Mảnh Ghép

Chương 35: Chương 35: Cô đê tiện quá rồi




“Quân Yên sống chết không rõ...con làm sao mà yên được.”

“Mẹ...là lỗi của con, tại con vô năng nên mới để cô ấy chịu khổ.”

Trần phu nhân rơm rớm nước mắt, bà thở dài nhìn hắn bây giờ cũng chỉ biết an ủi hắn để hắn bình tĩnh hơn thôi.

“Con đừng như thế...ây dà, đừng suy nghĩ nhiều nữa, phải để đầu óc tỉnh táo mới nghĩ ra cách cứu vợ con được.”

“Nghe lời mẹ được không con?”

Đôi mắt bà ngấn nước, giọng nói cũng run rẩy nhưng trong mắt bà chỉ có hắn và lo lắng cho sức khoẻ của hắn. Lúc này đây hắn mới hoàn toàn để ý đến mẹ mình, nhìn bà như già đi mấy tuổi, đã thấy tóc bạc rồi.

Mấy hôm nay mẹ hắn chắc chắn đã thức đêm chăm hắn không rời, cũng lo lắng đến mức tiều tuỵ như thế này.

Lần đầu tiên hắn bật khóc trước mặt mẹ mình, nước mắt hắn lăn dài, bất lực cùng đau lòng dồn nén trong người cứ thế theo dòng nước mắt chảy ra.

“Mẹ...con xin lỗi...”

“Lúc nào cũng khiến hai người phải bận lòng vì con...”

“Con....con xin lỗi...”

Hai mẹ con ôm nhau, Trần phu nhân như năm đó cuối thấp người ôm hắn vào lòng vỗ về, nước mắt lăn dài, trong phòng bệnh bây giờ ngoài tiếng nức nở của hai người thì không còn gì khác.

Trần lão gia vừa đến, ông ra lệnh cho A Dương đừng lên tiếng đứng đó nhìn chầm chầm vào cánh cửa.

Bất giác thở dài, Trần lão gia xoay người tiến lên mấy bước rồi ngồi xuống ghế chờ ở gần đó, ông day day ấn đường, bộ dạng mệt mỏi.

A Dương thấy lão gia vì mấy chuyện này mà làm việc quá độ cũng không nhịn được mà lên tiếng.

“Lão gia, hay ngài cứ về nhà nghỉ ngơi trước.”

“Ở đây cháu sẽ lo liệu giúp ngài...”

Trần lão gia nhìn cậu, đôi mắt cậu cũng đầy tơ máu, mấy hôm nay A Dương cũng chạy Đông chạy Tay từ công ty lại chạy đến cục cảnh sát xem tình hình tiến triển đến đâu. Nói ra thì A Dương cái đám trẻ này là cực khổ nhất, vậy mà còn bảo ông về nghỉ sớm.

Trần lão gia bật cười, ông xua tay ý bảo không sao nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc.

A Dương mím môi không nói gì, cậu đứng sang một bên canh chừng cho lão gia nhà mình, đôi mắt thoáng vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không hề có động thái muốn nghỉ ngơi một chút nào, tinh thần cảnh giác cao độ.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, Trần phu nhân bước ra thấy một già một trẻ kẻ đứng người ngồi không khỏi cong môi cười, A Dương thấy bà thì cuối đầu chào, lúc này Trần phu nhân mới chỉ vào trong phòng bệnh nói.

“Vào gặp cậu chủ đi...lão Trần có tôi rồi.”

“Vâng...thưa phu nhân.”

Trần phu nhân gật đầu cười, nhìn A Dương vào phòng bệnh của hắn xong lúc này mới quay lại nhìn chồng mình, lão Trần còn tệ hơn cả bà nữa, khuôn mặt mệt mỏi, tóc bạc dần đi, đến ngủ cũng nhíu mày không yên được.

Bà ngồi xuống, để đầu ông tựa lên vai mình nhẹ giọng nói:

“Ông cực khổ rồi...”

Trần lão gia hai mắt vẫn nhắm chặt nhưng môi lại cong lên, ông nở nụ cười đáp lại lời bà vừa nói.

“Mộng Như cũng cực khổ rồi...”

Mộng Như đây chính là tên bà, lúc trẻ lão Trần cũng hay gọi bà như thế, Mông Như ơi Mộng Như à...gọi đến mức nghiện.

Hai vợ chồng già tựa vào nhau mà thiếp mắt đi, đứng gần đó cũng có vệ sĩ canh gác, còn có cả công an, an toàn của Trần Tuân bây giờ cũng rất quan trọng, huống hồ Trần gia là gia tộc lớn, việc này không hề nhỏ.

“Tình hình thế nào rồi?”

Trần Tuân nằm trên giường bệnh hỏi hắn, trong phòng bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ. A Dương kéo ghế lại ngồi sẵn tiện gọt cho Trần Tuân một quả táo.

“Vẫn chưa có tiến triển gì, chưa tìm ra được manh mối nào...hôm đó sự việc xảy ra ở nơi quá vắng đoạn đường đó lại không có ai qua lại, không có nhà cửa cho nên cũng chẳng thể kiểm tra lại camera được.”

Trần Tuân gật đầu, nữa ngồi nữa nằm trên giường bệnh, sắc mặt bây giờ đã hồng hào hơn một chút, nhưng chung quy sự lo lắng vẫn không hề phai nhạt.

“Bên đó là do Trần Manh quản lý à?”

“Vâng...cậu Manh vừa nghe tin liền trực tiếp đến đồn công an, dù sao cũng là cảnh sát mà...”

“Tạm thời cực khổ các cậu rồi...”

Trần Tuân nhẹ giọng đáp, cùng lúc đó A Dương cũng đưa táo đã gọt sạch vỏ cho Trần Tuân lại thấy cậu chủ không chịu cầm lấy A Dương dứt khoát đưa đến tận miệng cho hắn.

“Ăn đi cậu chủ...”

“...”

Dưới sự cưỡng ép của A Dương, Trần Tuân đành ăn hết miếng táo kia, thấy tên đần kia nghệch mặt cười vui vẻ Trần Tuân không nhịn được mà giật giật khoé môi. Nhìn quầng thăm trên mắt A Dương, dáng vẻ phờ phạt của cậu Trần Tuân liền sinh ra một chút áy náy, tuy là bọn A Dương theo hắn làm việc nhưng từ trước đến nay chưa hề phải lao lực đến độ thiếu ngủ, cực khổ như thế này, hắn thở dài nhìn A Dương nói một câu.

“Cực khổ cho các cậu rồi...”

A Dương lập tức xua tay bảo không, cậu ta làm sao lại cảm thấy cực khổ, tuy thật sự có chút mệt mỏi nhưng so với những gì mà ông bà chủ cùng cậu chủ đối đãi với bọn họ thì làm một chút việc đã là gì.

Cậu chủ lại là người giúp đỡ cậu, cho cậu ta cuộc sống mới được như ngày hôm nay, được làm việc vì cậu chủ vì Trần gia là vinh dự của bọn họ.

“Cậu chủ đừng nói vậy, được làm việc cho Trần gia, cho cậu là vinh dự của chúng tôi.”

Trần Tuân bật cười, gật đầu cho qua hắn chắc chắn nếu bàn về vấn đề này thêm một lúc nữa A Dương cậu ta có thể làm cả một bài tập làm văn mất.

A Dương này là chúa văn vở!

Trao đổi một chút thông tin xong, dặn dò A Dương vài vấn đề thì cũng tới lúc Trần Tuân phải ăn tối uống thuốc và nghỉ ngơi theo lời dặn của bác sĩ, trước khi A Dương rời đi hắn không quên nói thêm một cậu khiến A Dương cậu ta nước mắt cả quãng đường.

“An nguy của Quân Yên, tam thời nhờ vả các cậu...”

Cậu chủ lần đầu tiên dùng giọng điệu đó nói chuyện với cậu, lần đầu tiên nhờ vả cậu, trong giọng nói ấy có bao nhiêu bất lực cùng đau lòng. A Dương theo Trần Tuân lâu rồi, cũng đủ để hiểu rõ Trần Tuân là người như thế nào, chỉ một cái nhíu mày cũng biết được hắn hôm nay như thế nào.

Cậu chủ vốn là người lạnh lùng, ít nói, ít nhờ vả người khác nhưng bây giờ lại như vậy cũng đủ để biết trong lòng Trần Tuân đau khổ đến nhường nào. ngôn tình hài

A Dương đi rồi cậu ngồi trên xe dừng trước cổng bệnh viện, nhìn về phía trong một lần nữa rồi mới rời đi.

Cậu chủ tin tôi, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra thiếu phu nhân, mang thiếu phu nhân về cho cậu!

“Alo Luân à, tôi có việc nhờ cậu đây.”

“...”

Trong đêm tối, trong phòng chỉ còn một mình hắn ngồi đó dáng vẻ cô đơn, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ cũng chỉ là một mảng yên tĩnh.

Quân Yên bây giờ em ở đâu?

Có ổn không?

Hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm thở ra, đôi mắt đượm buồn, khoé môi mấp máy.

“Chờ anh một chút thôi...Quân Yên.”

[...]

Quân Yên nằm dài trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn về phía cửa sổ, bây giờ cô không còn nước mắt để khóc nữa rồi, chỉ biết đờ đẫn nhìn cửa sổ thì chẳng biết làm gì.

Đã bốn ngày rồi, kể từ khi cô bị bắt đưa đến đây không một chút tin tức gì của Trần Tuân, không biết hắn bây giờ tình hình thế nào.

Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, An Thảo đứng khoanh tay lưng dựa vào cánh cửa nhìn Quân Yên nằm đó nhếch môi cười.

“Thiếu phu nhân Trần gia thê thảm quá nhỉ...ai ôi nhìn xem, thật đáng thương...”

Giọng nói đầy sự giễu cợt, Quân Yên giật mình ngồi dậy giọng nói quen thuộc kia khiến cô tỉnh táo hẳn.

“Cô...cô...là cô? Sao cô lại làm vậy?”

An Thảo che miệng cười khanh khách, nụ cười kia khiến Quân Yên càng thêm tức giận hơn.

“Cô có thể hỏi câu nào hay hơn không thiếu phu nhân?”

“Chẳng hạn như...Trần Tuân bây giờ thế nào rồi.”

“Đã chết chưa!”

Trái tim Quân Yên cũng theo đó mà đau đớn, dường như bị An Thảo nắm trọn trong tay tuỳ lúc mà chơi đùa.

Cô che hai tai lại, lắc đầu nhìn An Thảo lên tiếng phản bác.

“Cô im đi! Anh ấy chưa chết...cô mới chết!”

“...”

Tôi còn sống, cô tức đến điên rồi à?

An Thảo đen mặt nhìn Quân Yên, hừ lạnh một tiếng tức giận bước lên cánh cửa phía sau lưng cũng đóng lại.

Sát khí bừng bừng khiến Quân Yên bất giác sợ hãi lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm đến thành giường mới dừng lại, trừng mắt nhìn An Thảo.

Nhưng sự việc không giống như trong kịch bản, chờ cho An Thảo đến gần Quân Yên liền giơ chân đạp cô ta ngã xuống đất. Dù gì Quân Yên cũng lao động từ bé, sức lực tất nhiên hơn cô ta bội phần, một An Thảo sống trong nhung lụa chẳng là gì cả.

An Thảo bị một màn này làm cho bất ngờ, cơn đau nhức chạy khắp cơ thể, cô ta xuýt xoa hai mắt ngấn lệ, không tin nhìn Quân Yên, lắp bắp nói.

“Cô...cô...sao cô dám!”

“Sao cô dám đá tôi hả, con tiện nhân này...”

An Thảo bây giờ tức giận thật rồi, cô ta nổi khùng lên trông chẳng khác nào mấy bà bán cá ngoài chợ mất đi dáng vẻ sang trọng vốn có.

Quân Yên trừng mắt, bây giờ trong mắt cô không hề còn một chút sợ hãi nào thay vào đó là sự chán ghét cùng khinh bỉ.

Cô hừ lạnh, nói:

“Cô mới là tiện nhân, cả nhà cô là tiện nhân!”

“Trần gia giúp đỡ gia đình cô như thế, nương tay mấy lần mà cô lại độc ác tính toán chúng tôi.”

“Tại sao lòng dạ cô lại ác độc đến như vậy, tại sao không biết nhận sai...”

“An tiểu thư, cô quá đê tiện rồi!”

“Người như cô không chỉ bị ăn một đá mà đem đi xử chém mới đáng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.