Manh Hậu Xinh Đẹp, Lãnh Hoàng Khom Lưng

Chương 127: Chương 127




Dạ Quân Lăng nhíu mày nói, vẻ mặt tức giận lại lo lắng.

Đối với Dạ Quân Lăng lời này, Nhạc Đồng Đồng mày cũng nhẹ nhàng nhăn lại.

Đúng vậy!

Vừa rồi quá mức lo lắng cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám hạ độc nàng! ?

Nếu không phải hôm nay có vòng tay vân thạch này, sợ rằng nàng chết cũng không biết chuyện mình bị trúng độc đi! ?

Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng liền lập tức cảm thấy bất an.

Trước đây lúc xem truyền hình, trong cung lục đục với nhau, lúc đó nàng xem thật kích thích.

Không ngờ, đến khi mình thành một thành viên trong hậu cung đó, cũng không phải chuyện đùa như vậy .

Cũng không biết, trên người mình trúng là độc gì, sẽ chết sao! ?

Chết, mặc dù nàng đã từng chết một lần, bất quá, nàng cũng vẫn sợ chết a!

Dù sao, nàng vẫ là một người rất sợ chết !

Chỉ là bất kể nàng có cố gắng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra rốt cuộc là người nào hạ độc nàng.

Dù sao, người Thái hậu trước kia hại đếm không hết, cung nữ, phi tần vô số.

Cung nữ ám sát lần trước kia chính là một ví dụ.

Có lẽ, lần này hạ độc nàng là phi tần hoặc là cung nữ trước đây bị Thái hậu hãm hại, nhiều như vậy, thật giống như mò kim đáy bể, muốn tra cũng tra không được!

Suy nghĩ một chút, Nhạc Đồng Đồng khóc không ra nước mắt.

Không ngờ, chuyện nàng lo lắng nhất vẫn xảy ra.

Nàng vô tội biết bao.

Mặc dù chết đi được xuyên đến nơi này, trùng sinh .

Vì sao mà lại làm cho nàng xuyên vào thân thể một nữ nhân hung ác vô tình mà người người đều muốn nhổ nước bọt này! ?

Suy nghĩ một chút, Nhạc Đồng Đồng cảm thấy vô cùng bi ai.

Dạ Quân Lăng đứng ở trước mặt Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, trong lòng không khỏi hung hăng nhéo lại.

Nếu đổi lại là trước đây, biết được nữ nhân này trúng độc, hắn nhất định sẽ đắc ý cuồng tiếu, hưng phấn không thôi, hận không thể nữ nhân này chết sớm một chút.

Chỉ là hiện tại, nhìn người con gái trước mắt này lo lắng, giữa trán đầy ưu sầu bất an, bộ dạng điềm đạm đáng yêu kia làm cho người ta hận không thể đặt ở lòng bàn tay hảo hảo thương tiếc bảo vệ, không để nàng chịu bất cứ thương tổn gì...

Trong lòng suy nghĩ, Dạ Quân Lăng cũng không nghĩ nhiều cái khác, thân thể liền theo bản năng làm ra hành động.

Đứng lên, hai tay mở ra, sau đó đem Nhạc Đồng Đồng ôm vào trong lòng...

Đối với hành động của Dạ Quân Lăng, Thúy Nha đứng ở một bên lại nhịn không được mở to tròng mắt, trong con ngươi đều là kinh ngạc.

Dù sao thân phận của hai người bây giờ làm ra hành động như vậy, có phần có chút kinh thế hãi tục...

Nhạc Đồng Đồng bị Dạ Quân Lăng ôm, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, cũng không có suy nghĩ nhiều cái khác.

Dù sao hiện tại, trong lòng nàng xác thực sợ hãi bất an.

Lúc này nàng thật giống như đang đứng ở trên một con thuyền nhỏ trôi trên biển rộng mênh mông, tùy thời sóng biển sẽ nhào tới, chính mình sẽ táng thân trong biển .

Lo nghĩ, bất an, sợ hãi không ngừng hiện lên trong lòng nàng.

Hiện tại, nàng xác thực cần một cái ôm ấm áp, làm cho nàng không còn sợ hãi, không còn do dự...

Trong lòng suy nghĩ, Nhạc Đồng Đồng không khỏi chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, yên tĩnh cảm thụ ấm áp Dạ Quân Lăng mang đến cho nàng.

Thân thể Dạ Quân Lăng ấm áp như vậy, chóp mũi ngửi thấy là một loại hà hương nhàn nhạt, phi thường dễ ngửi.

Hơn nữa, ngửi hương vị bạc hà nhàn nhạt này , Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy, tâm nguyên bản đang loạn dần dần bình tĩnh lại.

Nghĩ đến, mặc kệ là ở chỗ nào, chỉ cần gặp nguy hiểm bất an, một cái ôm ấm áp vẫn có thể làm cho lòng người an tĩnh.

Bởi vì, Nhạc Đồng Đồng biết, trên thế giới này vẫn có người quan tâm nàng, nàng không phải một mình...

Ngược lại với suy nghĩ của Nhạc Đồng Đồng, Dạ Quân Lăng ôm thật chặt cô gái trong ngực.

Chỉ cảm thấy, nữ tử hiện tại có bao nhiêu sợ hãi, bất lực, điềm đạm đáng yêu, thực sự làm đau lòng người.

Thời điểm vừa mới ôm nữ tử, hắn rõ ràng cảm giác được thân thể đơn bạc của nữ tử run nhè nhẹ.

Biết nàng đang sợ, Dạ Quân Lăng đau lòng không ngớt, hận không thể người trúng độc kia là hắn!

Cho nên, hắn ôm chặt hơn .

Trong lúc Dạ Quân Lăng đau lòng, ở trong lòng hắn có một ngọn lửa giận vô hình đang không ngừng bốc lên.

Rốt cuộc là ai lá gan lớn như vậy, cư nhiên dám hạ độc nàng! ?

Nếu bị hắn bắt được, hắn khẳng định sẽ chặt người nọ thành tám khúc, sống không bằng chết!

Ngay lúc Dạ Quân Lăng giận nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên, một đạo thanh âm băng lãnh mang theo uy nghiêm từ phía sau bọn họ phút chốc vang lên ——

"Các ngươi, rốt cuộc đang làm cái gì! ?"

Thanh âm vô cùng băng lãnh, như gió lạnh trời đông giá rét tháng chạp thổi qua, làm cho người ta đông lạnh cơ hồ máu cũng đều ngưng kết lại.

Nghe thấy thanh âm lạnh như băng này, Nhạc Đồng Đồng trong lòng không khỏi hung hăng 'Lộp bộp' một tiếng.

Bởi vì, thanh âm này quen thuộc như vậy, giống như là...

Trong lòng suy nghĩ, Nhạc Đồng Đồng lập tức mở mắt ra, hướng phía phát ra thanh âm nhìn lại.

Thời điểm nhìn thấy đạo bóng dáng màu vàng sáng chẳng biết lúc nào xuất hiện ở cửa, trong lòng chợt cảm thấy không ổn!

Lúc này đang là sáng sớm.

Ngày xuân buổi sáng, ánh nắng tươi đẹp.

Anh mặt trời ấm áp xuyên qua tầng mây, nhu hòa chiếu lên mọi vật, sức sống bừng bừng.

Nhưng mà, đạo bóng dáng màu vàng sáng đứng ở ngoài cửa kia, dù cho cả người đắm chìm trong kim quang , lại làm cho người ta cảm thấy lạnh thấu xương.

Ở trên người hắn dường như tản ra một loại hàn khí băng lãnh, hoàn toàn đánh lui ánh mặt trời ấm áp kia.

Nam tử này, giống như là một tòa băng sơn vạn năm không thay đổi, có thể đem toàn bộ thế giới đông cứng lại.

Đôi mắt hẹp dài sắc bén hơi nheo lại, ánh mắt nhìn về phía nàng như một trường kiếm vô cùng sắc bén, hàn mang văng khắp nơi, tựa như muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn ...

"Ngạch..."Nghĩ đến đây, Nhạc Đồng Đồng không khỏi hung hăng rùng mình một cái.

Chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí đang từ lòng bàn chân một tấc một tấc lan lên đầu.

Ánh mắt nam tử này quá đáng sợ...

Dạ Quân Lăng đang ôm Nhạc Đồng Đồng lại hoàn toàn không biết tình huống hiện tại.

Lúc này, nghe thấy động tĩnh phía sau, Dạ Quân Lăng chậm rãi quay đầu nhìn lại.

Khi thấy Dạ Quân Minh đứng ở ngoài cửa, Dạ Quân Lăng lập tức sửng sốt, trong con ngươi hiện lên vẻ kinh ngạc, liền hô nhỏ một tiếng.

"Hoàng huynh! ?

Hoàng huynh hắn tại sao lại ở chỗ này ! ?

Trước đây hắn không phải ghét nhất nơi này sao! ?

Trong lòng đang nghĩ ngợi, sau một khắc, Dạ Quân Lăng như là nghĩ đến cái gì đó, trên mặt lâph tức 囧, liền tính toán buông hai tay đang ôm Nhạc Đồng Đồng ra.

Dù sao, Hoàng huynh ghét nhất hắn cùng nữ nhân này tiếp xúc, bây giờ nhìn đến hắn ôm nữ nhân này, trong lòng Hoàng huynh khẳng định phi thường tức giận.

Không chừng đối với nữ nhân này tức giận sâu hơn.

Sự tình lần trước đã làm cho nàng nhận hết ủy khuất, hắn không muốn lại khiến Hoàng huynh chỉ trích nàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.