Lớp mười hai, ai cũng mong muốn thời gian đi chậm lại một chút, nói như
vậy rõ ràng thời gian sẽ đến chậm một chút, nhưng lại mong muốn thời
gian đi nhanh một chút, những ngày tháng như vậy còn có thể gìn giữ được bao lâu?
Lúc mùa xuân đến,Tô Ái Ái đang đứng dưới tàng cây anh đào
xem trận thi đấu điền kinh của Thạch Liệt Tình, dùng sức vẫy vẫy bình
nhựa đựng nước trong tay, hô “Cố lên! Cố lên!”, một vài cây hoa anh đào
mỏng manh rơi vào trong áo khoác thể dục.
Trên tấm bảng đen loang lổ
của phòng học xa xôi kia đã bắt đầu viết dòng đếm ngược thời gian: “Còn
100 ngày nữa là đến kì thi vào Đại học!”. Nhưng có ai chú ý đến đâu, đây là đại hội thể dục thể thao cuối cùng của các cô cũng là lần cuối cùng
các thành viên trong lớp 12/3 hò hét cổ vũ cho bạn bè mình.
Lúc Thạch Liệt Tình về đích, Tô Ái Ái là người đầu tiên xông lên, Liệt Tình mỉm cười: “Ái ÁI, sao cậu còn căng thẳng hơn cả tớ?”
Tô Ái Ái mang chiếc túi được cả lớp chuẩn bị tới, tìm nước và kẹo
chocolate, nói: “Đây cũng là lần đại học thể dục cuối cùng rồi!”
Thạch Liệt Tình ngẩn người, dùng bình nước rỗng không đập nhẹ vào đầu Tô Ái
Ái: “Cái gì cậu cũng “lần cuối cùng”, cậu đúng là toàn lo nghĩ không
đâu!”
Tô Ái Ái ha ha cười,cúi đầu nhìn danh sách thi đấu, kế tiếp là phần thi 1500 mét của Phương Ca.
Cô buột miệng nói: “Nè, Phương Ca cũng tham gia sao?”
Thạch Liệt Tình ngửa đầu uống nước, lau miệng, nói: “Ừ, trước đây cậu ấy cũng từng luyện tập điền kinh mà!” Móc trong túi ra mấy viên kẹo đưa cho Tô
Ái Ái.
Tô Ái Ái thấy có kẹo ăn, vừa cầm được đã bỏ hết vào miệng,
nhưng lúc cho vào rồi mới phát hiện mình bị lừa, mấy viên kẹo đó chua
đến nỗi đầu lưỡi cũng tê dại đi, hàm trên phát đau.
Thạch Liệt Tình thấy dáng vẻ đau khổ của bạn, ôm bụng cười không ngừng.
Tô Ái Ái che miệng: “Cậu cho tớ ăn kẹo gì thế này?”
Thạch Liệt Tình đang kéo kéo tấm biển mã số dự thi của phần vượt rào lát nữa
sẽ tham gia, làm một cái mặt qủy với Tô Ái Ái: “Cái này gọi là Tú Đậu!”
Trước khi Tô Ái Ái kịp giơ nanh múa vuốt đánh người, cô nàng đã chạy vụt đi,
vừa chạy vừa giữ mái tóc xoăn tự nhiên của mình rồi quay đầu lại: “Đừng
nhổ ra nhé, ngậm đi sẽ thấy ngọt!”
Tô Ái Ái vẫn chưa kịp trút giận đã bị Lý Manh Manh kéo đi viết báo cáo rồi, cái gọi là báo cáo môn thể dục chính là: “Bạn học XXX lớp XX có dáng người khỏe khoắn, rơi XX giọt mồ
hôi, phát huy được XX% tinh thần thể dục, trên sân thể dục này XX đã để
lại rất nhiều ấn tượng, cố lên, lớp xx tự hào vì bạn!” đều là kiểu sách
võ thuật như thế,Tô Ái Ái vùi đầu viết, thực ra ngay cả người tham gia
chạy bộ cô còn không thấy, làm gì có chuyện viết được tỉ mỉ như thế.
Bản lĩnh bịa chuyện, thực ra cô vô cùng thành thạo.
Không biết có ai hô to một câu: “Phương Ca lớp 12/3 bắt đầu chạy!”
Tô Ái Ái lập tức nhảy dựng lên, rất nhiều người đổ xô về lan can, cô không thể làm gì khác hơn là bắt chước các học sinh khác đứng lên ghế.
Ký ức của Tô Ái Ái với đại hội thể dục thể thao cuối cùng chỉ có trong một khoảnh khắc đó.
Phương Ca đang chạy trên đường chạy, ánh nắng chói chang chiếu vào mái tóc
đang bay lượn của anh, mái tóc trở nên sáng rực, biển mã số dán trước
ngực anh tung bay, vẻ mặt căng thẳng, đôi chân thon dài nhưng hữu lực.
Hứa Viễn Hạo cầm chai nước đứng ở đích, Liệt Tình đang chờ đợi đến phần
thi vượt rào của mình, xoay người chăm chú theo dõi.
Cứ như vậy, lần
đại hội thể dục cuối cùng, lần chạy cuối cùng trên sân thể dục, lần cuối cùng hò hét vì bạn bè, cho nên trong lần cuối cùng ấy, mọi chuyện
thường xuyên xảy ra lại chậm rãi biến thành cuối cùng…
Lý Manh Manh kéo cô từ trên ghế xuống, chạy đi gấp gáp: “Thạch đầu vừa bị trậ khớp tronglúc thi đấu!”
Lúc Tô Ái Ái chay đến phần sân của cuộc thi chạy vượt rào, Thạch Liệt Tình
đã ngồi ở một góc, cúi đầu không nói năng gì,Tô Ái Ái yên lặng ngồi
xuống bên cạnh Liệt Tình, cô nghĩ cô hiểu tâm trạng của Liệt Tình lúc
này, cả lớp chỉ có mình cô ấy có khả năng tham gia phần thi chạy vượt
rào cho nữ, nhưng lại không thể thi đấu nữa.
Thầy Triệu kinh điển cũng đến, câu đầu tiên là: “Chân sao rồi? Tô Ái Ái, mau đỡ bạn đến phòng y tế đi!”
Tô Ái Ái lúc này mới nhớ tới Liệt Tình là một học sinh ưu tú, sau này cô
nàng vẫn muốn thi đấu nữa, vì vậy lập tức túm Liệt Tình đứng lên, hai
người chậm rãi đi đến phòng y tế!
Sân thể dục truyền đến tiếng hò hét cổ vũ, tiếng còi liên tục vang lên, liên tục có người chạy tới hỏi:
“Thạch đầu sao rồi, không việc gì chứ?”
Tô Ái Ái lắc đầu, dìu Thạch Liệt Tình đi rất chậm.
Thạch Liệt Tình vẫn không nói gì, lúc đi tới con đường nhỏ, không còn đông
người nữa, mới quay đầu nói khẽ với Tô Ái Ái: “Xin lỗi, đã là lần thi
đấu cuối cùng rồi, cũng là do tớ không tốt!”
Tô Ái Ái lúc này mới
hiểu, thì ra Liệt Tình cũng để tâm, chỉ là người này luôn mạnh miệng lạc quan, thấy vẻ buồn bã của cô ấy, cô thấy rất lạ lùng.
Bên kia, giáo
viên cũng đã bắt đầu thi đấu, Tô Ái Ái lướt qua, nói thầm bên tai Liệt
Tình: “Nè, cậu vừa có nhìn thấy thầy Triệu Kinh điển không, cái bụng đó, tớ sợ thầy ấy làm rách quần mất!”
Thạch Liệt Tình vốn dĩ đang trách móc bản thân, đột nhiên mỉm cười.
Tô Ái Ái kéo Thạch Liệt Tình: “Đi thôi, nhanh lên, nhanh lên, lo xong cho
cái chân của cậu, chúng ta sẽ đi xem thầy Triệu kinh điển thi đấu thế
nào!”
Thạch Liệt Tình nhéo Tô Ái Ái: “Cậu đúng là một học sinh chẳng
ra sao!” mắt liếc sang sân thể dục, mới hét lên: “A, áo khoác của tớ đâu rồi?”
Tô Ái Ái nói: “Tớ đi lấy giúp cậu!” Lại lo cho Liệt Tình, nhìn sang bên cạnh, Phương Ca vừa lúc thi xong, cầm nước và bảng mã số đi
tới đây, Tô Ái Ái khẽ gọi: “Phương Ca!”
Thạch Liệt Tình đột nhiên cứng đờ.
Có lẽ là do âm lượng nhỏ quá, Tô Ái Ái lại gọi lớn hơn một chút: “Phương Ca.”
Phương Ca vừa nhìn thấy các cô, chạy tới, hỏi: “Làm sao thế này?” Khuôn mặt
trắng trẻo đỏ bừng, còn có những giọt mồ hôi chảy xuôi trên mặt nữa.
Tô Ái Ái chỉ chỉ Liệt Tình: “Cô nàng trẹo chân phải đến phòng y tế, trông giúp tớ một lúc, lát nữa tớ quay lại!”
Không đợi Phương Ca kịp phản ứng, lập tức đem Liệt Tình giao cho Phương Ca, xoay người chạy đi lấy áo khoác.
Lúc Tô Ái Ái quay lại, Phương Ca và Thạch Liệt Tình vẫn đứng ở nơi đó như
ban nãy, mặt Thạch Liệt Tình hướng về phía Tô Ái Ái, có chút tái nhợt,
Phương Ca không nói năng gì, cúi đầu nhìn giày mình, tay cũng không đỡ
Thạch Liệt Tình.
Tô Ái Ái cảm thấy có chút kì lạ, nhưng lại không thể nói rõ lạ ở đâu, cười nói một câu: “Cảm ơn!” rồi nắm tay Thạch Liệt
Tình kéo đi.
Phương Ca vẫn nói: “Tớ đi cùng các cậu nhé!” Một tay cầm chai nước, một tay đỡ bên kia.
Tô Ái Ái tự nhiên cảm thấy vui vẻ, mặt cũng đỏ lên.
Nào biết đi được nửa đường, lại oan gia ngõ hẹp gặp phải Tống Tiểu Kiều,
bình dấm chua cực to này chẳng nói chẳng rằng lườm ba người các cô một
cái rồi đi mất. Tô Ái Ái hơi sốt ruột, nói với Phương Ca: “Cậu đuổi theo đi!”
Phương Ca nhíu mày: “Tớ đưa các cậu đi đã!”
Đưa đến phòng y tế mới lập tức quay đầu đuổi theo, Tô Ái Ái đứng ở cửa, nhìn thấy bóng lưng chạy đi của Phương Ca liền thở dài.
Lúc Tô Ái Ái đang đợi Liệt Tình băng bó, lại trông thấy Phương Ca, anh đang đeo tai nghe đứng dựa vào gốc cây anh đào.
Tô Ái Ái chậm rãi đi qua đó, hỏi: “Cô ấy sao rồi?”
Phương Ca đứng thằng người, tháo tai nghe xuống, thấy Tô Ái Ái liền mỉm cười: “Không sao”. Có vẻ như không muốn nói nhiều.
Lại hỏi: “Cô ấy sao rồi?”
Tô Ái Ái hỏi: “Ai?”
Phương Ca nói: “Thạch Liệt Tình.”
Tô Ái Ái bừng tỉnh đại ngộ, đáp: “Đang băng bó rồi, không sao!”
Hai người đột nhiên không nói gì nữa, cánh hoa hồng phấn mềm mại nhẹ nhàng
bay xuống. Rơi xuống bộ đồng phục thể dục mau trắng của Phương Ca, tâm
hồn Phương Ca như đang treo ngược trên cành cây, đôi mi thanh tú khẽ
nhíu lại, trên mặt có vẻ mệt mỏi, tai nghe rất to đeo trên vai anh, còn
có tiếng nhạc phát ra từ đó, nghe không rõ, chỉ thấy có tiếng mà thôi.
Tô Ái Ái đột nhiên rất muốn đưa tay giúp Phương Ca phủi cánh hoa bám trên
người, nhưng cô lại không rõ, cái cô muốn phủi đi là cánh hoa bám trên
người chàng trai này, hay là nỗi mệt mỏi trong lòng anh?
Cô nghĩ,
chàng trai này đã từng dùng tiếng đàn của mình giải tỏa nỗi căng thẳng
trong lòng cô, khiến cô rất thoải mái, cho nên bản thân cô cũng nên làm
cái gì đó cho anh, chỉ ít cũng nên nói chuyện với anh.
Cô suy nghĩ rất lâu mới mở miệng: “Trong sách nói, hai người yêu nhau, người yêu nhiều hơn sẽ bị tổn thương nhiều hơn.”
Nói ra rồi cô mới cmả thấy hơi ngại, còn bé tí tuổi, dựa vào cái gì mà nói ra những lời như thế.
Cô cứ nghĩ Phương Ca sẽ không trả lời, nhưng nửa ngày sau Phương Ca đã mở
miệng, anh cười nhạt, nói: “Không sao, tổn thương thì tổn thương!”
Tô Ái Ái ngẩng đầu lên nhìn chàng thiếu niên này, đôi mắt anh không biết
từ lúc nào đã mở to, nhìn thẳng về phía trước, ánh mặt trời xuyên qua
giống như đóa hoa mối tình đầu chiếu lên gương mặt anh, khuôn mặt trắng
nõn tựa như trong suốt, nhìn rõ cả những chiếc lông tơ mỏng manh trên
mặt, cả người như được ánh sáng dịu nhẹ bao quanh.
Anh nói: “Không
sao, tổn thương thì tổn thương!” Chẳng hề có vẻ không cam lòng, chẳng hề có vẻ hối hận, anh chỉ bình thản nói vậy.
Tô Ái Ái nhìn Phương Ca
của lúc này, đột nhiên trong lòng có một tia đau đớn, dựa theo nhịp đập
manh mẽ của trái tim, đưa vào nơi sâu nhất trong đó.
Lát sau, Tô Ái Ái đưa Liệt Tình về nhà, đây là lần đầu tiên Tô Ái Ái đến nhà Liệt Tình.
Cửa vừa mở, thì có một con mèo tam thể rất to chạy ra, khiến Tô Ái Ái rất
sợ hãi, con mèo đó cọ đầu vào chân Liệt Tình kêu “Meo meo” một tiếng.
Thạch Liệt Tình đứng thẳng chân, cúi xuống xoa xoa đầu cô mèo, nói: “Nó tên
là Jimmy, 5 tuổi rồi, có một hôm cô nàng nhảy lên bệ cửa sổ nhà tớ!”
Phòng của Liệt Tình có hơi bừa bộn, nhưng điều rất khác lạ chính là trong
phòng còn có một gác xép nhỏ, có một chiếc giường đơn, cầu thang cũng
bằng gỗ, Tô Ái Ái tò mò hỏi: “Tớ có thể lên trên xem không?”
Liệt Tình lập tức nhảy lên, hét: “Không được!”
Tô Ái Ái khó hiểu, Thạch Liệt Tình lúc này mới vội vàng giải thích: “Chỗ đó là giường của tớ, bừa bộn lắm!”
Tô Ái Ái nó: “Hay thật!” suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Nhưng không có đệm sao? Mùa đông không thấy lạnh à?”
Thạch Liệt Tình cười: “Đồ ngốc, mùa đông có thể bật điều hòa mà, vả lại cũng có thể trải thêm thảm!”
Tô Ái Ái lúc này mới hiểu, nghe theo Liệt Tình đi đến phòng cha mẹ cô xm TV.
Nhưng vừa mở cửa, cô lại phát hiện cô không hiểu gì cả, cô chỉ vào hai chiếc
giường đơn một trái một phải hỏi Liệt Tình: “Đây là giường của cha mẹ
cậu sao?”
Liệt Tình mở TV đặt mông lên giường nói: “Đúng vậy!”
Tô
Ái Ái nghĩ đến phòng cha mẹ mình có một cái giường đôi lớn, hơi ngại
ngùng, nhưng bởi vì đối phương là Liệt TÌnh cho nên cô hỏi thật lòng:
“Vậy lúc ngủ thì sao?”
Thạch Liệt Tình đổi kênh, đầu cũng chẳng
nghiêng sang, nói: “Cái gì? Lúc ngủ á? Lúc ngủ thì kéo sát chúng, ghép
lại vào nhau là được mà, hai chiếc giường đơn ghép lại chẳng phải thành
giường đôi sao?”
Tô Ái Ái bày ra dáng vẻ không thể ngờ được, nói với Thạch Liệt Tình: “Thông minh, quá thông minh!”
Một thời gian sau, cô mới biết bố mẹ Thạch Liệt Tình đã ly hôn từ lâu, cô ấy vẫn ở cùng với cha.
Sau đó Tô Ái Ái lên đại học, cô đột nhiên nhớ tới hai chiếc giường đơn đó,
lúc này cô mới tin là lúc đó Liệt Tình đang tự dối bản thân, trong hai
chiếc giường đó có lẽ có một cái là của Liệt TÌnh.
Liệt Tình, lúc đó tớ thật là ngốc nghếch! Ngốc nghếch với chuyện của cậu, và cả chuyện của Phương Ca cũng thế…
Ngày đáng sợ nhất với tất cả học sinh chính là ngày họp phụ huynh.
Tô Ái Ái và Liệt TÌnh đứng dựa sát vào lan can nhìn phụ huynh ở dưới lầu
đến càng lúc càng nhiều, Tô Ái Ái gác cằm lên lan can, tự vỗ lên đầu
mình, nói: “Xong rồi, tớ chỉ mong mẹ tớ không đi tìm thầy dạy vật lý nói chuyện thôi, hỏi đến cái lần thí nghiệm mô phỏng vật lý đó, chắc chắn
tớ xong đời luôn!”
Thạch Liệt Tình vỗ vỗ đầu Tô Ái Ái, cười cô: “Cậu
nên đi cầu nguyện đi, biết đâu mẹ cậu lại đi gặp thầy giáo dạy ngữ văn,
nói chuyện xong lại vui vẻ trở về nhà thì sao!”
Tô Ái Ái thở dài, ngày họp phụ huynh nào cũng là ngày đau khổ của cô, xoay người vào lớp cầm cặp sách chuẩn bị chạy trốn.
Thạch Liệt Tình và Tô Ái Ái còn chưa đi tới cửa cầu thang đã bị thầy Triệu
kinh điển gọi lại: “Ồ, Tô Ái Ái, Thạch Liệt Tình, may quá, các em ở lại
một chút, chỉ chỗ cho các bác phụ huynh, phát một vài loại giấy tờ!”
Sau cùng mọi chuyện diễn ra thế này, Tô Ái Ái cúi đầu chỉ chỗ ngồi cho phụ
huynh, Thạch Liệt Tình xấu xa lại được đi phát giấy tờ, Thạch Liệt Tình
còn mắng thầm Tô Ái Ái: “Tại cậu đấy, không chạy nhanh một chút!”
Tô
Ái Ái rơi lệ oan uổng trong lòng, trên mặt vẫn phải duy trì nụ cười miễn cưỡng chạy qua đó: “Chào bác ạ, xin hỏi bác là phụ huynh của bạn nào?”
Bác này thoạt nhìn có vẻ còn rất trẻ tuổi, quần áo đơn giản nhưng rất có
khí chất, nở nụ cười hòa nhã với Tô Ái Ái: “Bác là mẹ của Phương Ca!”
Tô Ái Ái cẩn thận dè dặt nhìn người này một chút, thì ra đôi mắt của Phương Ca giống mẹ, thầm cười trộm trong lòng.
Đưa mẹ Phương Ca vào đúng chỗ ngồi xong, mẹ Tô đã nhanh chóng đi tới, Tô Ái Ái còn chưa kịp chào hỏi, mẹ cô và mẹ Phương Ca đã trò chuyện đến sục
sôi ngất trời, Tô Ái Ái choáng váng, thấy các vị phụ huynh đã đến khá
đầy đủ rồi liền lôi Liệt Tình chuẩn bị đi, trước khi đi còn chạy đến báo cáo với mẹ mình một tiếng: “Mẹ, con về đây. Chào mẹ, chào bác ạ!”
Mẹ Phương Ca mỉm cười gật đầu, đột nhiên trông thấy Thạch Liệt Tình đứng
cạnh Tô Ái Ái, hỏi: “A, Tiểu Liệt Tình, cháu cùng lớp với Phương Ca nhà
bác sao?”
Tô Ái Ái bất chợt cứng đờ, nhìn Thạch Liệt Tình đầy nghi ngờ,
Thạch Liệt Tình hiếm khi mới có vẻ không tình nguyện ở lại phát giấy tờ như
ban nãy, xoa xoa tay, dường như có chút ngại ngùng, ngẩng đầu nói: “Chào bác Phương!” Mặt hơi đỏ.
Thì ra mẹ Phương và Liệt Tình có quen nhau, bà sờ sờ đầu Liệt Tình: “Ai nha, lâu lắm không gặp cháu, không ngờ cháu lại học cùng lớp với Phương Ca nhà bác, lâu lắm rồi không thấy cháu tới nhà bác Phương chơi, rảnh rỗi thì bảo Phương Ca dẫn cả bạn này đến nữa
nhé, bác Phương sẽ làm kẹo ngó sen cháu thích cho cháu ăn!”
Thạch Liệt Tình chỉ gật đầu, nói: “Cám ơn bác Phương!” Thầm vỗ nhẹ bàn tay Tô Ái Ái, ý bảo có thể đi rồi.
Tô Ái Ái lúc này mới hoàn hồn, kéo tay Thạch Liệt Tình, quay đầu vẫy vẫy tay với mẹ mình và mẹ Phương Ca: “Chào bác, chào mẹ!”
Mẹ Tô nói với theo: “Về nhà nhớ chăm chỉ làm bài tập đấy!”
Tô Ái Ái buông tay Thạch Liệt Tình ra, đi trên con đường mòn trong vườn
trường, trên sân thể dục truyền đến tiếng đập bóng rổ, tiếng hét to của
nam sinh, tiếng bàn bạc to nhỏ của nữ sinh, còn có cả hương vị thơm ngọt nhẹ nhàng của cháo hoa quế trong quầy bán quà vặt, tiếng mặc cả của học sinh ở những gánh hàng rong nhỏ ngoài cổng trường, vài câu thô tục của
nam sinh khi chạy qua cổng trưởng.
Vậy mà Tô Ái Ái và Thạch Liệt Tình lại cùng im lặng, cô không biết Liệt Tình vậy mà lại quen với mẹ của
Phương Ca, Liệt Tình và Phương Ca đã quen nhau từ trước rồi sao? Tô Ái
Ái rất tin tưởng Liệt Tình, cũng từng nghĩ muốn đem chuyện thích Phương
Ca ra tâm sự với cô ấy, nhưnglúc này cô thực sự không hiểu, không hiểu
vì sao cô ấy lại phải giấu giếm cô?
Sau cùng, Liệt TÌnh mở miệng
trước: “Ái Ái, chúng ta ra hành lang có mái che ngồi một chút.” Ba tháng cuối cùng, cái bồn trồng cây tử đằng đã ngập nước, những bông hoa tử
đằng cũng đã nở được một nửa.
Thạch Liệt Tình hiếm khi nói nhỏ như
thế, nhưng tiếng nói khi nghe vào tai lại không được vững vàng cho lắm:
“Tớ và Phương Ca là bạn học từ tiểu học, cùng một lớp, cũng cùng tham
gia đội điền kinh, cùng đi đến trường, đến lớp đi cùng nhau, tan học
cũng đi cùng nhau, lúc tan học đều được cha mẹ tới đón, vừa chờ con vừa
nói chuyện, dần dần, ngay cả cha mẹ cậu ấy cũng trở thành rất quen thuộc với tớ, che mẹ tớ cuậ ấy cũng quen.”
Một bạn nữ sinh chạy ngay qua
hành lang, quay về phía bạn, gọi to: “Chờ tớ, chờ tớ, tí nữa cùng đi
về!” Có lẽ là một cô gái mới học lớp 10, có vẻ rực rỡ sôi nổi.
Tô Ái Ái hỏi: “Thế vì sao các cậu lại không nói chuyện với nhau?”
Thạch Liệt Tình vuốt vuốt mái tóc xoăn tự nhiên của mình: “Tớ không biết, đến lúc gần hết cấp 1, Phương Ca có viết cho tớ một bức thư…” Một cô gái vô tư như vậy lần đầu tiên lộ ra vẻ ngại ngùng xấu hổ, dường như không
biết nên nói tiếp thế nào.
Tô Ái Ái không khỏi nheo mắt, nhẹ giọng hỏi: “Thư tình à?”
Thạch Liệt Tình gãi gãi đầu: “Ừm”. Lại nói rất nhanh: “Nhưng cái đó không
tính, cậu nói xem, khi ấy mới có gần hết tiểu học, đứa trẻ nào có thể
viết ra một bức thư tình cơ chứ! Cùng lắm chỉ là tớ cảm thấy cậu rất
tốt, cậu làm bạn với tớ nhé, kiểu như thế thôi!”
Tô Ái Ái đột nhiên
mỉm cười, cô không ngờ lúc còn nhỏ Phương Ca lại có khoảng thời gian như vậy, cô bất giác hỏi: “Khi còn bé Phương Ca trông thế nào?”
Thạch
Liệt Tình hái được một chiếc lá cây trên dây thường xuân, đặt lên mũi:
“Cậu ấy hả? Khi còn bé cậu ấy rất nghịch ngợm, lúc ở nhà còn lén lút
trèo từ ban công tầng hai xuống để trốn ra ngoài chơi, à, khi còn nhỏ
cậu ấy còn ầm ĩ muốn bỏ nhà đi nữa cơ.”
Tô Ái Ái vuốt ve chiếc lá
thường xuân bên cạnh, bất giác mỉm cười, cô tưởng tượng ra dáng vẻ lúc
nhỏ của Phương Ca, tưởng tượng ra đôi mắt sáng rực của anh, khi nghĩ đến anh thế này cô cũng cảm thấy hạnh phúc.
Cô hỏi: “Sau đó thì sao? Lá thư thế nào?”
Thạch Liệt Tình ngồi thẳng lên, lá thường xuân từ trên mũi rơi xuống, vẻ mặt
cô nàng có chút kì lạ, mở miệng: “Tớ đưa cho cha mẹ!”
Tô Ái Ái suýt nữa bị sặc nước bọt, không thể tin được hỏi: “Cái gì cơ?”
Thạch Liệt Tình lớn tiếng nói: “Tớ bị dọa sợ chết được ấy, đương nhiên là
phải đưa cho cha mẹ rồi, nào biết sau khi đọc xong cha mẹ tớ cười đến
chết, sau đó lại đưa cho cha mẹ Phương Ca xem, sau đó nghe nói bố mẹ
Phương Ca cầm lá thư này rồi cười cho con trai một trận.”
Tô Ái Ái ôm bụng cười đến không thở nổi, cô thật sự không thể tưởng tượng nổi lúc
còn bé Phương Ca lại có một câu chuyện buồn cười đến vậy, thử hỏi một
tiểu soái ca 12, 13 tuổi lần đầu tiên vắt óc suy nghĩ viết một bức thư
tình gửi cho mối tình đầu của mình lại bị cô bé đó đưa cho cha mẹ, sau
cùng lại còn rơi vào tay cha mẹ mình. Nếu cô là Phương Ca không chừng sẽ có mấy năm không muốn làm người nữa, thảo nào lại trưởng thành sớm như
vậy.
Thạch Liệt Tình xấu hổ lớn tiếng: “Thôi đi, thôi đi. Đừng cười nữa. Nói tóm lại tớ và cậu ấy đã không nói chuyện từ lâu rồi!”
Tô Ái Ái lúc này mới không cười nữa, ngồi thẳng.
Gió thổi qua khuôn mặt nóng rực, Tô Ái Ái sau khi đã cười xong, lại nghĩ
đến tình cảm của mình với Phương Ca, tâm trạng có chút rối bời khó hiểu, cô nói: “Thực ra, một câu chuyện đơn giản như vậy, các cậu nói rõ với
nhau là được rồi!”
Thạch Liệt Tình khoát khoát tay: “Bỏ đi, không thể đâu, sau đó tớ và cậu ấy không còn học cùng trường với nhau nữa, vả lại cậu ấy vừa lên cấp hai thì đã qua lại với Tống Tiểu Kiều rồi, chẳng có
ai như cậu ta cả!”
Cô gái này, đúng là bướng bỉnh, lúc giả vờ nói ra câu “Chẳng có ai như cậu ta cả!” với vẻ khinh thường, trái tim cũng siết chặt.
Tô Ái Ái thích Phương Ca, cũng rất hiểu Liệt Tình, cô khẽ hỏi: “Liệt Tình, cậu vẫn thích Phương Ca à?”
Thạch Liệt Tình lập tức nhảy dựng lên, cặp sách rát to trên lưng cũng nhảy nhót theo: “làm gì có chuyện đó!”
Đôi mắt sáng rực của Tô Ái Ái nhìn Liệt Tình chằm chằm.
Thạch Liệt Tình chậm rãi ngồi xuống bồn cây bằng đá, cúi đầu nửa ngày sau mới khẽ nói: “Tớ không biết.”
Trái tim Tô Ái Ái chìm xuống, cô đột nhiên nghĩ tới lúc Liệt Tình chọn vở
bài tập để chép bài đặc biệt tránh xa vở của Phương Ca, lúc đó cô còn
tưởng mình và Phương Ca có duyên; cô nghĩ đến Liệt Tình luôn rất thân
thiết với các bạn nam, chỉ riêng với Phương Ca là không bao giờ nói
chuyện, cuối cùng thì cô cũng đã hiểu rồi.
Cô cảm thấy bản thân mình thật là ngu ngốc, vì sao là Liệt Tình, vì sao lại là Phương Ca chứ?
Cô không nói gì, cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó chèn ép, ép tới mức nói gì cũng không thành tiếng. Thạch Liệt Tình thấy Tô Ái Ái không nói gì,
xoay người ôm lấy Tô Ái Ái nói: “Ái Ái, đừng quan tâm làm gì,dù sao sau
khi tốt nghiệp tớ cũng sẽ đi Mỹ học, bố tớ cũng đã đi làm hộ chiếu rồi!”
Chuyện đó đối với Tô Ái Ái là sự sợ hãi không thể nghi ngờ, cô nói năng lộn
xộn: “Không thể nào, sao lại thế được, chuyện khi nào vậy?”
Tô Ái Ái
cảm thấy bản thân thậtđáng ghét, cô nghĩ nhất định là vì cô thích Phương Ca, ông trời trông thấy sự đố kỵ của cô nên mới để Liệt Tình rời xa cô,
Liệt Tình vỗ vỗ lưng Tô Ái Ái, làm như đnag an ủi, lại buông ra ngồi thẳng
lên: “Là quyết định của cha tớ, cũng xảy ra mới gần đây thôi, vốn dĩ
đang định nói với cậu!” Mỉm cười thật miễn cưỡng rồi chỉ chỉ lên trán Tô Ái Ái: “Ha, nhanh lên, phải nịnh tớ nhiều thêm chút nữa, trân trọng ba
tháng tớ ở bên cậu này một chút!”
Tô Ái Ái không cười nổi, quây đầu
đi, cô sợ Liệt Tình thấy dáng vẻ này cảu cô, cũng sợ lại rơi lệ, cô
không biết cô đang buồn vì mối tình đầu đã bị bóp chết của mình hay là
buồn vì sắp phải chia xa người bạn tâm giao đầu tiên trong cuộc đời
mình.
Dưới ánh nắng buổi trưa, hai cô gái, một người tóc ngắn hơi
xoăn, một người buộc tóc đuôi ngựa, chiếc dây buộc tóc quả dâu tây màu
hồng ánh lên dưới ánh nắng, đầu vai hai cô chạm vào nhau, đầu sát vào
nhau ngả vào hành lang nơi có cây tử đằng đang nở hoa, ngồi trong luồn
sáng xanh ngọc bích của dây thường xuân.
“Liệt Tình!”
“Hử?”
“cậu phải đi bao lâu?”
“Không biết!”
…
“Ái Ái.”
“Hử?”
“Tớ chắc chắn sẽ trở về.”
“Được, tớ chờ cậu trở về. Chúng ta sẽ cùng mua nhà trong một tầng của một hku chung cư, nhà của tớ đối diện với nhà của cậu!”
“Haha, vậy cũng phải chờ chồng cậu đồng ý nữa!”
“Anh ta không đồng ý tớ sẽ không lấy anh ta!”
“Vậy tớ không đồng ý thì sao?”
…
“Vậy lúc cậu kết hôn, tớ sẽ mang một đống danh bạ điện thoại tới, đem tất cả số điện thoại của những bạn học nam cậu chơi cùng giao cho anh chồng
cậu!”
…
Gió làm tung bay tà áo đồng phục trắng, làm tà váy cũng
hơi cong lên, lặng lẽ đem tình bạn và tình yêu đơn phương không có kết
quả của tuổi trẻ về miền xa xôi…
Liệt Tình, ai cũng nói tình bạn lúc
niên thiếu không hề vững chãi, sau này cũng có người nói với tớ: “Nên
kết giao với những người bạn có thể giúp bản thân mình!” Nhưng tại sao
tớ vẫn cảm thấy những người bạn kết giao thuở niên thiếu mới là chân
thành nhất?
- By Ái Ái.