Mảnh Ghép

Chương 60: Chương 60: Cô chủ, đừng chạy loạn




“Cô chủ, cô ngồi yên một chỗ đi ạ.”

“Cô chủ, đừng chạy nhanh như vậy...”

“Cô chủ đừng bê nặng, cô đang mang thai đó...”

Quân Yên không cảm thấy mệt vì làm việc hay chạy tới chạy lui trong nhà mà cảm thấy hoa mắt chóng mắt khi sau lưng luôn có hai ba người theo sát mình, lải nhải bên tai.

Cô đỏ mặt, đứng yên một chỗ trừng mắt nhìn tiểu Hinh:

“Đừng nói nữa, tôi chỉ cầm có mấy quyển sách thì tính là nặng cái gì...”

Nói đặng cánh tay cô run run chỉ từng người một, bực mình đến mức thở phì phò:

“Các người...các người đừng có xem tôi là bệnh nhân mà đối xử, tôi rất khoẻ nên tránh ra hết đi.”

Cả đám người sợ đến toát mồ hôi hột, thật là cô chủ đừng nóng giận thai nhi vẫn còn nhỏ lắm đừng nóng giận. Mấy người họ đồng loạt cúi thấp đầu, sợ hãi nói:

“Xin cô chủ bớt giận!”

Vừa to vừa rõ ràng lại rất mang theo vẻ ăn nặng lo lắng, các cơ trên khuôn mặt cô căn ra nhìn bọn họ không nói nên lời.

Phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân, càng lúc càng gần Quân Yên xoay người nhìn liền thấy bóng dáng của Trần Tuân thấp thoáng ở đấy, hắn chầm chậm tiến lên nhìn cô cùng người làm đang ở gần sảnh cầu thang 'tranh chấp' thì nhíu mày.

“Có chuyện gì vậy?”

“Tụ tập ở đây làm gì? Quân Yên đừng đứng gần cầu thang như vậy, lỡ té thì sao?”

Bước chân của hắn cũng nhanh hơn, lúc đến gần liền ôm cô vào lòng trên mặt hiện lên vẻ lo lắng. Lúc này tiểu Hinh lại lấy hết dũng khí ra để tố cáo những việc cô làm hôm nay.

“Cậu chủ, cô chủ hôm nay cứ chạy khắp nhà còn làm việc nhà bê vật nặng, chúng tôi đã khuyên ngăn, ngăn cản lại mà cô ấy không nghe.”

“Thật vậy sao?” Hắn cúi thấp đầu nhìn cô vợ nhỏ nhà mình.

Cô ngược lại không sợ còn trừng mắt nhìn hắn, phồng mang trợn má tức giận đẩy hắn ra rồi nói:

“Hoá ra là anh đứng sau à? Trần Tuân anh đừng có mà không biết điều, em có thai chứ không phải bị bệnh...”

“Làm gì có cái kiểu không cho chạy nhảy, cầm có vài ba quyển sách thì bảo bê vật nặng.”

“Hừ, các người làm quá!”

“...” Một đám người thấy Quân Yên giận dỗi liền mím môi, cắn răng không dám hé nữa lời.

Chỉ có hắn là bật cười, vẫy tay ý bảo bọn họ cứ đi làm việc trước còn mình thì ôm cô vào phòng bắt đầu công tác dỗ dành.

Để cô ngồi trên giường hắn ngồi bên cạnh ngoan ngoãn đấm bóp cho cô, giọng nói dịu dàng:

“Chẳng phải là vì muốn tốt cho em và con sao? Nếu em cảm thấy không thích anh sẽ dặn lại bọn họ đừng làm quá, nhưng em cũng phải cẩn thận biết chưa?”

“3 tháng đầu mang thai rất quan trọng, cố gắng thêm ít bữa nữa là tốt rồi...”

“Yên Yên...” Hắn nghiêng người sang gọi tên cô.

Cô mím môi liếc mắt sang nhìn hắn, thấy ánh mắt ôn nhu của hắn bèn không nhịn được mà gật đầu thỏa hiệp, ai bảo cô yêu hắn cơ chứ.

“Em biết rồi, nhưng đừng có theo sát em như vậy.”

Dại trai!

Trần Tuân cong môi cười, lại nói:

“Được rồi, hôm nay ở nhà thế nào?”

“Lại còn thế nào nữa? Bị anh và bọn họ chọc cho tức chứ sao nữa.” Cô bĩu môi đáp.

Hắn cười cười biết rằng phụ nữ khi mang thai sự mệt mỏi sẽ gia tăng và thay đổi hormone sẽ khiến bà bầu thay đổi cảm xúc thất thường, vui buồn lẫn lộn hay cáu bẩn vô cơ cho nên Trần Tuân đối với cô chỉ có yêu thương dốc sức chiều chuộng.

Duỗi hai tay xoa xoa hai má phúng phính vì mang thai đã có thêm chút thịt của cô rồi nói:

“Có thèm ăn gì không?”

“Em có mệt không?”

Cô lắc đầu, hiện tại cô không thèm ăn gì cũng không cảm thấy mệt lắm vẫn khá ổn. Với lại có hắn ở đây trong người cô liền thoải mái.

“Em muốn ra ngoài đi dạo...”

“Anh đi cùng em.” Hắn đáp.

Bởi vì cô đang mang thai, cho nên Trần Tuân chỉ chọn đường nào ít người nhất có thể để đảm bảo an toàn cho cô. Bầu trời trong xanh, thời tiết hôm nay rất thích hợp cho việc đi bộ như thế này.

Mười ngón tay đan vào nhau, tầm mắt hắn luôn luôn hướng về phía người phụ nữ của mình. Bóng dáng cô đã khắc sâu trong trái tim hắn không có cách nào có thể khiến nó phai mờ đi được.

Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt một cái đã cùng nhau đi được một đoạn đường dài hơn thế còn xuất hiện thêm bóng dáng của 'người thứ ba'.

Quân Yên xoay người, mái tóc đen dài tung bay trong gió, hai má cô ửng hồng nhìn hắn nở nụ cười dịu dàng:

“Trần Tuân, anh muốn con gái hay con trai?”

Nắm chặt bàn tay cô, Trần Tuân đáp:

“Trai hay gái đều được, miễn sao nó là do em sinh.”

“Nhưng gái thì tốt hơn, nó sẽ giống em...”

Quân Yên chớp mắt cười, thành thật gật đầu tán thành ý kiến của hắn lúc sau mới cười nói:

“Em cũng mong vậy.”

“Mẹ bảo, nếu con chúng ta giống anh bà chịu không nổi, nhà một đứa ngáo đủ rồi.”

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.