Năm thứ tư tất cả mọi người đều rất bận rộn, có người vội vã chia tay, có người vội vã yêu đương
Tô Ái Ái lại một lần nữa phải cảm thán trước sức mạnh của tình yêu, không ngờ Đường Đường và Anh bạn nhỏ lại fall in love nhau
Chưa cần nói đến vườn trường nhỏ hẹp, chỉ cần nói đến quan hệ thân thiết
giữa Tô Ái Ái và các bạn cùng phòng của Âu Dương, Đường Đường và Anh bạn nhỏ trong ba năm ít nhất cũng đã có một trăm lần lướt qua nhau, nhưng
lần này chính là vào một buổi tối trời cao gió mát, Tô Ái Ái kéo Đường
Đường đi lấy nước, đúng lúc gặp phải Âu Dương và Anh bạn nhỏ vừa đi ra
từ phòng photocopy, chính lúc lướt qua nhau ấy đã tạo ra tình yêu sét
đánh trong truyền thuyết.
Mặc kệ
nguyên nhân sâu xa của chuyện đó là phản ứng hóa hợp của tình yêu quá
mức mạnh hay là khát vọng muốn nắm cái đuôi của tuổi thanh xuân quá lớn
thì trong mùa đông thứ hai trải qua ở trường, cuối cùng Đường Đường đã
có người nắm tay, trong khi tuổi thanh xuân sắp biến mất cô ấy đã có thể vứt bỏ chiếc găng tay cũ xì của mình đi và thay vào đó là một bàn tay
ấm áp khác.
Cô gái lớn tiếng hô “Tôi
phải yêu đương” trong buổi khai giảng đầu tiên tại trường đại học cuối
cùng đã kịp chen lên được đoàn toàn tốc hành tình yêu khi tuổi thanh
xuân đã dần trôi xa. các cô gái của phòng 513 cuối cùng cũng bán được
hết hàng, cho dù là phương thức yêu đương khác xa nhau nhưng biểu hiện
của hạnh phúc thì đều là cùng một dạng,
Tô Ái Ái chưa từng thấy thứ gì lợi hại hơn tình yêu, bao gồm cả liệu pháp tẩy não
Đường Đường lúc trước luôn kêu gào đòi giảm béo vì muốn chiều theo phong tục
dân tộc Tạng của Anh bạn nhỏ mà tình yêu tha thiết với món ngô giăm bông mua ở siêu thị sinh viên giàu chất xơ đã biến thành thịt dê nướng ở chợ sau, mỗi ngày mười một giờ về phòng, khi chạy vù vào cửa còn mang theo
hương vị của bột thì là, vì sợ tăng cân nên khi đã tắt đèn vẫn còn chăm
chỉ lắc vòng ngoài hành lang, Tô Ái Ái trốn trong chăn buôn điện thoại
với Âu Dương bèn kéo chăn xuống nhìn Đường Đường vẫn đang thở phì phò cô thuận miệng hỏi luôn: “Này, anh bạn nhỏ phòng anh đã về chưa? Đang làm
gì vậy?”
Âu Dương ở đầu bên kia nói: “vừa mới về, đang vừa hát vừa đánh răng. Em tìm cậu ta hả?”
Ái Ái vội vàng lắc đầu: “Không! Không phải! Em thấy Đường Đường về thì
thuận miệng hỏi thế thôi. Anh nói hai người này có gì kì lạ không?”
Âu Dương cười cô: “Nhiều chuyện quá!!!”
“Nói ai nhiều chuyện! Nói ai nhiều chuyện!”
“Ờ… Anh vừa nói đến đâu rồi nhỉ? Chúng ta nói chuyện khác đi?”
Khi đợt tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay tới, Tô Ái Ái vẫn nhớ Âu Dương
đã từng hứa hẹn với cô là lần sau sẽ đưa cô đi đến Hồ Huyền Vũ ngắm
tuyết rơi, nhưng trông thấy Âu Dương bận bịu vất vả chạy ngược chạy xuôi như vậy, cô không tài nào mở miệng nổi
Ngày hôm sau tuyết vẫn rơi, đã qua đợt ôn tập cuối kì nên Tô Ái Ái cũng lười ra khỏi cửa, mặt không rửa, đầu không chải, vẫn cuộn mình trong chăn
ấm, ôm túi chườm nóng, vươn cánh tay ra ngoài lật giở quyển giáo trình
môn Thuế vụ, những con người lười biếng đúng là dễ tụ thành một quần
thể, các cô bạn khác trong phòng cũng không ai chịu ra ngoài, đều chui
trong chăn, không ai nói câu nào, người thì chơi máy tính, người thì đọc sách, tĩnh lặng đến mức chỉ có tiếng giở sách soàn soạt hoặc tiếng bàn
phím cạnh cạch mà thôi
Đột nhiên Bụp
một tiếng, cửa sổ hình như bị thứ gì đó màu trắng đập vào, mọi người đều chui trong chăn cũng lười ngẩng lên, dường như cũng chỉ còn sức lực
mắng mỏ người khác mà thôi, lão Tiền ngoảnh mặt ra lớn tiếng mắng: “Ai
thế? Ném tuyết thế à?”
Cô còn chưa mắng xong thì đã nghe thấy tiếng gọi ở dưới lầu vọng lên: “Đường Đường!”
Là giọng của Anh bạn nhỏ
Đường Đường lười biếng cố gắng đứng lên, nhanh chóng trèo xuống giường, ván
giường cũ kĩ kêu lên vài tiếng kèn kẹt, Tiểu Mỹ che miệng nói khẽ: “Tớ
cứ tưởng có động đất cơ!”
Đồng chí
Đường Đường vội vã vớ lấy một chiếc áo khoác, dáng người khỏe mạnh nhanh chóng chạy ra cánh cửa, vừa mở cửa ra gió đã thổi đưa bông tuyết vào
phòng, Tô Ái Ái lạnh run người, lập tức trùm chăn kín đầu
Chỉ có mình Đường Đường là được sức mạnh tình yêu trợ lực, mặc tạm một
chiếc áo khoác rồi lập tức giơ tay vẫy vẫy với người bên dưới rồi nói
vọng xuống: “Chờ chút, em xuống ngay đây!”
Đóng cửa, lập tức thay quần áo, đi giày, tốc độ ấy còn nhanh hơn cả bộ đội hành quân
Tô Ái Ái ngồi trên giường trêu bạn: “Hey, chúc may mắn nhé! Tốc độ của báo, sức mạnh của gấu!”
Đường Đường vừa đi giày vừa lườm cô: “Cậu đừng cười tớ, tớ vừa mới trông thấy Âu Dương cũng đang đứng chờ dưới kia đấy, cậu kiểm tra xem điện thoại
của cậu có bị tắt máy hay không đi là vừa!”
Tô Ái Ái lập tức rút điện thoại đặt dưới gối ra, quả nhiên là tắt máy,
chuông khởi động vừa vang lên thì tin nhắn của Âu Dương đã tới: “Anh bây giờ đang ở dưới khu kí túc của em!”
Cô kêu lên một tiếng, rồi lăn xuống đất tìm quần áo, tìm tất chân, trời ơi, mặt còn chưa rửa nữa! Đầu vẫn chưa chải!
Những cô gái đại học đều có một cách sống giống nhau thế này: dù trên giường
có bày biện lộn xộn thế nào chăng nữa, dù ở trong phòng đầu xù tóc rối
thì khi bạn trai đứng bên dưới vừa gọi đã lập tức biến thành một nữ
chiến sĩ xinh đẹp, chỉ trong vài giây đã có thể đi giày, cầm theo túi
xách nhỏ, xuống dưới diện kiến
Khi xuống cầu thang Ái Ái vẫn còn đang trách móc Âu Dương: muốn đến là đến, không thèm thông báo một tiếng!
Giây tiếp theo, cô thấy Âu Dương đang đứng trước mặt cô xoay xoay camera,
cầm tay cô nói: ”Nào, năm nay không đi được Hồ Huyền Vũ, thì chúng ta có thể ngắm tuyết ngay trong sân trường!”
Tô Ái Ái lập tức quên mất mình đang trách móc anh điều gì, bị anh kéo đi luôn
Miền nam hiếm khi thời tiết lạnh như vậy, trên mặt đất đã kết một lớp tuyết
rất rất dày, Tô Ái Ái đội một chiếc mũi vải thô màu trắng, bước đi không vững vàng, Âu Dương ở bên cạnh liền ôm lấy vai cô: “Ái Ái cô nương,
quay lại đây!”
Cô trề môi quay đầu
lại, “tách” một tiếng đã bị Âu Dương chụp ngay một tấm hình, Tô Ái Ái
nổi cáu, giơ nanh múa vuốt định cướp máy ảnh: “Xóa đi, xóa đi, xấu lắm!”
Mặt đất rất trơn, trượt chân là chuyện dĩ nhiên, cả người nghiêng ngả lập
tức được Âu Dương ôm lấy: “Không! Vì sao phải xóa? Anh lại không cho
người khác xem, bản quyền duy nhất thuộc về Âu Dương, cất giấu trong nhà thôi!”
Trời có tuyết rơi, những đôi
nam nữ tay trong tay đi dạo trong vườn trường quả thực không ít, Ái Ái
và Âu Dương đi tới đi lui lại gặp phải Đường Đường và Anh bạn nhỏ
Tô Ái Ái kiên quyết đòi chụp ảnh cho hai người họ, hai người họ lúng túng
chỉnh trang lại quần áo, Âu Dương không quan tâm, tay chống cằm nhìn rất nhàn hạ: “Hai người đừng coi thường khả năng chụp ảnh của cô ấy, cứ để
yên cho cô ấy chụp đi!”
Đường Đường
và Anh bạn nhỏ nhìn nhau bật cười, hai người nhìn vào ống kính, đứng rất sát nhau, hai tay gần nhau thì nắm lấy, còn tay bên kia đều tạo thành
tư thế tay hình chữ V, nụ cười trong sáng hơn cả tuyết trắng mùa đông
Tô Ái Ái đứng trong tuyết bấm nút chụp ảnh, hai người đúng là đẹp đôi, một người mặc áo trắng, một người mặc áo đỏ, thật giống đôi búp bê sứ đứng
trong tuyết
Thần thái rực rỡ của tuổi thanh xuân sẽ không bị những bộ quần áo dày cộp che đi,
Ái Ái và Âu Dương lại tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, hồ tình nhân như đã
bị đóng băng từ lâu, những cành cây khẳng khiu, trơ trụi bên cạnh cũng
bị tuyết phủ kín
Tô Ái Ái kéo mũ, che hai tai đi
Âu Dương hỏi: “Lạnh không? Về nhé!”
Tô Ái Ái liều mạng lắc đầu: “Không lạnh, đi thêm một lúc nữa.”
Thực tế, câu không lạnh đó tuyệt đối là lừa người! Lúc cô đi xuống dưới cầu
thang, mặc dù đã nhồi rất nhiều quần áo nhưng vừa bước ra khỏi cửa hai
hàm răng đã lập cập đánh vào nhau, nhưng cô lại không muốn phải chia tay anh sớm như vậy, cảnh tuyết rơi, vườn trường dẹp đẽ này không biết còn
có thể đi bao lâu nữa?
Âu Dương vươn
tay ôm lấy cô, đem toàn thân Ái Ái ôm chặt vào ngực mình, xoa xoa chóp
mũi đã ửng đỏ vì lạnh của cô: “Ái Ái, anh đã tìm được việc rồi.”
Một bông tuyết bay vào mi mắt, Tô Ái Ái trừng mắt nhìn, e dè hỏi: “Như vậy
sau khi làm lễ tốt nghiệp xong anh sẽ không về đây nữa à?”
Thực ra cô vẫn luôn muốn hỏi câu đó nhưng lại không biết mở miệng kiểu gì
“Ừm, về nhà một chuyến, về thăm bố mẹ rồi sẽ quay lại ngay!” Âu Dương đưa
tay xoa xoa má cô, cụng trán vào trán cô, hơi thở nóng bỏng của anh phả
lên đôi môi cô: “Anh chờ em cùng tốt nghiệp!”
“Thật không?”
“Thật! ĐỒng chí Tô Ái Ái, em có cảm động không? Cảm động thì hãy hôn anh đi!”
“Chụt~”
“Nè, không phải hôn má đâu! ở đây cơ mà!”
“…”
Ngày hôm đó rõ ràng là lạnh đến phát run, nhưng ở trước mặt ai đó bạn lại
không muốn mặc quá nhiều quần áo, không muốn biến mình thành một cục
bông!
Ngày hôm đó rõ ràng là ngón tay đã bị đông cứng thành kem nhưng bạn vẫn kiên quyết không muốn đeo găng
tay, bởi vì bạn thích mười ngón tay được sưởi ấm bằng thân nhiệt của ai
đó;
Ngày hôm đó tuyết lớn làm bầu
trời mù mịt rõ ràng là nhìn cái gì cũng không rõ nhưng bạn lại cảm thấy
đây là cảnh đẹp nhất trong đời
Đi dạo trong tuyết xong, Đường Đường bắt đầu viết nhật kí, phải biết rằng con
người lười biếng vô địch như Đường Đường có thể mỗi ngày viết 20 chữ đã
là một kì tích rồi!
Tô Ái Ái cảm thán: “Sức mạnh tình yêu thật là vĩ đại!”
Đường Đường nằm trên giường viết nhật kí: “Gì chứ! Đây là lần đầu tiên tớ yêu đương, thời gian tuy là ngắn ngủi nhưng tớ vẫn phải ghi lại cẩn thận!”
Nói xong vẫn ấm ức bén giơ chân đá vào giường Tô Ái Ái: “Cái gì mà tình
yêu vĩ đại? Tình yêu vốn dĩ luôn vĩ đại mà, cậu chưa từng thay đổi vì
tình yêu sao? Hừ, tớ không tin!”
Tô
Ái Ái nằm sấp nhìn Đường Đường, cuộn chặt đến mức chỉ để lộ cái đầu ra
ngoài, dáng nằm thật kì quái, cô kéo kéo đôi mắt làm ra một cái mặt quỷ: “Đúng là tình yêu vĩ đại thật, nhưng con người thì không thể thay đổi!
UNDERSTAND?”
Trên thực tế, Tô Ái Ái rất nhanh đã muốn cầm tảng đá tự đập vào chân mình
Mùa xuân vừa tới, thời tiết Giang Nam liền thay đổi quá lớn, đâu đâu cũng
thấy người bị cảm. Đồng chí Âu Dương trước giờ luôn khỏe mạnh, ăn no ngủ kĩ không ngờ cũng bị trúng đạn, một tay làm luận văn tốt nghiệp, một
tay cầm khăn giấy sì mũi, thật hiếm khi nhìn thấy anh chăm chỉ ở trong
phòng và “hắt xì” nhiều như vậy
Âu
Dương bị cảm còn không cho Ái Ái đến thăm, nói cái mà sẽ bị lây bệnh,
điều đó làm Tô Ái Ái rất sốt ruột, rõ ràng người thì ở trong sân trường
nhưng tâm hồn thì không biết đã chu du phương nào
Tô Ái Ái từ lần trước Âu Dương bảo sẽ ở lại trường vì cô (cô tự cho rằng
việc Âu Dương ở lại nhất định là vì mình) thì đã coi Âu Dương còn thân
thiết hơn cả cha mẹ ruột của mình, đã là người một nhà đương nhiên phải
đối xử với anh thật tốt.
Tô Ái Ái là
người rất thích dùng hành động để chứng minh, không do dự lôi Tiểu Mỹ đi siêu thị mua một chiếc nồi cơm điện, còn mua thêm cả nửa cân gạo nữa
Đường Đường gõ lên chiếc vung nồi cơm điện đó tạo thành những tiếng cộp cộp,
than vãn: “Ái Ái, mười ngón tay cậu chưa từng đụng đến nước, mua cái này về làm gì?”
Tô Ái Ái nhảy ra diễn
thuyết, cô có một người mẹ nội trợ giỏi như thế đương nhiên là không
phải mó tay đến việc nhà rồi, nhưng đây là lần đầu tiên vào bếp nấu cho
ai đó một chút cháo.
Cô gái họ Tô
nghiên cứu đã nửa ngày trời, quyết định xin trợ giúp của người thân, lấy di động ra: “Alo, mẹ hả? Muốn nấu cháo đậu đỏ thì phải nấu đậu đỏ trước hay nấu gạo trước?”
“hả? Đậu đỏ còn phải ngâm nước ư? Vậy phải nấu bao lâu?”
Sau khi đã nhận được sự hướng dẫn chuẩn xác, cái gái họ Tô xắn tay áo bắt đầu chiến đấu
Đường Đường tiến lại trêu chọc: “Ái Ái à, cháo cậu nấu có cả phần của bọn tớ phải không?”
Tô Ái Ái cười, nụ cười gian điển hình, một chậu đậu đỏ rơi thẳng vào lòng
Đường Đường: “Không thành vấn đề, đương nhiên là có phần rồi!” Rồi bày
ra một bộ mặt ác độc: “Đầu tiên rửa đậu giúp tớ đi!”
Lần đầu tiên nấu cháo vì ai đó, đúng là vô cùng thú vị, Tô Ái Ái vươn tay
ngoáy chỗ gạo trong nước kia hết lần này đến lần khác, giơ chậu đỗ lên
kiểm tra, Tiểu Mỹ trông thấy bèn nói: “Được rồi, đừng do dự nữa, cứ thế
này thì mấy trăm năm mới được nồi cháo!”
Cả một buổi chiều nhàn rỗi, cô mượn được một quyển sách, ngồi đọc ngay bên cạnh nồi cơm điện, vừa thấy vung nồi cơm có hơi cô đã vội vã nhảy lên,
muốn mở ra xem và bị Tiểu Mỹ ngăn lại: “Gượm đã! Đậu đỏ phải nhừ, cậu
chưa từng nghe phải ninh đậu đỏ sao? Nào có nhanh như thế được!”
Tô Ái Ái lật sách rồi thở dài: “Haiz, đúng là ninh! Lúc nào mới nhừ đây?”
Lão Tiền chuẩn bị đi nghe giảng cùng anh bạn trai khoa kinh tế học của cô
nàng, nghe vậy liền hừ một tiếng trong khi vẫn tiếp tục thoa nốt phấn má hồng: “Nếu cậu không ninh cho nhừ đi không khéo ăn vào còn bệnh thêm
ấy…” rồi thở dài thườn thượt: “Không ngờ Ái Ái của chúng ta cũng là một
người phụ nữ “mẹ hiền vợ đảm” nha, thật là nhìn không ra!”
Tô Ái Ái đỏ mặt, quay về phía nồi cơm điện: “Cái gì mà mẹ hiền vợ đảm?
Người ta thực sự không làm được đâu! Tớ chỉ nấu một ít cháo thôi, cũng
không khó lắm…”
Mấy cô gái trong phòng tất nhiên không thể nhịn được mà cười ầm lên, Đường Đường cao giọng cảm thán: “Haiz, tình yêu ơi!!!”
Ái Ái bụm mặt không nói năng gì, thực ra chính cô cũng không tin bản thân có thể đạt đến cảnh giới “mẹ hiền vợ đảm”
Chiều, vạn lí trường chinh cuối cùng cũng có kết quả, Tô Ái Ái mở vung ra,
những luồng khí nóng hổi đập thẳng vào mặt cô, sau khi khói đã bay hết,
thứ hiện lên là những hạt gạo nở to màu đo đỏ, hạt đậu tròn trịa, rất
đáng yêu
Đường Đường vỗ tay: “Tốt lắm, tốt lắm, cuối cùng cũng có thành phẩm rồi, Âu Dương phu nhân, mang đi thôi!”
Tô Ái Ái đỏ mặt mắng người: “Đừng nói linh tinh, tớ chỉ đem đi một ít, còn lại mọi người chia nhau!”
Đi tới dưới sân khu kí túc xá nam, gọi vào máy di động của Âu Dương, rõ
ràng cô rất kích động, rất phấn khích muốn tạo cho anh một sự bất ngờ,
nhìn cốc giữ nhiệt trong tay, cô khẽ nói: “Âu Dương công tử, anh xuống
đây một lát đi!”
Âu Dương khịt mũi, giọng nặng nề: “Hừm, Ái Ái cô nương, sao em lại không nghe lời thế hả? Đã nói em đừng tới rồi mà!”
Chỉ một lát sau vẫn là khoác thêm một cái áo gió đi tới, lúc Tô Ái Ái nhìn
tháy bóng dáng của Âu Dương xuất hiện trên cầu thang liền giơ cao cốc
giữ nhiệt lên, há miệng cười: “Leng keng, leng keng, quan khách, đây là
cháo đặc biệt của Tô thị!”
Hơn nửa
tiếng sau, ngồi trên bậc cầu thang phía sau của khu kí túc xá nam, Tô Ái Ái giơ cao cốc cháo lên, thổi mạnh vào những hạt đậu đỏ bám trên thành
cốc, khẽ nói: “Cái này… Hơi bị khê, đậu đỏ hình như cũng chưa nhừ!” càng về sau giọng càng nhỏ đi rồi lấy ra một chiếc khăn giấy
Âu Dương đón lấy khăn giấy, lau miệng: “Ừm, không vấn đề, ngon lắm!”
Tô Ái Ái ngẩng đầu, mở to mắt: “Thật à?”
Âu Dương cười meo meo gật đầu, đôi mắt vì ngủ nhiều mà hơi sưng, nhưng
không hề làm ảnh hưởng đến khí chất, anh đứng lên, vỗ ngực bồm bộp: “Âu
Dương là nhãn hiệu vàng, tuyệt đối không nói dối!”
Tựa lưng vào lan can, đôi mắt đẹp híp lại, vươn ngón tay cái ra thay cho
lời khen: “ừ thì hơi khê một chút, cũng hơi nhạt một chút, nhưng tất cả
chỉ có một chút thôi!” Nhắm một đôi mắt lại, tiến sát đến, nói thật nhỏ
Có người lên cầu thang, Tô Ái Ái ngại ngùng đứng lên nhường đường, cô dựa
lưng lên lan can bên cạnh Âu Dương, thở dài, cô cứ tưởng rằng nấu cơm
cũng giống như học hành, cho dù là nấu lần đầu chỉ cần thông minh một
chút thì sẽ chẳng có vấn đề gì, xem ra kinh nghiệm vẫn là một thứ cực kì quan trọng
Âu Dương nhìn dnág vẻ
buồn bã của Ái Ái, anh bật cười rồi giơ tay xoa đầu cô, nói rát nghiêm
trang: “Đồng chí Tô Ái Ái, Âu Dươnganh lấy danh dự suốt đời của mình ra đảm bảo, em tuyệt đối sẽ là một người vợ đảm đang.”
Tô Ái Ái ngẩng mặt, hỏi: “Thật không? Vậy sau này ngày nào em cũng nấu cháo đậu đỏ cho anh!”
Nói ra xong lại đỏ mặt, dường như đó chính là một lời hứa hẹn, một lời hứa hẹn thiên trường địa cửu.
Cây mơ phía sau khu kí túc bắt đầu nở hoa, nụ hoa màu vàng nổi bật trên
cánh hoa trắng mịn, tập trung nhiều ở đầu các cành cây, những cơn gió
chiều khẽ thổi qua làm cánh hoa lả tả rơi xuống trên bậc thang đá cẩm
thạch.
Tô Ái Ái dắt tóc mai vào sau tai, ngay cả vành tai cô cũng thấy nong nóng
Âu Dương xoa đầu cô rồi cúi xuống mỉm cười, khuôn mặt sáng rực dưới ánh
sáng nhẹ dịu, trong chớp mắt sự mệt mỏi dường như đã biến mất hoàn toàn: “Ái Ái cô nương, dù sao em cũng phải đổi món chứ, anh không thể suốt
đời ăn cháo đậu đỏ được! Món đó chỉ thích hợp cho dân tị nạn thôi!”
Khom lưng, cúi đầu, rõ ràng là trách cứ nhưng khi nghe vào tai lại thấy như
có một chút gì đó vui mừng, một chút cam tâm tình nguyện, đôi đồng tử
dưới ánh nắng chớp chớp
Tô Ái Ái ôm lấy thắt lưng Âu Dương: “Xin lỗi, em nấu lần đầu, và đây cũng là lần đầu em nấu cho một người con trai ăn.”
Âu Dương bật cười, giọng mũi mang theo cả rung động trong lòng, giống như một tiếng chuông thời cổ, rất trầm nhưng vẫn được làn gió kéo đi, thả
vào tai người khác
Tô Ái Ái cảm khái: “Anh nói xem, tại sao tình yêu lại kì diệu như thế?”
“Đường Đường của bọn em ngày nào cũng uống trà bơ mà Anh bạn nhỏ của bọn anh
tặng, cô ấy cho em thử một ngụm thiếu chút nữa phun ra, thế mà cô ấy có
thể uống hàng ngày!”
“Rồi nói đến em đi, một người ngay cả nồi cơm điện dùng thế nào cũng không biết thế mà lại nấu cháo cho người yêu.”
“Trợi ạ, đây là thế giới gì vậy? Em chưa thấy thứ gì lợi hại hơn tình yêu, còn hiệu quả hơn cả phương thức tẩy não!”
Âu Dương xoa đầu cô: “Chính vì vậy nên người Trung Quốc chúng ta mới có câu ‘phải dạy dỗ bằng tình yêu’!”
Tô Ái Ái đấm Âu Dương: “Anh nói cái tình yêu đó là tình yêu này sao?”
“Anh có nói tình yêu đó là tình yêu này đâu? Yêu có nhiều loại mà!”
“…”
“Ái Ái!”
“Gì?”
“Cảm ơn, cháo ăn ngon lắm.”
Một cô gái thường không dễ quên những thứ lần đầu tiên trong đời, lần đầu
tiên đan khăn quàng cổ cho một người con trai, lần đầu tiên nấu cơm cho
người yêu… Những lần đầu tiên này bao giờ cũng có chút ngốc nghếch, cho
dù những lần tiếp theo có thể làm xuất sắc tới đâu thì những lần đầu
tiên này cũng không dễ quên được, cho dù thời gian đổi thay thế nào thì
chúng vẫn luôn đọng lại trong kí ức, khẽ đung đưa theo làn gió nhẹ của
năm tháng, tỏa sáng rực rỡ…
Ai cũng bảo mùa xuân đã tới. Vậy mùa hè có còn xa không? Lại một thời khắc chia tay nữa sắp tới!
Ai cũng bảo ngày tốt nghiệp nói chia tay, nhưng, lời chia tay nói ngày tốt nghiệp đó nếu không phải là xuất phát từ một kẻ khốn nạn thì chắc chắn
là vì bất đắc dĩ.
Chương 31: Ngày tốt nghiệp nói chia tay – P2
Buổi tối tổ chức lễ tốt nghiệp đến rất nhanh, mọi người đều đã quay về trường
Ra ngoài làm việc vào lúc này nên xác định những gì thì đã xác định cả rồi, chưa thể chắc chắn với bất cứ một mối quan hệ nào, ngay cả việc tìm người nâng đỡ cũng không phải việc ngày một ngày hai là có thể làm được. cứ như vậy, một đám người vào đêm cuối cùng ấy hẹn nhau đi đón bình minh lần đầu tiên trong đời
Ngày đó khi mọi người đến được chỗ hẹn thì đã khuya lắm, Anh bạn nhỏ và Đường Đường tới trước tiên, Âu Dương và Ái Ái đi một vòng quanh trường cũng đã có mặt, A Đan thì đi thẳng từ nhà tới, người tới cuối cùng là bàn tay nhỏ và chị gái,
Mấy nam sinh năm cuối đưa theo ba cô gái, dọn sách băng ghế, ôm chăn trên giường mình đem lên sân thượng, dù sao thì tới giờ phút này cũng chẳng ai quan tâm chăn có bẩn không hay băng ghế có chịu được sức nặng của họ không nữa
Những bữa tụ tập có con trai dường như luôn luôn có màn uống bia, nhưng đây là lần đầu tiên không dùng đến bia, A Đan nói uống bia thôi không đủ thú vị, vì thế chuyển thành rượu trắng,
A Đan đứng lên rót rượu: “chúng ta uống rượu trắng, rượu này rất nặng, uống xong phải thổ lộ những lời chân thật từ tận trái tim, nếu ai không thổ lộ được gì sẽ không được phép về.”
Bàn tay nhỏ chun mũi cầm chai rượu rót vào chén, chị gái ngay từ đầu đã không cho bàn tay nhỏ uống nhiều, anh ta liền phẩy tay cười: “Uống đi, hôm nay không uống thì còn lúc nào có thể uống nữa?” Chị gái bèn không nói gì nữa
Tô Ái Ái ngồi ngay bên cạnh Âu Dương, trộm nhìn thấy Âu Dương đang mỉm cười, mấy ngày nay anh vẫn luôn bận rộn với việc bảo vệ luận văn rồi thì việc dọn ra ngoài… hai người rất ít gặp nhau, lần thứ hai trông thấy anh, bên ngực trái cảm thấy một chút xấu hổ, muốn nhìn anh vài lần nữa nhưng lại cảm thấy kì cục, thời gian ở bên nhau còn dài mà
Âu Dương xắn tay áo, đứng lên nâng chén với A Đan, trên mặt rõ ràng là nụ cười nhàn nhạt nhưng lại hét rất to: “Nào, cạn, hôm nay dù phun máu cũng phải uống với cậu!”
Tô Ái Ái bất giác trừng mắt nhìn anh, thoạt nhìn Âu Dương sẽ đánh giá anh là một người thờ ơ, không quan tâm đến người khác nhưng thực ra trong lòng anh lại nghĩ ngợi nhiều hơn bất kì ai, trên mặt càng bình tĩnh thì trong tim lại càng hỗn loạn, nụ cười của anh dịu dàng như thế thì tâm trạng nhất định là rối loạn như sóng vỗ vào bờ. Cô cúi đầu, ôm chén rượu, lồng ngực bất giác cảm thấy ẩm ướt, cô đứng bật dậy, lớn tiếng hô: “Cạn chén!”
Âu Dương liếc nhìn Ái Ái, anh cười phá lên nhưng không ngăn cản cô mà lại vươn tay xoa xoa đầu cô
Đường Đường cũng đứng dậy cùng lúc đó, chị gái nhìn thấy cũng đôi chút do dự thế rồi cũng cầm chén đứng lên:
“Cạn chén!”
Gió mát tháng sáu thổi trên sân thượng của khu kí túc xá xám xịt cũ kĩ, đám trẻ con mới lớn ấy dùng hết sức mà hô thật to, cười thật lớn, đem tất cả tuổi thanh xuân còn lại biến thành một chén rượu trắng cay nồng, uống hết vào bụng…
Trời chuyển đêm rất nhanh, moij người đều ngả lên ghế, không còn tiếng nói chuyện nào nữa, trong lùm cây truyền đến vài tiếng ve kêu, cả kí túc xá nam và nữ hôm nay đều rất ầm ĩ, màn đêm tối tăm xung quanh và không khí gắn chặt thành một tổng thể, không ai thấy rõ vẻ mặt của người khác lúc này nữa, mái tóc dài của các cô gái bay lượn trong màn đêm, trời tối đến mức dường như sắp ép xuống, lực ép khiến người ta không thể hít thở được.
“Binh” một tiếng, Tô Ái Ái sợ đến nhảy cả lên, thì ra là chén rượu của A Đan bị rơi xuống đất, anh ta nói: “Nói chuyện đi!”
Giọng nói rầu rĩ của Anh bạn nhỏ cất lên: “Nói chuyện gì?”
“Muốn nói gì thì nói cái đó, giống như lúc bình thường ấy, trong bốn năm nay, trường học này đã xếp cho tớ được ở cùng với ba vị huynh đệ các cậu, ngày nào cũng tắt điện lúc mười giờ, tớ cũng giống như bây giờ trong màn đêm tăm tối, nằm trên giường hai mắt nhắm mà miệng thì mở…” Tô Ái Ái cuộn tròn trong chăn, dựa vào lòng Âu Dương, cô nghe thấy tiếng hít thở của anh, đầu dựa vào lồng ngực đang đập mạnh của anh, cô nghe thấy anh khẽ cười: “Bốn năm nay, những chuyện linh tinh mà chúng ta từng nói đã bao giờ hết chưa?”
Mọi người đều bật cười, sau đó cột đèn dần sáng lên, có một chút ánh sáng le lói, mờ ảo, có xa có gần, rất nhanh chiếu đến đây, giống như muốn châm lên những ước mơ nhỏ bé trong lòng mỗi người, Tô Ái Ái ngẩng đầu lập tức nhìn thấy một khuôn mặt đang đỏ hồng
“Ngày mai lúc nào mọi người đi?” A Đang uống một hớp rượu hỏi
“Tớ và Âu Dương đi cùng nhau, còn Anh bạn nhỏ thì đi chuyến xe sáng sớm!” bàn tay nhỏ phát biểu, anh ta giống Âu Dương, đều chỉ thăm nhà rồi sẽ quay về thành phố S làm việc, nhưng cuối cùng anh ta đã nói với người nhà thế nào thì không ai biết
Phản ứng đầu tiên của Tô Ái Ái chính là quay đầu nhìn Anh bạn nhỏ, Anh bạn nhỏ và Đường Đường ngồi sóng vai trên bậc thang, cô thấy Anh bạn nhỏ khẽ cầm tay Đường Đường.
Tô Ái Ái đột nhiên cảm thấy Anh bạn nhỏ này không hề nhỏ chút nào, đằng sau khuôn mặt như búp bê ẩn chứa một linh hồn kiên cường hơn tất cả mọi người.
“Được rồi, được rồi, ngày mai ông sẽ tiễn tất cả các cậu!” A Đan nói xong rồi ngã chỏng vó lên ghế, mông trượt hẳn xuống dưới, còn chân cẳng lại quá dài, trông giống hệt như một người bị ném lên đống than, một con cá sắp chết.
Âu Dương đỡ Ái Ái ngồi thẳng dậy, sau đó đi đến bên anh ta, đá A Đan một cái: “Quên khuấy mất vẫn chưa chúc mừng cậu, cậu là người đầu tiên tìm được việc làm!”
A Đan là người ở đây cũng là người đầu tiên tìm được việc, làm nhân viên công vụ
A Đan nhảy lên, sờ lên đầu một cái rồi hét: “Phải, phải, sau này mọi người thấy ngứa mắt với ai hãy đi tìm lão đây, lão đây bây giờ làm công tác phá dỡ và di chuyển, thích phá ai thì phá!”
Mọi người trông thấy dáng vẻ tự đắc đó của anh ta đều bật cười, Bnà tya nhỏ đi tới bóp cổ A Đan,
Thực ra, tất cả mọi người đều đã được xếp đặt cả rồi, Âu Dương làm việc trong một công ty truyền thông có chút danh tiếng ở thành phố S, Bnà tay nhỏ làm việc ở ngân hàng, Anh bạn nhỏ về nhà cũng chính vì gia đình đã sắp xếp cho anh ta một công việc ổn định nào đó
Mấy tháng trước, vấn đề làm mọi người mặt mày ủ ê bây giờ đã không còn là khó khăn nữa nhưng rất nhanh đã xuất hiện một vấn đề mới – chia tay
Dường như muốn dùng toàn bộ sức lực để quên đi phiền nào này, Âu Dương giơ chén lên, đi qua chụp lấy cánh tay Anh bạn nhỏ: “haiz, cũng đâu phải là không gặp nhau nữa, sau này mọi người còn phải nhờ vả nhau mà, như tớ, tớ sẽ giúp mọi người kiếm mấy cái máy di động, nếu Anh bạn nhỏ không về đây thì sẽ mua giúp mọi người vé máy bay đến Tây Tạng, A Đan sẽ phụ trách tìm nhà ở cho mọi người, bàn tay nhỏ thì càng không phải nói, cậu ta có nhiều công dụng nhất – Kiếm tiền đi du lịch giúp mọi người!!!”
Đường Đường và Ái Ái cười đến nghiêng ngả hết bên này đến bên kia, ngay cả chị gái cũng phải che miệng cười, Âu Dương bao giờ cũng có khả năng này, rõ ràng là rất buồn bã, rõ ràng là rất đau lòng, rõ ràng là rất áp lực nhưng trong miệng anh khôngbao giờ tồn tại những thứ này, ngay cả phải việc sắp phải xa nhau cũng biến thành việc tốt
A Đan vỗ tay cười: “Rất tốt! Rất tốt!”
Đám con trai tụ lại với nhau, cậu đá tôi một cái, tôi lại cụng với cậu một chén
Bàn tay nhỏ đã ngà ngà say, nắm tay chị gái không buông, miệng thì lảm nhảm: “tâm Nghi, Tâm Nghi, anh buồn quá, anh buồn quá…”
Anh bạn nhỏ bực mình, anh ta một đi không trở lại mà vẫn không khóc, người này thì buồn bã gì chứ…
A Đan đập lên gáy Bnà tay nhỏ: “Người anh em, không lâu nữa cậu sẽ quay lại đây, buồn mới bã cái khỉ gió gì? Còn ầm ĩ nữa Anh bạn nhỏ khóc bây giờ đấy!”
Anh bạn nhỏ nhìn Đường Đường, đôi mắt hoe đỏ.
Chị gái cúi đầu, giúp Anh bạn nhỏ sửa sang lại tóc mái bị rối loạn, ngón trỏ đặt trước môi, làm tư thế “Suỵt” với A Đan, nhẹ giọng nói: “Thực ra anh ấy cứ về nhà như vậy thôi, tôi cũng không biết anh ấy có quay lại đây không nữa…” rồi ôm lấy đầu Bàn tay nhỏ, chị gái khẽ hôn lên trán anh ta: “Lần nay tôi cũng nghĩ hôm nay đã chia tay thì sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa…”
Khoảnh khắc Ái Ái thấy chị gái dịu dàng chỉnh lại tóc sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên trán Bàn tay nhỏ, cơ thể cô đột nhiên cứng đờ
Cô vẫn luôn tin vào những điều Âu Dương nói, cũng hoàn toàn tin rằng sau khi Âu Dương về nhà sẽ quay lại đây, cô không hề nghĩ nếu như người nhà anh thực sự không đồng ý liệu Âu Dương có nghe theo cha mẹ mình mà không về đây nữa không? Nếu như cuộc sống ở quê nhà thực sự quá tốt thì việc gì anh phải trở lại đây khó nhọc làm lại từ đầu? Chỉ cần anh đi thì bất cứ việc gì cũng không thể chắc chắn được nữa
Tô Ái Ái ngẩng đầu nhìn Âu Dương, cô phát hiện anh cũng đang nhìn mình, đôi đồng tử của hai người chưa từng toàn tâm toàn ý như lúc này, có một chút kiên định, một chút dứt khoát, một chút dịu dàng mà băn khoăn nhìn đối phương, dù sao, bất cứ quyết định nào trong hai mươi năm đầu đời đều có thể thay đổi cả cuộc đời, cứ như vậy đem bản thân mình phó thác cho đối phương, có thể thật sao? Một tình yêu như thiêu thân lao đầu vào lửa, sẽ không hối hận thật sao?
“Haiz, mọi người buồn bã gì thế? Đây mới là người đáng phải buồn nhất này, LOOK, nhìn đi, là tôi cơ mà!!!” A Đan lắc chén rượu hét to
Anh bạn nhỏ tức tối: “Cậu lại chẳng làm sao cả, đáng buồn cái rắm!”
A Đan giơ ngón trỏ ra, đưa qua đưa lại: “Tớ buồn vì suốt bốn năm đại học mà tớ vẫn hoàn cô đơn!”
Tô Ái Ái cười mắng: “Đáng đời anh!”
Cô không biết người con trai giống như A Đan thì sẽ thích kiểu tình yêu thế nào, thấy A Đan lắc lư lắc lư đi ra cạnh lan can đứng tự kỷ, cô thực sjw mong răgf có một ngày anh sẽ tìm được hạnh phúc của mình, không, cô mong tất cả mọi người sau này đều có thể hạnh phúc! Nhất định phải hạnh phúc!
Ngày hôm đó, không biết uống đến lúc nào, mọi người đều ngủ mất, lúc gần sáng, Âu Dương khẽ đẩy Tô Ái Ái, hóa ra không biết từ lúc nào Âu Dương và Ái Ái đã đắp chung một chiếc chăn mà ngủ say, Ái Ái thức dậy trong lòng Âu Dương, tay Âu Dương vẫn ôm chặt thắt lưng cô, cách một lớp quần áo mùa hè mỏng manh, cơ thể họ nóng như thiêu đốt, Âu Dương nhìn trời rồi bĩu môi: “Sáng nhanh thật!”
Hai người không nói gì nữa, chui vào trong chăn ôm nhau thật chặt, chỉ một lát sau, chân trời phía xa xa đã hiện lên những tia màu đỏ ối, giống như có người đang rèn sắt trên đó, trời sáng rất nhanh, khuôn mặt mọi người đều trở nên rõ ràng dưới ánh nắng
Bàn tay nhỏ đắp chăn gối lên đùi chị gái, thực ra chị gái cũng đã thức rồi, nhìn ánh nắng phía xa rồi cúi xuống đặt chăn lại cho bạn trai. A Đan lộn xộn nằm trên mặt đất, đầu gối lên chân anh bạn nhỏ, anh bạn nhỏ và Đường Đường vẫn vai kề vai, đầu kề đầu ngồi trên bậc thang, ngủ cùng nhau, một cái chăn dường như không đủ che cho hai người, chăn dần dần tụt xuống dưới nhưng hai người vẫn ngủ say không biết gì, hồn nhiên như hai đứa trẻ sơ sinh, tựa như chẳng quan tâm đến sự ly biệt sắp đến
Tô Ái Ái ôm chặt Âu Dương, rõ ràng trời đã sáng từ lâu thế mà trong lòng cô lại mơ hồ có một tuyệt vọng rất bất an, không nói được là vì lí do gì. Hơi thở nóng hổi của Âu Dương phả ngay bên tai cô, dần dần, tiếng hô hấp của anh toàn bộ đều đi vào tai cô, dưới ánh nắng sớm cô ngẩng đầu nhìn sườn mặt anh, bất chợt cảm thấy giờ khắc này thật đẹp, vẻ đẹp đó không từ ngữ nào miêu tả được, giống như vẻ đẹp của hoa khi nở căng, khoảnh khắc đó là giây phút đẹp nhất trong đời một bông hoa.
Kỳ thực, mọi người đều hiểu bình minh không phải ngày nào cũng thấy được, mọi người cũng biết rằng trong thành phố nhà cao ốc san sát này không thể nào nhìn rõ mặt trời mọc lên lặn xuống một cách chân thực được. Những cô cậu thanh niên này chẳng qua chỉ muốn tìm một cách để ghi nhớ lại buổi tối cuối cùng mà thôi, chỉ là – quá tiếc nuối mà thôi
Sáng sớm hôm đó, bóng tối trong giây lát đã bị ánh sáng thế chỗ, bầu trời tối tăm chuyển thành sáng sủa, ngày xuất phát đã tới rồi.
Dọn dẹp sân thượng xong, chị gái quay đầu lại, hô: “Chi bằng chụp cho bốn người các anh một tấm ảnh chung nhé?”
Bốn người nam sinh đó lần đầu tiên không chống cự máy ảnh, cười hi hi đứng trên lan can loang lổ, phía sau là bầu trời xanh thẳm, ánh nắng sớm vừa lên lưu lại trên mái tóc họ, Bàn tay nhỏ khoác vai Âu Dương, tay trái A Đan đập lên đầu Anh bạn nhỏ, tay phải đấm Âu Dương, Âu Dương khoác vai A Đan, cười né tránh cú đấm, “tách” một tiếng, đó chính là bức tranh cuối cùng của bốn nam sinh này trong trường đại học.
Sau đó còn chụp rất nhiều nữa, Bàn tay nhỏ và chị gái, Anh bạn nhỏ và Đường Đường, Ái Ái và Âu Dương, A Đan đánh Anh bạn nhỏ, bàn tay nhỏ xoa bụng…
Nụ cười trong nắng sớm đầu hè, hình ảnh của họ đều đặt trong những bức ảnh năm đó, giữ gìn thật kĩ, và dần dần trôi xa…
Khi mọi người về phòng lấy hành lý, A Đan cầm cái mở nút chai, dỡ biển số phòng kí túc xuống, ba con số 620 vàng óng, nước sơn đã bị bong ở một vài chỗ làm hiện ra màu tôn đỏ rực.
A Đan cầm biển số phòng đi, vừa đi vừa nói to: “Đây không phải là phá hoại của công, mà là giữ lại một kỷ niệm!”
Bàn tay nhỏ bảo A Đan mắc bệnh nghề nghiệp sớm quá, đã bắt đầu công việc phá dỡ và di chuyển trong tương lai ngay từ lúc này rồi nhưng không ai ngăn cản cả.
Thực ra, tất cả mọi người đều hiểu rất rõ, pháo đài này không lâu nữa sẽ có chủ mới, bàn để đàn ghita sẽ nhanh chóng bị để những thứ khác, người ngủ trên giường cũng sẽ là người khác, tấm poster các cầu thủ trong giải NBA cũng bị xé đi và tường sẽ bị dán những thứ khác lên… địa chỉ của mọi người dần dần cũng sẽ thay đổi …
Buổi sáng hôm nay cũng giống như mọi ngày, có những đôi tình nhân đi lướt qua họ, còn chưa đi tới canteen đã nghe thấy tiếng bát đĩa, thìa muôi gõ vào nồi nhôm ầm ĩ rồi, có vài người dậy sớm đọc sách ở bên hồ tình nhân, thứ duy nhát không giống chính là tiếng bánh xe valy kêu sàn sạt trên mặt đất, ấy vậy mà không để lại bất kì dấu vết gì trên nền xi măng kiên cố của sân trường, cứ như vậy, chúng ta đã tốt nghiệp…
Trong nhà ga, trên sân thượng, dường như tất cả mọi người đều đến để ly biệt, nhiều người kì lạ, Bàn tay nhỏ, A Đan, Âu Dương kéo theo chiếc valy to đùng của Anh bạn nhỏ, chen vào dòng người mở đường.
Anh bạn nhỏ buồn bã: “Lúc tớ tới đây cũng không mang bao nhiêu đồ đạc, lúc dọn dẹp đồ đạc vẫn chưa đầy valy, cũng biết là chẳng có thứ gì, dọn được cái gì thì nhét hết vào đây!”
A Đan đang hút thuốc, hung dữ nói: “Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên, ông đây còn phải đi nữa.”
Anh bạn nhỏ không hiểu: “Cậu ở lại đây thì còn muốn đi đâu?”
A Đan búng tàn thuốc: “Tiễn mấy người đi chứ còn gì nữa, để đỡ phải phiền hà!” Lắc lắc đầu, lại bắt đầu cợt nhả: “nè, nói không chừng trên xe còn có thể gặp được cô bé nào xinh đẹp ấy nhỉ?”
Anh bạn nhỏ nhảy lên đá A Đan một cái, từ trong balô lấy ra một cái hộp, mở ra, là một chiếc khăn sa tanh màu đỏ, rồi anh ta hát một câu, dùng tiếng dân tộc Tạng nên không hiểu có ý gì
Anh bạn nhỏ chớp mắt, dường như sắp khóc, anh nói: “Đường Đường, em là một cô gái tốt, cảm ơn em, đây là khăn hada của dân tộc anh, anh chỉ mang đi một cái thôi, tặng em, chúc em luôn được hạnh phúc!”
Đường Đường đón lấy bằng hai tay, ôm vào lòng, khóc nấc lên, giống như đang trân trọng một thứ quốc bảo
Âu Dương xoa xoa đầu Anh bạn nhỏ, A Đan đi tới đấm anh bạn nhỏ một cái, bàn tay nhỏ đi tới cũng cho Anh bạn nhỏ một đấm, anh bạn nhỏ cười haha nhưng viền mắt lại ửng đỏ
A Đan phất tay, đuổi người: “Được rồi, được rồi, rượu đã uống rồi, lời cũng đã nói rồi, đi ngay đi cho tớ!”
Âu Dương vỗ vai Anh bạn nhỏ: “Không sao đâu, lần sau gặp nhau lại uống tiếp.”
Tất cả mọi người đều nói: “Đúng thế, không sao đâu, còn liên lạc với nhau nữa mà, vẫn còn cơ hội!”
Anh bạn nhỏ mỉm cười: “Các cậu đừng lừa người nữa, rất khó có lần sau!!!”
Bất chợt không ai nói gì nữa, tất cả đều cúi đầu xuống, trong nhà ga đã có tiếng loa báo: “Đoàn tàu ** sắp khởi hành!”
Anh bạn nhỏ khoác ba lô lên lưng rồi đi vào trong
Cứ nói là lần sau gặp sẽ cùng uống rượu, thực ra, chúng ta đều biết sẽ không còn lần sau nữa
Nói “Không sao, lần sau gặp!” thực ra chúng ta đều có thể nói được, nhưng vĩnh viễn không còn lần sau
Có một số người, một lần chia tay chính là mãi mãi
Đột nhiên Âu Dương mở miệng hát: “Ngày nào đó biết cậu phải đi, chúng tớ một câu cũng không nói. Tiếng chuông biệt ly nửa đêm làm tâm can đau nhói, làm tớ im lìm thật lâu, ngày nào đó đưa cậu đến cuối cùng, chúng tớ không để lại bất cứ lời nào, chen chúc trong nhà ga đông nghịt tiễn cậu đi, nhưng không tiễn được nỗi buồn ly biệt thật sâu trong lòng tớ…”
Rất nhiều người bắt đầu quay lại, quay lại nhìn cậu thanh niên ngâm nga câu hát, tay đặt trong túi quần, sống lưng rất thẳng đứng trong ánh nắng sớm chiếu vào sân ga, Tô Ái Ái vẫn biết Âu Dương hát rất tốt nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh hát say lòng người như vậy
Bài hát đó dường như ai ai cũng biết, A Đan và bàn tay nhỏ cũng đệm theo: “Khi cậu đeo hành lý lên lưng xoay người, tớ chỉ có thể giấu nước mắt xuống đáy lòng, trên môi là nụ cười, cố gắng phất tay, chúc cậu thuận buồm xuôi gió, khi cậu một mình bước trong sân ga, tớ chỉ có thể thầm chúc cậu hạnh phúc, chúc cậu luôn được hạnh phúc, bạn thân nhất của tớ, chúc cậu thuận buồm xuôi gió…”
Gió hè thổi trên sân ga, thổi qua lồng ngực tràn đầy nhiệt huyết, mang tiếng hát trầm lắng đuổi theo đoàn tàu chạy vun vút, đi về viễn phương…
Dần dần không còn trông thấy đoàn tàu nữa, chỉ còn lại đường ray lạnh lẽo, đoàn tàu kéo dài đi đến một đích đến xa xôi.
Đường Đường lập tức ngồi bệt xuống đất, ôm chiếc khăn hada đỏ tươi, lớn tiếng khóc
Thanh xuân cũng giống như đoàn tàu hỏa kia, nhanh chóng phóng về một hướng khác
Tiếng hát trầm trầm nhẹ nhàng bay theo, ấm áp, ưu thương…
Ái tình giống như phong cảnh ngoài cửa sổ, hoặc là rất đẹp, hoặc là hoang vắng
Chúng ta vẫn dựa vào nhau, vẫn ôm nhau thật chặt, nhưng cuối cùng lại vẫn phải biệt ly
Họ đứng trên sân ga, nhìn từng đôi vui buồn hợp tan, tiếp theo nên đến lượt đi tiễn Bàn tay nhỏ và Âu Dương rồi.
Bàn tay nhỏ ôm chặt chị gái, những chiếc ôm này nếu là bình thường sẽ cảm thấy rất xấu hổ nhưng trên sân ga biệt ly này, nó dường như đã trở thành đạo lý, không ai cầm lòng được mà không tiến lên ôm
Âu Dương buông Ái Ái ra, vuốt ve khóe mắt cô, cười nói: “Ái Ái cô nương, đừng khóc nhé, em biết con trai ai cũng sợ nước mắt của người yêu mà.”
Tô Ái Ái cười đấm anh một cái, cô không dám hỏi anh liệu có thể trở về đúng hẹn hay không, cho dù là Âu Dương nhất định sẽ trở về, Tô Ái Ái cũng vẫn cảm thấy lần ly biệt này tràn đầy thương cảm, bởi vì nơi đây là nhà nhà tan tan hợp hợp, bởi vì anh phải xa cô một khoảng thời gian, còn bởi vì những ngày tháng về sau vườn trường của cô không còn có anh nữa…
Âu Dương ôm Ái Ái lần nữa, siết chặt thắt lưng cô, hai cơ thể dính sát vào nhau, Tô Ái Ái dựa lên vai Âu Dương, cô chỉ ngửi thấy hương vị của riêng của Âu Dương, anh khẽ thầm thì bên tai cô: “Chờ anh, nhất định anh sẽ về.”
Ngay lập tức cô rơi lệ, rõ ràng đã bảo mình không được khóc, nhưng cứ nhìn thấy anh, cô lại biến ngay thành một con quỷ nhỏ thích khóc, chỉ cần anh nói một câu cô cũng có thể khóc ròng
Nhà ga này, sân ga này anh đã tiễn cô về quê vô số lần, lần nào cũng là anh mua vé tàu cho cô, anh sợ không ai tiễn cô, không ai xách hành lý giúp cô, cho nên kì nghỉ nào anh lúc nào cũng bắt cô về quê trước
Chỉ riêng lần này là cô tiễn anh
Tàu hỏa tiến vào ga, anh đứng ở cửa nhìn cô, đèn đóng cửa đã bắt đầu được bật lên, tiếng còi đã vọng lại từ phía xa…
Đột nhiên, anh quăng hành lý xuống rồi cả người cũng lao xuống “Uỳnh” một tiếng, tàu hỏa đã chuyển động phía sau lưng anh…
Anh ngồi dưới đất, hai tay chống đằng sau, cười như một tên du côn, đôi má lúm đồng tiền nhàn nhạt của anh lõm vào sâu hơn một chút, anh cười: “Ái Ái cô nương, còn không tới đây đỡ ông xã em dậy đi?”
Rồi anh giơ một cánh tay lên
Năm đó, anh không về nhà
Năm đó,câu chuyện của hoàng tử bé và con cáo vẫn tiếp tục.
A, cứ như vậy bị người thuần phục!
Buổi tối hôm đó sau khi trở về, đèn trên giường Đường Đường bật rất lâu, cô ôm cuốn nhật ký vẫn viết đều đặn hàng ngày, nhưng không ai hỏi cô rốt cuộc đang nhớ nhung điều gì
Sau đó, Tô Ái Ái cũng không hỏi Âu Dương tại sao không đi, có thể chính Âu Dương cũng biết rằng nếu như đi lần này rất có khả năng là không quay lại nữa
Sau đó nữa, Tô Ái Ái khi nhìn thấy Đường Đường lại bắt đầu ôm tiểu thuyết ngôn tình cười như một sắc nữa đã hỏi bạn có từng hối hận khi đồng ý ở bên Anh bạn nhỏ không, nếu như không ở bên nhau có lẽ sẽ không phải khổ sở như vậy
Đường Đường buông sách, nghĩ ngợi một lúc rồi nghiêm túc nói: “Không đâu, sao lại hối hận chứ? Kết quả như vậy thực ra tớ đã đoán được từ lâu, thế nhưng con người ta lại luôn như thế này: cho dù biết là sẽ bị tổn thương, cho dù biết đó là sai lầm nhưng bản thân vẫn cố chấp hành động, đó chính là tuổi thanh xuân! Hơn nữa, không thử thì sao có thể biết đó là sai lầm hay đúng đắn?” cô nói: “Ái Ái, tớ không hối hận, một chút cũng chưa từng hối hận!”
Liệt Tình, cậu còn nhớ không? Khi chúng ta còn nhỏ, luôn có người nói những đứa trẻ 8x thế này thế nọ, họ bảo chúng ta ích kỷ, nói chúng ta phản nghịch, nói chúng ta thích dùng hàng hiệu… Thế nhưng tớ nghĩ chúng ta là những người tốt nhất, thế hệ 8x là thế hệ tốt nhất!