Kỳ nghỉ đầu tiên kéo dài mà lại không
phải làm bài tập, Tô Ái Ái cơ bản chỉ ngồi ở trong nhà và được vỗ béo
như một chú heo, ăn ngủ, ngủ ăn, thỉnh thoảng đi dạo phố, thỉnh thoảng
đi tụ tập, ngay cả bản thân cũng chán nản với cái sự lười biếng của
chính mình.
Con người không chịu ngồi yên như Hạo Tử lại tổ chức một lần tụ tập nữa, mùa hè nóng nực, một bàn đầy người chen chúc bên một nồi lẩu, cũng không quên uống bia, Tô Ái Ái là người hễ uống rượu bia là bị phát hiện ngay, mới mấy ngụm mà trên
mặt đã như nở hoa rồi.
Lúc này đúng
thật là không thể gánh vác nổi nữa, hạo tử vẫn còn đang ở bên kia rót
bia cho mọi người, Tô Ái Ái trừng mắt nhìn Lý Manh Manh ngồi bên cạnh
mặt không đỏ, hơi thở cũng không có mùi bia, đúng là không tưởng tượng
nổi, cùng là con gái, sao cô ấy lại có thể uống như vậy? ở chỗ nào dạy
uống bia tốt thế này, cô có nên đi đăng kí học vài ngày không?
Lúc cô đứng dậy đón lấy cốc bia bèn thở dài trong lòng: đáng nhẽ lần này cô nên mang theo hai bình rượu là Âu Dương và A Đan, xem ai còn dám liều
mạng với cô!
Đột nhiên có một cánh tay đưa ra, cướp lấy cốc rượu.
Tô Ái Ái quay đầu, đúng là khuôn mặt tươi cười của Phương Ca.
Phương Ca đón lấy cốc bia, nghiêng mặt trêu chọc Hạo Tử: “Được rồi, muốn uống thì cứ tìm anh em mà uống, đừng bắt nạt con gái!”
Hạo tử gõ lên cốc bia, cái miệng trước giờ đều không biết suy nghĩ: “Tớ nói hai cậu học cùng một trường cho nên quan hệ tất nhiên sẽ tốt hơn so với những người khác, còn đỡ bia cho nhau nữa, được, tính cho cậu nhé, thêm một cốc nữa cho cậu, hai người tính cho một người…”
Hạo tử lảo đảo nói, chân nam đá chân chiêu đi tới.
Nhưng Tô Ái Ái lại cảm thấy ngại ngùng, ở sau lưng lén lút kéo tay áo Phương Ca, ý là: bỏ đi, để tự tớ uống.
Phương Ca đổi cốc bia sang tay kia, tay kia vẫy vẫy phía sau lưng, tự mình uống hết.
Tô Ái Ái nhìn bóng lưng đang đứng của Phương Ca, cậu thiếu niên này vẫn
đang trong tuổi dậy thì, vóc người cao ráo, bờ vai thon gầy, vẫn còn một vài điểm giống với khi còn là học sinh cấp ba, chưa từng thay đổi.
Haiz, nếu là Liệt Tình, anh cũng sẽ không chối từ mà đỡ bia cho cô ấy… mặc dù là Liệt Tình không cần có người đỡ bia hộ cô nàng.
Cuối cùng cũng tan tiệc, Lý Manh Manh đi toilet, Hạo Tử ngồi cạnh Tô Ái Ái
trêu chọc cô: “Bạn học Ái Ái, hãy nói cho tại hạ biết gần đây cô nương
yêu đương đến đây rồi?”
Tô Ái Ái cảm
thấy thật đau đầu, nếu tên Hạo tử lắm mồm này đã biết được thì cũng đồng nghĩa với mọi người trong lớp đều biết hết rồi, phản ứng đầu tiên của
cô chính là lườm Phương Ca, Phương Ca lắc đầu cười: “Không phải tớ nói
mà!”
Hạo tử hùa theo: “Không phải là
Tiểu Phương nói đâu, là Thạch đầu chat với tớ lúc online đấy.” lại vờ
vịt thở dài: “Haiz, loại người già này và người ôm quãng đời cô độc còn
lại như tớ lại không phải là cùng một bè phái, không có tiếng nói
chung!”
Phương Ca phụt cười: “Cậu cô
độc? Cô độc đến mức tháng nào cũng tốn bao nhiêu tiền nạp thẻ điện thoại để nhắn tin? Rồi gọi điện thì máy cứ bận hoài? QQ thì lúc nào cũng
online?”
Hạo tử lắc đầu, còn thiếu
mỗi nước làm cho cái quạt nan trong tay cũng lắc theo: “Cậu không hiểu,
độc thân chính là một mình ngồi ăn vằn thắn trong canteen.”
Tô Ái Ái tức giận: “Thì yêu đương chính là hai người ngồi ăn vằn thắn
trong canteen!” cuối cùng nhãn cầu chuyển động, nghĩ đến bài hát “Ăn vằn thắn” được hát bằng giọng địa phương vùng Nam Kinh của người nào đó,
lớn tiếng hỏi: “Quan khách, À, có cần dầu cay hay không?” (Câu này là
bạn ấy nói bằng giọng địa phương Nam Kinh nên hơi buồn cười.)
Bỗng nhiên hạo tử và Phương Ca cười đến mức ngửa cả người ra phía sau,
Phương Ca nheo đôi mắt to của mình lại, đưa tay ra xoa đầu Tô Ái Ái.
Tô Ái Ái cười đến ngây ngô, bàn tay của Phương Ca đang ở trên mái tóc, ấm
áp như ánh mặt trời mùa xuân chiếu lên đỉnh đầu, khe khẽ, có sự ấm áp
mềm mại, không mang theo bất cứ tạp chất nào, nhưng lại khiến lòng cô
bất chợt dịu đi rất nhiều.
Cô há
miệng cười to, chậm rãi cúp mắt xuống, có một vài người ngoài mặt thì là bạn bè, hành động cũng như một người bạn, nói chuyện với nhau cũng như
bạn thân, hi hả, có thể nói đùa thoải mái, nhưng trong lòng mãi mãi
không cách nào coi người ta như một người bạn thực sự của mình. So với
người yêu thì thiếu đi một phần thân mật tự nhiên, nhưng sơ với bạn bè
thì lại thừa ra một phần mong nhớ không thể dứt bỏ, xa như vậy, rồi lại
gần như vậy.
Hạo tử quả nhiên là người lắm mồm, trên đường về nhà, Lý Manh Manh hỏi: “Ái Ái, có phải cậu có bạn trai rồi không?”
Trong lòng Tô Ái Ái mắng mỏ hạo tử hàng nghìn lần, suy nghĩ một chút rồi mới
mở miệng: “Ừm..” Câu hỏi của Lý Manh Manh chính là câu hỏi có/không,
nhưng đáp án cô ấy muốn nghe nhất định không chỉ đơn giản là “có” hoặc
“không” như vậy, cô chỉ có thể thành thật khai báo: “Là bạn đại học… Hơn mình một tuổi, ờ, học khoa tự động…” lại có chút xấu hổ, nói thêm một
câu nữa: “Haiz, mới yêu nhau thôi, còn sau này thế nào thì không biết!”
Những thiếu nam thiếu nữ khi đó lúc đầu đều luôn nói như vậy, rõ ràng là
trong lòng thì rất để ý nhưng ngoài miệng thì lại nói: “Ai biết được? Có thể lâu dài không?” “Ai bảo sau này tớ và anh ấy (cô ấy) sẽ ở bên nhau
nào?”
Ha, có một thời kỳ có thể mạnh miệng nói ra như vậy, đúng là thật buồn cười!
Lý Manh Manh chỗ hiểu chỗ không chỉ biết gật đầu, chỉ chỉ vào quán trà sữa: “Có uống trà sữa không? Vị gì?”
Điện thoại di động trong túi Tô Ái Ái rung lên, cô lấy ra rồi liếc nhìn, là Âu Dương gọi tới.
Thực ra, Tô Ái Ái đang giận, kỳ nghỉ đã qua được một nửa rồi, cô đã gửi mấy
tin nhắn rồi mà Âu Dương vẫn chưa trả lời, cố lấy dũng khí gọi điện cho
anh không ngờ lại được thông báo là ngoài vùng phủ sóng, làm cô tức
chết, tên Âu dương này cứ nói cái gì mà cô không gọi cho anh, rồi thì
anh sẽ gọi tới cho cô, đúng là nói xạo!
Điện thoại di động đã rung nửa ngày mà vẫn chưa dứt, Tô Ái Ái nhận điện,
muốn giọng nói mình phải thật lãnh đạm, thật nghiêm trọng thì mới có thể rằn mặt đối phương được.
Kết quả, ở
đầu bên kia, anh chỉ cười khẽ rồi kéo dài tiếng “Alo” ra một chút, cái
miệng mím chặt của cô đã bắt đầu cong lên, haiz, người này gọi điện lúc
nào cũng hùng hồn như vậy!
Âu dương
mười phần bình thản: “Bạn nhỏ Ái Ái, bạn ở nhà có ngoan không? Xin lỗi
nhé, bạn trai thân yêu của bạn bị Từ Hy Thái Hậu kéo lên núi ăn chay
niệm phật, rõ ràng là có mang theo điện thoại nhưng lại hoàn toàn mất
sóng, hôm qua vừa về nhà là gọi điện ngay cho bạn đây nè!”
Từ Hy Thái Hậu là bà nội của Âu Dương, nghe A Đan nói cậu cháu đích tôn này rất được chiều chuộng.
Ngữ khí lấy lòng khoe mẽ này của Âu Dương thoắt cái khiến Tô Ái Ái “phụt”
một tiếng, che cái miệng đang phụt cười của mình, cầm điện thoại, đi vài bước, quay lưng về phía Lý Manh Manh đang mua trà sữa.
Giữa trưa, Âu dương nhẹ nhàng hỏi: “Em có nhớ anh không?”
Thực ra cái câu hỏi này Tô dương đã từng hỏi rồi, khi đó Tô Ái Ái chỉ cảm
thấy toàn thân run lên, không biết trả lời thế nào, cuống cả lên.
Hôm nay, trên đường phố tháng bảy của Nam Kinh, trong dòng xe cộ như nước
chảy, trong tiếng còi xe kêu liên hồi, giọng nói anh khàn khàn, cách
mấy tháng hè, cách một vài thành phố, nhẹ nhàng, có chút nịnh nọt, có cả một chút căng thẳng không dễ dàng phát hiện, hỏi: “Em có nhớ anh
không?”
Lúc này đây, cô cũng không biết nên trả lời thế nào, bởi vì cô thật là có nhớ anh, nhưng lại không muốn cho anh biết cô nhớ anh.
Xoa xoa khuôn mặt đang đỏ lên của mình, cô nói rất nhanh: “Có quỷ mới nhớ anh!”
Anh ở bên kia cũng không giận, bỗng nhiên cười phá lên: “Tô Ái Ái, em chính là một con quỷ xấu hổ, quỷ nhát gan…”
Bỗng chốc, đèn đỏ ở ngã tư chuyển sang màu xanh, dòng xe cộ đổi hướng chạy
đi.Trên đỉnh đầu ;là tiếng lá ngô đồng xanh mượt bị gió thổi kêu lên xào xạc, người qua đường không khỏi ngoái đầu nhìn, có một cô gái một tay
cầm điện thoại một tay xách túi xách, nhảy lên từng ô vuông lát trên
đường ở một ngã tư vào một ngày hè, tự nhìn tự nói, rồi vui mừng cười
giòn giã…
Bạn đoán xem, đầu dây điện thoại bên kia không phải là bạn trai thì còn có thể là ai?
Tô Ái Ái ngắt điện thoại, quay lại, Lý Manh Manh đưa trà sữa tới,nhướn
mắt, nói rất xấu xa: “Tô Ái Ái, là người kia gọi tới phải không?”
Tô Ái Ái sờ hai má nóng hập, gật đầu, lại hỏi: “sao cậu biết?”
Lý Manh Manh cười, lại nói rất nghiêm túc: “Ái Ái, cho tới bây giờ tớ vẫn
chưa từng thấy dáng vẻ cậu nghe điện thoại như ban nãy bao giờ, đừng gạt người nữa, nhất định cậu rất thích người ta.”
Tô Ái Ái giơ chân, mặt càng đỏ: “Ai bảo thế!”
Buổi tối, lúc Tô Ái Ái sấy tóc, điện thoại bất ngờ rung lên, là tin nhắn của Âu dương: Cô nàng Ái Ái nhỏ bé, đêm dài đằng đẵng đã ngủ chưa? Mơ đẹp
nhé, ngủ ngon!
Cô khoanh chân ngồi trên giường, mỉm cười bấm từng chữ từng chữ: Đang chuẩn bị đi ngủ, anh thì sao?
Thuận tay mở cửa sổ, mặt trăng trong đêm luôn rất tròn, mang theo thứ ánh
sáng sáng tỏ mà trong suốt, yên tĩnh đậu trên bầu trời.
Anh trả lời tin nhắn rất nhanh: “Ừ, sắp ngủ”, rồi một đống dấu cách, lại có một icon mặt cười: “Sợ ai đó trước khi ngủ vẫn còn giận anh.”
Âu Dương như vậy còn khiến người ta có thể giận tiếp được sao?
Tô Ái Ái nghĩ một chút rồi đánh: trước đây là ai luôn gọi điện chúc em ngủ ngon ấy nhỉ?
Lúc còn ở trường, lần nào trước khi ngủ cũng là anh gọi điện tới chúc cô
ngủ ngon, cô chỉ cố ý bắt bẻ anh mà thôi, nhưng sau khi gửi xong tin
nhắn lại cảm thấy thật xấu hổ, lại mở ra xem lại, vừa ôm điện thoại vừa
tiến về phía chiếc gối, haiz, cứ như là cô đang làm nũng vậy.
Đang giận, không ngờ di động đột nhiên rung lên, thấy tên người gọi, trái
tim thoắt cái đập mạnh, bây giờ đang là đường dài, cô lại không ngờ anh
sẽ gọi tới, cắn môi ấn nhận, chỉ nghe thấy giọng nói của anh, ở bên kia
khẽ cười,, có chút ấm áp, chầm chậm nói: “Ngốc nghếch, ngủ ngon!”
Bất chợt, hương hoa sen trong đầm được gió đêm thổi từ ngoài cửa sổ vào, khiến trái tim người nào đó loạn nhịp.
Lần này đổi lại là cô mắc cỡ, cả người đều thấy khô nóng, bất an đến mức
nhảy ra khỏi giường, ôm di động, khẽ nói: “Ừm, ngủ ngon.”
…
Đêm hôm đó, di động đặt ở bên gối, lóe lên ánh sáng mờ mờ, cong môi, mơ một giấc mơ đẹp.
Một đêm hè năm đó, hoa sen vừa nở
Xắn ống quần, bước vào đầm sen
Đạp lên lá, vì anh mà giẫm lên màu xanh mềm mại
Lặng lẽ, nhẹ nhàng
Đặt bên cạnh khuôn mặt ngủ say của anh
Nguyện mang đến cho anh một giấc ngủ với hương hoa mát lạnh
Chuyện đầu tiên sau khi bước lên năm thứ hai: phát tiền.
Tô Ái Ái thật không ngờ cô ngốc nghếch như vậy mà cũng có thể có được một
suất học bổng, nhưng nói chung khi nói đến đại học người ta đều bảo sinh viên nữ hầu như là chăm chỉ hơn sinh viên nam. Trong phòng vẫn còn có
một người nữa được học bổng, là Tiểu Mỹ, Ái Ái đạt loại hai, còn cô nàng đạt loại ba,
Hai người vô cùng vui
vẻ đi tới phòng tài vụ lĩnh tiền, lần đầu tiên tự bản thân kiếm được
tiền đâu có dễ, hơn nữa Ái Ái còn là một con quỷ nhỏ tham tiền, ôm bọc
tiền màu hồng hồng trong ngực, miệng cũng cười đến há cả ra, lại còn
phải cúi đầu làm ra vẻ khiêm tốn gương mẫu.
Người phát tiền nói: “Sau này tiếp tục cố gắng!”
Tô Ái Ái gật đầu thật mạnh.
Người phát tiền còn nói: “Haiz, thực ra thì, thành tích của cháu và bạn Tiểu A cùng lớp cũng không khác nhau mấy, nhưng người ta lại cao hơn vài điểm, hơn nữa bạn ấy lại là học sinh nghèo vượt khó, điều kiện của cháu cũng
không tệ, loại nhất giành cho bạn ấy nhé!”
Tô Ái Ái vẫn đang trong trạng thái gật đầu mạnh, nhưng khi nghe kĩ lại, ấy, không đúng, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Cô nhìn vào đôi mắt đầy ý khuyên bảo nhẹ nhàng của người phát tiền, thôi,
bỏ đi bỏ đi, ai bảo người ta cao hơn cô vài điểm, ai bảo người ta lại là học sinh nghèo vượt khó, cũng không dễ dàng gì, bây giờ cô được cầm
nhiều tiền như vậy đã là không tệ rồi.
Về phòng, Đường Đường và lão Tiền, hai người không có học bổng nhưng còn
có vẻ vui hơn cả người có học bổng, bốn người tham ăn đã liên hoan mấy
bữa liền, còn dựa vào học bổng loại cao hay loại thấp để phân chia quy
mô của bữa ăn, phân ra thành từng bữa, ngày hôm nay ăn bánh chẻo Đông
Bắc, ngày mai thì Ba Thục Nhân Gia… Một chút học bổng thì có thể nhiều
đến mức nào? Chẳng mấy chốc đã ăn thấy đáy. Ăn nhiều đến mức hết cả thẻ
cơm tháng này,, Tô Ái Ái không thể làm gì khác hơn là mặt dày đi ăn ké
của Âu Dương, Âu Dương công tử nói: “Ái Ái cô nương, em đúng là đồ trọng bạn khinh sắc, ăn đến mức cả khớp xương cũng không còn mới nhớ tới
anh!” Ái Ái cô nương vừa uống yakult Âu Dương mua cho cô sau khi ăn xong vừa lau miệng: “Tục ngữ nói điều tốt là phải chia sẻ với mọi người, em
đem học bổng của mình đưa cho anh cầm, sau đó anh đưa học bổng của anh
cho em cầm nhé?” Âu dương gõ lên trán cô, lườm: “Em đúng là học sinh
giỏi của Lỗ Tấn tiên sinh đấy, phát huy “chủ nghĩa đổi trác” thật là lâm li tinh xảo nha!”
Vài ngày sau, lão
Tiền tức giận xông vào phòng, vừa đẩy cửa ra đã bắt đầu kêu gào: “Ái Ái, cậu có biết ai được học bổng loại nhất không?”
Tô Ái Ái đang đọc tạp chí, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Biết, là Tiểu A cùng lớp!”
Lão Tiền tiến lên vài bước giật tờ báo trong tay cô ra: “Vậy cậu có biết tại sao người ta lại được không?”
Tô Ái Ái nghiêng người vươn tay ra muốn cướp lại tờ tạp chí, tay lập tức
bị lão Tiền tóm được, hết cách, đành phải tức tối nói: “bạn ấy cao hơn
tớ vài điểm.” Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm.
Wow, Takizawa Hideaki đẹp trai quá!
Lão Tiền “Bộp” một tiếng đập thẳng tờ tạp chí xuống mặt bàn, Ái Ái định đưa tay ra cứu vớt Takizawa Hideaki, nhưng năm móng vuốt của lão Tiền trong nháy mắt đã đặt lên khuôn mặt cực kì đẹp trai kia, Tô Ái Ái cảm thấy
thật đau lòng!
Lão Tiền nói với giọng đầy căm phẫn: “Tớ hôm nay gặp được mấy người bạn cùng lớp, mấy người đó nói thực ra Tiểu A kia điểm thi cũng chỉ bằng cậu mà thôi, sau đó người ta biết người ganh đua với người ta là cậu, cho nên ngay lập tức đi tới văn phòng thầy giáo đòi phúc tra bài thi, bản thân cô ta thấy bài của
mình không lên được điểm nữa bèn lấy bài của cậu, vừa nhìn đã chỉ ra
ngay được một lỗi sai trên bài thi, kiên quyết bắt phải hạ vài điểm của
cậu xuống!”
Đường Đường ngồi bật dậy: “Oài, lại có chuyện như vậy sao?”
Năm móng vuốt của lão Tiền đấm lên đấm xuống N lần trên gương mặt của bạn
Takizawa Hideaki, giống như đã thành con nghiện, mắng: “Mẹ nó, thật chưa từng thấy người nào bỉ ổi như vậy!”
Tô Ái Ái ngẩn người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai đã bị tàn phá đến méo xẹo của Takizawa. Ồ! Đúng là vô cùng quá đáng!
Nhưng ngẫm nghĩ lại một chút, cô nói: “Người phát tiền nói cô ấy là học sinh
nghèo vượt khó mà…” Nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Mỹ: “Tiểu Mỹ cũng nghe thấy, phải không?”
Tiểu Mỹ gật đầu: “Người ta nói là hoàn cảnh gia đình khó khăn lắm, nên nhường cho bạn ấy mà!”
Lão Tiền tiếp tục đập bàn: “cái shit! Cô ta mà khó khăn gì chứ, cô ta dùng
toàn bộ số tiền học bổng của mình để mua một chiếc MP3 mới!”
Đường Đường kéo Ái Ái: “Ái Ái, đi, đi đòi tiền về, chúng ta cũng đi phúc tra bài thi xem sao!”
Chênh lệch ở đây là tới một nghìn đồng đấy, trị giá hai bữa cơm ở Ba Thục
Nhân Gia lận, đến lúc đó cầm tiền đến mời Âu Dương uống mười mấy chai
Yakult vẫn còn thừa đầy, Tô Ái Ái cũng bật dậy, một tay đập xuống mặt
bàn: “Phải đòi tiền về!”
Tiểu Mỹ suy
nghĩ một chút: “Tiền thì đã tiêu rồi, đi đâu mà đòi đây, thực ra tiền
không quan trọng nhưng học bổng này sau này còn được viết vào trong hồ
sơ đấy, loại hai và loại nhất khác nhau rất nhiều! Chí ít cũng phải được tờ giấy khen!”
Tô Ái Ái đi giày, ưỡn thẳng lưng: “Được lắm, đi đòi tiền trước, nếu không được tiền thì cũng phải được giấy khen.”
Một giờ sau, Ái Ái ủ rũ về phòng: “Tớ mới đi vào chưa bao lâu thì Tiểu A đã tới, thầy giáo chủ nhiệm của bọn mình nói, tiền thì cũng đã phát rồi,
phải có tinh thần nhường nhịn nhau, giấy khen cũng đã viết rồi, lần sau
nhất định sẽ chú ý hơn!”
Trong phòng lại bắt đầu ầm ĩ như một cái chợ, lão Tiền nói: “Ái Ái, cậu có muốn đi kiện không?”
Đường Đường nói: “chúng ta cùng đi kiện!”
Tiểu Mỹ nói: “Chúng ta viết thư cho ban giám hiệu.”
Tô Ái Ái lắc đầu, cô lau mặt cho Takizawa, chầm chậm nói: “Người phát tiền nói kết quả đã vào sổ rồi bây giờ không thay đổi được nữa. Tớ sẽ không đi phúc tra bài của cô ấy, cô ta đã làm không có nghĩa là tớ cũng sẽ
làm theo cô ta! Tớ sẽ nhường cô ta lần này, lần sau cô ta đừng có nghĩ
đến chuyện phúc tra bài của tớ lần nữa! còn bảo tớ nhường nữa, không có
cửa đâu.” Tô Ái Ái nghĩ lại cũng thấy tức, giọng càng ngày càng cao vút, nhưng đến câu “không có cửa đâu” cuối cùng kia thì chẳng còn sức mà hét nữa.
Cô ôm tạp chí nằm lên giường
lão Tiền, giở giở, lại cười lên như AQ: “Suy cho cùng chúng ta cũng đã
ăn nhiều như vậy rồi, nếu cầm được học bổng đó, không chừng dạ dày cả
đám đều biến thành dạ dày lợn mất, bỏ đi, chúng ta đều đang giảm béo
mà!”
Mọi người cũng cười phá lên, lão Tiền đang tháo trang sức, mắng cô: “Phòng của cậu toàn là người nghèo thôi!”
Tô Ái Ái “A” lên một tiếng, một tay gấp tạp chí lại: “Haiz, đúng là kiếm được một đồng không phải là dễ.”
Các cô gái trong phòng 513 lại bắt đầu cười vui vẻ.
Tô Ái Ái về sau cũng đem chuyện này kể lại cho Liệt Tình nghe
Liệt Tình nghe xong nói: “Hừ, trên đời này lúc nào cũng có những con người
như vậy! Dám động đến tớ thì hãy đợi đấy, bà đây sẽ nhớ kỹ cả đời, mười
năm sau sẽ quay lại báo thù, cô ta đừng nghĩ đến có một ngày được yên
thân.”
Tô Ái Ái lắc đầu: “Nhớ lâu như vậy có phải là tự làm khó mình không?” Suy nghĩ một chút, nói tiếp:
“Liệt Tình, vì sao chúng ta chưa đi lên xã hội, xã hội đã tiến tới rồi?”
Ngày hôm đó, mấy cô gái cũng không nói đi nói lại nhiều. Tô Ái Ái cũng hiểu
tuy rằng tất cả mọi người đều nói xã hội phức tạp, đại học chính là một
xã hội nhỏ, lúc nào cũng sẽ có những người nhỏ nhen và hay tính toán như thế, nhưng thế giới của cô vẫn rất đơn thuần, cũng tình nguyện nghĩ
người khác là người tốt, ví như Liệt Tình, ví như Phương Ca, ví như Âu
dương, A Đan, Tô Dương… Nhưng, khi chuyện như vậy thực sự xảy ra với
mình thì sự trưởng thành cũng sẽ tự nhiên đến với ta.
Những ngày tháng của tuổi hai mươi luôn trôi qua rất nhanh, phiền não về
chuyện học bổng ấy rất nhanh đã bị phiền não tình yêu thay thế.
Buổi tối lúc Ái Ái và Đường Đường xuống lầu mua đồ ăn vặt, may mắn thế nào
lại gặp được lão Tiền và người bạn trai nghiên cứu sinh đang ngồi dưới
tàng cây anh nồng tôi đậm.
Nếu như là Tiểu Mỹ, hai người chắc chắn sẽ chỉ mỉm cười rồi lên phòng, nhưng đây
lại là Đường Đường đã coi rình trộm là thú vui thì lại khác. Cho nên hai người sóng vai đứng trên lầu … nhìn trộm.
Chỉ một lát sau hai người dưới tàng cây bắt đầu hôn môi.
Thực ra, dưới tàng cây ở trước khu nhà ký túc xá nữ mỗi tối đều sẽ không
thiếu những đôi nam nữ si tình ngồi đây ôm hôn triền miên, lưu luyến
không rời, nhưng đối tượng bây giờ lại là lão Tiền quen thuộc, Tô Ái Ái
nhìn thấy khuôn mặt như đang say rượu xuân được ánh trăng chói rọi của
lão Tiền, sững sờ đến mức không thể đem cô gái nhu tình như nước trước
mắt này và cô gái trong phòng mỗi đêm trước khi ngủ nhất định sẽ “Lạch
bạch lạch bạch” vỗ lên chân, thực hiện theo phương thức tự ngược để giảm béo, ngoài miệng luôn thường trực một câu: “Con gái phải yêu đương
nhiều một chút!” liên hệ cùng nhau.
Haiz, tình yêu đúng là một chuyện kì quặc!
Lúc lão Tiền về phòng, Đường Đường liền lôi kéo Tô Ái Ái bắt đầu biểu diễn
màn thâm tình vừa rồi, Tô Ái Ái dù chết cũng không theo, ngồi trên ghế
cười.
Tiểu Mỹ nằm trên giường vừa nhắn tin cho bạn trai vừa cười đến không thở nổi.
Lão Tiền vừa tháo mắt kính vừa tức giận nói: “Cười, cười cái gì, chắc là cậu chưa hôn bạn trai bao giờ ấy!”
Đường Đường dừng lại, hỏi: “Nè, Tiểu Mỹ, khai thật mau, là chuyện từ bao giờ vậy?”
Tiểu Mỹ lập tức đỏ mặt.
Lão Tiền lại quay đầu nói với Ái Ái: “Cậu đấy! Cậu chưa từng bị tên Âu dương kinh nghiệm đầy mình kia bắt chẹt bao giờ đấy chứ?”
Tô Ái Ái ngẩn người, đỏ mặt, rất anh dũng lắc đầu: “Không có đâu, cậu đừng có mà nghĩ lung tung!”
Lão Tiền đeo kính, “à” một tiếng thật dài, cười gian: “Thì ra Ái Ái của chúng ta vẫn chưa có nụ hôn đầu.”
Mặt Tô Ái Ái càng đỏ.
Lão Tiền cười xong, nói rất ý vị: “Dù sao nụ hôn đầu của cậu cũng dâng cho Âu Dương mà thôi.”
Tô Ái Ái và Âu Dương lúc nào cũng trêu chọc nhau ầm ĩ, cũng lắm chỉ là hôn nhẹ vào má mà thôi, tuy biết rằng có thể sẽ thân mật hơn nữa nhưng cũng chẳng nghĩ tới vấn đề nụ hôn đầu hay không, nhớ tới khuôn mặt dưới ánh
trăng của lão Tiền, cô vẫn mạnh miệng: “Yêu đương không nhất định là
phải hôn môi.”
Lão Tiền lườm cô một cái: “Nằm mơ đi!” Suy nghĩ một chút lại nghiêm túc quan sát Tô Ái Ái lần nữa.
Tô Ái Ái đang sững sờ, khuôn mặt đánh lông mày đậm của lão Tiền đã phóng to trước mắt cô.
Lão Tiền như một chiến sĩ mày rậm tiếp tục nói: “Có điều, Ái Ái à, nếu cậu
là nụ hôn đầu thì phải cẩn thận một chút. Những kiểu hồi ức thế này đối
với cô gái như cậu rất là quan trọng, hơn nữa, con trai ấy mà, chinh
phục được quá dễ thì sẽ không trân trọng đâu.”
Đường Đường hỏi: “Nè, hôn môi như vậy có cảm giác gì?”
Lão Tiền cười phá lên: “Có thích có không, tùy cảm nhận từng người.”
Tô Ái Ái vẫn dừng lại trong trọng tâm câu chuyện, cô hỏi Tiểu Mỹ: “Nếu con trai đã đồng ý hôn rồi thì sẽ không lo xảy ra chuyện nữa à?”
Tiểu Mỹ bỏ sách xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không thể nói như vậy
nhưng hôn môi là một kiểu đồng ý ngầm, ý là đồng ý để cho mối quan hệ
này tiến xa hơn, sau khi đã có lần dầu thì loại chuyện này càng lúc sẽ
càng bình thường, tất nhiên người con trai sẽ càng ngày càng yêu cầu
nhiều hơn, cho nên mới nói, chuyện hôn môi là phải cẩn thận một chút mới được.”
Mấy ngày sau, Tô Ái Ái gặp
được A Đan đang tiễn bạn gái mới trong vườn trường, A Đan năm nay đã tìm được một đại mỹ nữ, hai người đang trong giai đoạn nồng cháy.
A Đan biết Ái Ái có học bổng tất nhiên sẽ bắt Ái Ái khao trà sữa, Ái Ái
vào cửa hàng mua trà sữa, lúc đi ra thì trùng hợp nhìn thấy ánh mắt tạm
biệt nhau của đôi trai gái, đưa trà sữa cho A Đan.
Hai người đi trên đường, Tô Ái Ái nhịn không được hỏi: “A Đan, khi con trai hôn con gái có phải đều cảm thấy dục vọng chinh phục của mình đã được
thỏa mãn hay không? Sẽ không làm chuyện gì có lỗi với đối phương chứ?”
Ngụm trà sữa trong miệng A Đan bị phun ra, khó khăn lắm mới lấy lại bình
tĩnh, hỏi như châm chọc: “Em gái, Âu Dương… cậu ta…làm gì em rồi?”
Tô Ái Ái dở khóc dở cười, lập tức xua tay: “Không không, anh ấy không làm
gì cả, không liên quan gì đến anh ấy hết, em chỉ tiện miệng hỏi thôi!”
A Đan lau lau miệng: “Thực ra cũng không có gì, con trai theo đuổi con
gái vất vả như vậy, lúc theo đuổi được rồi tất nhiên sẽ có một chút yêu
cầu, chuyện này cũng có nghĩa là người con gái đã đặt anh ta trong mắt,
đó không phải là cảm giác đạt được thành tựu sao?” Xoa xoa đầu, nói
tiếp: “Hơn nữa, đạo lý là cái đó và con gái đều khó theo đuổi như nhau.”
Tô Ái Ái gật đầu, lão Tiền quả nhiên là rất hiểu con trai, lại hỏi: “Con
trai có phải sẽ sinh ra càng nhiều yêu cầu khác cao hơn nữa không?”
A Đan không ngờ tới cô sẽ hỏi như vậy, chỉ biết cười khổ rồi suy nghĩ một chút và gật đầu: “Ai cũng sẽ sinh ra những yêu cầu khác cao hơn mà!”
Tô Ái Ái nuốt xong ngụm trà sữa cuối cùng, gật đầu, nói rất sâu xa: “Hôn môi đúng là chuyện đáng sợ nhỉ?”
Sau đó, rung đùi đắc ý đi luôn, để lại A Đan dưới làn gió se lạnh cuối hè
rùng mình một cái: Âu dương huynh, có phải ta đây nói sai cái gì rồi
không?
Tô Ái Ái vì chuyện này mà xấu
hổ mấy ngày trời không dám gặp mặt Âu Dương, lúc gặp lại Âu dương là ở
trong hội nghị khai giảng của câu lạc bộ văn nghệ.
Sau khi kết thúc chương trình, Âu Dương đưa Ái Ái về kí túc.
Tô Ái Ái đi trên đường nói với vẻ rất đáng thương: “năm ngoái lúc em vào
trường thì gọi người ta là chị, năm nay người ta vào trường đã gọi em là chị rồi! hèn chi năm ngoái khi em gọi người ta là chị ánh mắt của người ta lại buồn bã như vậy!”
Âu Dương cười nhéo má cô: “Em nhiều chuyện quá, anh cũng bị người ta gọi là anh mà.”
Ái Ái không phục, lườm anh một cái: “Anh là chủ nhiệm câu lạc bộ cơ mà,
đừng tính toán nữa, có bao nhiêu cô em xinh tươi đi theo anh gọi anh ơi, anh ơi kìa!”
Âm cuối được kéo thật
dài lập tức khiến Âu dương mỉm cười, từ trong túi móc ra một chiếc kẹo
bạc hà, đầu tiên là xé vỏ một chiếc nhét vào miệng Ái Ái, rồi sau đó mới tự bóc cho mình.
Trong miệng Tô Ái Ái bị nhét kẹo, chỉ phát được ra những tiếng ú a ú ớ mà thôi.
Haiz, tên Âu Dương này, lúc trước cô cứ buồn rầu mãi vì khi ở bên nhau cô và
anh chỉ biết cãi nhau ầm ĩ, đột nhiên lúc này cô lại cảm thấy không hẳn
là kinh khủng như thế.
Hãi người lại
trêu chọc nhau cho tận đến khi đi đến trước khu kí túc nữ, đây là vùng
đất đáng sợ nhất trong suy nghĩ của Tô Ái Ái, cây tình nhân ở ngay bên
cạnh, không để ý một chút mà bản thân đã biến thành nhân vật chính từ
bao giờ rồi?
Tô Ái Ái khoát khoát tay: “bạn nhỏ Âu Dương, em lên nhé!” Chuẩn bị nhấc chân!
Âu dương kéo Ái Ái lại: “bạn nhỏ Ái Ái, có phải bạn đã quên làm gì rồi không?”
Đồng tử Ái Ái đảo quanh mấy vòng suy nghĩ một chút bèn vươn tay ra, nhón
chân, vỗ vỗ đỉnh đầu Âu Dương, không biết coi anh là cún con hay là con
trai mình, cười: “Được rồi, được rồi, ngủ ngon!”
Vỗ đầu người ta xong rồi đi luôn.
Âu dương mỉm cười, đứng nguyên đó tức giận gọi: “Tô Ái Ái, quay lại, quay lại đây!”
Tô Ái Ái không có cách nào khác, rất miễn cưỡng xoay người, bước từng bước nhỏ quay lại đó, cộc cằn hỏi: “Để làm gì?”
Âu Dương không giận cũng không ầm ĩ, buồn cười, khuôn mặt mỉm cười trong
bóng đêm phóng điện đến mười phần, kéo tay cô, dịu dàng hỏi: “Em nghĩ để làm gì?”
ở đây, trong một đêm cuối
hè, xa xa, có một nam sinh ở tầng một khu kí túc nam cởi trần cầm chậu
rửa mặt đi tắm, “bình bịch bình bịch” tiếng chạy trên hành lang vang
dội. gần đây, dì quản lý hắng giọng nói: “Sắp tắt đèn nhé!” Không biết
là khu nào, giọng nam cao rống lên: “Chết cũng phải yêu…” Âm cuối bị cắt đứt như bất ngờ bị người ta bóp cổ. Khu ký túc nữ lập tức bị tắt đèn,
tiếng chậu rửa mặt bắt đầu “choang choang loảng xoảng”, rất nhiều người
“A” lên một tiếng, toàn bộ đèn trở nên đen sì…
Gió đêm bất chợt làm xào xạc tán lá, khuôn mặt tinh tế của người nọ kéo
dài, rực rỡ dưới ánh trăng mờ ảo, môi mỏng màu hồng, lông mày rõ ràng,
ánh trăng đột nhiên chiếu rõ lên khóe môi cao vút đó.
Rốt cuộc là hôn hay không hôn? Tim Tô Ái Ái đập thình thịch, trong đầu một trận chém giết đang diễn ra.
Đầu Âu Dương tiến tới rất gần, mùi hương bạc hà tràn đầy không gian xung quanh, theo làn gió đêm tiến thẳng vào trong tim
Không phải chứ, hôn thật sao?
Tô Ái Ái là một người nhát gan, con quỷ hay xấu hổ ,Tô Ái Ái này nghiêng
đầu sang một bên, môi Âu Dương chạm lên má cô, bên má đó thoắt cái đỏ
rực lên, rồi màu đỏ lan ra cả khuôn mặt/
Tô Ái Ái không dám ngẩng đầu, vội vàng lẩm bẩm: “Ngủ ngon!”
Con thỏ nhỏ nhảy càng nhanh hơn, chạy nhanh trên cầu thang rồi biến mất không thấy đâu nữa
Âu dương đứng ở dưới khu nhà ký túc nữ thở dài, chậm rãi đút hai tay vào
túi quần, lòng bàn tay vẫn ấm áp như thế, trên môi vẫn còn dư vị mềm mại của da thịt cô…
Nhưng bạn học Âu Dương đáng thương đến bây giờ vẫn không biết nguyên nhân tại sao Tô Ái Ái không chịu tiếp nhận mình!
Bạn học Âu Dương… Ông trời sẽ phù hộ cho bạn!
Con thỏ nhỏ Tô Ái Ái ngồi trên bậc thang đen kịt, sờ lên nửa bên mặt nóng
bừng của mình, dường như ngay cả hàm răng cũng bị lửa thiêu đốt…
Liệt Tình, dường như chúng ta khi đó đều ngại ngùng như vậy. Lần đầu tiên
nắm tay, lần đầu tiên ôm nhau,lần đầu tiên hôn môi… Sau đó, rất rất lâu
sau đó tớ đột nhiên nhớ về những cái lần đầu tiên như vậy, hồi tưởng về
nỗi xấu hổ khi ấy. Tớ thường nghĩ, nếu như lúc đó tớ có thể dũng cảm một chút mà ôm lấy cậu thiếu niên đầu tiên kia, nếu như khi ấy tớ có thể
liều lĩnh hôn lên đôi môi đó… Tớ thường nghĩ đến những cái nếu như như
vậy, thế nhưng loại nếu như này cũng giống như những cái lần đầu tiên
kia, giống như một chút ngại ngùng năm ấy, dần dần đã biến mất hoàn
toàn…