Liệt Tình nói: Thanh xuân là bản thân
cùng với đối tửu của bản thân (đối tửu: trích ý từ câu Đối tửu đương ca, một câu trong “Đoản ca hành” của Tào Tháo)
Ái Ái nói: Thầm mến là bản thân và đối dịch của bản thân (đối dịch là hành động hạ quân cờ vây xuống bàn cờ)
Kỳ thực, chính bản thân chúng ta cũng không hiểu rõ, rốt cuộc thích một
người là thích cái cảm giác tốt đẹp trong lòng khi có người đó tồn tại
hay là không đành lòng từ bỏ suy nghĩ cố chấp là thích người ta trong
đầu?
Noel qua đi,
Tô Ái Ái sửa lại nickname trên QQ thành bốn chữ: “Tâm như chỉ thủy”
Liệt Tình thấy được thì bảo: “Cậu chỉ giả vờ thôi!”
Tô Dương thấy được thì bảo: “Ái Ái, cậu xảy ra chuyện gì rồi? Bị đả kích gì sao?”
Tô Ái Ái đều vui vẻ trả lời: “Tuyệt đối là bị đả kích, tớ chuẩn bị đến núi Thanh Lương xuất gia đây, khi nào rảnh nhớ gửi nhiều khoai tây chiên
đến nhé!”
Cuộc sống này là cuộc sống người khôn giả ngu, còn làm ra những chuyện người ngu giả khôn mới là tác phong của cô.
Lúc đến canteen ăn cơm cùng các bạn trong kí túc, cô gặp “cầu bập bênh”, đang ngồi cùng với một mĩ nhân ở cách bọn cô một bàn.
Thông thường, trong canteen, bàn nào có hai người ngồi đối diện nhau như thế, hai bên nam nữ còn nhìn nhau kiểu “liếc mắt đưa tình” thì chắc chắn đó
là một cặp yêu đương. Luôn tay gắp thức ăn vào bát đối phương, luôn
miệng nói ăn đi, ăn đi thì lại càng không thể nghi ngờ, bán kính mười
bàn xung quanh đều có thể hiểu được.
Đường Đường đã từng rất ước mong được trải nghiệm một cuộc sống như vậy: sau
khi tan học hai người cùng dắt tay nhau đi ăn cơm, đứng ở trước bàn mua
thức ăn bàn bạc xem nên ăn món gì, đây mới chính là tình yêu đại học.
Tô Ái Ái nói: “Thật đáng sợ, cuộc sống như thế và cuộc sống bình thường
của chúng ta có gì khác biệt, mười tám tuổi mà đã muốn sống cuộc sống
sau hôn nhân rồi sao?”
Tiểu Mỹ nói: “Ái Ái thật tội nghiệp, khái niệm tình yêu của cậu vẫn đang dừng lại ở giai đoạn mộng mơ!”
Lão Tiền chọc vào một miếng cá, nói: “Khi mộng mơ tan biến mới là lúc bắt đầu lớn.”
Lão Tiền rất hiếm khi đi ăn cùng mấy cô bạn trong phòng, vừa ăn vừa nhìn
lại vừa nói: “Nè, cầu bập bênh kia không phải là người lúc trước luôn
hẹn Ái Ái của chúng ta đi chơi bập bênh đó sao? Lại đổi đối tượng khác
rồi à?”
Tô Ái Ái mắng bạn: “Tớ bảo muốn đi lúc nào hả?”
Đường Đường đang múc canh, nhỏ giọng nói: “Tớ nghe nói bắt đầu từ Noel họ đã ở bên nhau rồi!” Rồi lại hít sâu một hơi: “Haiz, thời kì cả phòng chúng
ta được bao đi ăn khuya đã một đi không trở lại rồi.”
Tiểu Mỹ véo má cô: “Chỉ trông đợi vào chút lợi lộc đó của cậu thôi.”
Tô Ái Ái nói: “Được, không phải chỉ là đi ăn khuya thôi sao? Cậu nói ít đi vài câu, tớ mời!”
Đường Đường “ây da” một tiếng, ghé sát vào người cô: “Vậy tối nay ra chợ sau ăn cánh gà nướng nhé.”
Tô Ái Ái gắp một miếng nộm khoai tây ớt xanh để vào trong bát, tên đó
không còn thích cô nữa vì sao cô lại phải đứng ra mời cơm chứ?
Haiz, miếng khoai tây trong miệng cũng trở nên nặng nề hơn, chẳng lẽ khoai tây trong canteen cũng bị thối sao?
Tô Ái Ái đã than thở hơi sớm rồi, việc đáng than thở nhất chính là lúc cô rửa bát lại gặp phải tên “cầu bập bênh” kia.
Lúc đó, ông lão kia đang rửa tay, vừa nói chuyện với bạn gái vừa nhìn cô
nàng rửa bát, cô đột nhiên nghĩ đến Âu Dương, anh còn galant hơn anh
chàng này hàng vạn lần.
Tô Ái Ái cầm
cặp lồng, nhìn thấy cảnh kia không biết có nên chọn hướng khác để đi hay không, nghĩ đi nghĩ lại, cô lại chẳng làm gì sai, khách khí mỉm cười,
ấy thế mà tên cầu bập bênh lại giả bộ như không quen biết Tô Ái Ái, chỉ
cúi đầu, kéo tay bạn gái nhanh chóng rời khỏi phòng rửa bát.
Buổi tối, lão Tiền đã đi hẹn hò xong, về phòng, vừa thay quần áo vừa nói:
“Ái Ái, cậu thực sự gặp phải cực phẩm rồi!Đoán xem, trên đường về tớ gặp ai nào?”
Tô Ái Ái nằm trên giường ôn tập cho môn tiếng Anh ngày mai, quen miệng hỏi: “Ai?!”
Lão Tiền nói: “Gặp bạn cùng phòng của cầu bập bênh, không ngờ anh ta lại
nói với tớ cầu bập bênh đang ở trong phòng nghĩ cách xin lỗi cậu, anh ta bảo anh ta hết cách rồi, ai bảo Ái Ái của chúng ta khó theo đuổi như
vậy, còn nói một cô gái mà lúc nào cũng đi chơi cùng đám nam sinh Đan
Dương kia thì không nên kiêu căng quá. Sau cùng còn nhờ anh bạn đó gửi
câu xin lỗi của anh ta đến cậu, không phải là cậu không tốt chỉ là anh
ta cảm thấy cậu không thích hợp làm bạn gái anh ta!”
Tô Ái Ái nghe xong chỉ cảm thấy sửng sốt, Đường Đường đã nhảy dựng lên,
hét to: “Thèm vào í, sao lại có con người như thế nhỉ? Cứ làm như là Ái Ái của chúng ta yêu đơn phương anh ta không bằng!!!”
Tôn Tiểu Mỹ nói: “Nhổ vào, đi chơi cùng nam sinh khác thì làm sao? Cậu ta
có mà quỳ trước mặt Ái Ái, chúng ta cũng không thèm ấy chứ!!!”
Lão Tiền đã thay quần áo xong, đem gương ra chải tóc, vừa chải vừa nói: “Tớ đã nói rồi mà, cực phẩm mỗi năm đều có hạn, nhưng năm nay thì đặc biệt
nhiều.” Quay sang hỏi: “Ái Ái, sao cậu không nói năng gì, tính tình cũng hiền lành quá ha!!!”
Tô Ái Ái ném sách đi, hai tay đặt lên mặt dùng sức nhéo một cái thật mạnh, nghiêm túc nói: “Hơ hơ, không phải mơ à?”
Sau khi tắt đèn, Tô Ái Ái nằm trên giường trằn trọc, 19 tuổi, cô vẫn chưa
hiểu, thích một người thực sự có thể nhanh như vậy đổi sang thích người
khác sao? Con người này rõ ràng chỉ mấy ngày trước vẫn còn gửi tin nhắn
hỏi thăm cô rất ân cần cơ mà, mấy ngày trước vẫn còn đến mời đám bạn
trong phòng cô cùng đi ăn khuya cơ mà? Ngoảnh đi ngoảnh lại có vài ngày
mà đã có thể nói ra những lời đó sao?
Lẽ nào tất cả kết quả của “thích” đều là như vậy sao? Trái nghĩa với yêu nhất định phải là hận sao?
Khăn quàng cổ của Ái Ái là Đan Dương mang đến trả, A Đan có vẻ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nói Âu Dương cầm về, bảo là nhặt được trên đường. cuối cùng, anh còn trêu Ái Ái: “Tên nhóc ấy trước giờ nhặt được cũng
khá nhiều đồ.”
Tô Ái Ái mím môi đón
lấy chiếc khăn. Ngày ấy, ngón tay anh bấu chặt trên cổ tay cô, anh nhìn
thẳng vào mắt cô, hơi thở có mùi bạc hà của anh phả lên mặt cô, cô hiểu
tất cả mọi chuyện, chỉ là vừa nghĩ đến những lời anh nói hôm đó cô lại
có cảm giác như đó là một con dao sắc nhọn xé tan tất cả những suy nghĩ
trong lòng cô, khiến con tim cô nhỏ máu. Đối với một người như thế, cô
sợ phải gặp lại anh, khoảnh khắc đón lấy chiếc khăn quàng cổ trắng noãn
kia, cô nghĩ có lẽ đối phương cũng không muốn nhìn thấy cô nữa.
Tô Ái Ái vẫn chưa kịp nghĩ gì thì kì thi cuối kỳ đã sắp tới.
Thì ra đã đến lúc để mọi người thể hiện khả năng cao thủ nước đến chân mới
nhảy của mình, mỗi buổi sáng sớm trước khi thư viện mở cửa đã có rất
nhiều sinh viên đứng ngoài xếp thành hàng dài, cửa vừa mở ra mọi người
đều chen lên muốn chui vào trong, sự nhốn nháo có thể so sánh với lúc
ông chủ phát gạo ngày xưa, chỉ có hơn chứ không có kém.
Đối với nhóm Tô Ái Ái, đây là kỳ thi đầu tiên sau khi khai giảng, tất nhiên họ coi kỳ thi này là một kẻ thù rất đáng sợ, nhưng bốn cô gái chẳng thể nào dậy sớm đi xếp hàng được vì vậy chỉ còn cách thể bỏ qua thư viện ấm áp, mặc áo bông chuẩn bị đến phòng tự học.
Nói là tự học nhưng chẳng khác nào là đi tham dự tiệc trà cả, trà sữa,
khoai tây chiên rải đầy trên mặt bàn, Đường Đường nhận nhiệm vụ làm
người chủ trì trong các câu chuyện, mà trọng tâm câu chuyện muôn thuở
của họ chính là trong lớp có bao nhiêu đôi yêu nhau, có bao nhiêu trai
xinh gái đẹp… Tôn Tiểu Mỹ thực sự không chịu nổi nữa, ôm sách rời khỏi
trận địa.
Tô Ái Ái cũng không chịu
nổi nữa, trực tiếp ôm sách chuẩn bị về ký túc đóng cửa luyện công. Nâng
sách lên, đi xuống lầu, chợt nghe thấy tiếng gọi trầm thấp quen thuộc:
“Tô Ái Ái!”
Tô Ái Ái giật mình một
cái, quay đầu lại nhìn, là A Đan đang dựa lưng vào lan can gọi cô, phía
sau là Bàn tay nhỏ với vẻ chán chường vì những chuyện đã qua, còn nữa,
Âu Dương đang dựa lưng vào tường.
A Đan cười sảng khoái: “Vừa đi qua phòng tự học đã nhìn thấy em rồi, cúi đầu nhìn sách, nhưng vẫn dỏng tai lên nghe chuyện.”
Tô Ái Ái không ngờ dáng vẻ của mình lại bị họ trông thấy, mặt hơi đỏ, chuyển trọng tâm câu chuyện: “Các anh cũng đến học bài à?”
A Đan chỉ chỉ hành lang: “Đến được một lúc rồi, ra ngoài hút điếu thuốc.”
Tô Ái Ái không thể không hỏi: “Các anh đều hút thuốc sao?” Khái niệm của
cô với con trai vẫn dừng lại trong hình tượng ngoan ngoãn an tĩnh của
cậu thiếu niên Phương Ca, cô không quen nhiều nam sinh biết hút thuốc.
A Đan gật đầu vẻ tất nhiên rồi, lại cười cười ngượng ngùng, chỉ chỉ Âu
Dương: “Âu Dương là người đi đầu trong cuộc cách mạng tiến lên con đường hút thuốc của tụi anh.”
Bàn tay nhỏ vỗ tay: “Nói cho cùng, thằng nhóc Âu Dương này vẫn là người có công phu điêu luyện nhất.”
Tô Ái Ái nghiêng đầu nhìn Âu Dương, đèn trong hành lang rất tối, khuôn mặt anh ẩn hiện trong bóng tối mờ ảo, chỉ nhìn thấy xương gò má và đường
nét dưới cằm, nét cương nghị ấy như thể được tạo nên từ vật liệu thép
với độ cứng hoàn hảo trong xây dựng, mẩu thuốc trên đầu ngón tay lúc
sáng lúc tắt, khiến cho khuôn mặt trong bóng tối lại càng trở nên nửa rõ nửa mờ.
Tô Ái Ái không thấy rõ ánh
mắt của anh, trực giác mách bảo cô không nên nhìn vào đó, cho nên cô cúi đầu làm bộ như đang nhìn đồng hồ đeo tay.
“Bộp” một cái, Âu Dương giơ chân di tắt mẩu thuốc, đnưgs thẳng người đi về
hướng này, mặt anh đột nhiên trở nên rõ ràng trong ánh trăng.
Tô Ái Ái cảm thấy phải chuồn thật nhanh, cô còn chưa nghĩ xong, đã nghe
thấy tiếng nói trong trẻo như lạnh lùng của Âu Dương: “Nói linh tinh, đi thôi!!!”
Không chờ mọi người phản ứng, đã một mình cho tay vào túi quần quay vào phòng học.
A Đan càu nhàu: “Thằng nhóc này!!!” Quay đầu mỉm cười với Tô Ái Ái: “Em gái, cố gắng thi tốt nhé, đi thôi!”
Cùng Bàn tay nhỏ thoắt cái vào trong phòng.
Sau đó, tuần thi cũng tới.
Trên cơ bản, trận địa của các môn thi đều là nông trường ở xung quanh các thành thị, nam sinh ở xung quanh nữ sinh.
Thi môn “Mã kinh” (môn triết của chúng ta đó), ngồi bên trái Tô Ái Ái là
một nam sinh kháu khỉnh sáng sủa, một người học cùng lớp nhưng cô không
nhớ được tên cậu ta, cậu ta nháy mắt: “Haha, phải trông đợi vào cậu
rồi.”
Tô Ái Ái cười, chính bản thân
cô còn chẳng chắc chắn nữa là, nhưng cô vẫn gật đầu, trong lúc thi cứ
cảm thấy kì lạ, nghiêng đầu nhìn sang bên kia, cừ thật, nam sinh đó cầm
trong tay một mảnh giấy đã được photo thu nhỏ, chép nhanh đến mức bút
viết thành tiếng soàn soạt.
Sau cùng, nam sinh đó còn đạt đến cảnh giới cao hơn, làm bài nhanh đến mức thấy
Tô Ái Ái vẫn còn đang viết liền chỉ chỉ vào tờ giấy photo thu nhỏ, ý hỏi là Tô Ái Ái có cần dùng hay không?
Tô Ái Ái khóc không ra nước mắt, có tà tâm, nhưng lại không có được sự can đảm của một tên trộm cho nên lắc đầu và tiếp tục múa bút thành văn.
Sau đó, Tô Ái Ái kể lại cho đám bạn cùng phòng nghe, lão Tiền nói: “Cậu là
đồ ngốc sao, phải dùng chứ, sao lại không dùng, nếu là tớ, tớ sẽ trực
tiếp cầm lấy mấy tờ photo thu nhỏ đó, trời ạ, biết thế tớ đã đổi chỗ
với cậu từ trước rồi.”
Tôn Tiểu Mỹ nói: “Tớ cũng thấy đầy nam sinh mở phao thu nhỏ.”
Vẻ đau khổ hiện lên mặt Tô Ái Ái: “Tớ là người có tật giật mình mà, không
dùng phao cũng tốt, chờ đến phao cứu sinh là thất bại đấy.”
Đường Đường nói: “Thật là ngốc, sang năm sau chị đây sẽ dạy cho các em kỹ xảo làm liều.”
Kỳ thi đầu tiên của đại học, có vô số người tiếc hận, cũng có vô số người
đắc ý, vô số người đau khổ, và cũng vô số người chết lặng sau khi biết
điểm…
Sau đó chính là đến tết Nguyên
đán, mọi người thu dọn đồ đạc để năm sau gặp lại, tốc độ thu dọn cũng
nhanh gấp 10 lần bình thường, màn chỉ vén lên thôi, tờ báo nào có thể
che được là mang đi luôn, ai cũng không muốn bỏ lỡ dù chỉ là một giây
một phút.
Kỳ nghỉ thực ra rất ngắn, Hạo Tử ở giữa đường gọi điện thoại cho Tô Ái Ái rủ cô ra ngoài tụ tập.
Thực ra, hôm đó thời tiết rất lạnh, Tô Ái Ái có một căn bệnh vào mùa đông,
đó là vào mùa nyà đầu các khớp ngón chân ngón tay thường bị cóng lạnh,
cô vốn định sẽ ở nhà ngủ chán thì dậy ôm chăn xem TV. Cô nghĩ, nếu là
Hạo Tử gọi thì chắc chắn Phương Ca sẽ đi, vì thế lập tức nhảy dựng lên,
rửa mặt thật sạch, mặc một bộ quần áo mới mua để đón năm mới, trước khi
đi còn quay qua quay lại trước gương rất nhiều lần mới dám ra khỏi cửa.
Lúc đến cô mới phát hiện thì ra có rất nhiều người, Manh Manh đã có mặt ở
đó rồi, cô nàng cũng chẳng thèm ra kéo tay Tô Ái Ái rồi hỏi han này nọ
như mọi bận. Tô Ái Ái nhìn trái nhìn phải đều không thấy Phương Ca đâu,
lại không dám mở miệng hỏi.
Một lúc sau cuối cùng cũng có người hỏi, Hạo Tử mới nói: “Ờ, Tiểu Phương có việc, nói là lát nữa mới tới.”
Không ngờ nhóm người này lại ngồi tàu hỏa vào mùa đông rét mướt đến thị trấn
Đan Dương chỉ để mua kính mắt, Tô Ái Ái mơ mơ màng màng bị kéo đi rồi
lại kéo lại.
Mọi người bới lông tìm
vết của mấy chiếc kính mắt đến mức khí thế ngút trời, cô ngồi trên chiếc ghế cao buồn ngủ đến mức sắp gục xuống, Hạo Tử ra nhận điện thoại xong, nói: “Tiểu Phương không đến được đâu!” Mọi người đều nói: “Ơ, sao thế
được?”, có người lại nói: “Trọng sắc khinh bạn.”
Có người nói: “Để lần sau cậu ấy mời cơm.”…
Tô Ái Ái không nói gì, cô nhảy từ trên chiếc ghế cao xuống, đẩy cánh cửa hiệu kính đi ra ngoài.
Ngoài cửa hàng, có một vài đứa trẻ đang chơi trò trốn tìm trên đường, chúng
rất bé nhưng mặc những chiếc áo bông rất dày, thoạt nhìn giống như những con quay đang lăn qua lăn lại. Trong cửa hàng, mọi người đã than phiền
xong, tiếp tục công cuộc chọn lựa và mặc cả ầm ĩ.
Thế nhưng, những ồn ào náo nhiệt kia đều là của người khác, còn cô… cô chẳng có gì cả,
Tô Ái Ái kéo kéo cổ áo lông, che len khuôn mặt. Chỉ là bởi vì anh “có thể” đến nên cô mới liều mạng ăn mặc thế này, một mình ngồi trên tàu hỏa hơn một giờ đồng hồ, đối phó với tâm trạng khó chịu của bản thân, đối phó
với ánh mắt của bao nhiêu người…
Haha, thật là ngốc!
Phương Ca không tới, đối với mọi người thì chỉ là không tới mà thôi, nhưng với Tô Ái Ái, đó là một ngày mất mát…
Sau đó, Tô Ái Ái và Phương Ca hầu như không còn gặp nhau nữa, gửi đi vài
tin nhắn chúc mừng năm mới, nhưng lại không biết nói gì cho phải, thường ngày hai người nói chuyện còn ngại huống hồ là gửi tin nhắn?
Lúc quay về trường học, cũng có thể gọi là náo nhiệt.
Trong phòng như mở hội bàn đào, tất cả đặc sản của trời nam đất bắc đều tụ
hội cả ở đây, Tô Ái Ái nếm thử tất cả các món, Tiểu Mỹ vẫn nhớ rõ lời Tô Ái Ái dặn lúc tập quân sự, còn đặc biệt bảo bạn trai đi mua riêng cho
cô bạn món bánh kê cuộn đậu tương
Tô
Ái Ái mang thịt gà muối và hạt dẻ rang đường đi làm quà, lúc để cho bọn A Đan chọn một trong hai món, nhóm nam sinh ngay lập tức chọn thịt gà, Tô Ái Ái cười hỏi: “Được rồi, vậy các anh mang món gì tới đây?”
Chỉ nghe thấy A Đan quát lên trong điện thoại: “Nè, ai đến chỗ Tô Ái Ái
nhận thịt gà về ăn đi.” Tô Ái Ái nghe thấy A Đan hỏi: “Âu Dương, không
phải cậu muốn đến ký túc xá nữ sinh sao?”
Trái tim Tô Ái Ái bất chợt bay lên tận cổ họng, lại nghe thấy A Đan nói: “Một lát nữa em mang xuống dưới sân ký túc nhé.”
Cô lưỡng lự, cố kéo dài thời gian đi giày, nhưng cuối cùng vẫn phải xuống, lúc xuống dưới cũng chỉ nhìn thấy có Anh bạn nhỏ và A Đan đứng ở đó.
A Đan càu nhàu: “Tiểu thư à, kí túc xá em ở tên là Đông Phương Minh Châu sao? Lâu thế?”
Anh bạn nhỏ kéo tay A Đan: “Ngại quá, ngại quá, bọn anh tới xin cơm đây.”
Tô Ái Ái đưa hộp đựng thịt gà muối qua đó. A Đan đón lấy, Anh bạn nhỏ lại đưa cho cô một chiếc cặp lồng.
Tô Ái Ái tò mò: “Đây là gì vậy?”
A Đan nói: “Đây là móng giò do mẹ Âu Dương nấu, nổi tiếng trong khu kí
túc bọn anh đấy, thế nhưng anh đã phải khâu lại cái miệng hổ của mình
mới có thể phần ra cho em một ít đấy.”
Anh bạn nhỏ cười hì hì xua tay: “Đừng nghe cậu ta nói, Âu Dương cũng để lại trong phòng rất nhiều rồi.”
Tô Ái Ái dường như thuận miệng hỏi: “Âu Dương đâu?”
A Đan nói: “Cậu ta hả? Vốn là người đẹp kinh doanh trong nước bảo cậu ta tới chỗ cô ấy, nhưng không biết cậu ta đi đâu rồi nữa.”
Tô Ái Ái đem móng lợn vào phòng dì quản lý đun nhờ, mang lên phòng, nhanh
nhẹn chia ra, cô để lại cho mình phần da lớn nhất, lúc cho vào miệng
miếng da vừa mềm vừa ngọt.
Âu Dương
kia đúng là dị nhân, rõ ràng đã rất đẹp trai lại còn có thêm hai chiếc
răng khểnh trông càng thêm đáng yêu; rõ ràng rất phong lưu nhưng lại đối xử rất tốt với bạn gái; rõ ràng thoạt nhìn cái cổ tay thật mỏng manh
yếu ớt, nhưng tốc độ cầm dao cũng thật nhanh, lại còn hút thuốc, ừm, lại còn có một bà mẹ nấu ăn thật ngon!
Bỏ đi, chẳng liên quan gì đến cô hết, dù sao thì bây giờ anh ta cũng ghét
cô rồi, cho nên nhìn thấy anh ta nhất định phải đi đường vòng.
Tô Ái Ái trước giờ vẫn luôn rất lười đi đổi bảng kí tên. Mấy hôm sau cô
nhận được bưu kiện Tô Dương gửi tới, không biết Tô Dương bận rộn gì mà
kỳ nghỉ vừa rồi cô vẫn chưa gặp được cậu ta, đều là gọi điện thoại, lần
nào cũng chỉ có mấy câu hỏi như: “Tô Ái Ái, cậu đang làm gì?” “Tô Ái Ái, cậu vui vẻ không?” Gần đâ có đa dạng hơn một chút: “Tô Ái Ái gửi bưu
kiện đến trường cậu có được không?”
Tô Ái Ái hỏi cậu ta gửi cái gì, cậu ta lại không nói.
Haiz
Tô Ái Ái tò mò mở ra, không ngờ lại là một quyển sách, không dày lắm, giấy khá đẹp, trông không tệ, tranh minh họa được vẽ ngay ngoài bìa mặt
sách, là tác phẩm của một tác giả người Nhật, vừa tháy tên sách Tô Ái Ái đã ngây người – Nước có linh tính
Cả một buổi chiều, Tô Ái Ái cuộn mình trong chăn, đọc từng trang từng
trang một thật kỹ càng, trong sách nói: Nước có linh tính, dung mạo của
những người thí nghiệm đều rất khác nhau, ảnh chụp tinh thể nước đều ở
-5 độ trong phòng lạnh, đều dùng phương pháp chụp ảnh siêu tốc để chụp
lại.
Chuyện kỳ lạ xảy ra, lúc người
thí nghiệm tức giận hoặc nói những lời không tốt với nước, các tinh tể
nước sẽ trở nên hỗn loạn và rất xấu xí, nhưng nếu người thí nghiệm nói
với nước những lời dễ nghe hoặc mỉm cười, các tinh thể nước sẽ bày ra
những tư thế cực kì xinh đẹp. Điều kỳ lạ chính là, hình dạng của tinh
thể còn có khác nhau nếu trong phòng bật những giai điệu khác nhau.
Sau khi Tô Ái Ái đọc đến trang cuối cùng, có một thẻ kẹp sách rơi ra. Cô
nhặt lên, là nét chữ của Tô Dương, rất ngay ngắn, giống như chữ viết của học sinh tiểu học, kể cả những chữ đơn giản cũng rất vuông vức, nét chữ như vậy không thể quen thuộc với cô hơn nữa, những công thức vật lý
từng tràn ngập trong cuốn vở ôn tập của cô cũng được viết từ những con
chữ thế này.
Trên thẻ kẹp sách từng nét bút viết nên dòng chữ: Nếu tâm như chỉ thủy, nước sẽ mỉm cười.
(Tâm như chỉ thủy: một câu trong thơ của Bạch Cư Dị, có nghĩa là tâm trạng bình tĩnh, không có chút tạp niệm nào.)