Mảnh Ghép

Chương 75: Chương 75: Hi vọng chớm nở




“Tiểu Hinh... dạo này lớn nhỉ.”

“Nơi nào cũng mập mạp hẳn ra, vòng một... lớn đấy!”

A Dương ghé sang nhà Trần Tuân đưa tài liệu cho hắn lúc nhìn thấy tiểu Hinh đang cười đùa chạy nhảy trong sân nhà hai quả đồi đã phát triển đầy đặn nhấp nhô theo nhịp chân của cô hắn liền không nhịn được muốn trêu một chút.

“...” Tiểu Hinh ngây người.

Lại là ông chú này!

Cái tên biến thái, chỉ giỏi nói những lời lưu manh!

“Đồ già dê!” Tiểu Hinh hừ lạnh mắt trừng trừng nhìn A Dương.

Cô xoay người đi tránh cho hắn phát hiện rằng mình đang xấu hổ đến đỏ mặt, chạy thật nhanh về phía trước tiêu Hinh liền biến mất trong tầm mắt hắn.

“...” Haha.

Trịnh Chí Dương bật cười, hắn lắc đầu xoay đi vào trong nhà. Cảnh trêu đùa của hai người bọn họ vô tình được Trần phu nhân cùng Quân Yên nhìn thấy, cô bế con trai trên tay thu người vào trong rồi nói với mẹ chồng.

“Có vẻ A Dương rất thích tiểu Hinh đó mẹ.”

Trần phu nhân gật đầu, bà đã nhận ra từ lâu rồi cái lần mà hai đứa nó dồn nhau vào tường suýt chút nữa thì...

“Nhưng con bé tiểu Hinh còn nhát quá.” Bà đáp.

Tay cầm con gấu bông mà cháu nội thích nhất lắc lắc trước mắt nó, cánh tay nhỏ nhắn đầy thịt đưa lên Trần Đồng Quân cười khanh khách chơi cùng bà nội rất vui vẻ.

Mà nghĩ lại, dù sao tiểu Hinh cũng đã theo gia đình bà từ lúc bé nó không có gia đình bảo bọc. Trần gia yêu thương người làm, coi họ như là gia đình của mình mà đối xử thì không có chuyện gì là ngó lơ được. Bà nghĩ đi nghĩ lại mới nói với Quân Yên một câu:

“Con chơi với cháu của mẹ đi, mẹ đi làm tí việc.”

Quân Yên gật đầu cười, cô vừa nhìn liền biết mẹ chồng muốn làm gì rồi. Nếu không phải còn bận chăm con nói không khéo cô cũng chạy theo nhiều chuyện, làm bà mai cùng mẹ chồng mình rồi.

Trần phu nhân vừa xuống nhà vừa hay gặp A Dương từ trong thư phòng của Trần Tuân đi ra, bà ngoắc tay gọi hắn đến.

“Phu nhân có gì sai bảo ạ?” A Dương nói.

“Theo tôi ra ngoài này.” Bà nói xong liền đi ra phía sau vườn, nơi này là nơi bà dành để nghỉ ngơi ít người đến, nói chung rất yên tĩnh.

A Dương mang theo nghi hoặc bước theo sau, hắn cứ nghĩ phu nhân tìm mình hẳn là muốn giao phó chuyện gì đó, không ngờ lại...

“Cậu thích con bé tiểu Hinh nhà tôi?”

Phu nhân vậy mà gọi hắn ra để hỏi chuyện này, A Dương một mặt kinh ngạc nói không nên lời.

“Ngây người cái gì, tôi đang muốn giúp cậu.” Bà che miệng cười, đúng là thanh niên, mới hỏi có chút đã sợ đến hoảng rồi.

“Sao có thích không?” Bà hỏi lại lần nữa.

A Dương ngại ngùng gật đầu, hắn biết phu nhân luôn đối tốt với người làm, nhân viên của mình. Trần gia thực sự quá tốt với mọi người, còn có xưng hô thân thiết của bà khi nói đến tiểu Hinh chứng tỏ bà xem cô là con cháu trong nhà rồi.

Trần phu nhân gật đầu cười, bà muốn chắc chắn một chút thôi chứ biết thừa rồi. Ôi tuổi trẻ, bà đã trải qua rồi bây giờ bọn trẻ chớp mắt một cái bà cũng có thể nhận ra bọn nó đang vui hay buồn.

Tiểu Hinh ở với bà đã lâu, bây giờ cũng đã đủ tuổi rồi. Con bé còn trẻ cứ giữ nó mãi trong nhà làm giúp việc thì cũng không hay, bây giờ có người để ý nó mà người này lại còn là người trong nhà xuất sắc nữa thì dại gì mà không gả đi.

Trần phu nhân làm vẻ mặt như mẹ già sắp gả con gái đi, bà nhìn A Dương rồi nói:

“Thấy cậu theo con trai tôi cũng lâu, thành tích lại xuất sắc... rất tốt, rất trung thành cho nên lần này tôi sẽ giúp. Nhưng nếu cậu dám đối xử tệ bạc với con bé, tôi nhất định không tha cho cậu.”

“Chuyện của cậu, cứ để tôi làm chủ.”

Hai mắt A Dương lập tức toả sáng, kinh ngạc nhìn Trần phu nhân, lúc sau liền cảm động mà liền tục nói cảm ơn.

“Phu nhân... ngài thật tốt, kiếp này của tôi thề sẽ trung thành với Trần gia.”

Trần phu nhân 'chậc' một tiếng bĩu môi lắc đầu nói: “Khua môi múa mép là giỏi, về trước đi.”

“Vâng... vâng ạ.”

A Dương đáp xong liền xoay người đi, trong lòng như đang bắn pháo bông chúc mừng chiến thắng vậy. Hắn lúc trước còn đang lo lắng không biết phải làm gì mới có thể vớ được cô gái kia, bây giờ có Trần phu nhân làm chủ rồi hi vọng về một tương lai hạnh phúc của hai người có thể sẽ thực hiện được.

A Dương về nhà, tâm trạng vui mừng không cách nào xua tan đi được. Hắn lập tức nhắn một tin vào Group chat 'Hội những người đàn ông' gồm ba thành viên mà ai cũng biết.

[Tôi sắp thoát ế rồi!]

Tin nhắn lúc sau được hai người còn lại xem, A Thành vừa đọc liền cong môi cười trả lời:

[Chúc mừng!]

Người còn lại xem xong phải một lúc sau mới nhắn, mà cái người này nhắn thì cũng chẳng có gì tốt đẹp.

Trần Tuân trả lời: [Tội cho cô gái xấu số.]

A Dương đọc xong tin nhắn của sếp liền có biểu cảm y chang với A Thành lúc trước: “...”

Thật chẳng trông cậy được gì vào cái người đầu lạnh này, A Dương lập tức bỏ qua tin nhắn khó ưa của Trần Tuân hắn tiếp tục chìm đắm vào nièm vui của mình.

9 giờ tối.

Nằm trên giường lăn lộn mấy vòng, ngày mai là cuối tuần hắn muốn rủ tiểu Hinh ra ngoài chơi nhưng lại sợ bị cô nhóc đó chửi lên trên đầu. Cầm điện thoại trên tay, hắn nhìn chầm chầm vào cái tên 'Tiểu Hinh bé nhỏ' trong màn hình mà thở dài liên tục, cuối cùng hít sâu một hơi mạnh dạn nhắn tin.

[Ngày mai em rảnh không?]

Tin nhắn đã gửi đi, trái tim hắn như bị ai đó treo lên ngọn cây, hồi hộp lo lắng chờ đợi. 5 phút trôi qua, 10 phút trôi qua tin nhắn vẫn chưa được người nọ xem.

Cho đến 30 phút sau A Dương giật mình tỉnh giấc vì chuông báo tin nhắn đến, hắn vậy mà trong lúc chờ cô trả lời liền ngủ quên mất. Vội vội vàng vàng mở tin nhắn ra ra, là cô trả lời.

[Vừa làm việc xong, xin lỗi ông chú nhé.]

[Muốn rủ đi chơi chứ gì? Tôi biết thừa âm mưu của chú nhé!]

[Không đi đâu, sợ chú dê tôi lắm.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.