Chủ nhật của mấy tuần sau đó, trong điện thoại di động của Tô Ái Ái có thêm một tin nhắn, chỉ có ba chữ và một
dấu chấm hết giản đơn: “Tớ phải đi.”
Buổi sáng ngày Tô Dương phải đi đó bầu trời trong xanh hơn những ngày khác
rất nhiều, Tô Ái Ái lại không muốn truy đến cùng nguyên nhân của điều
đó.
Giờ nghỉ trưa của mọi người trong phòng kí túc, lão Tiền đang đắp mặt nạ, Tiểu Mỹ đang nhắn tin với bạn
trai, Đường Đường đeo tai nghe nhạc đang ngủ say.
Tô Ái Ái cầm máy di động, buông quyển tạp chí xuống, tay chân nhẹ nhàng mở toang cửa sổ ra, luồng gió xuân êm dịu cộng thêm ánh nắng mặt trời khẽ
khàng chiếu vào, yên lặng nhuộm vàng mái tóc của cô.
Liệt Tình từng nói: “Tớ không thích hồi ức, chẳng có tí tẹo ý nghĩa nào!”
Ái Ái nói: “Mỗi một người từng gặp tớ, mỗi một chuyện tớ từng làm đối với tớ đã là một bảo tàng thật lớn rồi, lưu trữ rất tốt.”
Ở một buổi trưa yên lặng thế này, cô đột nhiên nhớ tới chàng thiếu niên
gọi cho cô một ly kem Sundae ở cửa hàng KFC kia, những buổi học phụ đạo
buổi trưa ấy…
Đối với Tô Dương, có lẽ những chuyện này là điều cậu không muốn nhớ lại nữa.
Tô Ái Ái dựa người vào cánh cửa sổ, chăm chú nhấn từng nút từng nút một: “Chúc cậu sau này được hạnh phúc.”
Phương Ca, Liệt Tình, thậm chí chính cô dường như đều rất thích dùng hai từ
“hạnh phúc” này, mặc dù bọn họ mới 20 tuổi cũng chẳng biết rốt cuộc thế
nào mới gọi là hạnh phúc, hai chữ hạnh phúc thực sự có thể hình dung như vậy sao? Nhưng họ vẫn cố chấp tin tưởng vào hai chữ đó, giống như một
loại tôn giáo cố chấp tin rằng bao dung là câu chúc phúc tuyệt vời nhất
trên đời.
Rất nhanh, điện thoại di động đã rung lên, Tô Ái Ái lập tức đọc tin nhắn: “Cậu cũng vậy, phải vui vẻ nhé!”
Tô Ái Ái bất chợt cười phá lên, mỗi khi cô thấy Tô Dương hỏi mình “Hôm nay cậu có vui không?” đều cảm thấy bất đắc dĩ giống như đang đối diện với
một đứa trẻ con nhưng giờ này phút này, cô lại mỉm cười rất chân thành.
Vườn trường ngày hôm nay vẫn giống hệt những lần cô lui tới bình thường
khác, kí túc xá nam sinh bên cạnh vẫn sẽ có những cậu sinh viên chỉ mặc
áo ba lỗ ở trên sân làm ra những hoạt động của giống đực, phòng kí túc
nữ sinh bên cạnh truyền sang tiếng nói chuyện phiếm, có cả tiếng cười ầm ĩ, tiếng hét to của dì quản lý kí túc tầng dưới, hình ảnh các cô gái
tốp năm tốp ba kéo nhau đi lấy nước…
Chỉ là, từ nay về sau sẽ không còn ai nhìn cô chằm chằm rồi hỏi: “Tô Ái Ái, cậu đang làm gì?” “Tô Ái Ái, lúc này cậu có vui không?” cũng sẽ không
có ai giống như cậu bé này, đơn thuần như vậy, cố chấp quan tâm hiện tại cô có vui vẻ hay không nữa…
Ở một góc trong thành phố xa xôi kia có phải đang có một chiếc máy bay sắp cất cánh không?
Tô Ái Ái không nhắn tin nữa, cô đóng di động lại, ngẩng mặt nhìn bầu trời xanh thẳm rồi nhẹ giọng nói: “Tạm biệt.”
Tớ từng cho rằng bạn bè thuở còn là học sinh, người đầu tiên mình thích,
người đầu tiên thích mình đều mãi mãi không rời xa, sẽ không chia xa.
Thích vẫn sẽ thích, luôn luôn ở bên cạnh mình,
Hóa ra là không phải vậy, cho nên, dần dần tớ đã học được cách mỉm cười nói “Tạm biệt” khi phải biệt ly.
Tạm biệt, người bạn mà tớ yêu quý;
Tạm biệt, người đầu tiên thích tớ;
Tạm biệt, quá khứ của chính mình.
Chỉ có “tạm biệt” mới có thể trưởng thành.
Về phần Âu Dương, Tô Ái Ái rất bối rối, cô khá hiếu kỳ với chàng nam sinh
này, muốn tiếp cận nhưng lại sợ khoảng cách quá gần, tình cảm đó không
giống với tâm trạng ấm áp khi thích Phương Ca, giống như một con mèo đen đang ôm cái đuôi dài của chính nó nhón chân cẩn thận dè dặt chậm rãi đi trên xà nhà.
Liệt Tình trêu cô: cậu
xong rồi, một người dịu dàng bình lặng như cậu mà lại ôm lòng hiếu kỳ
với một người khác chắc chắn là không bình thường, tớ cũng rất hiếu kỳ
không biết cậu hiếu kỳ cái gì vậy?
Tô Ái Ái tức giận trả lời: “Đừng có hỏi nhiều nữa, có biết câu ‘Lòng hiếu kỳ giết chết mèo’ không hả?”
Được rồi, nếu đã hiếu kỳ thì phải đi giải quyết hiếu kỳ thôi!
Hai mươi năm trong cuộc đời được chăng hay chớ của đồng chí Tô Ái Ái, cuối
cùng cũng có một lần nạp đủ dũng khí hỏi A Đan số điện thoại của Âu
Dương, A Đan lúc đầu cũng không hiểu gì: “Hôm nay khoa Luật có cuộc thi biện luận, Âu Dương đi dẫn chương trình rồi, em bây giờ lại tìm cậu ấy
ư?”
Tô Ái Ái ấp úng không biết trả
lời thế nào, lại nằm xuống giường đặt đầu lên gối suy nghĩ, rất lâu,
cuối cùng đánh chữ: “Em là Tô Ái Ái, cuộc thi đã đến giờ nghỉ giải lao
chưa? Em có chuyện muốn nói!”
Đánh
xong, ấn nút gửi đi rất nhanh, gửi tin nhắn xong cô lại mở tin đã gửi ra nhìn lại lần nữa, ôm điện thoại nằm trên giường than vãn, ngốc quá, sao lại nhắn tin như vậy? Tên Âu Dương kia lúc trước còn tuyệt tình nói:
“Đừng nói chuyện với anh!” cơ mà. Lỡ như anh ta không trả lời tin nhắn
thì sao đây?
Lão Tiền nhìn vào gương tỉa lông mày, liếc liếc mắt: “Cậu bị động kinh hả?”
Tiểu Mỹ ý vị thâm sâu nói: “Mùa xuân tới rồi!”
Điện thoại di động rất nhanh rung lên, Tô Ái Ái “A” một tiếng, nhảy dựng lên mở ra, là tin nhắn trả lời của Âu Dương: “Lát nữa, bốn giờ, anh chờ em ở cầu thang số tám!”
Tin nhắn đó cũng
chỉ dài hơn hai chữ “Âu Dương” một chút xíu mà thôi, Tô Ái Ái thoát ra
nhìn giờ, chỉ còn có 10 phút nữa, lập tức đứng lên thay quần áo đi giày.
Đi trên đường đến cầu thang số tám ở khu giảng đường, miệng lẩm bẩm mắng
mỏ Âu Dương, bàn tay nắm chặt đặt trong túi cũng hơi đau đau.
Đến gần cầu thang số tám mới phát hiện thì ra đây là phòng của câu lạc bộ hùng biện, Âu Dương chết tiệt, không lừa cô đấy chứ?
Tô Ái Ái lấy di động ra nhìn giờ, vừa vặn bốn giờ, đang định gửi tin nhắn
mắng người thì cửa phòng học “Cạch” một tiếng mở ra, Tô Ái Ái vẫn chưa
kịp nhìn rõ một cơn gió xoáy đã quét bên người cô, còn chưa kịp phản
ứng. “Gió xoáy” đã cầm tay Tô Ái Ái, bất chợt kéo cô chạy đi.
Hình như trong cánh cửa đang mở kia có rất rất nhiều người, hình như phía
sau có bước chân vội vã đuổi theo, hình như phía sau có người lớn tiếng
hét: “Âu Dương! Quay lại đây!” Hình như…
Không còn hình như gì nữa, trong vườn trường, dưới gốc cây anh đào đầy hoa,
nam sinh đứng bên cạnh dắt tay cô chạy trốn đang cười vui vẻ, trên đỉnh
đầu là bầu trời xanh trong, là một nhánh cây phượng hoàng, trong không
khí có hương vị ngọt ngào của lá xanh và hoa mới nở, cánh hoa anh đào
lướt nhẹ qua mi mắt, cánh hoa hồng nhạt nở rộ trên khóe mắt dài nhỏ của
nam sinh đang đứng dưới gốc cây.
Chạy từ dãy giảng đường bên kia sang đây, Tô Ái Ái thực sự chạy đến bất
động, tay bị Âu Dương nắm chặt không buông, chẳng có cách nào khác hơn
là chân cũng phải chạy theo, miệng thì thở hổn hển: “Không được, em
không chạy đâu!”
Âu Dương hình như
không thấy ai đuổi theo nữa mới chậm rãi thu tay lại, đứng ở trên bậc
thang thứ ba, dựa lưng vào tường, môi mỏng khẽ mím, nhưng lại không nói
năng gì, đôi mắt sáng rực như cười như không nhìn Tô Ái Ái.
Tô Ái Ái nhìn anh, cảm thấy hơi ngại, nhìn trái nhìn phải, nửa ngày sau mới nói được một câu: “Rốt cuộc là anh chạy cái gì thế?”
Nói xong lại hận không thể tát cho mình một cái.
Âu Dương lại thành thực trả lời cô “Anh tuyên bố bỏ cuộc, đem cục diện rối rắm vứt lại cho A Đan.” Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nụ cười với chiếc
răng khểnh trông giống hệt một cậu bé đùa dai, nhưng lại nghiêm túc gật
đầu: “Bây giờ có lẽ có rất nhiều người đang truy sát anh!”
Tô Ái Ái nghĩ đến dáng vẻ bất đắc dĩ của A Đan mỗi lần phải thu dọn tàn
cục, cũng nghiêng người cười phá lên, bản thân cô cũng đang rất vui vẻ,
nhưng bất chợt lại nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Em muốn tìm anh nói
chuyện gì?”
Vì sao Âu Dương lần nào cũng giết cô nhanh đến nỗi khiến cô trở tay không kịp?
Tô Ái Ái có chút buồn bực, cúi thấp đầu, giơ giơ chân, đá nhẹ lên mặt bậc
thang, vẫn khó mở miệng: “haiz, em thừa nhận là bản thân có chút hiếu kỳ với anh, vậy chúng ta có thể bắt đầu từ cấp bạn bè.”
Bản thân cô cũng không phải một đứa trẻ con, lại còn nhấn mạnh hai chữ “có
chút”, nhưng nói xong đoạn “có thể bắt đầu từ cấp bạn bè” thì như trút
được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại nghe thấy giọng nói cao vút không chút lưu tình: “Không thể!”
Tô Ái Ái ngẩng đầu, mở to mắt, thấy dáng vẻ khinh gió hờn mây của Âu Dương, tức giận, lớn tiếng hỏi: “Vì sao?”
Âu Dương vẫn dựa lưng vào tường, quay mặt nhìn cô, đôi mắt yêu mị, nhưng
ánh sáng trong đôi nhãn cầu lại khiến tim cô đập nhanh, anh lạnh lùng
nói: “Tô Ái Ái, anh chẳng có tâm trạng đi làm bạn bè gì gì đó với em
hết! Một là ở bên nhau, hai là đừng nói chuyện với anh!”
Tô Ái Ái cảm thấy rất bất ngờ, ặc, vịt ngốc nghếch gặp phải tên lưu manh đùa bỡn rồi!
Âu Dương thấy Tô Ái Ái không nói gì, cũng không nhìn cô nữa, chậm rãi đi từng bậc cầu thang xuống dưới, lướt qua Tô Ái Ái…
Tim Tô Ái Ái đập rất mạnh, không dám nhìn đi đâu hết, nghe thấy tiếng bước
chân của anh đi xuống dưới, liền lập tức quay đầu lại, nhưng lần quay
đầu này, tay lại bị anh nắm lấy, chân đạp vào một khoảng không, cánh tay lại được người ta kéo lên, thoắt cái ngã vào trong một cái lồng ngực
tràn ngập mùi vị mặt trời.
Tô Ái Ái
vốn là tưởng rằng Âu Dương đã đi rồi, không ngờ anh lại chơi chiêu này,
trong lòng sao thế này, cánh tay ôm cô không hề khách khí, cô chỉ biết
đỏ mặt giãy dụa trong ngực anh…
Đột nhiên, điện thoại trong túi Âu Dương rung lên, Âu Dương mở ra, màn hình hiện lên: Tin nhắn: A Đan.”
Âu Dương nhíu mày làm mặt khổ sở, tay đặt trên miệng ý bảo đừng nói gì cả, một tay kéo Tô Ái Ái dựa lưng cô vào tường, một tay cầm điện thoại.
Quả nhiên vừa kết nối được đã nghe thấy tiếng nóng nảy của A Đan truyền
đến, Tô Ái Ái thực sự không dám động đậy, vùi đầu trong ngực Âu Dương,
sợ A Đan nghe được, thở cũng không dám thở mạnh, trong tai chỉ có tiếng
tim đập bình bịch của hai người.
Giọng nói của Âu Dương ở ngay trên đỉnh đầu cô: “Biết rồi, biết rồi, người
anh em, nên kết thúc từ lâu rồi ấy, không phải đã để lại kịch bản cho
cậu rồi sao?”
Tô Ái Ái nghe thấy giọng nói khổ ải của Âu Dương, “phụt” cười phá lên, lập tức bị Âu Dương dùng khớp ngón tay gõ nhẹ lên đầu.
Giọng nói ầm ĩ của A Đan ở đầu dây bên kia truyền tới rất rõ ràng: “Tớ thèm
vào! Chi bằng tối nay mời tất cả anh em đi ăn đi. Nè, em gái tớ tìm cậu
đấy, nhân tiện rủ cô ấy đi ăn nhé, cậu gọi cho cô bé đi.”
Tô Ái Ái nghe thấy A Đan nói đến mình, sợ đến mức không dám nói gì, lại
nghe thấy tiếng nói trên đỉnh đầu có đầy ý cười: “Cậu đi mà nói chuyện
với cô ấy.”
Điện thoại lạnh lẽo đột
nhiên bị nhét đến tai cô, Tô Ái Ái lại càng sợ hãi “A” lên một tiếng,
rồi lập tức đưa tay che miệng, thấy Âu Dương đứng đó nhướn mày cười
gian, lập tức giơ chân đá anh một cái, bỏ tay ra, đi xuống dưới vài bậc
thang.
Nhưng Âu Dương lại không chịu
buông tay, bên kia A Đan hét lên trong điện thoại: “nè, tại sao hai
người lại ở cạnh nhau vậy? xảy ra chuyện gì thế? Này…này…” Bên này hai
người còn đang mải đá nhau.
Âu Dương
mặc kệ A Đan này lên này xuống, thẳng tay ngắt đinệ thoại, tay nắm lấy
tay cô, mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Đồng chí Tô Ái Ái, nhân chứng vật
chứng đều đang ở đây! Chủ tọa tuyên bố cô và đồng chí Âu Dương Diệp bách phải ở bên nhau cả đời! Lập tức có hiệu lực!”
Tô Ái Ái thực sự chưa từng thấy ai như vậy, đỏ mặt nhưng lại không biết
nói gì, đứng trên bạc thang động cũng không được mà không động cũng
không được, cái gì cũng không suy nghĩ được.
Âu Dương kéo tay cô, đi xuống vài bậc, quay đầu lại, đứng ngược nắng, vươn tay ra lấy một cánh anh đào rơi trên tóc cô xuống, đôi môi mỏng cong
lên cười khẽ, mở mắt to, đưa tay, thần khí không gì sánh được: “Cái này
gọi là: tay đây, cầm đi!”
Cánh hoa anh đào nhẹ nhàng bay xuống dưới bậc thang…
Mùa xuân năm đó, có một cơn gió xoáy tên là “Âu Dương” bất chợt đem Tô Ái Ái cuốn đi…
Mùa xuân năm đó, có một chàng trai khuôn mặt tuấn tú đứng trên bậc thang, nắm tay cô rất chặt…
Vì thế, cô gái nhỏ đứng trên bậc thang năm ấy vừa đếm bậc thang vừa lẩm
bẩm “Thích” “Không thích” đã dần dần trưởng thành, Vì vậy, vết thương
đang rách toác kia hẳn là đã có thể khép miệng rồi…
Liệt Tình, tớ đã từng xem một bộ phim hoạt hình, trong đó có một kiếm khách
hình trứng mặt sẹo dáng người bé con vươn tay nói với vợ mình: “Anh đưa
em đi!” Nhưng bây giờ, chàng trai mỉm cười đứng dưới gốc cây anh đào
này, bàn tay rộng của anh ấy đang nắm tay tớ rất chặt… Có phải đôi bàn
tay này thực sự có thể kéo cuộc đời của tớ sang bến bờ bên kia hay
không? Nếu như có thể, tớ nguyện ý đi theo kiếm khách của tớ, lưu lạc
đất trời, từ nay về sau, cầm tay, kéo chăn cùng đi!!!!