Manh Hậu Xinh Đẹp, Lãnh Hoàng Khom Lưng

Chương 145: Chương 145: Dạ Quân Minh luống cuống






Khi thấy nam tử cao lớn chẳng biết từ lúc nào đứng ở bên giường mình, Nhạc Đồng Đồng mở mắt thật lớn, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Thân thể căng thẳng liền từ trên giường ngồi dậy

Nhưng mà, bởi vì Nhạc Đồng Đồng quá mức kích động, lại không cẩn thận động đến vết thương sau lưng, trong nháy mắt, cơn đau liền cấp tốc từ phía sau lưng lan đến toàn thân.

"Á! Đau!"

Phía sau lưng đau nhức, làm khuôn mặt Nhạc Đồng Đồng nguyên bản khôi phục một ít huyết sắc, trong nháy mắt thoáng cái trắng bệch . Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lúc này vo thành một nắm. Trên trán là mồ hôi nhễ nhại.

Nhìn khuôn mặt Nhạc Đồng Đồng bởi vì bị đau mà tái nhợt lại, Dạ Quân Minh mày kiếm nhíu chặt, trên mặt có thêm mấy phần thương tiếc mà chính hắn cũng không nhận ra.

"Ngươi sao rồi! ? Cẩn thận một chút, phía sau lưng ngươi còn có vết thương!"

Dạ Quân Minh mở miệng, giọng điệu có mấy phần ảo não, như là trách cứ Nhạc Đồng Đồng vừa kích động cử động.

Chỉ là, hắn lại không nhận thấy được, giọng điệu mình nói so với trước đây hơn mấy phần ôn nhu.

Dạ Quân Minh khôg hề phát hiện, Nhạc Đồng Đồng lại càng không thể phát hiện.

Lúc này, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy phía sau lưng mình đau muốn chết, giống như có người đang cầm chủy thủ sắc bén đâm phía sau lưng nàng, nỗi đau kia quả thực khó có thể dùng bút để hình dung !

Nói như thế nào, nàng cũng là người đã từng chết một lần, chỉ là, trước đây nàng chết một cách mơ hồ, một điểm đau đớn cũng không có.

Thế nhưng bây giờ, nàng lại đau sống không bằng chết.

Như vậy, không bằng nàng bất tỉnh cho rồi.

Chỉ tiếc, cho dù nàng đau như thế nào cũng không thể ngất đi, đây mới là phiền muốn chết !

Trong lòng suy nghĩ, phía sau lưng đau rát, Nhạc Đồng Đồng không nhịn được, nước mắt liền tuôn rơi.

"Ô ô, đau quá..."

Dạ Quân Minh nguyên bản đứng ở bên giường, nhìn thấy Nhạc Đồng Đồng cư nhiên khóc, lập tức có chút tay chân luống cuống .

Dù sao, trước đây nhìn quen nữ nhân này lãnh huyết vô tình, nhưng không nghĩ tới nàng cũng có bộ dạng đáng thương như thế.

Chỉ thấy nữ tử trước mắt lúc này khóc đáng thương, nước mắt óng ánh trong suốt kia càng không ngừng từ khóe mắt nàng chảy xuống, chảy xuống hai gò má tái nhợt, làm nàng thoạt nhìn chọc người thương tiếc!

Còn có thân thể đơn bạc kia của nàng lúc này khóc đến run lên, như một đóa hoa nhỏ không ngừng bị cuồng phong thổi quét, Dạ Quân Minh nhìn lại cảm thấy đau lòng!

Trong lòng thương tiếc lo lắng, Dạ Quân Minh hướng phía ngoài điện hô to .

"Người tới! Ngự y làm sao còn chưa tới! ? Không cần đầu nữa sao! ?"

Theo tiếng rống nồng đậm tức giận của Dạ Quân Minh, bóng dáng Lý ngự y vội vội vàng vàng hướng phía Nhạc Đồng Đồng bên này chạy tới .

"Hoàng Thượng vạn tuế!"

"Hiện tại ngươi còn bảo trẫm vạn tuế! ? Chẳng lẽ ngươi không thấy Thái hậu đang bị đau sao! ?"

Nhìn lúc này Lý ngự y còn không quên hành lễ với hắn, Dạ Quân Minh chỉ cảm thấy trong lòng 'bùng' một tiếng, xông lên một mạt nồng đậm lửa giận.

Lại thấy Nhạc Đồng Đồng ở trên giường bởi vì đau đớn mà khóc như một đứa nhỏ, Dạ Quân Minh cắn chặt quai hàm, hận không thể nhận hết nỗi đau kia.

Nghĩ lại, nữ tử này bây giờ sở dĩ như vậy hoàn toàn là vì cứu hắn!

Đối với ánh mắt nồng đậm tức giận cùng sát khí kia của Dạ Quân Minh, khiến Lý ngự y nhìn trong lòng giật mình, chấn động.

Trong lòng càng kinh ngạc không ngớt.

Dù sao, Lý ngự y ở hoàng cung lăn lộn không ít thời gian , đối với tình hình hậu cung cũng thanh thanh sở sở .

Cho tới bây giờ, Thái hậu ngang ngược, Hoàng Thượng lãnh khốc, hai người trừ quan hệ bối phận, căn bản chính là tám cây gậy đánh không cùng một chỗ .

Hơn nữa Thái hậu lãnh huyết vô tình, tất cả mọi người trong hậu cung đều nhìn ở trong mắt.

Hoàng Thượng ngoài mặt mặc dù không nói gì, thế nhưng, đối với hành động của Thái hậu, Hoàng Thượng cũng vô cùng chán ghét.

Lại nói, lần trước Thái hậu cũng từng bị thương, thế nhưng cũng không thấy Hoàng Thượng lo lắng như thế.

Thế nhưng bây giờ, nhìn nam tử thái sơn áp đỉnh trước mắt mà mặt không đổi sắc, lúc này lại vẻ mặt nóng nảy giận dữ, tựa như muốn giết người. Lý ngự y thực sự vô cùng nghi ngờ.

Từ lúc nào Hoàng Thượng lại quan tâm Thái hậu nương nương như vậy! ?

Trong lòng mặc dù kinh ngạc, chỉ là Lý ngự y cũng không dám suy nghĩ nhiều, chỉ là cấp tốc vì Nhạc Đồng Đồng bắt mạch kiểm tra.

Sau khi kiểm tra, Lý ngự y không khỏi thay đối sắc mặt, vẻ mặt lo lắng nhìn Dạ Quân Minh mở miệng nói.

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, vết thương của Thái hậu nương nương lại bị vỡ, thần hiện tại liền lập tức vì nương nương xử lý vết thương!"

"Vậy còn không mau một chút!"

Nghe thấy lời Lý ngự y , Dạ Quân Minh không khỏi nhíu mày quát.

Ánh mắt nhìn phía Lý ngự y càng mang theo không vui.

Dù sao, nữ tử trên giường đã khó chịu thành cái bộ dạng kia, mà Lý ngự y này còn chậm rì rì.

Chẳng lẽ bị thương không phải là hắn nên mới lạnh nhạt như vậy sao! ?

Trong lòng khí phẫn , ánh mắt Dạ Quân Minh nhìn phía Lý ngự y càng sắc bén như đao.

Nhận thấy ánh mắt sắc bén kia của Dạ Quân Minh, Lý ngự y sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng chấn động không ngớt.

Không ngừng vén ống tay áo lau mồ hôi trên trán, trong lòng kêu khổ không ngớt.

Trời ạ!

Hoàng đế này là thế nào! ! ?

Thật sự là quá đáng sợ!

Nếu ánh mắt có thể giết người, bây giờ hắn chỉ sợ đã sớm bị lăng trì ! ! !

Trong lòng khóc không ra nước mắt, Lý ngự y không khỏi đối với Dạ Quân Minh ở bên giường mở miệng nói.

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần phải xử lý vết thương phía sau lưng cho Thái hậu nương nương, thỉnh Hoàng Thượng tránh đi chỗ khác!"

Nghe thấy lời Lý ngự y , vẻ mặt Dạ Quân Minh vốn giận dữ, không khỏi sửng sốt.

Nghĩ lại hành động luống cuống vừa rồi của mình, Dạ Quân Minh không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày lại.

Trong con ngươi không khỏi xẹt qua một tia ảo não.

Phượng mâu xinh đẹp lại nhìn nữ tử đang nức nở nằm ở trên giường, môi mỏng mở ra, nhàn nhạt nói.

"Vậy ngươi trị liệu cho Thái hậu đi!"

Nói xong lời này, Dạ Quân Minh đã khôi phục lãnh khốc dĩ vãng .

Dường như nóng nảy luống cuống vừa rồi chưa từng xuất hiện!

Bước ra khỏi phòng, Dạ Quân Minh đứng ở hành lang, lẳng lặng nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài.

Chỉ thấy trên trời sấm chớp lóe ra không ngừng, hạt mưa lớn không ngừng rơi xuốg làm cho người ta không thể thấy rõ cảnh vật phía trước .

Thật giống như tâm tình hắn lúc này , cũng không thể thấy rõ .

Sinh ra trong hoàng thất, hưởng thụ tôn vinh thường nhân không có, thế nhưng lại chịu những gông xiềng mà thường nhân không thể biết được.

Cho nên, cho tới bây giờ, hắn đều giấu mình dưới một chiếc mặt nạ băng lãnh, nỗ lực làm một người hỉ nộ không hiện ra mặt , làm cho người ta nhìn không thấu tâm tư của hắn.

Thế nhưng hôm nay, vì sao bởi vì nữ nhân kia mà luống cuống! ! ?

"Trẫm... Rốt cuộc làm sao vậy! ?"

Dạ Quân Minh mở miệng, giờ khắc này, chính hắn cũng không hiểu ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.