Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 40: Chương 40: Vẫn là bạn tốt – P.1




Đối với chàng trai đầu tiên cô thích, cô chỉ hy vọng anh có thể sống tốt, có thể vui vẻ, má lúm đồng tiền khi anh mỉm cười đến tận bây giờ vẫn còn khiến cô thích thú. Bây giờ mà kể cả là tương lai, cho dù không ở bên nhau chỉ cần chàng trai này gặp bất cứ khó khăn gì, Tô Ái Ái cô dù đang ở góc trời nào chỉ cần nghe thấy anh có chuyện nhất định cô sẽ dùng hết sức để giúp đỡ anh, bất cứ lúc nào! Bất cứ nơi đâu.

Đối với chàng trai đầu tiên cô thích, cô chỉ hy vọng anh có thể sống tốt, có thể vui vẻ, má lúm đồng tiền khi anh mỉm cười đến tận bây giờ vẫn còn khiến cô thích thú. Bây giờ mà kể cả là tương lai, cho dù không ở bên nhau chỉ cần chàng trai này gặp bất cứ khó khăn gì, Tô Ái Ái cô dù đang ở góc trời nào chỉ cần nghe thấy anh có chuyện nhất định cô sẽ dùng hết sức để giúp đỡ anh, bất cứ lúc nào! Bất cứ nơi đâu.

Khi xuân về hoa nở cũng là lúc avatar trên QQ của Thạch Liệt Tình nhấp nháy, dòng chữ to đùng màu lục chói mắt: bản cô nương tháng sau sẽ về!

Ái ÁI ngồi bên cửa sổ, mỉm cười, gõ chầm chậm: Nhiệt liệt hoan nghênh đồng chí Liệt Tình áo gấm về làng!

Mùa xuân ở phía nam luôn có nhiều mưa, những hạt nước cứ liên tiếp nhau treo lơ lửng trong không khí, ngay cả người cũng trở nên ẩm ướt.

Tô Ái Ái tựa vào tay vịn hành lang trên tầng hai của khu giảng đường, vươn tay ra, “lộp bộp” một tiếng, hạt mưa đã nằm trong lòng bàn tay cô, hạt trân châu nhỏ trong suốt đang chảy trong bàn tay.

Haiz, xem ra không về được rồi.

Tiết học tự chọn hôm nay, các bạn trong phòng vừa vặn sắp xếp cho Ái Ái vinh quang trở thành đại diện cả phòng đi học môn tự chọn, sau khi ký tên lần lượt cho cả bốn người vào quyển sổ điểm danh thì cũng vừa lúc bên ngoài trời bắt đầu mưa.

Số phận đã định trước Tô Ái Ái là người không thể làm việc xấu, mở danh bạ điện thoại ra tìm người cầu cứu, chợt nghe thấy dưới lầu có tiếng gọi: “Tô Ái Ái!”

Tô Ái Ái rướn đầu ra ngoài lập tức nhìn thấy Phương Ca cầm một chiếc ô đen, khuôn mặt trắng trẻo đang ngẩng lên nhìn cô.

Phương Ca ngoắc ngoắc tay: “Ái Ái, cậu có định về kí túc không? Xuống đây đi cùng tớ nè!”

Tô Ái Ái gật đầu, lập tức phi xuống.

Người ta nói: Mưa xuân quý như dầu, thực chất, mưa xuân chính là dầu!

Mặt trên của chiếc ô màu đen bị nước mưa cọ rửa khiến nó trở thành sáng bóng, ngay cả màu xanh lục của trái bóng rổ mà cũng bị nước mưa làm cho bóng lộn như vừa được sơn một lớp mới, sáng đến mức có thể phản chiếu mọi vật.

Tô Ái Ái bước dài đi qua một vũng nước, hỏi Phương Ca: “Hồng Kông… có vui không?”

Phương Ca gật đầu: “Cũng được, khá náo nhiệt!”

Ái Ái nghĩ một chút rồi hỏi: “Ở đó có gì ngon không? Ví dụ như vịt quay hay là kẹo bánh gì đó?”

Phương Ca mỉm cười, khóe miệng cong lên, nụ cười ấy như một xoáy nước nho nhỏ, ngẫm nghĩ một hồi rồi mới trả lời: “Vịt quay thực ra cũng chẳng khác mấy so với vịt nướng ở nam Kinh chúng ta. Kẹo bánh? Tớ không ăn nhiều đồ ngọt nên cũng chẳng để tâm!”

Ồ, hóa ra là Phương Ca không thích ăn đồ ngọt.

Ái Ái nghĩ thế rồi buồn bực cúi đầu xuống, chà, ngay cả đôi giày thể thao màu trắng của Phương Ca cũng vô cùng sạch sẽ.

Cô không hiểu, vì sao khi cô và Âu Dương ở bên nhaudù không cần nghĩ cũng có một đống chuyện để nói, chỉ sợ không có thời gian mà nói hết chuyện. Nhưng đổi lại với Phương Ca, dù cô có vắt hết óc suy nghĩ nhưng cũng chẳng nghĩ ra nên nói gì.

“Lộp bộp”, hạt mưa gõ trên mặt ô, ngay cả cán ô cũng rung rung.

Ái Ái hít một hơi rồi thở ra, nói rõ ràng: “Phương Ca, Liệt Tình tháng sau sẽ về đấy!”

Phương Ca gật đầu: “Ừm, cô ấy đã thông báo cho tớ ở trên mạng rồi.”

Ái Ái cũng gật đầu cười, tuy nhiên biên độ có hơi lớn, một lọn tóc rơi xuống: “Được, vậy tháng sau chúng ta cùng đi đón cô ấy!”

Phương Ca nói: “Được rồi!”

Tô Ái Ái lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Phương Ca, khi cậu thanh niên này cười lên thì ngay cả đôi mắt cũng như đang cười, khi anh gật đầu nói “Được rồi.” thì khóe miệng nhếch lên thật cao, lộ ra cả một hàm răng trắng bóng. Ôi! Cậu ấy vui vẻ đến mức nào cơ chứ

Tô Ái Ái lại bước qua một vũng nước nữa, nhưng khi hạ bước chân xuống thì lại có một chút bùn dính vào ống quần, bàn tay đang cầm ô của Phương Ca dịch sát về phía cô. Là bởi vì chiếc ô quá nhỏ? Hay là bởi vì khoảng cách giữa hai người lúc này quá xa? Một bên vai kia của cậu thiếu niên này đã bị ướt mưa.

Tô Ái Ái khẽ nói: “Phương Ca…Liệt Tình…”

Âm điệu bất đắc dĩ ấy đã bị tiếng còi ô tô làm nhỏ đi còn bị tiếng mưa rơi lộp độp đánh tan nữa.

Phương Ca cúi đầu, chiếc cổ màu trắng tinh tế lộ ra, hỏi: “Ái Ái, cậu vừa nói gì?”

Tô Ái Ái cúi đầu: “Không, tớ có nói gì đâu.”

Thực ra, Tô Ái Ái muốn nói rằng: Phương Ca, vì sao cậu lại ở bên cạnh Tống Tiểu Kiều? Còn Liệt Tình vì sao lại đã có bạn trai? Hai người các cậu…vì sao lại không thể hạnh phúc? Hạnh phúc chung của hai người vì sao lại khó khăn như vậy?

Đêm tới cũng là lúc khoảng thời gian trò chuyện thâu đêm của Ái Ái và Âu Dương tới. Âu Dương hôm nay hơi lạ, đầu tiên là hỏi Ái Ái để thẻ cơm ở đâu, rồi lại hỏi hôm nay trời mưa cô có mang ô đi học hay không?

Tô Ái Ái hỏi thẳng: “Âu Dương, có phải anh thấy em đi cùng với Phương Ca không?”

Âu Dương công tử luôn thích ăn giấm, điều này cô biết.

Giọng nói của Âu Dương rất ủ dột, lại còn ấp a ấp úng: “Không phải anh thấy, mà là người khác nói cho anh biết!”

Âu Dương rất hiếm khi như vậy, như một đứa trẻ ngại ngùng, Ái Ái cười giải thích: “Không phải vậy đâu, chiều nay lúc trời mưa em không mang ô, lại đúng lúc gặp Phương Ca nên đi cùng nhau thôi mà.”

Âu Dương ở đầu bên kia “Ờ” một tiếng thật dài, Tô Ái Ái cười haha giống như muốn chọc giận anh, anh bực mình hét to: “Ái Ái cô nương, anh cũng chưa trách móc gì em mà, như vậy đã hài lòng chưa? Như vậy… như vậy cũng không thể trách bản công tử đây hiểu lầm được, ai bảo em ngày nào cũng để ảnh chụp của người ta ở dưới thẻ cơm?”

Tiếng cười haha của Ái Ái càng to hơn, chuyện đã lâu như vậy rồi thế mà người này vẫn còn nhớ đến tấm ảnh ấy, hôm nay mới móc ra nói, xem chừng chuyện này đã ứ đọng trong lòng anh lâu lắm rồi.

Cô nói: “ảnh chụp nào chứ? Cái ảnh đó là chụp chung mà, có bốn người cơ…”

Âu Dương ngắt lời cô: “Được, ngày mai anh sẽ đưa ảnh của anh cho em, em cũng phải mang theo người như vậy, nếu không cuối tuần này chúng ta sẽ đi chụp một bức ảnh chung của hai đứa!”

Tô Ái Ái cười: “Không phải hai hôm trước anh vẫn còn chế nhạo bức ảnh chụp chung của A Đan và cô em gái nhỏ kia sao?”

Âu Dương gõ gõ vào điện thoại tạo nên những tiếng bịch bịch như thể đang gõ lên đầu Ái Ái, mắng: “Ngốc nghếch! Như anh phải gọi là hiến thân vì tình yêu vĩ đại, à, còn cả… hiến mặt nữa!”

Tô Ái Ái cầm điện thoại nằm trên giường cười đến lăn lộn, đắp chăn rồi nói: “Như vậy là anh bị mất mặt rồi!”

Hai người ở hai đầu dây điện thoại cười vui vẻ, tiếng cười của anh còn chui cả vào trong tai cô.

Dường như đã qua rất lâu, tiếng của Âu Dương mới vang lên, có chút cẩn trọng lại có chút lưỡng lự: “Ái Ái, thực ra anh vẫn luôn muốn hỏi em, em … vẫn còn thích Phương Ca sao?”

Bàn tay nắm góc chăn của Ái Ái cứng đờ, đột nhiên không biết nên nói gì,

Cô còn thích Phương Ca không? Cô không biết.

Đối với chàng trai đầu tiên cô thích, cô chỉ hy vọng anh có thể sống tốt, có thể vui vẻ, má lúm đồng tiền khi anh mỉm cười đến tận bây giờ vẫn còn khiến cô thích thú. Bây giờ mà kể cả là tương lai, cho dù không ở bên nhau chỉ cần chàng trai này gặp bất cứ khó khăn gì, Tô Ái Ái cô dù đang ở góc trời nào chỉ cần nghe thấy anh có chuyện nhất định cô sẽ dùng hết sức để giúp đỡ anh, bất cứ lúc nào! Bất cứ nơi đâu.

Như vậy có phải là thích không?

Tô Ái Ái nắm chặt di động, lại buông ra, lại nắm chặt, cô phun ra bốn chữ: “Em không biết!”

Cô thực sự không biết!

Đầu dây bên kia đột nhiên yên lặng, ngay cả tiếng hít thở của anh cô cũng không nghe thấy,

Đồng hồ đeo tay đặt bên gối kêu tích tắc tích tắc, rất lâu sau Âu Dương mới nói: “Ngủ nhé, anh hơi mệt!” Đây là lần đầu tiên anh mở miệng nói – anh muốn ngủ

Ái Ái “vâng” một tiếng, hai người ngắt điện thoại, tựa hồ đã quên nói “ngủ ngon”

Hai ngày đã qua đi, Tô Ái Ái như mất liên lạc với Âu Dương, cô không gọi cho anh, anh cũng có gọi tới

Buổi trưa ngày thứ ba, Ái Ái lấy hết dũng khí bấm một dãy số, chuông kêu hai tiếng đã bị ngắt đi.

Ái Ái cụp một tiếng ngắt điện thoại rồi liệng nó luôn lên mặt bàn, nhìn chằm chằm vào màn hình tối om, không hiểu gì cả.

Đường Đường đang chép bài tập của môn toán cao cấp, vừa chép vừa chọc Ái ÁI: “Có chuyện gì à?”

Ái Ái chầm chậm nói: “Tớ và Âu Dương chia tay rồi.” từ “chia tay” kia dường như nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Tiểu Mỹ bò xuống giường, sờ trán Ái Ái, hỏi: “Không phải chứ?! Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Đường Đường quăng bút đi, thở dài: “Haiz, đám người yêu đương các cậu thật là phiền phức, một lúc thì nói chia tay, một lúc sau lại nói làm hòa rồi, thật sự không thể tin được!”

Tô Ái Ái nhếch môi, bóp cổ Đường Đường: “Không phải đâu, chia tay thật đấy! Lần chia tay này là thật!”

Ầm ĩ một chút rồi huhu khóc, dọa cho Đường Đường và Tiểu Mỹ phát sợ.

Tiểu Mỹ vội vàng lấy giấy, đập nhẹ vào lưng Ái Ái: “Không sao đâu, không sao đâu!”

Đường Đường nói: “Ái Ái, đừng khóc, nào, chúng ta đi ăn, tớ mời cậu đến phòng ăn số ba ăn nhé!”

Ai cũng biết Ái Ái là một con mèo tham ăn.

Tô Ái Ái bị Đường Đường kéo lên, vừa lau nước mắt trên mặt, vừa nức nở một chút rồi nói: “Chậc, thế này, tớ còn muốn ăn cánh gà nướng ở chợ sau nữa!”

Ngay lập tức, mọi người cười lăn ra đất, hahahaha!!!!

Nghe nói trong một phòng kí túc hoặc trong một lớp luôn có một người gọi là “thần bút”, có thể dễ dàng bắt chước nhiều kiểu chữ viết.

Thần bút trong phòng kí túc của Ái Ái chính là Tiểu Mỹ, tâm trạng Ái Ái không tốt, không muốn đi học thể dục, Tiểu Mỹ vừa vung bút lên là đã có thể bắt chước đi hệt nét chữ của cô giáo ở phòng y tế, chữ như gà bới viết một tờ đơn xin phép, giúp Ái Ái đưa cho thầy thể dục.

Vì vậy, bạn học Tô Ái Ái một phần vì chưa ăn xong cánh gà nướng, một phần vì chưa tâm sự xong với Đường Đường mới có thể ngồi ăn cánh gà rồi lượn đến sân bóng rổ.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, cô gặp phải Âu Dương công tử vừa ngầm thỏa thuận là “đã chia tay” đang chơi bóng.

Tô Ái Ái kéo đường đường định quay trở lại, chưa đi ra khỏi nhà tập đã bị Âu Dương với ánh mắt sắc bén trông thấy, gọi: “Tô Ái Ái!” Gọi hùng hồn như thể cô đang nợ tiền anh vậy.

Tô Ái Ái nhận mệnh quay đầu lại, đúng là không công bằng, cô vừa khóc vừa đau lòng vì phải chia tay ấy thế mà Âu Dương công tử lại có thể mặc một chiếc quần đùi vui vẻ chơi bóng rổ, một cơn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, chiếc áo bóng rổ rộng thùng thình rung bay, vô cùng sảng khoái!

Đây là dáng vẻ của một người thất tình mới vừa chia tay sao?

Tô Ái Ái càng nghĩ càng thấy tức, càng nghĩ càng thấy ấm ức, sau đó nhảy lên một bước, híp mắt lại, hung hăng quát: “Anh gọi làm gì? Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?”

Âu Dương không hiểu gì, quay lại mỉm cười với các đồng đội trên sân, tiến lên một bước xoa xoa đầu Ái ÁI: “Anh nói chia tay với em bao giờ?”

Ái Ái ôm lấy cánh tay Đường Đường: “Không cho chạm vào tôi, chúng ta đã chia tay rồi!”

Đường Đường cố nén cười, hất tay Ái ÁI xuống: “Ờ, tớ đến sân vận động tìm Tiểu Mỹ đây!” Rồi quay đầu bỏ chạy/

Âu Dương đột nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ái Ái, nhíu mày: “Bạn học Tô Ái Ái, bạn lại bày trò gì thế? Tôi nói chia tay với bạn bao giờ? Ai bảo tôi và bạn chia tay rồi?”

Ái ÁI nhảy lên, bàn tay vẫn bị Âu Dương nắm chặt, miệng vẫn nói to: “từ hai hôm trước, anh không gọi tới, em gọi anh lại cúp máy!”

Âu Dương nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi mới bừng tỉnh: “Hôm nay em gọi anh là lúc anh đang học thể dục! Mấy hôm nay anh chết dí trong phòng thí nghiệm nào có cơ hội gọi cho em?”

Tô Ái Ái ngây người: “Chúng ta chưa chia tay à?”

Âu Dương buông tay Ái Ái rồi cười khổ: “Anh chia tay với em bao giờ chứ?” Lại cầm chặt lấy, mỉm cười làm lộ ra chiếc răng khểnh: “Muốn chia tay với anh hả? Không có cửa đâu!”

Xoa xoa đầu Ái ÁI: “Chờ anh một chút, anh đi lấy quần áo!”

Ái Ái hỏi: “Anh không chơi nữa à?”

Âu Dương lườm cô: “NGười nào đó đang đòi chia tay, anh còn chơi bời gì được nữa?” Thực tế là, anh định chiều muộn tới tìm cô, không ngờ cô bé ngốc này lại có suy nghĩ như thế! Haiz, đúng là bực mình muốn chết mà!

Hai người đứng ở trước cửa siêu thị học sinh, ánh nắng mùa xuân rất ấm áp, Âu Dương ngửa đầu uống nước, nước trong chai nước khoáng phản chiếu lại ánh mặt trời, một vầng sáng chiếu lên khuôn mặt đang ngẩng cao của Âu Dương, rực rỡ đến mức người ta không dám nhìn thẳng.

Cành liễu khẽ lay động, những mầm non xanh mướt lướt qua mái tóc, Tô Ái Ái đưa tay giắt mấy sợi tóc vào sau vành tai, khẽ nói: “Âu Dương!”

Anh buông chai nước xuống rồi “Hử” một tiếng

Cô khẽ nói: “Em không biết rốt cuộc em có còn thích Phương Ca hay không, nhưng em chắc chắn rằng em thích anh!” Kéo tay Âu Dương rồi tăng thêm một chút lực nắm: “Chắc chắn là thích!”

Cô không muốn nói dối anh: “Em đối với Phương Ca là thích kiểu bạn bè!”, những rung động của thuở mới lớn thật khó quên. Nhưng cô biết, tình cảm với Âu Dương mới gọi là tình yêu

Vài giọt nước bên khóe môi Âu Dương rơi xuống, rồi biến mất trong chiếc áo rộng thùng thình, anh ngẩng mặt lên, đôi mi dài nhỏ rất nghiêm túc: “Tô Ái Ái, nhưng anh phải nói cho em biết rằng, tối hôm đó anh rất giận, giận đến mức cả đêm không ngủ ngon được.”

Thực tế, Âu Dương cũng không phải là người hay nói đùa, đúng là đêm đó anh không ngủ được, lúc quen Tô Ái Ái, cô đã nói: “Cả đời này chỉ yêu một người!”, khi mới quen cô, cô đã đem giấu giếm tấm ảnh của người nọ kĩ càng như thế, rồi thì khi yêu nhau, bất cứ khi nào họ cãi nhau cũng đều vì Phương Ca hết…

Người con trai cả đời thích rất nhiều người gặp phải người con gái cả đời chỉ yêu một người bất chợt cảm thấy lo lắng, tất cả tự tin đều tan biến hết,

Thực ra, không phải anh muốn có bằng được đáp án của cô, thích Phương Ca hay không? Ít nhất là khi cô ở bên anh, cô luôn nói thật, còn anh thì chẳng biết làm sao cả.

Cho đến hôm nay, anh đã hiểu ra nhiều chuyện, tình yêu thực ra chính là một chiến dịch, bất kể trong lòng cô có ai anh cũng sẽ giữ cô ở lại bên mình, anh dũng giết giặc!

Tô Ái Ái vội vàng cúi đầu nhận lỗi cho nên cô không thấy khoe môi đang nhếch lên của Âu Dương, anh xoa xoa đầu cô, nói khẽ: “Ái Ái, đôi lúc anh không dũng cảm chút nào, không thể rộng lượng tha thứ…” Rồi anh cầm lấy tay cô: “OK, cho dù ầm ĩ một trận cũng không sao hết, mọi việc đều sẽ dần trôi đi, không cần chia tay, anh sẽ luôn ở bên em, đợi cho tất cả mọi chuyện trở thành quá khứ, đợi đến khi nào em có thể thực sự buông bỏ…”

Lúc Âu Dương nói những câu này ánh mắt anh vô cùng dịu dàng, giọng nói vô cùng mềm mại, kèm theo đó là hương hoa của loài hoa nhỏ màu tím nhạt trong bụi cỏ mà Ái Ái rất thích, những thứ đó quanh quẩn trong không khí, rất lâu rất lâu, không hề tan biến…

Có người nói ông trời là một ông già rất bướng bỉnh, thích khiến cho con người trở thành người hành tẩu mù mắt trong mê cung tình yêu. Có những người đối tốt với nhau ngay từ gặp lần đầu tiên chưa chắc đã là bạn bè, có những đôi yêu nhau có thể là mối tình đầu nhưng chưa chắc đã là mãi mãi… Đi qua thiên sơn vạn thủy, trải qua rất rất nhiều chuyện bạn mới có thể phát hiện ra rằng hóa ra người yêu bạn thật lòng, người bạn yêu thật lòng mới là người có thể vững vàng cùng bạn hành tẩu trong mê cung kia, bỏ tất cả các lớp mặt nạ, thật lòng thật dạ – mỉm cười đứng bên bạn.

Một con chim nhỏ đứng trên cành cây hót vang, điện thoại đi động của Tô Ái Ái rung lên, cô đưa tay lấy ra là tin nhắn của Đường Đường: “Tô Ái Ái, cậu chết chắc rồi, trả cánh gà lại cho tớ!!!!!”

Tô Ái Ái thảm thiết hét lên một tiếng, mùa xuân – thì ra là tươi đẹp như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.