“Bảo bối, nên rời giường rồi.”
“Ưm...đừng mà...” Quân Yên còn đang ngái ngủ vô thức nói.
Trong mắt lóe sáng nhưng sau đó sắc mặt hắn liền tối lại, bộ dạng ngái ngủ của cô bây giờ có chút quyến rũ, lại nói đến âm thanh mền mại lúc nãy cô phát ra làm cho lòng hắn rung động.
Che miệng ho khụ khụ mấy tiếng rồi mới khàn giọng nói:
“Ngoan nào...em không đói bụng sao?”
“Dậy ăn cơm rồi anh đưa em ra ngoài chơi.”
Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng cử chỉ dịu dàng, trên khuôn mặt đều là sự dịu dàng mà hắn dành riêng cho một mình cô.
Quân Yên trở mình mấy cái cuối cùng vẫn bị hắn đánh thức, cơ thể cô mệt nhừ hai chân không còn chút sức lực nào nữa, hết thảy đều do hắn ban cho.
Hờn dỗi chu môi nhìn hắn, Quân Yên dang hai tay nhìn hắn đăm đăm:
“Bế em...”
Khoé môi nhếch lên, Trần Tuân ngoan ngoãn nghe lời cô trực tiếp bế cô lên, lại không nhịn được mà trêu.
“Yên Yên nhà mình bây giờ biết nũng nịu rồi...”
“...”
Cô từ chối cho ý kiến, trực tiếp ngậm miệng làm lơ lời hắn nói.
Bây giờ đã là về đêm, quả nhiên là một hòn đảo được mệnh danh là “hòn đảo đẹp nhất trên trái đất”, nơi đây không có thành phố nhưng lại có ngôi làng lớn nhất và cảng chính của nó là Vaitape, nơi có vài chục cửa hàng và một số nhà hàng và quán bar bên bờ sông.
Lúc này hắn đến đây vừa hay đúng vào thời tiết mát mẻ, có thể chơi đùa, bơi lội thỏa thích, nghĩ đến chuyện cô mặc áo tắm mỏng manh trên người, hai bọn họ cùng chơi đùa vui vẻ dưới nước tâm tình hắn liền trở nên vui vẻ.
Hắn đang không biết có nên thay đổi ý định bao trọn cả khu nghỉ dưỡng này hay không, suy nghĩ này chắc chắn hắn sẽ cân nhắc đến nếu không ổn trực tiếp bao hết cho thoải mái vậy.
“Tối rồi hả anh?” Quân Yên vừa ăn vừa nhướng mày hỏi.
“Cũng không quá tối, chỉ mới 7 giờ thôi. Em ăn xong anh sẽ đưa em đi ra ngoài hóng mát.” Hắn cười đáp.
Trong mắt cô như có sao, sáng lấp lánh khi nghe hắn nói động tác ăn cơm cũng nhanh hơn, Trần Tuân cười cười, gắp thức ăn cho cô bảo cô ăn chậm thôi.
Mặc trên người chiếc váy hai dây mà mẹ Trần chuẩn bị cho, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo khoác len mỏng, may mắn thay lúc sáng hắn không để lại dấu vết gì mờ ám trên cổ nếu không cô cũng chẳng có đủ can đảm mà mặc như thế này.
Hắn ôm eo cô bước ra khỏi thang máy, sảnh khu nghỉ dưỡng người qua kẻ lại đều là người có tiền đến chơi, chỉ là 'vận xui' vẫn còn đeo bám hai người họ thì phải.
“Trần tổng phải không?”
Một giọng nói của phụ nữ vang lên, sống lưng hai người bất giác mà cứng lại, trong lòng cả hai thầm kêu “Không phải xui xẻo như vậy chứ“.
Nhưng đúng là xui thật, Trần Tuân nhíu mày ôm eo cô xoay người nhìn xem là ai. Một khuôn mặt đối với hắn có bao nhiêu lạ lẵm, may quá hắn không quen.
“Cô là ai?” Trực tiếp đi vào vấn đề chính, giọng nói lạnh nhạt, hờ hững.
Đối phương không vì vậy mà cảm thấy khó chịu, trên môi vẫn hiện nụ cười tiêu chuẩn nhất, Mạnh Niên chìa tay muốn bắt tay.
“Tôi là giám đốc của công ty Mạnh Phí từng hợp tác với các anh, thật vui khi hôm nay được gặp lại Trần tổng một lần nữa.”
Thật có khí chất, từng cử chỉ hành động đều ra dáng một người phụ nữ thành đạt, Quân Yên chớp mắt cảm thán.
Lại nhìn bản thân mình đánh giá một phen, quả nhiên không bằng người ta, ngực cũng bé hơn người ta.
Trần Tuân không đáp lại hành động kia của đối phương chỉ nhàn nhạt gật đầu đáp lại xem như có lệ.
“Từng nghe qua, nhưng lúc đó người trực tiếp bàn việc là bố tôi...”
“Chúng ta chưa từng gặp mặt thưa giám đốc Mạnh.”
Khuôn mặt Mạnh Niên đỏ lên vì xấu hổ, cô ta cười trừ hai tiếng người ta đã nói vậy mà mình còn mặt dày tiếp tục câu chuyện thì đúng là không hay cho lắm.
Nhưng mà Mạnh Niên lại không muốn rời đi ngay, cô ta bắt đầu chuyển ánh mắt lên người Quân Yên đang đứng bên cạnh hắn.
Dáng người nhỏ nhắn, dịu dàng hoá ra Trần tổng này thích kiểu người như vậy, bất quá cô ta cũng chẳng thể dịu dàng được như vị đây.
“Thất lễ quá, đây chắc là thiếu phu nhân của Trần gia nhỉ?”
“Hôm nay được gặp mặt coi như là phúc của Mạnh Niên tôi, thiếu phu nhân quả nhiên dịu dàng, xinh đẹp.” Mạnh Niên cười đáp, đôi mắt nóng bỏng dán chặt trên người cô.
Quân Yên cười cười gật đầu chào hỏi cho có lệ, bởi lẽ cô cũng chẳng có kinh nghiệm gì nhiều trong việc này, đáp qua loa vài câu cho xong chuyện là được rồi nhỉ?
Nhưng cho dù trò chuyện đã xong, cái người Mạnh Niên kia vẫn không chịu rời mắt khỏi cô ngược lại còn si mê, âm trầm hơn lúc nãy.
Chuyện này, hình như có chút ngoài ý muốn. Đáng ra cô ta nên nhìn chằm chằm Trần Tuân mới đúng kịch bản chứ, sao lại nhìn cô?
Đến cả bản thân Trần Tuân cũng thấy có gì đó không đúng trên người của Mạnh Niên, hắn nhíu mày trên người toả ra sát khí nồng đậm, ánh mắt của cô ta dừng lại trên người vợ hắn quá lộ liệu vừa nhìn liền biết cô ta có suy nghĩ gì trong đầu.
Trần Tuân lạnh giọng nói: “Chúng tôi phải đi rồi, giám đốc Mạnh không có việc gì thì tạm biệt.”
“Còn nữa...”
Nói đến đây hắn dừng lại, đôi mắt âm u nhìn Mạnh Niên đầy địch ý, tuyên bố một câu.
“Cô ấy là vợ tôi, là người của tôi.”
“Đừng hòng mơ tưởng!”