Tô Ái Ái là một người tứ chi lười biếng, người như vậy mỗi khi đến tiết
thể dục sẽ luôn cảm thấy bị hành hạ nhiều nhất, nhưng điều càng hành hạ
hơn chính sắp đến kì thi thể dục rồi.
Yêu cầu qua môn thể dục là nhảy dây một phút 120 lần,, Tô Ái Ái hoàn toàn nghiêm túc, cô tính đi tính
lại rất nhiều lần, khả năng của cô mãi mãi cũng chỉ trên dưới 75 lần mà
thôi. Thành tích của cô chỉ có như vậy, ngay cả thầy giáo dạy thể dục
cũng không chấp nhận được, gọi to: “Cán bộ thể dục, giao trách nhiệm cho em!” Thạch Liệt Tình thoắt cái chạy tới. (ở TQ, mỗi lớp có 2 cán bộ thể dục, một phụ trách các bạn nam, một phụ trách các bạn nữ. Ở đây hiểu
Thạch Liệt Tình là cán bộ thể dục phụ trách các bạn nữ)
Trái lại với
Tô Ái Ái, Thạch Liệt Tình là một tên cướp mà tế bào vận động cực kì phát triển, nằm trong đội tuyển điền kinh của trường, khi thi vào cấp ba còn được cộng thêm điểm thành tích thi thể dục, sau khi chia lớp, đương
nhiên không thể khước từ chức cán bộ thể dục của lớp.
Lý Manh Manh đang giúp Tô Ái Ái tính thời gian, quay sang nói với Tô Ái Ái đang thở dốc dồn dập, còn thiếu 20 cái nữa.
Thạch Liệt Tình nói: “Tô Ái Ái, tư thế nhảy của cậu bị sai, nhảy một cái còn
lắc thêm một cái, lãng phí thời gian lại còn tốn sức nữa.”
Tô Ái Ái
buồn phiền, lại nhảy lần nữa, nhảy mười mấy lần, hiệu quả vẫn hệt như
trước, Thạch Liệt Tình ở bên cạnh nói: “Đừng lắc, đừng lắc…”
Chán nản dừng lại, Lý Manh Manh cũng nói: “Đúng vậy, Ái Ái. Cậu đúng là nhảy một cái lắc một cái, trách nào lại chậm như vậy!”
Tô Ái Ái tiếp tục nhảy, kết quả vẫn như vậy.
Thạch Liệt Tình thấy sắp hết tiết, nói: “Tô Ái Ái, cậu nhảy đúng một cái tớ cho cậu một đồng tiền, nhảy nhanh đi!”
Tô Ái Ái nhất định là mệnh khổ, vẫn cứ sai như vậy.
Thạch Liệt Tình nghiến răng nghiến lợi giật lấy dây nhảy trong tay Lý Manh Manh, gọi Tô Ái Ái: “Được rồi, tớ nhảy đôi cùng cậu!”
Đó là trò nhảy dây đôi chỉ có bọn trẻ con tiểu học mới thích, Tô Ái Ái
nghĩ bây giờ chẳng còn ai chơi trò này nữa. Nhưng tốc độ của Thạch Liệt
Tình không phải là tốc độ mà người bình thường có thể nhảy được, Tô Ái
Ái đứng ở trong sợi dây, lúc mới đầu lòng bàn chân cứ bị vướng vào dây,
mãi một lúc sau mới có thể theo kịp tốc độ của Thạch Liệt Tình.
Thạch Liệt Tình dừng lại, vỗ tay: “Bây giờ cậu tự nhảy một mình đi, cứ giữ tốc độ vừa rồi!”
Bệnh “lắc lắc” của Tô Ái Ái được chữa trị một cách thần kỳ như thế.
Đến khi cả Thạch Liệt Tình và Tô Ái Ái đều đã hơn 30 tuổi, đem theo con đến quán uống cafe, Tô Ái Ái vẫn nói với Thạch Liệt Tình: “Liệt Tình, cậu
nợ tớ hơn 100 đồng còn chưa trả đấy!”
Nhưng lúc đó Thạch Liệt Tình và Tô Ái Ái vẫn chưa thân thiết đến mức đó, nhiều lắm chỉ tính là bạn cùng bàn, cùng nhau oán hận tại sao bài tập lại nhiều như vậy, thầy giáo tại sao lại biến thái như vậy mà thôi. Tô Ái Ái cảm thấy Thạch Liệt Tình
chính là một nhân vật trong lớp, giọng nói rất vang, chơi được với tất
cả đám con trai, làm việc rất nhanh gọn, Tô Ái Ái thừa nhận bản thân
tuyệt đối là không thể cùng đẳng cấp với Thạch Liệt Tình. Đứng từ góc
nhìn của Thạch Liệt Tình, Tô Ái Ái có chút hướng nội, không khác gì
những nữ sinh bình thường, nhưng có một đức tính rất tốt, đó là không
nhiều chuyện. Cô vừa học vừa tham gia đội tuyển điền kinh, đâu rảnh rỗi
quan tâm Tô Ái Ái là dạng người gì?
Nhưng tình bạn giữa những cô gái
thường phát triển nhanh như tên lửa vậy, một hồi trước còn chẳng biết
nhau là ai, một hồi sau đã đến mức ngay cả tổ tông mười tám đời cũng hận không thể kể cho đối phương.
Từ khi Tô Ái Ái dưới sự trợ giúp của
Thạch Liệt Tình qua được kì thi thể dục, cô liền cảm thấy Liệt Tình dễ
kết bạn hơn bất kì ai.
Ăn quà vặt trong lớp cũng chia cho Liệt Tình
một phần, tan học sẵn lòng đi WC với Liệt Tình, trốn học, hai người còn
tìm được niềm yêu thích chung nhất chính là món cháo hoa quế tự chế của
quầy bán quà vặt trong trường…
Không lâu sau, hình tượng họ duy trì
trước mặt đối phương lúc đầu đã nhanh chóng vỡ tan, thì ra họ đều có bản chất là sống náo quỷ (sống náo quỷ: cuộc sống không yên lặng mà ầm ĩ ồn ào như ma quỷ).
Liệt Tình vỗ đùi nói to: “Tô Ái Ái, thoạt nhìn trung thực hướng nội, cái rắm, kỳ thực trong xương tủy chính là một súy tử
cực lớn!”
“Súy tử” và “sống náo quỷ” đều là tiếng địa phương của nơi này, ý là có thể ầm ĩ, làm bậy làm càn.
Thạch Liệt Tình nếu như nói một người là “súy tử” thì đó chính là sự tán
thưởng cực lớn đối với bạn, thực sự coi bạn chính là người cùng quốc gia với cô ấy.
Trong lúc tình bạn đang không ngừng phát triển thì tình yêu của Tô Ái Ái lại không biết đã lưu lạc chốn nào.
Cô càng ngày càng chú ý nhiều đến Phương Ca, ánh mắt sẽ thường xuyên liếc
về phía anh, vào một buổi sáng, trên sân trường, trên cầu thang… Cô cảm
thấy đôi mắt mình giống như một thiết bị định vị cực kì nhạy bén được
gắn trên người Phương Ca, chỉ cần liếc mắt là đã trông thấy anh đang ở
nơi nào, trong lòng lúc đó mới thấy an ổn, cúi mặt lén lút nhìn xem anh
đang làm gì.
Lúc lướt qua người anh, giọng nói của cô thường đột ngột trở nên rất to, tiếng cười rất ngọt, lưng rất thẳng chậm rãi bước đi,
có khi còn vô thức vuốt vuốt tóc.
Phương Ca là một đứa trẻ rất an
tĩnh, thành tích học hành không tệ, là cán bộ trong đám con trai, còn có thể kéo violon. Quan trọng, anh không phải là một đứa trẻ xốc nổi, thầy giáo yêu quý, cả con trai lẫn con gái đều muốn chơi cùng với anh, nếu
một bạn học quên sách ở nhà thì chỉ cần tìm đến anh và nói: “Phương Ca,
giúp tớ đi mượn sách lớp khác nhé!” là nhất định có thể mượn được sách.
Lúc đó, ai có thể mượn được nhiều sách nhất đương nhiên chính là người quen biết nhiều nhất.
Dân dĩ thực vi thiên, học dĩ sao vĩ thiên. (câu ngạn ngữ gốc của TQ chỉ có
vế đầu: dân dĩ thực vi thiên, ý là với người dân thì việc ăn là quan
trọng nhất, còn vế sau là câu ngạn ngữ “chế” theo, ý là đi học quan
trọng nhất là phải chép được bài)
Buổi sáng hôm đó, Thạch Liệt Tình
chưa làm bài tập Tiếng Anh liền hỏi Tô Ái Ái đã làm chưa, Tô Ái Ái bỏ
cặp sách xuống mới biết sáng nay đã quên mất phải làm bài tập Tiếng Anh. Thạch Liệt Tình nhìn cô một cái, đúng kiểu “chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép”: “Bạn nhỏ Tô Ái Ái, sao bài tập cậu lại không làm!”
Tô Ái Ái lấy hộp bút ra, tìm bút: “Bạn nhỏ Thạch Liệt Tình, tớ phải làm sao bây giờ? Mượn nhanh lên!”
Thạch Liệt Tình cầm bút chọc vào lưng Trang Nam: “Nam Nam, mượn hai quyển vở bài tập!”
Trang Nam ném hai quyển vở bài tập xuống, Liệt Tình chọn một quyển, Tô Ái Ái
cầm một quyển khác, vừa nhìn bìa vở liền giật mình, dòng viết họ tên chỉ có hai chữ là: Phương Ca. Chữ cũng giống người, thanh tú có đường nét,
nét mác cuối cùng buông dài, nét bút có hơi run run.
Tô Ái Ái chép bài tập, Phương Ca đúng lúc đi tới hỏi Trang Nam: “Vở đâu?”
Trang Nam dùng một ngón tay chỉ xuống hai người phía sau đang mải miết múa bút thành văn.
Tô Ái Ái nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Xin lỗi, để tớ trả cho cậu!” Cô nói
có chút căng thẳng, từ chỗ ngồi của cô có thể nhìn thấy đôi môi hồng
nhuận của Phương Ca.
Phương Ca mỉm cười: “Không sao, nộp luôn giúp tớ đi!”
Trong lòng Tô Ái Ái đột nhiên có một bông hoa dành dành nở bung, hương thơm ngào ngạt thoắt cái tràn đầy trong tim.
Cô lập tức gật đầu, lại suy nghĩ không biết biên độ của mình có lớn quá không. Phương Ca đã xoay người đi về chỗ.
Sau cùng Tô Ái Ái đem vở của Phương Ca, vở của mình, vở của Thạch Liệt Tình cùng đặt một chỗ.
Nhưng thứ lưu lại trong cô chính là dòng chữ lướt qua khó quên kia, buổi tối
cô trong phòng làm bài tập, nằm úp mặt xuống bàn, từng nét từng nét mô
phỏng theo, vụng trộm vui vẻ, Phương Ca, Phương Ca, Phương Ca… Cái tên
đó ngay lập tức xuất hiện dày đặc trên trang giấy trắng tinh thơm tho
của cô.
Mùa đông dường như tới trong một đêm. Cây cối trong sân
trường thoắt cái đã trơ trọi hết thảy, lá rụng xuống không biết đã bị
gió thổi đến nơi nào.
Giữa năm lớp 12 có một dòng nhiệt khí nghệ
thuật quét đến, học sinh chẳng thể nào yên tâm an ổn ngồi học bài, chỉ
có đi đường khác, ra nước ngoài hoặc là tham gia các cuộc thi năng
khiếu, chiếu theo câu nói kinh điển của nhà Triệu, người đời sau gọi nó
là “Không đi theo chính đạo.”
Tô Ái Ái có thành tích học tập bình
thường trong một trường trung học trọng điểm, mẹ Tô vì muốn mua một cái
bảo hiểm, cũng đăng kí cho cô vào một cuộc thi người dẫn chương trình
phát thanh, còn mời một học sinh trong viện nghệ thuật đến dạy cấp tốc
cho một tháng. Vì vậy, Tô Ái Ái cũng một lần “không đi theo chính đạo.”
Khu giảng đường trên đường Ninh Hải của Đại học Sư phạm Nam Kinh tràn ngập
hơi thở học thuật, những phòng học cũ kĩ, song sắt han rỉ loang lổ,
những cột trụ hành lang màu đỏ, mái nhà bằng ngói… không hề thể hiện
được cái oai phong của trường học trăm tuổi với vị thế không thể lung
lay trong ngành giáo dục.
Tô Ái Ái ngồi ở góc hành lang chờ phỏng
vấn, Lý Manh Manh và Thạch Liệt Tình đều nói sẽ tới đây cùng cô, cuối
cùng Manh Manh phải đi thi, Liệt Tình thì có buổi huấn luyện ở đội tuyển điền kinh. Cô không quen bị nhiều khuôn mặt xa lạ vây quanh như vậy,
tính toán sát thời gian mới chạy tới, nhưng một mình sau khi tìm được
một nơi yên tĩnh như thế ngồi xuống lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Lúc này đã là cuối tháng 12, đã bắt đầu có tuyết rơi nhè nhẹ, ngoài chỗ
quẹo hành lang có một vết ố thấm nước màu xám đậm, hạt tuyết đọng lên
trên đó, thoắt cái đã tan ra không còn dấu vết. Trên hành lang này, một
đầu là nơi chủ khảo của học viện Văn học, một đầu khác là khu vực chờ
của học viện Âm nhạc, hình như là có người với một chất giọng rất hay
đang luyện thanh “Mi Mi Mi Ma Ma Ma”, Tô Ái Ái xốc lại áo lông, dựa sát
vào bức tường màu đỏ có chút buồn cười, rồi lại nghĩ đến bản thân cũng
đang chờ đợi như thế, lại cười đến không ngừng được.
Ở phía xa, có
một thiếu niên lưng đeo hộp đàn violon chậm rãi đi gần tới đây, áo
bành-tô hai vạt màu vàng cháy, khăn quàng cổ màu trắng tung bay trong
gió và tuyết. Anh đi vào hành lang, phủi phủi những hạt tuyết trên vai,
lúc ngẩng mặt lên nhìn thấy Tô Ái Ái, mỉm cười, hoa tuyết tan chảy trong đuôi lông mày ở khóe mắt anh, nụ cười đó có thể miêu tả một cách dễ
hiểu nhất là: ánh nắng bất chợt xuất hiện trong mùa đông.
Hai người mở miệng gần như là cùng một lúc: “Cậu cũng tới đây thi sao?”
Bất chợt cùng cười phá lên.
Tô Ái Ái gật đầu, chỉ chỉ vào đầu kia của hành lang: “Tớ tới thi dẫn
chương trình phát thanh.” Cô nhớ tới Lý Manh Manh từng nói: “Phương Ca
cũng đi thi đấy!”
Trái tim đập mạnh đến nỗi màng tai cô đau nhức, đó có tính là duyên phận không?
Tô Ái Ái nhỏ giọng hỏi: “Cậu vẫn nhớ tớ à?”
Phương Ca ngồi xuống, lấy khăn tay ra, chậm rãi lau hộp đàn: “ừm, nhớ chứ, cậu ngồi cạnh Thạch Liệt Tình!”
Một lúc lâu sau cả hai đều không nói gì, ngoài trời tuyết rơi lớn hơn một
chút, vết thấm nước đó dần dần biến thành màu trắng nhợt nhạt.
Vẫn là Tô Ái Ái dũng cảm hơn một chút, hỏi: “Cậu chừng nào mới thi, có căng thẳng không?”
Phương Ca giơ tay nhìn đồng hồ, lắc đầu: “vẫn sớm. Cậu căng thẳng không?”
Tô Ái Ái cảm thấy bản thân mình đúng là ngốc nghếch, người ta đã từng được giải thưởng, tham gia một cuộc thi thế này có thể căng thẳng đến đâu cơ chứ.
Âm thầm oán hận chính mình, do dự muốn nói gì đó, lại cảm thấy nói cái gì cũng không đúng.
Phương Ca cũng chẳng nói gì, mở hộp đàn, Tô Ái Ái vụng trộm liếc nhìn, mặt đàn violon sáng bóng, cô cảm thán trong lòng, quá có khí chất, đáng tiếc
khí chất này không gần với cô.
Phương Ca cầm đàn đứng lên, Tô Ái Ái
vẫn đang nghĩ ngợi, anh đã gác đàn lên má, đè lên dây đàn, kéo ra một
vài nốt nhạc, sau đó là một khúc nhạc du dương.
Lưng Phương Ca rất
thẳng, cổ tay linh hoạt chuyển động, đường cong của cằm rất góc cạnh,,
lông mi hơi trùng xuống run run như cánh bướm, Tô Ái Ái ngốc nghếch nhìn chằm chằm, cô không hiểu âm nhạc, hiểu biết về đàn violon chỉ giới hạn
trong cái tên mỹ miều “Phạm A Linh” trong văn của Chu Tự Thanh, nhưng tư thế của Phương Ca lại khiến cô đột nhiên cảm thấy kéo đàn violon là
hành động đẹp nhất trên đời. (Trong bài “Ánh trăng trong hồ sen” của Chu Tự Thanh đã dùng Phạm A Linh để thay thế đàn violon, trong bài có câu:
“Nhưng ánh sáng và hình ảnh đều có giai điệu hài hòa của nó, như Phạm A
Linh tấu lên một danh khúc”. Phạm A Linh là dịch âm tiếng anh của đàn
violon)
Tiếng luyện thanh xa xa kia đã biến mất, thứ còn lại trong
hành lang cũ kĩ, trong thế giới trắng trong của tuyết chỉ là cô và người thanh niên đang chăm chú diễn tấu violon trước mắt cô. Gió thổi những
bông tuyết phiên diêu bay đến, đọng lại trên mặt đàn violon trơn bóng,
anh kẹp đàn trên vai, đôi lông mi khép hờ… Bất chợt mọi thứ đều biến
đổi, đột nhiên trong khoảnh khắc này, mùa đông xơ xác biến thành dòng
nước êm ả.
Âm điệu của khúc nhạc đó thực ra rất quen thuộc, những nốt trầm như chiếc râu khẽ rung lên của loài bướm, những nốt cao như bước
chân ngập ngừng của những đứa trẻ, phút chốc đã kéo Tô Ái Ái vào trong
giấc mộng mờ ảo, hành lang trong mộng, tuyết trắng, chàng thanh niên trẻ tuổi…
Sau này, Tô Ái Ái cũng tìm được tên của bài hát đó… là “Khúc ảo mộng” của Thư Mạn.
Kết thúc đoạn nhạc, Phương Ca nhún nhún vai, cầm Accse để gần vào đông hồ đeo tay trên tay Tô Ái Ái: “Cậu sắp muộn rồi!”
Tô Ái Ái lúc này mới như hoàn hồn tỉnh mộng, nhảy dựng lên chạy về phía
phòng thi. Những gì nên nói khi phỏng vấn cũng quên sạch sẽ. Tuy là kết
quả không tốt lắm, tạm thời ôm chân phật cũng chẳng có kết quả gì, nhưng tâm trạng của cô vẫn rất vui vẻ, vừa thi xong đã chạy nhanh đến khúc
hành lang kia, đứng ở dưới lầu học viện Âm nhạc, giậm giậm chân, xoa xoa bàn tay tạo nhiệt, chờ bóng hình mặc áo bành-tô màu vàng cháy xuất hiện trên hành lang, cô cố gắng vẫy vẫy tay, bắc tay thành hình cái loa, lớn tiếng gọi một câu: “Cảm ơn, cố gắng lên!”
Chẳng kịp chờ Phương Ca phất tay, đã nhanh chân chạy mất…
Tô Ái Ái vào một ngày của rất lâu sau đó vẫn có thể nhớ kỹ ngày mùa đông
kia, cô chạy trong sân trường cổ kính hàng trăm năm tuổi, tâm trạng vui
vẻ, hoa tuyết đọng lại trên khuôn mặt đỏ ửng của cô… Cô thích người
thiếu niên từng đứng trước mặt cô, khuôn mặt thanh tú hơn cúi xuống đàn
cho cô nghe khúc Ảo mộng. Khúc nhạc đó chẳng bao giờ phai nhạt vì năm
tháng, giống như là nụ cười của cậu thiếu niên đó, nghĩ tới trong lòng
sẽ cảm thấy ấm áp…
Liệt Tình, cậu nói năm đó chúng ta có dũng cảm
không? Đơn thuần yêu thích một người, không cần biết anh ấy có bao nhiêu tiền, cha mẹ anh ấy làm nghề gì, đi xe gì, ở phòng to hay bé, học có
giỏi không? Chỉ đơn giản là thích, đơn thuần là cảm thấy thích người
này! Sau đó, trong tuyết trắng tình yêu mới gắng sức nở bung ra! Còn
chúng ta hiện tại, vì sao lại không thể như vậy?
- By Ái Ái.
Chương 8: Sống như hoa mùa hè
Nữ sinh trong lớp đột nhiên bắt đầu thịnh hành trào lưu đọc tiểu thuyết
ngôn tình, lúc đó vẫn chưa có vấn đề về bản quyền như bây giờ, truyện
đều là sách lậu được in ở Đài Loan, được đám học sinh thuê ở cửa hàng
cho thuê sách truyện nhỏ gần trường, cỡ chữ rất lớn, trang bìa là hình
ảnh được máy tính xử lý qua loa, trông rất mờ và lòe loẹt. Các cô gái
nếu không giấu truyện vào sách giáo khoa thì chính là đặt sách lên đùi
mà đọc trộm.
Tô Ái Ái mượn một quyển của Lý Manh Manh, trong giờ ngữ
văn lấy ra đặt vào giữa khe hở của cặp sách và ngăn bàn lén lút đọc
trộm. Thạch Liệt Tình đột nhiên thấp giọng hô: “Thầy giáo tới!”
Tô Ái Ái lại càng sợ hãi, nhanh chóng đẩy quyển truyện vào trong ngăn bàn,
“cộp” một tiếng vang lên, làm cho Trang Nam ngồi phía trước sờ sờ lỗ
tai, quay lại liếc nhìn.
Tô Ái Ái ngẩng đầu nhìn, thầy giáo tới đâu? Thầy giáo vẫn đang yên vị trên bục giảng cơ mà!
Thạch Liệt Tình cười đến úp cả mặt xuống bàn, nói: “Tô Ái Ái, xong đời cậu
rồi, cậu tư xuân rồi!” (tư xuân: ý chỉ đã muốn yêu người khác phái)
Tô Ái Ái đỏ mặt, nhéo Thạch Liệt Tình: “Tư cái đầu cậu, đừng nói linh tinh!”
Lần đầu tiên thích một người sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ?
Tô Ái Ái không biết. Nhưng cô không cảm thấy tình cảm với Phương Ca giống
như trong tiểu thuyết miêu tả, không có cái vẻ mạnh mẽ sôi nổi như vậy.
Cô chỉ là càng ngày càng chú ý nhiều hơn đến Phương Ca, đến cuối cùng,
việc chú ý tới anh đã trở thành một thói quen.
Lúc nghe tên anh thì
cảm giác như nghe tên của chính mình, bỗng chốc cảm thấy căng thẳng; bất giác nhìn anh, lại sợ bị anh phát hiện bản thân đang nhìn anh;nói một
câu với anh cũng phải tập đi tập lại trong lòng rất nhiều lần, vậy mà
lúc mở miệng tim vẫn đập rất nhanh…
Chính là như thế, cẩn thận dè dặt, rồi lại gật gù đắc chí.
Thế nhưng, nếu thích một người đã có bạn gái rồi thì sao?
Tô Ái Ái biết Phương Ca đã có bạn gái rồi, Lý Manh Manh đã từng nói qua,
chỉ là cô không ngờ nhanh như vậy đã gặp được người thật.
Tô Ái Ái cùng Lý Manh Manh đứng trong quầy bán quà vặt mua nước uống, năm hào một chai Coca-Cola thủy tinh.
Lý Manh Manh chọc vào tay Tô Ái Ái, nhỏ giọng nói: “Nhìn kìa, Phương Ca và Tống Tiểu Kiều lớp 12/7 đấy!”
Tô Ái Ái uống Coca, mắt nhìn chằm chằm vào ống hút, “Ừm” một tiếng.
Thực ra cô đã nhìn thấy từ nãy rồi, lúc Phương Ca dắt xe đạp đi ra từ chỗ
cây tử đằng ngoài hành lang cô đã nhìn thấy rồi, sau đó cô cũng nhìn
thấy cô nữ sinh kia, đeo cặp sách trên lưng ngoắc ngoắc tay với Phương
Ca, Phương Ca vẫn đứng im ở đó đợi cô ấy, cô ấy chạy rất nhanh, khi cười phá lên lộ ra hai chiếc răng khểnh nho nhỏ, kuôn mặt nhỏ, tóc ngắn,
giống ai nhỉ?Giống Tôn Yến Tư, Tô Ái Ái nghĩ vậy.
Thì ra, cô ấy tên là Tống Tiểu Kiều. Tô Ái Ái hút một ngụm Coca thật lớn, cổ họng bị thứ nước có ga cắn xé phát đau.
Lý Manh Manh tiếp tục nói: “Nghe nói họ quen nhau từ nhỏ, nghe nói họ cùng học trường tiểu học trực thuộc Đại học Sư phạm Nam Kinh, thật không ngờ Phương Ca lại là người có mối tình dài như vậy!”
Tô Ái Ái không nói gì, lòng cô đang bốc cháy, đôi mắt cũng không thể kiềm chế mà nhìn qua đó.
Phương Ca dắt xe, Tống Tiểu Kiều đứng bên cạnh Phương Ca; Tống TIểu Kiều nói,
Phương Ca cười nghiêng đầu nhìn cô ấy; Tống Tiểu Kiều và Phương Ca sánh
vai đi ra khỏi cổng trường…
Tô Ái Ái xoay người trả chai thủy tinh,
Lý Manh Manh vẫn đang nói: “Khi học Tiểu học họ cùng ở trong đội điền
kinh, haiz, tình cảm thanh mai trúc mã thực sự rất tốt, sau này Phương
Ca lại đi học đàn, Tống Tiểu Kiều thì vẫn cứ theo ngành thể dục, cô ấy
giống hệt như cán bộ thể dục của lớp mình ấy nhỉ…”
“Ợ…” Dòng nước có ga dâng trào trong dạ dày, Tô Ái Ái đột nhiên ợ một cái rất to…
Tô Ái Ái về nhà, đứng trước gương ngắm mình…
Tống Tiểu Kiều, đúng là có chút dễ thương, nhưng cô thì sao, cô cũng không tính là xấu xí.
Tô Ái Ái áp sát mặt mình vào gương, mặt thì hơi nhỏ một chút, mắt thì lại hơi to một chút…
“Ra ăn cơm đi!” Mẹ Tô lớn tiếng gọi, cha Tô lại càu nhàu: “Con bé này, dạo
này hay soi gương quá, còn tiếp tục như vậy nữa, tôi phải đi đến trường
của nó xem xem thế nào!”
Tô Ái Ái phát hiện vận mệnh tình yêu của
mình đang tụt xuống thảm hại thì chỉ số đào hoa của Thạch Liệt Tình lại
đang tăng lên đáng kể.
Bạn thân của Phương Ca – Hứa Viễn Hạo gần đây
khi rảnh rỗi thường đi đến cạnh bàn của Thạch Liệt Tình và Tô Ái Ái, vừa mở miệng ra là đã gọi “Tiểu Thạch” hoặc “Thạch đầu”.
Khác với Tô Ái
Ái, Thạch Liệt Tình là người rất có bản lĩnh, cùng tất cả con trai trong lớp, không, là con trai cả khối, chỉ cần là cô ấy quen biết thì đều
chơi với nhau rất vui vẻ, cả con trai lẫn con gái đều không gọi cô ấy là Thạch Liệt Tình, ai cũng gọi cô ấy là “Thạch đầu”. Ngoại trừ Tô Ái Ái,
Tô Ái Ái mặc kệ, lúc nào cũng gọi cô ấy là “Liệt Tình”.
Thầy giáo
Triệu kinh điển lại bắt đầu ở trên bục giảng tiến hành lý luận toán học
huy hoàng của ông: “Nào, chúng ta để tập hợp A và tập hợp B mạnh mẽ phát sinh quan hệ…”
Thầy giáo Triệu vừa quay đầu lên bảng “mạnh mẽ phát
sinh quan hệ”, mẩu giấy bé tẹo của Hứa Viễn Hạo đã bay tới, rơi ngay bên chân Tô Ái Ái.
Tô Ái Ái nhặt lên, ngẩng đầu nhìn nhìn, thấy Hứa Viễn Hạo chỉ chỉ Liệt Tình. Phương Ca vừa vặn ngồi cùng bàn Hứa Viễn Hạo,
cũng nghiêng đầu nhìn qua.
Tô Ái Ái sợ hãi, nhanh chóng quay đầu sang, đem mẩu giấy đưa cho Thạch Liệt Tình.
Không biết trong đó viết gì, Thạch Liệt Tình liếc nhìn xong, lập tức quay đầu nhe răng trợn mắt giơ ngón giữa lên với Hứa Viễn Hạo, tức giận tới mức
nhét ngay mẩu giấy vào ngăn bàn.
Tô Ái Ái hỏi: “Làm sao vậy?”
Thạch Liệt Tình thấp giọng nói: “Hạo Tử đáng chết, nhờ tớ giúp cậu ta theo đuổi hoa khôi lớp bên cạnh!”
Việc này với suy nghĩ của Tô Ái Ái quá không giống nhau, cô hiếu kỳ: “Vì sao nhờ cậu?”
Thạch Liệt Tình lục lọi hộp bút, tìm chiếc bút dạ quang phát sáng, nói: “Cô
gái đó ở cùng một đội với tớ, cạu ta bảo nếu tớ không giúp cậu ta, mỗi
ngày cậu ta sẽ tới xem chúng tớ luyện tập, tìm tớ cùng về! Để mượn cơ
hội làm quen!”
Tô Ái Ái nghe thấy buồn cười, thành thật nói: “Tớ lại nghĩ cậu ta muốn theo đuổi cậu!”
Thạch Liệt Tình thoắt cái nằm úp sấp xuống mặt bàn, làm bộ sắp chết, hô: “Ôi trời ơi!”
Tô Ái Ái che miệng, buồn cười chết được.
Kỳ thực, cô nghĩ Hứa Viễn Hạo cũng không tồi, diện mạo cũng thuộc loại
hạng nhất, tuy rằng không giống như kiểu của Phương Ca, là thành viên
trong đội khiêu vũ của trường, luôn được chọn trong đội thi đấu với
trường khác, có thể không tính là quá đẹp trai, nhưng chia ra thì cũng
được coi là dạng tiểu công tử.
Tô Ái Ái không hiểu, Liệt Tình ơi Liệt Tình, rốt cuộc cậu thích kiểu con trai như thế nào? Hoặc giả, cậu đang
yêu thầm một ai đó rồi?
Thạch Liệt Tình lại móc mẩu giấy ra, vuốt
vuốt phẳng, ở mặt đằng sau của tờ giấy, viết từng nét một, dưới ngòi bút phát sáng hiện lên mấy chữ: “Đi chết đi!”
Thừa lúc Thầy giáo Triệu kinh điển không để ý, thoắt cái ném sang bên kia.
Tô Ái Ái quay đầu nhìn lại chỗ cục giấy bị vo tròn vừa rơi xuống, bất chợt mắt chạm đúng vào con người trong suốt của Phương Ca, trái tim nhảy lên một cái, lại nhanh chóng quay lên, tim đập bình bịch bình bịch, nhưng
lại cảm thấy thật ngọt ngào.
Không ngờ động tác vừa nãy thầy Triệu
kinh điển vẫn nhìn thấy, dùng viên phấn chỉ chỉ: “Hai bạn học này, ngồi
xa như vậy mà còn ném đi ném lại, được rồi, việc gì phải khổ sở như vậy, cứ đổi chỗ ngồi đi là được rồi!”
Tô Ái Ái là người đầu tiên cười,
sau đó tất cả học sinh trong lớp đều cười lên. Những bạn ngồi đằng trước đều quay lại nhìn, Thạch Liệt Tình rất có bản lĩnh, không ngờ cả Trang
Nam cũng giả bộ quay lại nhìn.
Hứa Viễn Hạo đúng là chuyên gia gây rắc rối, nói to: “Thầy ơi, em muốn đổi chỗ!”
Tô Ái Ái cười “phụt” một tiếng, Thạch Liệt Tình đá cô một cái dưới gầm
bàn, Tô Ái Ái nghe thấy tiếng nghiến răng “ken két” của cô nàng, cúi đầu xuống cố nén cười.
Hình như hôm nay tâm tình của thầy Triệu kinh
điển rất tốt, không ngỡ vẫn trả lời: “Muốn ngồi cùng bàn sao? Trong
chuyện yêu đương, phải hai bên đều chấp thuận mới được, ví dụ tôi và một người muốn yêu đương, không thể nào chỉ có một mình tôi yêu được, còn
phải có sự đồng ý của người đó mới được!” Cuối cùng hỏi một câu: “Thạch
Liệt Tình, em có muốn không?”
Tô Ái Ái thực sự không nhịn được nữa,
nằm úp mặt xuống bàn, vùi đầu vào mặt bàn vỗ vỗ, cô nghe thấy tiếng cười của cả lớp, sau đó là tiếng nghiến răng kèn kẹt của Thạch Liệt Tình,
phun ra từng chữ một: “Không muốn!”
Thầy Triệu kinh điển cười đến mức mắt híp lại thành một đường chỉ, nói: “Nghe thấy chưa, được rồi, học
tiếp nào! Không được ném nữa, muốn nói gì thì cùng đến gặp thầy giáo
Triệu mà nói nhé!”
Thạch Liệt Tình thấy Tô Ái Ái vẫn nằm úp sấp trên
mặt bàn cười đến không ngẩng được mặt lên, có chút tức giận, đạp vào
chân Tô Ái Ái một cái, Tô Ái Ái đạp lại, Thạch Liệt Tình lại đạp, sau
cùng mọi chuyện diễn biến thành hai người đều nằm rạp xuống mặt bàn đạp
tới đạp lui…
Thầy giáo trên bục giảng chậm rãi giảng bài, học sinh
ngồi bên dưới đều cúi đầu cười, bạn không hiểu tôi không hiểu, bất chợt, tuổi thanh xuân niên thiếu rơi lả tả xuống mặt đất…
Lúc tan học,
hiếm lắm mới có hôm Thạch Liệt Tình không phải đi tập luyện, Tô Ái Ái
quẳng Lý Manh Manh đi chuẩn bị đi cùng Thạch Liệt Tình một đoạn.
Hai người đang run rẩy ngoài cửa lớp, chợt nghe thấy có tiếng gọi: “Thạch đầu!”
Nhìn lại, Hứa Viễn Hạo đang dắt xe đạp đi tới.
Hứa Viễn Hạo chạy đến trước mặt Thạch Liệt Tình lộ ra vẻ mặt nịnh hót điển
hình, khuôn mặt trắng trẻo nho nhỏ bị cậu ta vặn vẹo đến như một cái túi nhỏ: “Haha, chị Thạch, Thạch tiểu thư…”
Tô Ái Ái cười đến đau cả
bụng, không ngờ Phương Ca lại đi cùng Hứa Viễn Hạo, cô vừa lùi ra sau
một bước vừa vặn chạm vào bánh xe trước của Phương Ca.
Phương Ca dịch xe đi một chút, nói: “Xin lỗi.”
Tô Ái Ái đỏ mặt, ngay cả câu “không sao” cũng quên nói. Cô đột nhiên phát
hiện, Hứa Viễn Hạo vừa đi đến phía trước lại biến ngay thành cô cùng rơi vào một khoảng không gian với Phương Ca.
Tô Ái Ái cho tới bây giờ
vẫn không nghĩ mình sẽ có một cơ hội như vậy. Ngay cả mấy tháng trước,
lúc ở cùng một chỗ, cô vẫn nhìn thấy cậu thiếu niên này với khuôn mặt xa lạ đối diện với cô, còn lúc này, anh lại dắt xe chậm rãi đi bên cạnh
cô, hai người đang đi trong khu vườn trồng tre của trường.
Hứa Viễn
Hạo và Thạch Liệt Tình vẫn còn đang ở phía trước lớn tiếng nói gì đó,
vậy mà bên tai cô dường như chỉ còn tiếng “soàn soạt” từ bánh xe của
Phương Ca, cô căng thẳng đến mức không biết nói gì cho phải, cho tay vào trong túi áo khoác lấy ra chiếc đồng hồ đeo lên cổ tay.
Ngược lại Phương Ca lại là người mở miệng trước: “Hôm đó cậu thi thế nào?”
Tô Ái Ái hơi sửng sốt, mới nhớ tới anh muốn hỏi về buổi phóng vấn hôm đó, nói nhanh: “Có lẽ không có hy vọng gì!”
Hai người lại đi một đoạn nữa, Tô Ái Ái mới nhớ tới, hỏi: “Cậu thì sao? Thi thế nào?”
Phương Ca nói: “Cũng được.”
Ngừng lại, nói tiếp: “Nhưng tớ sẽ không học ở đó đâu.”
Tô Ái Ái rất khó hiểu, cô ngẩng đầu hỏi: “Vì sao?” Bất chợt nhìn thấy ánh mắt nhợt nhạt của Phương Ca.
Phương Ca vẫn chưa nói gì, Thạch Liệt Tình đã ở phía trước gọi Tô Ái Ái nhưng
không hề quay đầu lại: “Ái Ái, đi thôi, còn phải về nhà xem chung kết
bóng rổ nữa!”
Tô Ái Ái xấu hổ, nhìn Liệt Tình đầy oán giận, quay đầu nói với Phương Ca: “Tớ đi trước, byebye!”
Phương Ca gật đầu, lúc mỉm cười đôi môi hồng nhuận hơi nhếch lên, đôi mắt to rất sáng, ung dung nói: “Ừ, tạm biệt!”
Tô Ái Ái đuổi theo Thạch Liệt Tình, hỏi: “Thế nào rồi?”
Thạch Liệt Tình tức giận: “Còn thế nào nữa, phải giúp thôi! Hứa Viễn Hạo này!”
Tô Ái Ái cười, nhớ tới cuộc nói chuyện với Phương Ca, tiện thể nói cho
Thạch Liệt Tình nghe: “Đúng rồi, tớ vừa nói chuyện với Phương Ca, cậu ấy hôm nọ cũng đi thi âm nhạc, nhưng cậu ấy nói không định đi học Đại học
Sư phạm Nam Kinh!”
Tô Ái Ái cảm thấy rất tiếc, lầm bẩm: “nếu tớ có thể đỗ trường đó, không chừng mẹ tớ còn mừng đến phát điên ấy!”
Thạch Liệt Tình ngồi xuống thắt lại dây giày, cặp sách to đùng đặt lên đỉnh
đầu, cô nàng nói: “Điều kiện gia đình cậu ấy không tốt lắm!”
Tô Ái Ái không nghe rõ, hỏi: “cái gì?”
Thạch Liệt Tình đứng lên, sửa lại quai đeo cặp sách, vỗ vỗ đầu Tô Ái Ái: “Tớ
nói, điều kiện gia đình Phương Ca không tốt lắm!” Có vẻ không nhịn được
nữa, cúi đầu nhìn đồng hồ, túm Tô Ái Ái lôi đi: “Nhanh lên, nhanh lên,
về nhà xem TV!”
Hứa Viễn Hạo cuối cùng cũng được như mong
muốn, 18 chiếc bánh gateaux Nguyên Tổ đã làm cảm động được cô bạn hoa
khôi lớp bên. Lúc tan học, hai người đi qua hành lang làm cho mấy đứa
nhóc trong lớp “Suỵt” một tiếng, Hứa Viễn Hạo lắc lắc mái tóc rẽ ngôi
của cậu ta, tiếp tục cùng cô bạn hoa khôi kia diễn màn “tình chàng ý
thiếp”, sống chết giả vờ không nghe thấy tiếng hô của mọi người.
Tô Ái Ái tò mò hỏi Thạch Liệt Tình: “Làm sao cậu ấy theo đuổi được vậy?”
Thạch Liệt Tình cuốn cuốn mái tóc xoăn tự nhiên của mình, hờ hững nói: “Tớ
bảo với cậu ta, bé hoa khôi đó thích nhất là ăn bánh gateaux dâu tây
xanh Nguyên Tổ, cậu ta mỗi sáng liền tặng cho cô nàng đó một cái, kéo
dài mấy tuần liền.”
Tô Ái Ái hô to: “Không phải chứ!”
Thạch Liệt
Tình cười gian, dùng vở che miệng thì thầm với Tô Ái Ái: “Tớ nghĩ đây là âm mưu của Hạo Tử, ngày nào còn chưa được thì vẫn cứ tặng bánh, làm cô
ấy béo lên, cuối cùng sẽ không ai muốn nữa!”
Bất chợt, hai cô gái cười đến thất nghiêng bát đổ.
Có một danh từ là “Yêu sớm”, thầy cô và cha mẹ đều coi nó là hồng thủy
mãng thú (ý là nguy hiểm cần tránh xa), học sinh ngoài miệng thì nói
mình vẫn còn nhỏ, chưa đủ tuổi, nhưng lại vụng trộm ngắm nhìn theo những đôi nam nữ yêu nhau trong trường.
Tô Ái Ái cười rồi lại cười, trong
lòng thực sự rất khâm phục Hứa Viễn Hạo, cô cũng từng thầm mơ ước, từng
mơ mộng nghĩ khi yêu đương sẽ là thế nào? Cùng người mình yêu tay trong
tay sẽ hạnh phúc đến mức nào? Cô từng nghĩ sẽ đem tình cảm trong lòng
mình nói cho Phương Ca, biết đâu Phương Ca cũng thích cô thì sao? Cô to
gan muốn viết cho anh một bức thư, ngay cả lời lẽ trong thư nên viết thế nào cũng đã nghĩ tới nhưng lại chẳng dám viết. Mỗi đêm trước khi ngủ cô đều tưởng tượng ra rất nhiều chuyện tốt đẹp, nhưng ngày hôm sau ngay cả đến gần Phương Ca cũng không có dũng khí…
Nhưng, tâm tình cẩn thận dè dặt như vậy vẫn bị người ta phát hiện ra.
Một buổi chiều không có gió, một tiểu ác ma sừng dài đã vụng trộm mở bí mật này ra…
Bàn học gỗ được sơn phủ, trên một tờ giấy trắng trong quyển vở bài tập
trong cặp sách, một dòng chữ mềm mại viết bằng bút mực “Tô Ái Ái lớp
12/3” không biết từ lúc nào bị ai đó viết lên mặt sau một dòng chữ xấu
xí bằng bút lông mực tàu, dòng thần chú xiêu xiêu vẹo vẹo: “❤ Phương Ca” biến thành “Tô Ái Ái ❤ Phương Ca”
Hết tiết thể dục, Tô Ái Ái vừa
ngồi xuống chỗ của mình lập tức nhìn thấy dòng chữ được viết thêm vào
kia, dòng chữ xấu xí như đang lớn tiếng cười nhạo cô, trong khoảnh khắc
đó, trái tim cô như bị người ta bóp chặt trong tay, chảy máu đầm đìa,.
Tay cầm cốc nước của cô cứng đờ, không dám nhúc nhích, không dám có bất
cứ cử động nào, đằng sau gáy như có ngọn lửa bùng cháy. Là ai? Là ai
viết lên? Là ai đang cười trộm?
Thạch Liệt Tình thấy Tô Ái Ái cứng đờ ngồi ở chỗ đó, vỗ Tô Ái Ái một cái: “Sao thế?”
Tô Ái Ái giật mình, hành động đầu tiên chính là đem quyển vở kia áp sát
vào ngực, cô không biết đã có bao nhiêu người sau khi hết tiết nhìn thấy quyển vở này, nhưng vừa nghĩ đến đó cả người đã phát run.
Bí mật của một thiếu nữ giấu trong lòng bao lâu thoắt cái đã bị phát hiện.
Thạch Liệt Tình thấy Tô Ái Ái có vẻ là lạ, cũng nóng nảy, giật lấy quyển vở kia, vừa nhìn thấy mặt đã lập tức chuyển sắc.
Lý Manh Manh ở rất xa nhìn thấy dáng vẻ như sắp khóc của Tô Ái Ái cũng cảm thấy kì lạ, nhanh chóng chạy tới, hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Ái Ái,
đừng khóc nha!” Cô nàng không hiểu rõ lắm, cúi đầu nhìn quyển vở kia.
Thạch Liệt Tình không đợi cô bạn xem xong, đầu tiên là lật bìa vở ra, sau đó
xé tờ giấy kia ra, xé thành từng mảnh nhỏ nát tươm, vừa ngẩng đầu lên,
bọn con trai vừa vặn tan giờ thể dục ồn ào bước vào lớp.
Thạch Liệt Tình hỏi Trang Nam: “Tiết thể dục hôm nay ai ở trong lớp?”
Trang Nam sửng sốt đáp: “Hình như là XX” Sau đó nói ra cái tên của một nam
sinh, thấy dáng vẻ của Thạch Liệt Tình như muốn tìm người tính sổ nhanh
chóng bỏ thêm một câu: “Thạch đầu, sao vậy?”
Thạch Liệt Tình không
nói gì, đem đống giấy vọt tới chỗ ngồi của nam sinh kia, ném hết chỗ
giấy bị xé lên khuôn mặt khỏe mạnh kháu khỉnh của nam sinh kia, cậu bạn
đó vẫn còn đang sững sờ, Liệt Tình đã hung hăng đạp lên ghế của cậu ta
một cái, đạp một cái khiến cậu ta lảo đảo.
Nam sinh đó đã phản ứng lại, cao giọng kêu la: “Cậu làm cái gì vậy?”
Liệt Tình không chút khách khí, hét to hơn: “Cậu còn không biết tôi làm cái
gì sao? Tôi nói cho cậu biết, sau này cậu còn làm những chuyện xấu xa
như vậy nữa, chờ tôi đến đánh chết cậu đi…”
Thạch Liệt Tình thực sự
nói quá to, Tô Ái Ái vốn đang vùi đầu ở chỗ đó làm một con rùa rụt cổ,
nghe thấy Liệt Tình đang ồn ào lớn tiếng ở chỗ kia, lập tức nhảy dựng
lên, chạy tới, kéo Thạch Liệt Tình về chỗ : “Liệt Tình, đừng nói nữa, về chỗ đi!” Giọng nói như sắp khóc, cô rất sợ, ngay cả mặt nam sinh kia
cũng không dám nhìn, điều càng làm cô sợ hơn chính là bọn Phương Ca đã
từ sân tập thể dục trở về.
Thạch Liệt Tình lúc này mới hùng hùng hổ hổ về chỗ.
Lúc Phương Ca và Hứa Viễn Hạo đi mua nước rồi mới vào lớp, tất cả phòng học đã trở nên yên tĩnh như bình thường.
Lúc tan học, hai người có chạm mặt nhau, Phương Ca nói với Tô Ái Ái: “Tạm
biệt.” Nụ cười của cậu thiếu niên này vẫn mang vẻ ấm áp như trước, mát
lành như một bức tranh thủy mặc, nhưng Tô Ái Ái lại chẳng biết nên nói
gì, cô sợ hãi khi nghĩ đến những ánh mắt ở khắp nơi, chỉ biết vúi đầu
cắn răng lướt qua Phương Ca…
Tô Ái Ái buồn bã,Thạch Liệt Tình đặc biệt xin nghỉ học đi cùng cô về nhà.
Thạch Liệt Tình dè dặt ướm nói: “Ái Ái, con người sống trên thế này không
phải sống vì người khác, đi đến đâu cũng sẽ có người nói cậu, không
thích cậu, nhưng cậu không thể rụt cổ mãi như thế được,không thể cả đời
thuận theo ý của người khác, để làm vừa lòng người ta.”
Tô Ái Ái
không nói gì, đá cục đá sát chân, cô không hiểu,tên nam sinh ác ý trêu
đùa cô từ trước đến giờ cô và cậu ta chưa nói với nhau quá hai câu, tại
sao cậu ta lại trêu chọc cô? Cô không phải sợ hãi, cũng không phải muốn
nịnh nọt để được lòng người.
Đi qua hơn nửa đường, Tô Ái Ái nhẹ nhàng nói: “Liệt Tình, đó không phải là lấy lòng, tớ chỉ muốn những người
xung quanh mình có thể vui vẻ, chỉ muốn bạn bè đều vui vẻ khi ở bên tớ,
như vậy là sai sao?”
Thạch Liệt Tình quay đầu nhìn Tô Ái Ái, đôi mắt
to tròn của Tô Ái Ái sáng trong như đôi mắt của chú thỏ nhỏ, mái để lệch về bên trái, trong sách nói người như vậy đa phần đều thiên về tình
cảm, còn cô, cô ghét nhất là bị thứ gì đó che trước mắt ngăn cản tầm
nhìn, tóc cũng buộc rất gọn gàng, lộ ra chiếc gáy rất cao, haiz, làm
việc không suy tính đến hậu quả, ưa đấm đá. Bất chợt cô không biết nên
nói gì.
Hai cô gái đeo cặp sách trên vai, nắm tay đi trong biển
người, đi trong tiếng ồn ào của ô tô, cuối cùng cũng bị hòa tan trong
sóng người đông đúc.
Rất nhiều năm sau, khi Tô Ái Ái đã biết vì công
việc mà liều mạng, vì sinh tồn mà gắng gượng, Thạch Liệt Tình vẫn nhắc
lại cuộc đối thoại hôm nay,cô chỉ vuốt vuốt tóc,cười nhẹ nhàng.
Con người ta sống vui vẻ vì biết làm cho người khác vui vẻ, cô đã nói điều này khi nào nhỉ? Lại…khi nào thì đã quên mất nó rồi?
Có lẽ Thạch Liệt Tình quá hung dữ, nam sinh kia từ đó về sau khi nhìn thấy Tô Ái Ái đều đi đường vòng. Mấy ngày sau, Tô Ái Ái đã trở lại bình
thường, cô cũng biết chuyện của mình chỉ là một chuyện nhỏ trong cuộc
sống cấp ba bộn bề mà thôi. Tuy cô vẫn giữ thói quen lưu ý đến người ta
nhưng Tô Ái Ái không còn suy nghĩ quá nhiều đến Phương Ca nữa, kì thi
tốt nghiệp cũng khiến cô bận bịu hơn nhiều.
Nhưng Tô Ái Ái lại không
thể ngờ được, cuộc sống có lúc chính là một vòng tròn lớn, đã định trước có rất nhiều chuyện sẽ quay lại về chính điểm bắt đầu của nó.
Với
học sinh lớp 12 mà nói họ không có kì nghỉ đông, đến ngay cả việc trực
nhật lớp cũng vẫn tiến hành như bình thường, ngày hôm đó đến phiên bàn
của Tô Ái Ái và Thạch Liệt Tình đến sớm dọn tuyết trên sân thượng.
Lúc đến lớp,cửa sắt cầu thang trên sân thượng đã mở, Tô Ái Ái khó hiểu kéo
Thạch Liệt Tình qua xem, sớm như vậy đã có người đứng trên sân thượng
rồi sao?
Thân ảnh của người mặc áo bành-tô màu vàng cháy kia khiến
trái tim Tô Ái Ái run rẩy, trong không gian đó có tiếng hét to của một
nữ sinh: “Tớ mặc kệ, bây giờ các cậu đều được phân vào lớp ba rồi, tớ…”
Tiếng cuối cùng bị gió thổi át đi, sau cùng biến thành tiếng nức nở…
Thạch Liệt Tình nhíu mày, hai người nấp sau cửa, ngoái đầu nhìn ra bên ngoài…
Từ góc độ này có thể nhìn rất rõ, Phương Ca đang đứng quay lưng vào họ,
bên cạnh là Hứa Viễn Hạo và một cô nữ sinh mặc áo lông màu đỏ thẫm, mặt
bị chiếc mũ liền áo che mất, bất chợt có cơn gió thổi tới làm chiếc mũ
tung ra, Tô Ái Ái ngay lập tức đã nhận ra, là Tống Tiểu Kiều.
Có vẻ
như Tống Tiểu Kiều vẫn đang nói gì đó, Hứa Viễn Hạo thấp giọng khuyên
nhủ, còn Phương Ca tay vẫn cắm trong túi quần, lưng rất thẳng, không nói năng gì.
Sau cùng, một câu nói của Tống Tiểu Kiều cao vút: “Nếu cậu không thích tớ, tớ sẽ nhảy từ đây xuống!”
Thạch Liệt Tình và Tô Ái Ái nhìn nhau.
Lúc này Phương Ca mới mở miệng, từng bước tiến lên phía trước: “Xuống dưới
nói chuyện, cậu đừng như vậy!” Tay đã muốn dắt Tống Tiểu Kiều đi.
Tống Tiểu Kiều vẫn cứ gan lì đứng đó, quệt miệng, chờ anh tới kéo.
Nhưng đúng lúc đó Hứa Viễn Hạo gạt tay Phương Ca ra, hét lên với Tống Tiểu
Kiều: “Cậu nhảy xuống đi, có giỏi thì nhảy xuống ngay đi!”
Sau cùng, cậu ta sống chết kéo tay Tống Tiểu Kiều, chỉ vào lan can, nói: “Nhảy đi, nhảy xuống ngay đi!”
Lúc này ngược lại Tống Tiểu Kiều lại òa khóc, ngồi rạp xuống, tay kia túm chặt tay Phương Ca không buông.
Thạch Liệt Tình kéo tay Tô Ái Ái, nhẹ giọng nói: “Đi thôi!” Hai người yên
lặng đi xuống dưới, trên sân thượng kia vọng xuống tiếng nức nở, tuổi
trẻ cũng chầm chậm bị bỏ lại nơi đó…
Lúc tan học, Tô Ái Ái đứng cạnh
cửa sổ trên lớp, bên dưới sân trường Tống Tiểu Kiều và Phương Ca dắt xe
đi qua, mặt Tống Tiểu Kiều đỏ rực, lúc cô ta nói chuyện vẻ mặt đầy hứng
khởi, chẳng có tí cảm giác nào là của người muốn đi tìm chết cả.
Lý
Manh Manh chỉ chỉ chiếc xe địa hình của Phương Ca, hỏi Tô Ái Ái: “Ái Ái, cậu biết vì sao con trai bây giờ đều thích đi loại xe chỉ có một yên
thế nào không?”
Tô Ái Ái hỏi: “Vì sao?”
Lý Manh Manh nói với vẻ
đương nhiên: “Bởi vì, vốn là yên sau để chở người yêu, nhưng bây giờ lại không có, cho nên người yêu chỉ có thể ngồi ở khung xe bên trên, ôm vào ngực đó!” Rồi cười phá lên.
Nếu như là bình thường nhất định Tô Ái
Ái sẽ cười vui vẻ, nhưng lúc này nhìn thấy hình ảnh Phương Ca và Tống
Tiểu Kiều gần sát vào nhau thế kia lại không thể cười nổi.
Chuyện của Tống Tiểu Kiều khiến ấn tượng của cô với cô ta thay đổi rất nhiều, cô
thực sự không thể hiểu nổi tại sao lại có người đem sinh mệnh của mình
ra để cưỡng ép tình cảm, vì sao những chuyện như vậy lại có thể xảy ra
với những nữ sinh mới có mười tám tuổi như các cô, nếu như cô lớn hơn
một chút nữa, cô nhất định sẽ nói với nữ sinh kia: “Tình yêu là thứ
không nên hèn mọn lấy sinh mệnh để đánh đổi, đòi sống đòi chết để giữ
lại một người con trai là một cách ngu xuẩn, chi bằng hãy buông tha cho
anh ta, buông tha cho chính mình!” Nhưng lúc này, cô chỉ có thẻ lặng im
nhìn bóng lưng an tĩnh của cậu thiếu niên kia, trong lòng lại một lần
nữa khổ sở vì anh.
Liệt Tình, có lẽ chúng ta may mắn hơn so với rất
nhiều người khác, không cần đợi đến ba bốn mươi tuổi, thậm chí là sau
khi kết hôn mới phát hiện người mình yêu không phải là người dắt tay
mình cùng đi suốt cuộc đời. Nhưng, đôi khi, may mắn như vậy tới quá sớm, khi mà chúng ta còn chưa biết cách lựa chọn thì nó đã tới rồi, tình yêu tuổi trẻ đột ngột biến thành câu xương rồng đầy gai, đâm vào người ta,
cũng đâm vào chính mình…
- By Ái Ái.