“Mời lượn cho, tới giờ cơm của chúng tôi rồi. Tôi cũng mỏi tay lắm!”
Tiểu Hinh dứt lời liền vênh mặt lên, tay chống nạnh, nó nói:
“Thấy thiếu phu nhân nhà tôi nói gì chưa?”
“An tiểu thư không biết điều, cô về học hành lại đi...khi nào tiến bộ, nên người thì sang đây, có khi chúng tôi còn mời vào nhà.”
Cánh tay An Thảo run rẩy đưa lên chỉ thẳng vào đám người trước mặt, tức không nói nên lời chỉ biết trợn tròn.
“Các người...các người...”
Trong lòng ai cũng cảm thấy vui vẻ, bởi vì xả giận được một phần cho cậu chủ nhà mình kể cả quản gia Lý cũng bao che cho bọn họ, tiếp tay cho bọn họ làm chuyện xấu.
Đang lúc hai bên chuyển qua chiến đấu bằng mắt thì ngoài cổng có tiếng còi xe vang lên, lúc sau liền thấy xe hơi của Trần phu nhân tiến vào.
Lần này thì chắc chắn là mẹ chồng cô về rồi, Quân Yên đột nhiên đứng khép nép lại có chút chột dạ về lời mình viết ban nãy ra giấy.
Không biết, lỡ mẹ chồng cô nghe được có đánh giá cô không tốt không.
An Thảo đến lúc này liền quay ngoắt 180 độ, cô ta hạ cánh tay đang chỉ người xuống đứng khép nép mặt uỷ khuất như bị bắt nạt, trên viền mắt còn ngập nước nhìn thật đáng thương.
Trần phu nhân từ trên xe bước xuống, nhìn khung cảnh trước mặt vốn tưởng người trong nhà đang nhiều chuyện gì đó bà liền nở nụ cười, nhưng sau khi nhìn kỹ lại mấy lần sắc mặt vốn đang tốt chuyển qua thành rất tệ!
Kia chẳng phải là con gái của lão già họ An, mấy năm trước chê thằng Tuân nhà bà mù loà nên chia tay sao?
Hừ, sửa mũi rồi gọt cằm rồi nhưng bà vẫn nhận ra nhé!
Sửa từ đầu đến chân hay đập đi xây lại cũng không che đi được cái tính nết không ra gì của cô ta đâu.
“Phu nhân đã về ạ.”
Quản gia là người đi lên trước tiên, bà nhận túi xách từ tay của phu nhân nhà mình, rồi đi theo sau lưng mẹ Trần.
Tiểu Hinh cùng đám người làm cũng cụp đuôi lại ngoan ngoãn đứng một bên rồi cúi đầu chào. Tiểu Hinh cúi thấp đầu nhưng đôi mắt to tròn của nó vẫn nhìn An Thảo đầy cảnh giác.
Quân Yên gật đầu, cong môi cười xem như chào hỏi bà. Vừa thấy con dâu Trần phu nhân liền cười tít cả mắt, ngoắc tay với chú Cát đang đứng ở sau lưng mình liền thấy chú ấy mang lên một túi giấy giao vào tay bà.
Trần phu nhân nhận lấy thì đưa cho Quân Yên, bà vỗ tay cô dịu dàng nói.
“Đây trang sức mẹ mang về cho con đấy, mẫu mới nhất trên thị trường chưa có đâu nhé.”
“Tí vào thử cho mẹ xem nhé.”
Ngoài nhận ra cô còn biết làm gì hơn, nói cũng không nói được, chỉ biết cười tít mắt nhận lấy nó.
Trần phu nhân không đoái hoài gì đến An Thảo, từ đầu đến cuối đều đặt sự chú ý lên người của con dâu nhà mình.
An Thảo dường như có chút gấp gáp, cô ta vuốt lại tóc bước lên một bước gọi hai tiếng.
“Bác gái...chào bác gái ạ.”
Giọng nói có chút run rẩy, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười ngọt ngào.
Bất đắc dĩ phải quay đầu lại nhìn, Trần phu nhân nở nụ cười xem như là làm từ thiện, bà vờ nhíu mày rồi hỏi.
“Hả à...cô là?”
Thấy bà Trần không nhận ra mình, An Thảo cũng không gấp gáp, cô ta lại bước lên thêm một bước nữa, rồi giới thiệu bản thân mình.
“Cháu là An Thảo ạ, là bạn cũ của anh Tuân ạ...cháu ra nước ngoài mấy năm bác không nhớ cũng phải.”
“Hôm qua cháu mới về nước, nên hôm nay liền sang thăm hai bác ạ.”
Nghe cảm động nhỉ, có lòng nhỉ?
Bạn cũ cơ đấy, sao không nói là bạn gái cũ từng đá cậu chủ đi?
Tiểu Hinh đứng đó bĩu môi, âm thầm phỉ nhổ từng câu từng chữ mà cô ta nói ra.
Trong lòng mẹ Trần bây giờ như có cuồng phong bão tố, hận không thể trực tiếp bước lên đánh bay cái bộ mặt giả tạo kia của An Thảo, nhưng thân là phu nhân cũng là người lớn bà không thể hồ đồ được.
Nghe thấy vậy Trần phu nhân cười cười xem như đã biết, nhìn An Thảo hồi lâu liền đáp:
“À...An Thảo sao...lâu quá bác quên mất.”
“Hình như cháu sửa mũi, gọt cằm, cắt mí nhỉ? Sửa nhiều quá bác nhìn không ra ấy!”