Nội dung phần trước: Lữ Thế Thành gặp lại Nguyên Tâm, thanh mai trúc mã của hắn. Hàn huyên vài câu A Thành mới biết, Nguyên Tâm bây giờ và Nguyên Tâm những năm về trước là hai người hoàn toàn khác nhau.
Lữ Thế Thành có một ngày cũng không ngờ rằng Nguyên Tâm người con gái thanh mai trúc mã chuyên gia chọc phá mình sẽ theo ngành pháp y.
Khí chất trên người cô càng nhìn đúng là càng giống, lạnh lùng điềm tĩnh, không còn dáng vẻ như xưa nữa. Ban đầu hắn không nhận ra cũng phải, nếu lúc đó cô vồ tới mắng hắn hay đấm hắn một phát có lẽ A Thành sẽ nhận ra ngay.
Nguyên Tâm bật cười trước biểu cảm của hắn:
“Kì quái lắm à? Không ngờ đúng không?”
A Thành thành thật gật đầu, đúng là không ngờ tới.
Sau cùng hai người trực tiếp vào chuyện chính, A Thành cũng không còn cách nào khác cũng không thể để Nguyên Tâm một thân một mình ra ngoài thuê phòng trọ được, lại nói hai nhà bên kia chắc chắn sẽ không để yên cho nên cuối cùng chia một nửa căn nhà cho Nguyên Tâm là chỗ trú ngụ.
“Cảm ơn nhé, bạn cùng nhà.”
Trước khi về phòng của mình Nguyên Tâm liền nhìn vẻ mặt vẫn còn ngây ngốc của A Thành mà nói một câu, khoé môi cô nhếch lên tạo thành một đường cong.
A Thành bị nụ cười của cô làm cho ngây người, phải công nhận Nguyên Tâm bây giờ rất xinh, còn chính chắn nữa. Trái tim mãnh nam đột nhiên đập nhanh, nhịp tim mất kiểm soát.
Bực dọc thở ra một tiếng, A Thành quay trở về phòng mình, lại một đêm mất ngủ.
Sáng sớm, Nguyên Tâm đã rời đi trước vì là ngày đầu tiên chuyển công tác cho nên phải đến sớm ra mắt, làm quen với mọi người, nhưng trước khi rời đi cô đã chuẩn bị bữa sáng để lên bàn cho hắn.
A Thành vừa tỉnh dậy theo thói quen bước đến tủ lạnh lấy nước mát uống lại bị những thứ trên bàn thu hút lực chú ý, trứng chiên bánh mì cùng sữa bò đặt ngay ngắn trên bàn, kèm theo tờ giấy ghi chú.
[Tiện thể làm cho anh một phần, buổi sáng vui vẻ.
Ký tên: Nguyên Tâm]
Người này không những thay đổi tính cách mà còn biết nấu ăn nữa. Thế Thành chớp mắt, đặt chai nước vào lại chỗ cũ sau đó ngồi vào bàn thưởng thức bữa sáng của Nguyên Tâm làm.
Ừm, cũng được!
Hắn nhếch môi, âm thầm khen ngợi một câu.
Thời gian cứ trôi đi, Nguyên Tâm cùng Lữ Thế Thành sống chung cũng được xem như là hoà hợp, thậm chí còn có thể kèm thêm hai chữ 'ấm áp' phía sau.
Nguyên Tâm đi làm nếu rảnh sẽ nấu cơm cho hắn ăn, hoặc để phần cho hắn lúc rảnh rỗi cũng sẽ giúp hắn giặt áo quần. Nếu trường hợp cô gặp vụ án lớn phải ở lại cục A Thành sẽ gọi điện, hoặc mua thức ăn mang đến cho cô.
Ở cục cảnh sát, mọi người ban đầu còn rục rịch muốn đò đưa gạ gẫm nữ pháp y xinh đẹp mới đến này nhưng sau khi thấy A Thành liền từ bỏ hi vọng. Hoa đã có chậu, chậu còn chắc như vậy thì ai mà dám đến đập chậu cướp hoa được cơ chứ.
Nguyên Tâm vừa bước ra từ phòng giải phẫu, lại một vụ án khó nạn nhân bị hung thủ cắt hết tứ chi đế cả hai mắt cũng không tha. Trên khuôn mặt cô hiện lên vẻ mệt mỏi, hai ngày nay cô chưa ngủ được bao nhiêu, chỉ cắm mặt vào cố gắng tìm ra chứng cứ có trên thi thể.
Thật may, đã tìm ra được manh mối. bảo trợ lý mang báo báo đến cho đội trưởng đội điều tra Nguyên Tâm dựa lên bàn muốn chợp mắt một lúc thì chuông điện thoại reo lên.
Hai chữ 'Trúc mã' hiện lên khoé môi Nguyên Tâm lập tức cong lên, cô bật cười chậm chạp bắt máy:
“Alo.”
“Đang ở cục sao?” A Thành dựa lưng vào ghế hỏi.
“Ừm...vừa giải phẫu xong.”
A Thành gõ gõ lên vô lăng, nhìn về phía trước đáp lại:
“Tôi đang ở ngoài cổng, em ra đi.”
Nguyên Tâm bật cười, cô không nghĩ trễ như vậy rồi mà A Thành vẫn sẽ đến cục tìm cô. Nguyên Tâm tắt máy, có chút vội vàng đứng dậy, trên khuôn mặt lộ ra tia vui vẻ đánh bay cả mệt mỏi vừa xuất hiện lúc nãy. Bước chân nhanh hơn bình thường, trên đường gặp đồng nghiệp cũng không có kịp chào hỏi.
A Thành đứng dựa lưng vào xe hơi, nhìn người con gái đang chạy như bạy về phía mình mà không nhịn được cười.
Nguyên Tâm như thể nhào đến, cũng may là dừng lại kịp. Cô vừa thở dốc vừa hỏi:
“Anh... anh đến làm gì?”
A Thành bật cười, xoa đầu cô rồi đáp:
“Nhớ em, nên đến.”