“Chúng ta cuối cùng cũng gặp lại...”
“Nhưng gặp ở trong tù.”
[...]
Một ngày đẹp trời, Quân Yên cùng hắn vừa từ bên ngoài về đến nhà. Dạo gần đây cô đã bắt đầu tiếp quản công việc của mẹ chồng, có lẽ do trời sinh thông minh cho nên tiếp thu nhanh, dạy dỗ một tí liền có thể phụ việc giúp mẹ chồng rồi.
Lại nói đến vì sao hai người đi chung, từ khi cô thay mẹ Trần quản lý các chi nhánh nằm trong thành phố việc đưa đi đón về được chồng cô tức là Trần Tuân đảm nhiệm.
Không kêu than, oán trách, còn rất vui vẻ, nhiệt tình nghe theo. Có lần cô bảo không cần phải phiền phức như vậy, kết quả hắn liền dỗi cô cả một ngày trời, không thèm nói chuyện đêm đến thì hành cho ra bã.
Đúng là biết tận dụng cơ hội...
Kể từ đấy một Tổng giám đốc của Trần thị được người người ngưỡng mộ, kính trọng trở thành tài xế riêng của cô.
Vừa bước vào nhà, liền thấy trong nhà có thêm một bóng người. Trần Manh, vị em họ nào đó dựa trên ghế cười ngã ngớn nhìn hai người, cậu vẫy tay nói:
“Anh họ, chị dâu...”
“Hai người đi làm về rồi.”
Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Trần Manh không khác gì mấy đứa nhỏ khi thấy mẹ đi chợ về. Quân Yên còn có cảm giác như cậu ta đang vẫy đuôi, giống một chú chó thấy chủ về nhà.
“...”
Nghĩ xa quá, Quân Yên liền đập tan suy nghĩ này của mình, cô gật đầu chào lại.
“Manh Manh lại đến ăn chực đấy à?”
“Nhà cậu không có cơm sao?”
“Đồ ăn của nhà chị ngon hơn hihi...” Trần Manh cười đáp, không hề có một tia xấu hổ hay ngại ngùng gì.
Trần Tuân nhìn cậu ta dẫu môi mắng một câu: “Mặt dày.”
Trần Manh ngược lại còn cười tươi hơn, nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ này của cậu chẳng thể nhìn ra được cậu ta là đội trưởng lừng danh trong cục cảnh sát thành phố.
Hai người bọn họ nhìn Trần Manh lắc đầu ngán ngẩm xong lại không thèm quan tâm đến cậu ta nữa, đưa túi xách cùng áo khoác cho người làm gần bên để bọn họ mang đi.
Ngồi vào bàn ăn cũng chỉ có ba bóng người, Trần lão gia đã cùng vợ mình ra ngoài ăn tối, nghĩ cũng thật hâm mộ ba mẹ chồng đã đến tuổi xế chiều rồi vẫn còn mặn nồng tình cảm.
“Lôi Cận muốn gặp chị dâu.”
Vừa xong bữa cơm, Trần Manh uống hết ly nước trà trên tay liền mở lời, có lẽ đây là mục đích mà cậu đến ăn chực vào ngày hôm nay.
Phải nói, Lôi Cận là tội phạm quốc tế hắn là một người nguy hiểm nhất trong nhưng tên nguy hiểm, để bắt được hắn cũng tốn không biết bao nhiêu công sức.
Cánh tay Quân Yên bất giác run lên, nước ở trong ly vương vãi ra bên ngoài, cái tên này chính thứ cấm kị sâu trong lòng cô, mỗi lần nghe đến lại khiến cho cô không kiềm được mà sợ hãi run rẩy.
Lại nói đến hắn muốn gặp cô, điều này có bao nhiêu đáng sợ cơ chứ. Cô nghe thôi cũng cảm thấy không ổn rồi, ai lại muốn gặp lại kẻ đã bắt cóc và có ý đồ bất chính với mình bao giờ.
“Tôi...” Cô lắp bắp không nói nên lời.
Trên mu bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp quen thuộc, đôi mắt cô chuyển hướng nhìn về phía đó. Lòng bàn tay hắn đang áp trên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng trấn an.
“Đừng lo lắng, em có thể từ chối.” Hắn nói.
Trần Manh cũng gật đầu, cậu hiểu tâm lý của người bị hại luôn lo sợ khi đối diện với người đã hại mình.
“Chị dâu...chị có thể từ chối, không cần phải lo lắng đâu.”
Quân Yên gật đầu, khóe môi nhếch lên nở nụ cười nhạt. Sự quan tâm của bọn họ cô biết, cô cũng biết bây giờ Lôi Cận đã bị nhốt sau song sắt không thể nào thoát ra được nhưng trong lòng vẫn còn lo sợ.
Cứ nghĩ cô sẽ từ chối bởi vết thương cũ nhưng sau cùng lại nghe cô nói:
“Tôi sẽ đi, chú cứ sắp xếp đi.”
“Tôi sẽ đến gặp hắn.”
Cô cũng muốn xem xem bộ dạng thê thảm bây giờ của Lôi Cận, ngẫm lại lúc trước hắn có bao nhiêu oai phòng bây giờ lại là một tù nhân khoác trên mình bộ đồng phục trắng đen.
“Em không cần gượng ép bản thân, nếu không muốn có thể không đi.” Trần Tuân vỗ tay cô, mày nhíu lại.
Bản thân hắn biết cô sợ Lôi Cận đến nhường nào, chính hắn cũng khá kiêng dè đối với cái tên này, mỗi lần nhắc đến Lôi Cận lại khiến hắn nhớ đến sự tắc trách và vô dụng của mình lần đó nếu không đã không khiến cho cô có thêm bóng ma trong lòng.
Người bên cạnh lắc đầu cong môi cười, cô trở tay vỗ lên tay hắn rồi nói:
“Em không sao, anh đừng lo.”
“Ngày mai em rảnh, có thể đi gặp luôn.”
Cô làm được, phải vượt qua nỗi sợ của chính mình cô không muốn cứ suốt ngày suốt đêm bị cái tên Lôi Cận khiến cho hoảng sợ.
Dưới sắp xếp của Trần Manh, hôm sau Quân Yên liền đến gặp Lôi Cận ở trong ngục giam.
Hắn gầy hơn trước, nhưng khí thế cùng với bộ dạng cà lơ phất phơ của hắn không lạc đi đâu được.
Trong mắt Lôi Cận loé sáng, hắn đặt hai cánh tay bị còng lên bàn ngã người dựa vào lưng ghế, nhìn hắn như đang thong thả ngồi chơi chứ không hề lo sợ khi bị bắt.
“Em đến rồi à?”
“Tôi cứ nghĩ em sẽ không đến.” Lôi Cận nhìn cô cười nói.
Nhìn nụ cười ngã ngớn của hắn cô lại nhớ đến lúc đó khi bị hắn ghìm trong tay ép buộc theo hắn, trái tim tức khắc lạnh đi nhưng trên mặt không hề để lộ ra biểu cảm gì.
Cô cười cười, thoải mái ngồi xuống ghế nhìn hắn rồi đáp:
“Lôi Cận, chúng ta cuối cùng cũng gặp lại.”
“Đúng vậy, cuối cùng cũng gặp nhau...” Hắn cong môi, gật đầu đáp.
Cô hất tóc ra sau, phong thái tao nhã, dịu dàng khác xa với Quân Yên bị bắt cóc lần đó, trong mắt cô loé sáng, lạnh lùng đáp lại:
“Nhưng ở trong tù!”