Mảnh Ghép

Chương 32: Chương 32: Tôi sẽ khiến Trần Tuân chết ngay lập tức!




Làm sao mà yên tâm cho được...

Mặt trần lão gia trở nên nặng nề, giọng nói cũng có chút nghẹn nào, ông đưa mắt sang nhìn vợ mình đang khóc nức nở bất giác thở dài.

“Cậu cũng sang đó xem giúp được gì Trần Manh không, ở đây có tôi rồi...”

A Dương có chần chừ, như lại không thể làm gì khác cậu cúi đầu đáp lại lời của Trần lão gia rồi cũng rời khỏi đó.

Trong hành lang trước của phòng cấp cứu bây giờ cũng chỉ còn lại hai vợ chồng già, tuy họ khoác trên người những bộ đồ có giá đắt đỏ nhưng trên khuôn mặt lại lộ ra sự lo lắng, buồn bã cùng với đau lòng.

Trần phu nhân nép vào lòng của chồng mình, cơ thể bà run lên từng đợt, bà không ngờ chuyện này lại xảy ra đột ngột như vậy, tuy bà biết sẽ có ngày tai hoạ ập tới nhưng không ngờ nó lại tới nhanh như vậy.

Con trai thì đang đứng giữa ranh giới sống chết, còn con dâu thì chẳng biết tung tích.

Hai đứa nhỏ của bà sao lại khổ như thế này cơ chứ.

Trần phu nhân nghĩ đến đây liền không nhịn được mà tiếp tục oà khóc, lão Trần chỉ biết lắc đầu khuôn mặt ngoài lộ ra vẻ bất đắc dĩ thì chẳng còn gì khác.

Kim đồng hồ cứ tiến về phía trước, thời gian cứ trôi trái tim cứ thắt lại đau quặng.

Quân Yên từ trong mộng giật mình tỉnh dậy, đập vào mắt cô là căn phòng xa lạ, nằm trên giường êm nhưng cô lại cảm nhận được từng cơn đau nhức mà vết thương lúc va chạm mang đến cùng với trái tim đau đớn.

Khuôn mặt cô tái nhợt không còn chút huyết sắc, cô đảo mắt nhìn quanh căn phòng trong lòng đầy cảnh giác.

Đây...đây là nơi nào?

Sao cô lại ở đây?

Nó...nó không giống với tình tiết trong truyện mà cô từng đọc qua...nơi này sang trọng như vậy vừa nhìn liền biết là nhà của người có tiền.

Chuyện này...

Đầu cô đau nhói, Quân Yên ôm đầu chống tay ngồi dậy nhìn phía cửa liền cố gắng chống đỡ cơ thể chẳng có chút sức lực của mình cô lật chăn một tay ôm đầu một tay chống xuống giường lê cơ thể mệt mỏi ra đi ra phía cửa, cô cầm tay nắm cửa vặn trái vặn phải nhưng chẳng thể mở ra cánh cửa này, nó vẫn đóng chặt không có chút động tĩnh gì.

Quân Yên gấp đến độ rơi nước mắt, hình ảnh Trần Tuân nằm dài trong vũng máu cứ xuất hiện trong đầu cô khiến cô không tài nào bình tĩnh được.

Trần Tuân...Trần Tuân không biết bây giờ ra sao, hắn đã được đưa đến bệnh viện chưa, đã tỉnh chưa...

Hắn...hắn vẫn khoẻ chứ?

“Mở cửa...mở cửa cho tôi!”

Cô đập cửa, đập liên tục cánh cửa phát ra tiếng rầm rầm, bàn tay cô đỏ lên nhưng không vì thế mà cô chịu dừng lại.

Quân Yên vẫn tiếp tục đập cửa, miệng kêu gào, nước mắt tuôn rơi, cả người rơi vào tuyệt vọng, cùng bất lực.

Tiếng kêu gào thảm thiết của cô khiến người đàn ông ngồi cách đó mấy căn phòng không khỏi nhíu mày, hắn khép tập tài liệu trên tay lại, mày nhíu chặt.

Khóe môi hắn nhếch lên, nụ cười trên môi quỷ dị khó mà đoán được hắn có ý gì. Lôi Cận đứng dậy chỉnh lại áo của mình cất bước về phòng của Quân Yên.

Tiếng đập cửa rõ to cùng với tiếng kêu gào từ trong vọng ra lại khiến cho hắn càng thêm thích thú, người hầu đứng ở ngoài thấy hắn đến liền tự động mở cửa cho hắn.

Cửa phòng mà cô dùng mọi cách vẫn chẳng thể mở được nay lại tự động mở ra, Quân Yên bất giác lùi lại phía sau trong lòng sinh ra tia bất an, khuôn mặt lo sợ nhìn ra cửa.

Xuất hiện trước mắt cô là người đàn ông trẻ tuổi, điển trai thú thật nhìn hắn không hề kém cạnh gì Trần Tuân cả, nhưng cô vẫn thấy Trần Tuân nhà cô là tốt nhất, người đàn ông trước mặt rất khó lường, khó đoán.

“Anh...anh là ai?”

Quân Yên lắp bắp, lùi lại phía sau nhìn hắn với ánh mắt đầy cảnh giác.

Lôi Cận nhìn cô đầy thích thú, đôi mắt lóe sáng một suy nghĩ mới lạ xoẹt qua đầu hắn, hắn cười khẩy tiến về phía trước, cửa phòng cũng chầm chậm đóng lại theo bước chân của hắn.

Hắn, hắn muốn làm gì?

“Anh...anh đừng lại đây?”

“Anh...anh là ai?”

Lôi Cân cong khoé môi, cho đến khi Quân Yên bị dồn đến chân tường hắn mới dừng lại, ép cô vào một góc Lôi Cận ghé sát mặt mình vào cô hơi thở nóng bỏng phà lên khuôn mặt lo sợ của Quân Yên.

Hắn nói:

“Hoá ra...Trần Tuân thích kiểu phụ nữ này...”

“Rất đặc biệt...tôi cũng muốn thử...”

Giọng nói quỷ dị, đôi mắt hắn như hố sâu không thấy đáy kìm hãm cô vào đấy. Quân yên hoảng sợ đẩy hắn ra, cô trốn vào một góc trừng mắt quát.

“Anh...anh muốn làm gì?”

“Tôi là vợ của Trần Tuân...anh đừng hòng giở trò..”

Giọng nói run rẩy, nước mắt tuôn rơi bộ dạng của cô bây giờ thật đáng thương, Lôi Cận nhìn cô trong lòng nảy sinh cảm giác kì lạ, hắn bật cười, nụ cười của hắn khiến cô không kiềm lòng được mà rùng mình.

Lôi Cận bước lên một bước tiến lại gần cô, Quân Yên lại lách mình trốn vào một nơi khác, hai người như mèo với chuột cứ vờn qua ghẹo lại.

Lôi Cận nhếch môi cười lạnh, trên khuôn mặt điển trai của hắn lộ ra tia mất kiên nhẫn, trái ngược với nụ cười vừa nãy giọng nói của hắn lạnh lùng, khiến cho sống lưng cô lạnh toát.

“Nếu cô còn nhúc nhích không chịu yên phận...”

“Tôi sẽ khiến Trần Tuân chết ngay lập tức.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.