Giang Nam tháng mười, rõ ràng thời tiết phải rất tốt nhưng lại có một đợt mưa dầm kéo dài, gió mang hạt mưa chui vào trong áo, như ngưng đọng trong
khe hở giữa các khớp xương.
Giang Nam tháng mười, Tô Ái Ái và Thạch Liệt Tình ngồi đối diện nhau trong
một toa tàu hỏa xóc nảy người, mấy tháng trước rõ ràng vẫn là một nhóm
người cười đùa, chạy nhảy, vui vẻ nói tạm biệt, mới chỉ mấy tháng mà
như đã xa cách mấy kiếp.
Trên tuyến
Thượng Hải – Giang Tô mới thông, tàu hỏa chạy rất nhanh, cánh đồng, cây
cối ven đường đều như một cuộn phim còn chưa kịp chiếu lên hình, chớp
mắt đã bị bỏ lại phía sau, trời bắt đầu tối, dần dần đã không thể nhìn
rõ cảnh vật ngoài cửa sổ nữa.
Tô Ái
Ái dời tầm mắt từ phong cảnh ngoài cửa sổ sang phía Liệt Tình. Hai người mới gặp nhau ở sân bay, ôm nhẹ đối phương một cái, rồi không ai nói với ai câu nào, mua vé, lên xe, xếp hành lý, tất cả mọi việc đều làm trong
yên lặng.
Thấy Liệt Tình vẫn còn đờ
đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ tối như mực, Ái Ái thở dài, hai người yên lặng
như vậy đúng là không quen chút nào.
“Liệt Tình, nói gì đó đi!” Tô Ái Ái vươn tay ra bóc một quả quýt, nước quýt dính vào làm tay cô hơi dinh dính.
Cô cũng đã trải qua một đoạn thời gian không muốn nói gì và cũng chẳng
muốn làm gì, nhưng trên thực tế, không còn cách nào khác là phải đối mặt với hiện thực
Cô nghĩ Liệt Tình nhất định còn khó chịu hơn cô nhiều,
Liệt Tình quay đầu lại, lấy di động từ trong túi quần ra,, cúi đầu bấm bấm như đang tìm trong danh bạ.
Bây giờ không phải là cuối tuần tất nhiên là không có nhiều sinh viên đi
tàu về quê, vì vậy trong một toa tàu này chỉ có Liệt Tình và Ái Ái là
hành khách duy nhất, tiếng cạch cạch của bàn phím nghe thật rõ ràng.
“Mấy hôm nay tớ vẫn chỉ nhìn số điện thoại này!” Liệt Tình đưa máy sang, màn hình hướng về phía Ái Ái, trên đó là: “Phương Tiểu Ca 138*****”
“Tớ đang nghĩ, có phải số điện thoại này đã bị rất nhiều người xóa đi trong máy của mình hay không?Không còn người này nữa? Ái Ái, sau khi nhận
được tin nhắn của cậu, phản ứng đầu tiên của tớ chính là bấm gọi số này, tổng đài báo là tắt máy, cái gì gọi là không liên lạc được? cái gì gọi
là không liên lạc được?” Lúc Liệt Tình nói đến đây, cơ thể rướn về phía
trước, khuôn mặt tái nhợt méo mó nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cuối cùng cô ấy tắt điện thoại đi rồi bỏ vào túi và nói: “Tớ biết, tớ
biết là từ giờ sẽ không ai nhận máy nữa!”
Tô Ái Ái cúi đầu, tàu hỏa vẫn liên tục lắc lư, đôi mắt bắt đầu trướng đau, cô khẽ nói: “Liệt Tình, tớ cảm thấy tớ sai nhiều quá, nếu như tớ không
khuyên Phương Ca đi bày tỏ với cậu…”
“Tô Ái Ái, chuyện không liên quan đến cậu, một chút cũng không liên quan,
tất cả là lỗi của Tống Tiểu Kiều! là do Tống Tiểu Kiều hại!”
Lúc Liệt Tình cắn ra cái tên này, đôi mắt trợn to, hàm răng nghiến ken két, dường như muốn xé nát cái tên ấy ra.
Tô Ái Ái không nói gì, ngón tay lại bắt đầu cứng đờ bóc quýt, khi vỏ và
ruột của trái quýt lìa ra khỏi nhau, dường như có một tiếng thét chói
tai vang lên.
Cô không thể nói gì
nữa, đối với Tống Tiểu Kiều, cô từng hận, hận không thể chạy thẳng tới
bệnh viện kéo cô ta ra trước khu giảng đường, hận không thể cho mẹ cô
ta vài cái tát, nhưng, cô gái điên cuồng đó đã biết chuyện của Phương Ca chưa? Nếu như cô là Tống Tiểu Kiều, bản thân mình xảy ra chuyện như
vậy, người con trai mình yêu lại vì lời bịa đặt của mình mà tự sát, sợ
rằng cả đời này cô cũng không thể yêu thêm ai được nữa, và cũng không
thể để mình hạnh phúc được.
Tô Ái Ái vừa nghĩ như vậy liền cảm thấy con người đáng trách kia cũng thật là đáng thương.
“Ái Ái, đối với những người con trai tớ đã từng yêu, bao gồm cả người vừa
mới chia tay kia, cho dù chia tay nhau, tớ đều nói ‘Mong cậu có thể được hạnh phúc!’ nhưng thực ra tớ chỉ mong rằng những cô gái sau này đến với họ đều vĩnh viễn không bằng tớ, cho dù được hạnh phúc thì cũng không
hạnh phúc hơn tớ, hoặc nên nói là, không thể hạnh phúc bằng khi được ở
bên tớ! Tuy nhiên, chỉ có Phương Ca, chỉ có mình cậu ấy là tớ hy vọng
cậu ấy có thể được hạnh phúc, hạnh phúc hơn cả tớ, rất rất rất hạnh
phúc, nhưng vì sao lại thành thế này?”
“Vì sao lại thành thế này?” Liệt Tình vùi đầu vào lòng bàn tay
Trong toa xe có một người đang run lên khe khẽ, ở khe hở giữa các ngón tay tái nhợt có những giọt nước mắt chảy ra
Tô Ái Ái buông quả quýt xuống, vươn tay ra, muốn vỗ nhẹ lên vai Liệt Tình
nhưng ở đầu ngón tay cô toàn nước là nước, cô chậm rãi thu tay lại, cúi
đầu mở túi xách ra tìm khăn giấy.
“Ái Ái, cậu có nhớ tớ và cậu từng nói rằng giữa nam và nữ không có tình bạn chân chính không? Dù hiểu rõ đạo lý này tớ cũng không muốn buông tay,
muốn Phương Ca có thể coi tớ là một người đặc biệt, cho dù cậu ấy có bạn gái thì vẫn coi tớ là người đặc biệt nhất, còn bây giờ, tớ là người đặc biệt đáng ghét nhất!”
Liệt Tình nhếch môi cười, nụ cười hoàn toàn là tự giễu cợt bản thân.
“Thực ra trên đời này làm gì có bạn thân như thế, chỉ là tự lừa mình mà thôi, đàn ông đều sẽ lập gia đình, có vợ của riêng mình, làm gì còn có thời
gian quan tâm đến người khác nữa?”
Tô Ái Ái cúi đầu, đem vỏ quýt đã lìa khỏi ruột kia thẳng tay ném ra ngoài.
Liệt Tình tiếp tục nói: “là tớ ích kỷ, tớ không muốn nói rõ với cậu ấy, còn
giận lây sang cậu, khi cậu ấy gặp chuyện không may, ngay cả dũng khí đối diện với cậu ấy tớ cũng không có…”
Tô Ái Ái vội vàng buông quả quýt xuống, rút một tờ khăn giấy ra đưa cho
Liệt Tình, cô nói: “Liệt Tình, nghe tớ nói, là tớ không nên khuyên
Phương Ca như vậy, nếu không phải tớ khuyên cậu ấy nên dũng cảm nói cho
cậu biết thì sẽ không có chuyện gì hết, thật đấy, sẽ không có chuyện gì
hết…” Nói xong chữ cuối cùng, trên tay cô cũng có một tờ khăn giấy.
Liệt Tình nghe không lọt: “Tớ nói là Tống Tiểu Kiều, nhưng người thực sự hại chết Phương Ca là tớ, Ái Ái…”
“Tớ không ngờ rằng mối quan hệ ấy cuối cùng lại hại chết Phương Ca, là tớ
ích kỷ, Ái Ái! Cậu biết không? Mấy tháng trước Phương Tiểu Ca đến sân
bay đón tớ, cậu ấy còn mang cả cháo hoa quế do mẹ cậu ấy làm nữa, ở Mỹ
không bán ngó sen, tớ thường than thở là thèm món ấy quá, không ngờ là
cậu ấy vẫn nhớ, cậu ấy cho vào một cặp lồng giữ nhiệt, để vào trong túi
hành lý mang đến cho tớ! Cậu ấy là một người hiền lành, tình cảm như
thế, tớ vẫn biết rõ và cũng biết mình đang lợi dụng sự quan tâm của cậu
ấy, nhưng tớ không muốn nói ra, tớ chỉ muốn bọn tớ tiếp tục đối xử với
nhau như vậy! Nếu như tớ nói rõ với cậu ấy từ thời cấp ba, thì cậu ấy và Tống Tiểu Kiều sẽ khác, hoặc có lẽ cậu ấy sẽ cùng với cậu…”
“Ái Ái, xin lỗi, xin lỗi…”
Khi Liệt Tình nói những câu này, cô ấy nằm úp mặt lên bàn, vùi đầu vào cánh tay, giống như một cô bé tiểu học mắc lỗi, nức nở khóc, giọng nói khàn
đến mức không thể nghe nổi nữa
Tô Ái Ái đứng lên, gấp bàn lại, ngồi bên cạnh Liệt Tình, cánh tay gầy gò vòng qua vai bạn, vỗ nhẹ.
Cô nói: “Đừng xin lỗi, cậu không sai, Liệt Tình, chúng ta đều không sai…”
“Ầm” một tiếng, tàu hỏa tiến vào đường hầm, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có
một màu đen tối, trên cửa kính xe là hình ảnh hai cô gái với đôi mắt đỏ
hồng đang ôm nhau, còn có ruột quả quýt đã được bóc sạch trên mặt bàn
Thực ra ngày hôm đó, Tô Ái Ái cô rất muốn nói với Liệt Tình: “Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!”
Ngữ khí giống như khi Phương Ca nói, dịu dàng như thế, nói như thể tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra
Nhưng, cô không thể, cô không thể nói ra câu đó được.
Bởi vì, con người khi còn trẻ luôn làm bản thân thương tích đầy mình, những vết thương này sẽ lành, nhưng nó không mất đi mà sẽ để lại sẹo.
Thực ra, trong thanh xuân không có nếu như, cũng không có nhưng mà, không có ai sai, cũng không có ai xin lỗi ai…
Chúng ta đều sẽ dần dần học được cách trưởng thành
Giống như khi bóc lớp vỏ quýt kia ra thì tay ta sẽ cầm vào ruột quýt, chỉ như vậy mà thôi…
Ngày tổ chức lễ tang đó, mưa vẫn không ngừng
Tô Ái Ái gặp được bố mẹ của Phương Ca, hóa ra Phương Ca được thừa hưởng
những nét đẹp của cả bố và mẹ, bố cậu ấy là thầy giáo dạy tiếng Anh, tóc đã có sợi bạc. Ông dùng một tay ôm lấy bà vợ khéo tay biết làm kẹo ngó
sen vẫn đang khóc của mình
Lúc ra
khỏi nhà, Hạo tử đứng dưới mái hiên, từng giọt nước mưa rơi xuống chỗ
trũng tạo thành những tiếng tí tách nho nhỏ, Hạo tử lấy một điếu thuốc
lá ra, xoa xoa mái đầu vừa mới cắt húi cua của cậu ta, một chân đi giày
thể thao đá vào vũng nước, lớn tiếng chửi thề một câu rồi lại mắng to:
“Con mẹ nó, sao hôm nay lại mưa?”
Đôi giày thể thao màu trắng bám đầy bùn đất.
Lúc này, Liệt Tình không vì câu chửi đó mà cãi nhau với cậu ta, cô ấy chỉ
im lặng đứng đó. Ái Ái ngồi xổm dưới mái hiên, hai tay ôm vai, không
biết là vì lạnh hay là vì buồn mà hàm răng cứ lập cập cắn vào nhau.
Đây là ngày mà cả ba đứa trẻ này đều cảm thấy cực kì khó trôi qua, không
phải bởi vì nó quá dài mà bởi vì nỗi bi thương không từ ngữ nào miêu tả
được…
Bất kể có bao nhiêu đau thương, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, lúc làm tang lễ, Tô Ái Ái và Hạo tử đều phải quay lại trường còn Liệt Tình vì lộ trình bay nên được nghỉ lại ở
Nam Kinh một ngày, theo cách nói của cô ấy thì là: “Vốn tưởng là trở về
để cứu người, không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.”
Tô Ái Ái nhận được điện thoại của A Đan lúc ở ga tàu hỏa, có lẽ là đã từng tranh cãi, cho nên giọng của A Đan có vẻ hơi nịnh nọt: “Em gái thân
yêu, anh nói cho em biết một chuyện, quyết định xử phạt Phương Ca đã bị
thu hồi rồi! Em có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Tô Ái Ái ngẩn người, hỏi dồn: “Chuyện gì?”
“Haha, chuyện là thế này, bạn học Âu Dương của chúng ta tra được bệnh viện mà
Tống Tiểu Kiều gì đó đang nằm, cậu ta đến thẳng đó tìm người, nghe nói
ngay ngày hôm sau cô ta đã viết một bức thư gửi đến trường, giải thích
rõ chân tướng, mọi người đều đã hiểu rõ sự thật. Haiz, em không biết
đâu, Âu Dương của chúng ta còn ra một thông cáo, phát động toàn bộ sinh
viên trong trường kí tên để chứng minh cho nhân phẩm của Phương Ca, hiệu quả của đợt cổ động ấy, ầy, em không thể ngờ được đâu!”
Tô Ái Ái cầm điện thoại, đứng ở cửa nhà ga, người đi qua đi lại đều kéo
theo một đống hành lý, có vẻ rất vội, khi đụng phải cô chỉ quay lại và
nói: “Ôi, xin lỗi nhé!”
Cô lắc lư một cái rồi lại đứng vững, cô không thể tin nổi
Cô nghe thấy tiếng A Đan vẫn đang nói, nhưng cô lại đang nghĩ tới Âu
Dương, hai ngày nay, càng là lúc buồn bã nhất cô lại càng nghĩ đến anh
thật nhiều.
Anh có phải vẫn đang giận hay không?
Cô cứ tưởng sau khi về trường, chuyện chia tay sẽ không còn xa xôi nữa
nhưng cô thật không ngờ anh lại làm nhiều việc khi cô không có ở đó như
vậy.
“Em gái, lúc nào em mới về trường?” Có lẽ biết Ái Ái đã hết giận cho nên giọng nói A Đan cũng đã bình thường
“Hôm nay, em đang ở nhà ga chờ tàu hỏa đây!” Tô Ái Ái nói, cô cũng chẳng
biết chương trình học ở trường đã đi đến đâu rồi, mấy ngày nay cô chẳng
còn tâm trạng mà để ý đến những việc ấy nữa!
“Em ở nhà ga? Không phải chứ? Em ở nhà ga thật hả?” Giọng nói A Đan có chút gấp gáp
Tô Ái Ái tức giận: “Có gì mà không thật?”
“Anh nói em gái à, em có thể không đi được không? Âu Dương tới đó tìm em, đi từ sáng sớm, không khéo bây giờ đã tới nơi rồi cũng nên.”
Tô Ái Ái bất chợt ngây người, một lúc sau cô mới hét vào điện thoại : “Không phải chứ? Thật sao?”
“Ồ, đương nhiên là thật rồi, anh lừa em làm cái gì? Âu Dương này kiên quyết nói không muốn gọi điện hỏi thăm em, alo, alo, anh bảo này, em nhanh đi xem cậu ta ở đâu đi…”
Tiếng gào thét của A Đan vẫn còn ầm ĩ trong điện thoại, vai Tô Ái Ái đã bị người nào đó vỗ nhẹ.
“Chào, Ái Ái cô nương!”
Trái tim Tô Ái Ái đập mạnh, quay đầu lại, trước cửa kính thủy tinh có một
cậu nam sinh cao to một tay cầm túi hành lý, vẻ phong trần mệt mỏi đứng
mỉm cười với cô.
Trong đám người ra
ra vào vào, anh mỉm cười, lưng hơi khom xuống, gạt gạt tóc mái lộn xộn
trên trán cô cho gọn, nụ cười làm lộ ra đôi răng khểnh, nghiêng đầu cười vô lại, anh hỏi: “Có nhớ anh không?”
Tô Ái Ái trừng mắt nhìn khuôn mặt người con trai này, không phải lần gặp
trước vẫn còn đang giận sao? Không phải “Yên lặng một chút” sao?
Thật là xảo quyệt, thật là đáng ghét!
Anh cứ tới đây như vậy cũng không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cũng không giải thích xem bản thân đang làm cái gì
Chỉ mỉm cười nhẹ nhàng như thế, vui vẻ nói: “Chà, có nhớ anh không?”
Bảo cô phải trả lời thế nào đây, câu hỏi đó của anh khiến cô một câu ừ hữ cũng không nói nổi thành lời.
“Huhu” một tiếng, cô òa khóc, ôm chặt lấy eo anh mà khóc, cô không thèm quan
tâm xem trước cửa nhà ga có bao nhiêu người, cũng không để ý xem có
người dừng lại xem kịch vui hay không, cô cứ như thế vùi đầu vào ngực
anh, ôm thắt lưng anh mà khóc
Mấy ngày nay ở nhà, với bố mẹ cô chỉ có thể nói: một bạn trong lớp cấp ba của con mới mất, con chỉ về nhà dự đám tang mà thôi
Lúc ở với Liệt Tình, cô cũng chỉ dám khóc thầm, cô chỉ sợ một người khóc sẽ khiến nỗi buồn của người kia tăng lên gấp bội
Cho nên, đây là lần đầu tiên cô lại có thể khóc dễ dàng như vậy, dựa vào
trong lòng anh, đứng trước cửa nhà ga, không quan tâm đến người qua lại, trong làn gió thu đìu hiu lạnh lẽo của Nam Kinh tháng mười, khóc nức nở như vậy…
Hôm ấy, Tô Ái Ái phải đổi vé tàu, tối đó hai người nghỉ trong khách sạn.
Bởi vì cô tin vào câu nói: “Anh sẽ không làm gì cả!” của anh.
Hai người nằm trên chiếc giường rộng rãi của khách sạn, mặt đỏ tới tận mang tai, giữa giường đặt một chiếc chăn bông ngăn cách.
“Chuyện kia, cảm ơn anh nhé!”
“hử?”
“Em nói chuyện của Phương Ca ấy.” Tô Ái Ái cảm thấy khó chịu, nhéo nhéo cái tai đang đỏ rần lên của mình
“ờ, không có gì! Kể cả đó không phải là bạn em nếu anh biết anh cũng sẽ làm mà!” Âu Dương nằm thẳng, duỗi căng cái lưng đã tê tê của mình ra “Thực
ra, anh cảm thấy rất bực mình, người ta đã không còn trên đời nữa, thu
hồi quyết định xử phạt có tác dụng cái rắm gì chứ!”
Trừng mắt nhìn trần nhà, anh thực sự cảm thấy hối hận vì bản thân đã không
hành động sớm một chút, chính vì ngọn lửa ghen tuông đố kị ấy thiêu đốt
cho nên anh chẳng nhìn rõ được bất cứ chuyện gì cả.
Tô Ái Ái không nói năng gì, phải rồi, người thì cũng đã đi rồi, điều tra
rõ ràng còn có tác dụng gì? Bây giờ lại bảo muốn bồi thường cô cảm thấy
đó thật là giả dối. Nhưng, có thể làm được gì?
Với địa vị và tuổi tác của bọn cô, đối với chuyện đó, bọn cô có thể làm gì?
Âu Dương ngẩng đầu lên: “Tô Ái Ái, em nằm xa như vậy làm gì? Anh có ăn em
đâu!” Vỗ vỗ vào vị trí vẫn còn đủ cho một người nữa bên cạnh: “Qua đây!”
Tô Ái Ái kéo kéo chăn, chậm rãi tiến đến.
Không chịu đựng nổi nữa, người xa xôi đã tới đây, nhiệm vụ của anh chính là lau nước mắt cho cô.
TRước ngực áo anh có mùi xăng dầu của tàu hỏa, mùi thuốc lá cộng với mùi bụi bặm, nước mắt cô chậm rãi thấm ướt cả vạt áo anh.
Cô nức nở: “em không dám nhìn bức ảnh trong đám tang Phương Ca!”
Anh vỗ nhẹ sau lưng cô: “Anh hiểu!”
Cô nói: “Đến bây giờ em vẫn không thể tin được là Phương Ca đã mất!”
Anh nói: “Anh hiểu!”
Cô nói: “Thực ra chẳng có chuyện gì cả, mặc kệ là thế nào, em chỉ mong cậu ấy còn sống, chí ít cũng phải còn sống! Vì sao cậu ấy không bàn bạc qua với mọi người?…”
Anh lặp lại một lần nữa: “Anh hiểu!” Đôi môi ấm áp hút hết nước mắt trên mi mắt cô
…
Tối hôm đó, Âu Dương và Ái Ái không hề chợp mắt, đồng hồ trên đầu giường cứ “tích tắc, tích tắc” từng giây, mỗi tiếng như nện thẳng vào lòng hai
người.
Tô Ái Ái lay Âu Dương: “Anh chạy tới đây như vậy, chuyện thí nghiệm phải làm sao?”
Âu Dương mắt nhắm mắt mở: “Không sao cả! cùng lắm là làm lại thôi!”
Nghiêng mặt về phía cô, mỉm cười: “Đàn ông trẻ tuổi nói thế nào cũng nên vì người mình yêu mà trèo đèo lội suối vài lần chứ!”
Tô Ái Ái đỏ mặt, hỏi tiếp: “A Đan nói anh đi tìm…”
Âu Dương cầm tay Tô Ái Ái, đôi mi đẹp nhíu lại: “Ái Ái cô nương, đừng giày vò ông xã nhà em nữa, đợi sau khi thức dậy mới nói đi.”
Tô Ái Ái xấu hổ, càu nhàu: “Vớ vẩn, ông xã cái gì?” RỒi động đậy bàn tay,
muốn thoát ra khỏi bàn tay gông cùm của anh, nhưng không thể thoát được
nên không biết làm gì hơn là nhắm mắt ngủ
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng Âu Dương nói, hơi trầm, giọng nói vang lên
trong buổi đêm tĩnh lặng: “Ái Ái, trước đây anh không tin anh lại là
loại người có thể tay trong tay, ngủ đơn thuần với người con gái mình
thích, nói ra chắc cũng không ai tin nhưng bây giờ anh lại nghĩ cứ tay
trong tay ngủ đơn thuần như vậy cũng tốt, thật đấy! Rất tốt!”
Buổi tối hôm đó là lần đầu tiên trong đời Tô Ái Ái ngủ cùng một giường với một tên con trai.
Trong một khách sạn đơn sơ, trên chiếc giường trắng tinh, đôi thiếu nam thiếu nữ ấy cứ như vậy, mặt đối mặt, tay trong tay ngủ với quần áo (chẳng
biết diễn đạt sao nữa, mọi người hiểu là được ^_^)
Ngoài cửa sổ thi thoảng có một cơn gió thổi qua, khẽ gõ vào cửa sổ thủy tinh, cô gái lén lút mở mắt, trong lòng tràn đầy yêu thương ngắm nhìn dung
nhan khi ngủ của chàng trai dưới ngọn đèn ấm áp.
Khi nhắm mắt lại, cô không biết rằng người con trai ở đối diện ấy cũng vụng trộm mở mắt ra nhìn, nhìn dung nhan khi ngủ của cô
Một đêm đó, làn gió của năm tháng thổi trên tuổi thanh xuân.
Một đêm thuần khiết, loại vô tư không chút do dự đem bản thân giao phó cho
đối phương và hạnh phúc này có thể có mấy lần trong đời? Mãi mãi có thể
quên được không? Cho dù tuổi đời nhiều thêm, thời gian đổi khác, trải
qua nhiều chuyện thì cũng không thể nào quên được!
Tôi nghĩ, tuyệt đối không thể quên được!
Khi Liệt Tình đi, cả Tô Ái Ái và hạo tử đều đi tiễn, không hề cãi nhau, chỉ nói: “Mau vào đi, mau vào đi, ông đây mỏi chân quá rồi, các cậu từng
người từng người đi hết rồi đừng có mà quay trở về đấy!”
Tô Ái Ái ôm Liệt Tình, nói: “Thượng lộ bình an, lúc tới nơi nhớ thông báo!”
Sau đo,s khi Liệt Tình vào check-in, cô và hạo tử chia tay ở sân bay, cậu
ta đi xe điện, cô đi xe bus, ba người đi về ba hướng, vừa vặn tạo thành
một chữ “Nhân”
Tô Ái Ái dựa vào cửa
kính xe, đầu gác lên tấm kính lạnh lẽo, mở điện thoại ra vào phần danh
bạ, khi cô ấn đến tên Phương Ca, cô cảm thấy dù thế nào cũng không thể
xóa cái tên này đi được.
Liệt Tình,
chúng ta đều đã hơn 20 tuổi rồi, vừa mới trải qua một phần tư đời người, cuộc đời như vậy, nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn,
gặp được rất nhiều người, từng chia lớp, từng tốt nghiệp, cũng từng
chứng kiến cái chết, có rất nhiều người nhớ tên nhưng mặt mũi ra sao thì không nhớ, tớ nghĩ tớ đã thích ứng được với sự chia lìa nhưng chỉ có sự chia lìa với Phương Ca, sự chia lìa đó là thứ duy nhất tớ không thể,
không thể nào chấp nhận được!