Gió đêm từ từ, thổi tay áo hắn tung bay, tóc đen phía sau hắn dương lên một độ cung tao nhã, khiến cho nam tử nhìn qua cuồng ngạo không kềm chế được!
Yêu mỵ tựa như bóng đêm, câu hồn người!
Nhưng mà, thời điểm Nhạc Đồng Đồng thấy rõ bộ dáng nam tử, nhịn không được hút một ngụm khí lạnh!
Mày kiếm bay xéo nhập tóc mai, lộ rõ vẻ cuồng ngạo!
Mũi cao như được điêu khắc, cao ngất tao nhã!
Một đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng mân thành một đường thẳng, hiện ra người tới lạnh bạc. . . . . .
Câu người nhất là một đôi phượng mâu phong tình vạn chủng, nhẹ nhàng chớp động cũng đủ làm cho nam nữ thiên hạ vì này mà điên cuồng.
Con ngươi thâm thúy, lộ ra lãnh liệt hàn mang, giống như băng sơn vạn năm bất hóa.
Lại giống như lưỡi dao sắc bén, chỉ cần liếc mắt cũng đủ làm cho toàn thân huyết dịch đông cứng! ( **T.T ôi mình thật sự ko có năng khiếu tả người gì hết, làm mất cả nét đẹp của DQM**)
Mà nam tử này không phải người khác, đúng là Dạ Quân Minh vừa rồi mới thấy qua!
Trời ạ!
Dạ Quân Minh không phải mới vừa ở ôn tuyền bên kia sao! ? Làm sao có thể ở trong này! ?
Chẳng lẽ, hắn phát hiện cái gì! ?
Nhạc Đồng Đồng đang kinh hồn táng đảm, chỉ thấy nam tử môi mỏng mở ra, tiếng nói băng lãnh kia liền từ từ truyền tới.
"Thì ra là ngươi. . . . . ."
Nam tử mở miệng, tiếng nói băng lãnh như đao, giống như một lưỡi dao sắc bén thẳng tắp phóng tới Nhạc Đồng Đồng.
Nghe vậy, Nhạc Đồng Đồng trong lòng rùng mình, ngầm kêu hô.
Trời ạ!
Dạ Quân Minh hắn quả nhiên đã biết. . . . . .
Trong lòng Nhạc Đồng Đồng đang ảo não, trong lúc này, cũng không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.
Nếu như nàng giải thích, Dạ Quân Minh sẽ nghe sao! ? Sẽ tin sao! ?
Nhưng bất kể như thế nào, nàng vẫn phải giải thích một chút! ? Tin hay không tùy hắn!
Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng môi đỏ mở ra, tính toán nói gì đó.
Nhưng mà, người nào đó không cho nàng cơ hội giải thích. . . . . .
Chỉ thấy, Dạ Quân Minh nguyên bản đứng ở nơi đó đột nhiên từ bên hông rút ra trường kiếm sắc bén.
Lập tức dùng tốc độ nhanh như điện chớp đem trường kiếm thẳng tắp vung hướng tới phía bên nàng.
Nhất thời, hàn mang hiện lên, tim Nhạc Đồng Đồng nháy mắt nhảy vọt lên cổ họng, mắt đẹp mở lớn như chuông đồng.
Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó là ——
Dạ Quân Minh muốn giết nàng!
Cái ý nghĩ này nháy mắt trào lên trong lòng, Nhạc Đồng Đồng muốn tránh, nhưng hai chân nàng giống như mọc rễ trên mặt đất, một phân cũng không di chuyển được.
Chỉ có thể trừng to mắt nhìn chằm chằm vào đao phong hướng tới mình càng ngày càng gần. . . . . .
Chết thì chết đi! ?
Thương cảm nàng niên kỷ như gấm như hoa. . . . . .
Nhạc Đồng Đồng trong lòng bi ai, lập tức, mắt đẹp nhắm chặt, lẳng lặng đợi mất mạng.
Nhưng mà, Nhạc Đồng Đồng đợi thật lâu cũng không cảm thấy đau đớn.
Trái lại sau lưng nàng cách đó không xa, đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của dã lang, cùng thanh âm vật nặng rơi xuống đất.
Qua đi, bốn phía lập tức khôi phục yên tĩnh.
Chỉ có gió đêm thổi qua, thổi trúng ngọn cây phát ra tiếng xào xạc, cùng tiếng bước chân từ từ đi tới . . . . . .
Nghe vậy, Nhạc Đồng Đồng trong lòng nghi hoặc, bởi vì tò mò, Nhạc Đồng Đồng liền từ từ mở đôi mắt che kín nghi hoặc, hướng tới người phía trước nhìn lại.
Khi thấy Dạ Quân Minh chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở trước mặt mình, Nhạc Đồng Đồng mắt đẹp lại mở lớn, cả người giống như trúng sét, nhịn không được hút một ngụm khí lạnh.
Hai chân lại theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Bộ dáng thất kinh kia làm cho Dạ Quân Minh ở trước mặt Nhạc Đồng Đồng không khỏi nhíu nhíu mày.
"Như thế nào! ? Ta liền cho ngươi cảm thấy sợ hãi như thế! ?"
"Ngạch. . . . . . Không, không phải, này. . . . . ."
Nghe được Dạ Quân Minh lời này, Nhạc Đồng Đồng vô duyên cớ bối rối.
Cũng không biết như thế nào, nàng đối mặt với bất luận kẻ nào đều trấn định tự nhiên.
Nhưng đối với nhi tử trên danh nghĩa trước mắt này, lại không rõ sản sinh một loại cảm giác khẩn trương.
Nhạc Đồng Đồng trong lòng nghi hoặc ảo não, ngay sau đó, như là nghĩ đến cái gì, lập tức quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, cách nàng hai thước, một đầu dã lang vô cùng lớn đã hấp hối ngã trên mặt đất.
Trường kiếm vô cùng sắc bén đang vô cùng chuẩn xác xỏ xuyên qua ngực nó, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống lộ ra màu máu đỏ tươi, đang từ trên thân nó ồ ồ chảy ra.
Không đến một hồi, Nhạc Đồng Đồng liền ngửi thấy mùi máu tươi làm cho người ta kinh hồn táng đảm kia, trong bụng thẳng quay cuồng.
Ngạch, con sói hoang này, chết cũng thực thảm.
Chỉ là, nếu nó không chết, chết sẽ là nàng !
Nhớ lại vừa rồi nhìn thấy Dạ Quân Minh rút kiếm hướng tới phía nàng vung tới, Nhạc Đồng Đồng còn tưởng là hắn muốn giết nàng! Thì ra là hắn muốn giết dã lang vẫn đuổi theo nàng. . . . . .
Trong lòng hiểu rõ, sau khi Nhạc Đồng Đồng phục hồi tinh thần lại, không khỏi quay đầu, nhìn hắc y nam tử đứng ở trước mặt nàng, mở miệng nói.
"Cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi, ta đã sớm mệnh táng miệng sói!"
Nhạc Đồng Đồng nói tới đây, vẫn còn sợ hãi.
Nhớ lại, nếu như Dạ Quân Minh xuất hiện trễ một chút, chính mình khẳng định chết thẳng cẳng.
Trái ngược với Nhạc Đồng Đồng còn sợ hãi, Dạ Quân Minh nghe đến Nhạc Đồng Đồng lời này, chỉ cúi đầu trầm tư.
Nhớ lại chuyện đã xảy ra trong suối nước nóng, nhìn nữ tử thần bí kia tiêu thất, xuất phát từ tò mò, hắn liền nhanh chóng mặc đồ đuổi theo.
Chỉ tiếc, hắn vẫn muộn một bước.
Khi hắn rời khỏi ôn tuyền, bốn phía im ắng, đâu còn có cái tung tích nữ tử thần bí kia! ?
Chỉ là, hắn vẫn không từ bỏ ý định, liền tính toán tìm khắp bốn phía.
Hắn cũng không tin, một người còn sống còn có thể biến mất thật sao.
Chỉ là, hắn tìm rất lâu, cũng tìm không tới.
Sau cùng, hắn chỉ có thể thất vọng mà về.
Nhưng mà, thời điểm hắn đi đến nơi này lại nghe được động tĩnh phía sau.
Trong lòng cả kinh, Dạ Quân Minh duy nhất nghĩ đến, đó là nữ tử vừa rồi kia.
Chẳng lẽ, nữ tử kia xuất hiện! ?
Kết quả là, Dạ Quân Minh lòng tràn đầy chờ mong đứng ở nơi đó, cùng đợi nữ tử thần bí kia xuất hiện.
Nhưng mà, ngoài dự liệu của hắn, xuất hiện trước mặt hắn không phải nữ tử thần bí vừa rồi vội vàng ly khai, mà là. . . . . .
Nhạc Đồng! ? Hắn như thế nào nửa đêm xuất hiện tại nơi này! ?
Dạ Quân Minh trong lòng nghi hoặc, bất quá, còn không đợi hắn nghĩ cái khác, liền phát hiện phía sau Nhạc Đồng còn có một dã lang vô cùng to lớn.
Nhìn dã lang kia công kích Nhạc Đồng, Dạ Quân Minh nghĩ cũng chưa nghĩ, liền rút kiếm ra khỏi vỏ, hướng tới dã lang kia tinh chuẩn vô cùng quất tới.
Giống như sở liệu, dã lang kia bị một kiếm xuyên tim, chết sạch sẽ.
Giờ phút này, cúi đầu nhìn Nhạc Đồng Đồng xuất hiện trước mặt mình, thần tình kích động luống cuống, trong đầu Dạ Quân Minh không khỏi hiện lên một màn vừa rồi tại ôn tuyền.
Nữ tử làn da như mỡ đông, tóc dài như thác nước, bờ vai như được gọt thành, còn có vòng eo thon nhỏ không đầy nắm tay kia. . . . . .
Tuy chưa từng nhìn thấy chính diện nữ tử, chỉ là một cái bóng lưng thướt tha mềm mại kia cũng đủ làm cho nam tử thiên hạ điên cuồng. . . . . .
Làm cho Dạ Quân Minh kinh ngạc là giờ phút này hắn nhìn mỹ thiếu niên trước mắt này, trong đầu lại hiện lên nữ tử vừa rồi nhìn đến.
Rõ ràng là hai người khác nhau, hắn lại mang ra so ánh.
Điều này sao có thể? !
Dạ Quân Minh nhìn ngực Nhạc Đồng Đồng bằng phẳng, không khỏi nhẹ nhàng lắc lắc đầu cảm thán.
Nhìn Dạ Quân Minh vẫn cúi đầu nhìn ngực mình, thỉnh thoảng lại lắc đầu, giống như đang xác định cái gì, trong lòng Nhạc Đồng Đồng không khỏi cả kinh.
Chẳng lẽ, Dạ Quân Minh nhận ra cái gì! ?
Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng môi đỏ mở ra, lập tức mở miệng hỏi.
"Ngươi, ngươi đang nhìn cái gì! ?"
Nhạc Đồng Đồng gắt gao khống chế được xúc động muốn ôm ngực, dù sao hành động kia quá đàn bà, chỉ có nữ nhân mới có thể làm.
Nàng hiện tại là nam nhân, phải biểu hiện bình bình thản thản mới không làm cho người ta hoài nghi không phải sao! ?
Trái ngược với suy nghĩ trong lòng Nhạc Đồng Đồng, Dạ Quân Minh nghe đến Nhạc Đồng Đồng lời này, mới từ từ đem ánh mắt từ ngực bằng phẳng của nàng chuyển qua khuôn mặt trắng xanh hơi kích động.
Chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mang theo vài phần bàng hoàng, khẩn trương, sợ hãi.
Chỉ là, Dạ Quân Minh cho là chuyện vừa rồi làm Nhạc Đồng Đồng sợ hãi, chưa từng nghĩ nhiều cái khác.
Môi mỏng mở ra, mở miệng nói.
"Đã trễ thế này, ngươi làm sao có thể ở trong này! ?"
"Ngạch, này. . . . . ."
Nghe được Dạ Quân Minh lời này, Nhạc Đồng Đồng trong lòng cả kinh.
Nhớ lại chuyện vừa rồi trong suối nước nóng thiếu chút nữa bị Dạ Quân Minh phát hiện, nàng bây giờ vẫn còn sợ hãi.
Chỉ là nghe Dạ Quân Minh hỏi như vậy, có lẽ hắn không phát hiện ra cái gì.
Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng nguyên bản vẫn lo lắng, mới hơi chút thả lỏng.
Lập tức, môi mọng mở ra, liền mở miệng nói.
"Ta không quen giường, cho nên không ngủ được, tính toán ra ngoài đi một chút, ai biết, đi tới đi lui, không biết như thế nào liền lạc đường, sau cùng, lại gặp phải dã lang, may mắn Quân công tử xuất hiện đúng lúc, bằng không, ta hiện tại chỉ sợ đã chết."
Nhạc Đồng Đồng mở miệng nói, vừa nói, trên mặt thỉnh thoảng lại lộ ra bộ dáng còn sợ hãi.
Dạ Quân Minh nghe vậy, nhìn khuôn mặt nàng nhỏ nhắn trắng xanh, cũng không nghi ngờ.
Có lẽ, là hắn vừa rồi suy nghĩ nhiều. . . . . .
Nghĩ tới đây, Dạ Quân Minh môi mỏng mở ra, trầm giọng nói.
"Ban đêm trong rừng độc xà mãnh thú rất nhiều, về sau ngươi chú ý một chút là được. Chúng ta trở về đi!"
"Ừ, được!"
Nghe được Dạ Quân Minh lời này, biết hắn đối với mình không có hoài nghi gì, lòng Nhạc Đồng Đồng nguyên bản thấp thỏm triệt để buông xuống.
May mắn, bây giờ hữu kinh vô hiểm. . . . . .
Hiện tại, Nhạc Đồng Đồng vừa mệt vừa đói, chỉ muốn nhanh trở về ăn một chút gì rồi lên giường đi ngủ.
Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng lại càng theo thật sát phía sau Dạ Quân Minh, suy nghĩ, có một người võ công cao cường như vậy ở bên người, sợ cái gì độc xà mãnh thú! ?
Nhạc Đồng Đồng trong lòng đắc ý, nhưng mà, ngay sau đó, Nhạc Đồng Đồng mắt đẹp đảo qua, chỉ thấy trong bụi cỏ bên cạnh, giống như có một cây gì đó đen sẫm ở nơi đó.
Mới đầu, Nhạc Đồng Đồng tưởng là rễ cây liền không để ý đến, mãi đến khi cổ chân đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, cùng với một trận tê dại, nhanh chóng lan khắp chân, Nhạc Đồng Đồng trong lòng cả kinh, lập tức ăn đau kinh hô lên .
"Hí, đau. . . . . ."
Nhạc Đồng Đồng thấp giọng kinh hô, ngay sau đó, nàng chỉ cảm thấy khí lực toàn thân nháy mắt như bị rút hết, cả người mềm nhũn.
Không có khí lực chống đỡ, cả người Nhạc Đồng Đồng mất đi cân bằng, thẳng tắp ngã xuống.
Nguyên tưởng rằng mình sẽ ngã trên mặt đất, Nhạc Đồng Đồng sợ tới mức nhắm chặt mắt, lòng tràn đầy bi thống đợi đau đớn đến.
Nhưng mà, Nhạc Đồng Đồng đợi đã lâu đều không thấy đau đớn, trong lòng nghi hoặc, không khỏi hơi hơi mở mắt ra.
Khi thấy khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, Nhạc Đồng Đồng sợ tới mức mắt mở lớn, nhịn không được hút một ngụm khí lạnh.
"Á, ngươi, ngươi, ngươi. . . . . ."
Nhạc Đồng Đồng “ngươi” rất lâu cũng không nói hết câu.
Trái lại Dạ Quân Minh thấy bộ dáng Nhạc Đồng Đồng thất kinh, giống như một con nai bị chấn kinh, bỗng nhiên cảm thấy thú vị.
Không biết như thế nào, mỹ thiếu niên này mỗi lần đối mặt với hắn, bộ dáng luôn luôn thật khẩn trương.
Trong lòng cảm thấy buồn cười, Dạ Quân Minh mày kiếm hơi hơi nhíu lại, mở miệng trầm giọng nói.
"Ngươi không sao chứ! ?"
"Ngạch. . . . . ."
Nghe được Dạ Quân Minh lời này, Nhạc Đồng Đồng nguyên bản bởi vì giật mình mà ngu ngơ mới nghĩ tới chính mình vừa rồi đúng là bị rắn cắn, hiện tại cả chân đều đã tê rần!
Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng lập tức nhăn mặt lại, thần tình thống khổ mở miệng nói.
"Hí, chân của ta đau quá, thật tê dại, giống như bị xà cắn!"
"Cái gì! ? Bị xà cắn ! ?"
Nghe được Nhạc Đồng Đồng lời này, Dạ Quân Minh giật mình.
Ngay sau đó, lập tức đặt Nhạc Đồng Đồng ở trên mặt đất, sau đó cúi đầu kiểm tra.
"Bị cắn chỗ nào! ?"
"Ngạch, chỗ này. . . . . ."
Thấy bộ dáng Dạ Quân Minh lo lắng, Nhạc Đồng Đồng lập tức chỉ vào cổ chân đang vô cùng đau đớn mở miệng nói.
Hí, đau quá! Cũng không biết xà này có độc hay không.
Nếu có độc mà nói, nàng khẳng định chết thẳng cẳng.
Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng khóc không ra nước mắt, liền thấy Dạ Quân Minh ngồi xổm bên cạnh nàng, biết được nàng bị thương chỗ nào, lập tức thân thủ bỏ đi vớ giày của nàng.
Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, trong lòng giật mình, một tia khó xử lập tức trào lên trong lòng.
Tuy nói nàng là người của thế kỷ hai mươi mốt, nhưng chỉ là một sinh viên cao trung đơn thuần, trước kia ngay cả tay nam hài tử đều chưa có nắm qua.
Hiện giờ lại bị một nam tử cởi vớ giày, này thật sự là. . . . . .
Nhạc Đồng Đồng đang khó xử, Dạ Quân Minh đã cởi xong vớ giày của Nhạc Đồng Đồng.
Khi thấy miệng vết thương, mày kiếm lập tức nhăn lại.
"Xà này có độc!"
Bốn chữ ngắn ngủn giống như sấm chớp giữa trời quang, thẳng tắp bổ tới Nhạc Đồng Đồng.
Trong lòng chấn động, Nhạc Đồng Đồng sợ tới mức trừng lớn, chu cái miệng nhỏ, thần tình kinh hãi.
"Cái, cái gì! ? Xà này thật có độc! ?"
Trời ạ!
Nàng bị độc xà cắn! Nàng khẳng định chết chắc rồi!
Nhạc Đồng Đồng nghĩ tới đây, sợ tới mức khóc to.
Tuy nàng đã chết qua một lần, chỉ là khi đó nàng uống rượu, chết như thế nào cũng không biết, mở mắt ra liền tới nơi đây.
Nhưng hiện tại, nàng đúng là vô cùng thanh tỉnh!
Hiện tại, nghe được Dạ Quân Minh lời này, Nhạc Đồng Đồng tâm hoảng ý loạn.
Giống như, nghe được cước bộ Tử Thần đang hướng nàng đi tới.
"Trời ạ! Ta sắp chết, ta sắp chết, làm sao bây giờ! ? Làm sao bây giờ! ?"
Hu hu, nàng vẫn còn chưa muốn chết!
Nhạc Đồng Đồng sợ tới mức tâm hoảng ý loạn, ngay sau đó, khi thấy một màn trước mắt lại càng cả kinh, cả người đều ngu ngơ tại chỗ.
Chỉ thấy, hai tay Dạ Quân Minh nắm chân bị thương của nàng, sau đó, cúi đầu dùng miệng mình hút máu độc từ miệng vết thương ra.
Nhất thời, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy miệng vết thương, trừ không ngừng truyền đến từng đợt đau nhức ra, còn có một loại cảm giác ấm áp tê dại, không ngừng từ miệng vết thương truyền đến.
Tô tô, tê dại tê dại, cảm giác tựa như điện giật . . . . . .
Tim lại ‘bùm bùm’ nhảy loạn.
Trong lòng lại càng không dám tin.
Trời ạ!
Dạ Quân Minh hắn. . . . . . Cư nhiên vì mình hút máu độc! ?
Trong lòng rung động, ngay sau đó, Nhạc Đồng Đồng tựa như nghĩ đến cái gì, môi mọng mở ra, mở miệng kinh hô.
"Quân công tử, không cần! Có độc!"
Nhạc Đồng Đồng mở miệng muốn ngăn cản hành động của Dạ Quân Minh.
Tuy nói nàng là một người rất sợ chết. Nhưng nàng cũng không muốn làm phiền Dạ Quân Minh.
Dạ Quân Minh là vua của một nước, nếu như hắn bởi vì mình mà xảy ra chuyện gì, nàng đúng là thành tội nhân thiên cổ!
Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng liền muốn rút chân về, nhưng mà khí lực Dạ Quân Minh lớn như vậy, giống như một đôi kìm sắt, gắt gao giữ chặt không buông.
Vùng vẫy thật lâu, Nhạc Đồng Đồng biết Dạ Quân Minh tâm ý đã quyết, trong lòng mặc dù bất đắc dĩ lại càng thêm cảm động.
Nàng đối với Dạ Quân Minh mà nói, chẳng qua mới gặp mặt hai lần, cũng không tính là bằng hữu.
Nhưng giờ phút này, Dạ Quân Minh lại mạo hiểm tánh mạng đi cứu nàng, cái này làm sao không làm nàng cảm động! ?
Chỉ là, ở trong mắt Dạ Quân Minh, nàng là Nhạc Đồng.
Nếu như về sau hắn biết, người hắn cứu hôm nay chính là mẫu hậu mà hắn vô cùng chán ghét sẽ phản ứng như thế nào! ? Sẽ hối hận sao! ?
Nhạc Đồng Đồng nghĩ tới đây, trong đầu không khỏi hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Ánh mắt nhìn Dạ Quân Minh lại càng phức tạp.
Trên trời ánh trăng ôn nhu, mềm nhẹ rải xuống, nhẹ nhàng bao phủ trên thân nam tử.
Toàn thân nam tử hắc y bó sát người, đem dáng người mạnh mẽ gầy gò kia vô cùng nhuần nhuyễn triển lộ ra.
Tóc đen ngọc quan, nét mặt lạnh lùng.
Giờ phút này, hắn không ngừng dùng miệng hút máu độc, bộ dáng kia, nghiêm túc như vậy, lại mê người như vậy. . . . . .
Bất tri bất giác, Nhạc Đồng Đồng nhìn đến đờ đẫn.
Mãi đến khi không biết đã qua bao lâu, Dạ Quân Minh phun ra ngụm máu độc sau cùng, mới lau khóe miệng, nâng lên khuôn mặt tuấn tú, đối với Nhạc Đồng Đồng mở miệng nói.
"Được rồi, toàn bộ độc đã hút ra."
"A... A... A..., cám, cám ơn ngươi!"
Nghe được Dạ Quân Minh lời này, Nhạc Đồng Đồng hoàn toàn giác tỉnh.
Nhớ lại chính mình vừa rồi cư nhiên nhìn người ta như vậy, quả thực giống hoa si, cũng không biết người khác sẽ thấy nàng thế nào!
Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng liền ảo não không thôi.
Đang nghĩ ngợi lại thấy một tay Dạ Quân Minh từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, sau đó bôi lên miệng vết thương của nàng.
Tiếp theo thân thủ hướng tới vạt áo của mình hung hăng xé một cái.
‘Xoạt’ một tiếng, một kiện y phục tốt cứ như vậy bị hủy đi.
Nhưng Dạ Quân Minh cũng không để ý.
Lấy mảnh vải từ từ băng bó vết thương trên cổ chân cho Nhạc Đồng Đồng xong mới mở miệng nói.
"Đây là thuốc chuyên trị vết thương, độc trên chân ngươi đã hút ra toàn bộ, bất quá, sau khi ngươi trở về hãy tìm một đại phu nhìn cho ngươi một cái là tốt nhất."
Dạ Quân Minh mở miệng, thanh âm mặc dù lãnh, bất quá, Nhạc Đồng Đồng lại nghe ra được quan tâm trong đó.
Nhất thời, trong lòng ấm áp.
"Cám ơn ngươi."
May có hắn ở đây, bằng không, hôm nay, nàng không biết phải làm gì cho đúng.
Trong lòng Nhạc Đồng Đồng đang suy nghĩ, Dạ Quân Minh nghe được Nhạc Đồng Đồng lời này lại nhíu mày, ánh mắt nhìn Nhạc Đồng Đồng mang theo vài phần trêu chọc.
"Đêm nay, ngươi nói chữ “tạ” này thật đúng là không ít!"
"Ngạch. . . . . . Này. . . . . ."
Không nghĩ Dạ Quân Minh lại nói như vậy, Nhạc Đồng Đồng lại ngây ngẩn cả người.
Dạ Quân Minh thấy bộ dáng Nhạc Đồng Đồng ngu ngơ, chỉ cảm thấy buồn cười.
Chỉ thấy mỹ thiếu niên trước mắt này, mặt như quan ngọc, ngũ quan tinh xảo. Giờ phút này, bộ dáng hắn ngu ngơ, ánh mắt to tròn ngập nước đang mở lớn.
Làm cho người ta không nhịn được liên tưởng đến tiểu bạch thỏ với bộ long mềm mại đáng yêu không thôi!
Thật sự là một mỹ thiếu niên đáng yêu như thủy linh!
Hơn nữa, ở trên người hắn lại lộ ra một luồng linh khí bất tận.
Người như vậy, quả thực thời gian hiếm có, nếu như về sau hắn có thể ở bên cạnh hắn, để cho hắn sử dụng, có lẽ là một lựa chọn không tồi!
Nghĩ tới đây, Dạ Quân Minh môi mỏng hơi vạch, liền mở miệng nói.
"Nói ra, đêm nay ta cứu ngươi hai lần, tuy nói thi ân bất cầu báo, nhưng ngươi cũng nên bày tỏ bày tỏ một chút chứ! ?"
Nghe được Dạ Quân Minh lời này, Nhạc Đồng Đồng sửng sốt, sau khi phục hồi lại tinh thần, không khỏi nghĩ nghĩ.
Dạ Quân Minh nói không sai.
Tối hôm nay, hắn xác thực cứu mình hai lần, mình cũng không phải người vong ân phụ nghĩa.
Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng môi đỏ mở ra, lập tức đối với Dạ Quân Minh mở miệng nói.
"Quân công tử ngươi nói không sai, ngươi đã cứu ta hai lần! Nếu không phải Quân công tử, mạng nhỏ này của ta đã sớm khó giữ được, cho nên, Quân công tử sau này nếu như có chuuện gì cần hỗ trợ cứ việc mở miệng, nếu ta có thể làm được, khẳng định sẽ làm!"
Nhạc Đồng Đồng mở miệng, thần tình cảm kích nói.
Dạ Quân Minh nghe vậy, trong mắt không khỏi lóe lên, giống như chờ đợi chính là những lời này của Nhạc Đồng Đồng.
Nghe nói thiếu niên này tài hoa hơn người, hắn phải cẩn thận quan sát, nếu như đúng như lời Sở Quy Trần nói, để cho thiếu niên này đứng về phía mình, vì triều đình dốc sức là chuyện không còn gì tốt hơn.
Chỉ là hiện tại, để cho hắn làm quan như vậy có vẻ hơi sớm.
Nghĩ tới đây, Dạ Quân Minh môi mỏng mở ra, liền trầm giọng nói.
"Hiện tại ta cũng không cần gì, nếu như có, về sau lại tìm ngươi!"
"Được."
Nhạc Đồng Đồng không biết tâm tư của Dạ Quân Minh, giờ phút này, nghe được hắn lời này, lập tức không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Dạ Quân Minh nghe được đáp án mà mình mong muốn mới từ trên mặt đất đứng lên, thấy Nhạc Đồng Đồng vẫn ngồi dưới đất, không khỏi nhăn mày, mở miệng nói.
"Hiện tại, có thể đi không! ?"
"Ngạch, này. . . . . ."
Nhạc Đồng Đồng nghe vậy, không khỏi muốn thử đứng lên đi lại, nhưng cái chân bị thương mới vừa chạm đất, một dòng cảm giác tê dại lập tức chạy dọc toàn thân, nháy mắt thân thể mềm nhũn, thẳng tắp ngã nhào về phía trước.
May mắn Dạ Quân Minh nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ được.
"Ngạch. . . . . ."
Được Dạ Quân Minh đỡ lấy, trên mặt Nhạc Đồng Đồng không khỏi sửng sốt. Dạ Quân Minh từ từ buông tay nàng ra, sau đó đi tới trước mặt nàng khom thân ngồi xuống.
Nhìn bóng lưng Dạ Quân Minh phía trước, Nhạc Đồng Đồng có chút không rõ nguyên do chớp chớp mắt, mở miệng hỏi.
"Quân công tử, này! ?"
"Ngươi không phải không thể đi sao! ? Ta cõng ngươi."
Dạ Quân Minh lời này vừa ra, Nhạc Đồng Đồng nghe vậy lập tức trợn tròn mắt.
"Cái gì! ? Ngươi, ngươi cõng ta! ?"
Trời ạ!
Dạ Quân Minh đường đường là hoàng đế, hiện tại, người có địa vị cao cao tại thượng cư nhiên hạ mình trước người có địa vị thấp như nàng! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhạc Đồng Đồng rung động không thôi.
Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Quân Minh, chỉ cảm thấy nam tử này tôn quý, toàn thân đều tản ra một loại khí phách vương giả làm cho người ta chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn.
Nhưng hiện tại, hắn lại làm ra hành động như vậy, thật sự làm cho người ta không thể không rung động . . . . . .
Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng đang hết sức rung động, kỳ thật, thời điểm Dạ Quân Minh làm ra hành động như vậy, chính mình cũng bị hành động của chính mình làm cho rung động.
Nhớ lại, từ khi vừa sinh ra đã là Hoàng Tử thân phận tôn quý.
Vừa sinh ra đến bây giờ, cẩm y ngọc thực, muốn cái gì sẽ có cái đó.
Nhưng hiện tại, hắn đường đường là vua của một nước lại đi cõng một thiếu niên nhận thức không tới hai ngày! ?
Nếu là trước kia, hắn khẳng định sẽ không tin mình sẽ làm như vậy.
Chỉ là hiện tại. . . . . .
Nhẹ nhàng quay đầu, nhìn người thiếu niên vẫn ngây ngốc ở sau.
Chỉ thấy đôi mắt đẹp của thiếu niên mở lớn, ánh mắt nghẹn họng trân trối nhìn hắn, lại mang theo giật mình cùng kinh ngạc.
Thần sắc hoảng hốt kia đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của hắn, thấy thế nào cũng chọc người thích như thế!
Dạ Quân Minh trong lòng nghĩ, lập tức, môi mỏng hơi hơi vạch, mở miệng nói.
"Lại vẫn ngây ngốc cái gì! ? Lên đi! Ta cõng ngươi!"
Nghe được Dạ Quân Minh lời này, Nhạc Đồng Đồng lập tức phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia nhất thời nhăn lại, mở miệng nói lắp bắp.
"Nhưng là, nhưng là ngươi. . . . . ."
Nói tới đây, Nhạc Đồng Đồng như là nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn ánh sáng cách đó không xa.
Lập tức, một tay chỉ hướng biệt viện bên kia, quay đầu đối với Dạ Quân Minh mở miệng nói.
"Không bằng như vậy đi! Ngươi trở về gọi người mang cáng tới đây nâng ta trở về là được, ta ở chỗ này chờ ngươi!"
Nhạc Đồng Đồng cảm thấy đây là một biện pháp tốt.
Tuy nói Dạ Quân Minh không ngại, nhưng không biết như thế nào, nàng vẫn cảm thấy để Dạ Quân Minh cõng nàng, cảm giác có phần kỳ quái.
Nhưng mà, sau khi Dạ Quân Minh nghe được lời này, môi mỏng nhẹ nhàng bĩu một cái, hiển nhiên có chút hờn giận.
Cũng khó trách!
Hắn đường đường là vua của một nước, hiện tại người có địa vị cao cao như vậy lại chủ động đưa lưng ra, kia đúng là phúc khí mà người nọ đã tu luyện mấy kiếp! ?
Nhưng hiển nhiên cái thiếu niên này không cảm thấy như vậy, Nhạc Đồng Đồng ba lần bốn lượt không muốn leo lên lưng hắn, Dạ Quân Minh môi mỏng mở ra, thanh âm trầm thấp mang theo vài phần lãnh ý.
"Ngươi là không muốn ta cõng ngươi! ?"
Tuy là câu hỏi, Dạ Quân Minh nói lại phi thường khẳng định.
Nghe được trong giọng nói nam tử mang theo lãnh ý, nhất thời, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy một dòng hàn khí từ lòng bàn chân một tấc một tấc hướng tới trên đỉnh đầu.
Sau khi tiếp xúc với phượng mâu thâm thúy băng lãnh của nam tử kia, Nhạc Đồng Đồng liền biết, Dạ Quân Minh là sinh khí.
Thiên Tử giận dữ, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!
Nghĩ tới đây, da đầu Nhạc Đồng Đồng tê rần, lập tức mở miệng nói.
"Làm sao có thể! ? Ta chỉ cho rằng, ta quá nặng, đêm nay Quân công tử lại cứu ta hai lần, sao có thể lại làm phiền Quân công tử! ?"
Nhạc Đồng Đồng mở miệng vội vàng giải thích, chỉ sợ Dạ Quân Minh sẽ sinh khí.
Cũng không biết Dạ Quân Minh có thể cho rằng nàng là người không biết tốt xấu hay không! ?
Trong lòng Nhạc Đồng Đồng ảo não hết sức, Dạ Quân Minh vừa nghe đến Nhạc Đồng Đồng lời này, phượng mâu xinh đẹp không khỏi lóe ra, ngay sau đó, cả người từ trên mặt đất đứng lên.
Nam tử đột nhiên đứng lên, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy trước mắt âm u, ánh trăng trên trời đều bị bóng dáng cao lớn trước mặt che lấp.
Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng không khỏi nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, hướng tới nam tử phía trước nhìn lại.
Chỉ thấy sau khi Dạ Quân Minh đứng lên, dù bận vẫn ung dung phủi bụi bẩn trên người, một khắc sau mới từ từ ngẩng đầu lên, đối với Nhạc Đồng Đồng mở miệng chậm rãi nói.
"Uh, ngươi nói có lý, ta hiện tại sẽ trở về, ngươi ở lại nơi này chờ đi!"
Nói xong lời này, Dạ Quân Minh liền bước về phía trước.
Chỉ là, không biết là cố ý hay như thế nào, khi hắn đi được hai bước lại đột nhiên ngừng lại, quay đầu đối với Nhạc Đồng Đồng vẫn ngồi dưới đất mở miệng sâu xa nói.
"A, đúng rồi, ta nhớ ra rồi, nơi này trừ độc xà, dã lang ra còn có các loại mãnh thú khác, tỷ như sư tử, hổ, báo các loại, ngươi đã tự mình yêu cầu ở lại chỗ này chờ, vậy ngươi liền cẩn thận một chút đi!"
Nói xong lời này, Dạ Quân Minh cũng không quay đầu lại đi nhanh về phía trước.
Nhạc Đồng Đồng nghe xong lời này, toàn thân sởn gai ốc cứng ngắc.
Suy nghĩ, vừa rồi gặp đại dã lang, răng nanh sắc bén, còn có ánh mắt xanh biếc kia.
Còn có độc xà vừa rồi kia, tuy thấy không rõ hình dáng, bất quá, nó vừa cắn chính mình thiếu chút nữa đã phải đi gặp Diêm Vương!
Hai lần vừa rồi may mắn có Dạ Quân Minh ở đây, bằng không, nàng khẳng định chết thẳng cẳng.
Hiện giờ, Dạ Quân Minh phải rời khỏi, nếu như những độc xà mãnh thú này lại xuất hiện, nàng chỉ là thương tàn nhân sĩ, quả thực chỉ có thể chờ chết!
Vừa nghĩ đến đây, Nhạc Đồng Đồng cũng không nghĩ được cái khác, môi đỏ mở ra, liền hướng tới Dạ Quân Minh bên kia lớn tiếng ồn ào.
"A, Quân công tử, ta, ta, vẫn là trở về cùng với ngươi, ngươi thiên vạn đừng ném ta lại một mình. . . . . ."
Nhạc Đồng Đồng mở miệng la lớn.
Chỉ là hiện tại, Dạ Quân Minh đã sớm đi xa, Nhạc Đồng Đồng chỉ thấy phía trước tối đen như mực, đâu còn có bóng dáng Dạ Quân Minh! ?
Chẳng lẽ, hắn thật sự bỏ đi! ?
Hu hu, làm sao có thể như vậy! ?
Hắn biết rõ nơi này nguy hiểm như vậy, lại cố ý để nàng một mình ở trong này, nếu như thật sự xuất hiện cái gì độc xà mãnh thú, nàng nên làm cái gì bây giờ! ?
Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng vừa sợ hãi, vừa ảo não, đối với Dạ Quân Minh lại càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Chết tiệt, hắn khẳng định là cố ý nói như vậy, nói ra làm cho ta sợ, bản thân lại bỏ đi, muốn làm cái gì! ? Hỗn đản! A a a. . . . . ."
Nhạc Đồng Đồng càng sợ hãi, mắng càng hăng!
Mệt nàng vừa rồi vẫn cảm thấy Dạ Quân Minh người này không tệ! Ai biết, mới nháy mắt công phu, hắn đã lộ ra bản tính.
Hắn khẳng định là cố ý!
Dạ Quân Minh hỗn đản!
Nhạc Đồng Đồng không ngừng ảo não gào khóc, nhưng mà, ngay lúc này, cách đó không xa, một đạo tiếng sói tru phút chốc vang lên từ xa.
Tiếng sói tru kéo dài trong đêm thanh tĩnh càng làm cho người ta sợ hãi!
Nghe vậy, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy da đầu run lên, toàn thân nổi da gà.
Trái tim phút chốc nhảy vọt lên cổ họng.
Đôi mắt che kín sợ hãi không ngừng hướng tới rừng cây tối như mực nhìn lại, đột nhiên từ nơi này hiện ra một đầu sài lang dã thú các loại . . . . . .
Trong lòng sợ hãi, Nhạc Đồng Đồng vốn đang mắng chửi, dần dần biến thành cầu xin.
"Trời ạ! Hắn như thế nào còn chưa trở về! ? Ngươi mau đến đây đi! Ta rất sợ. . . . . ."
Nhạc Đồng Đồng nói thầm, sợ âm lượng lớn sẽ khiến cho sài lang dã thú bốn phía đi qua.
Nhưng mà, ngay lúc này, một đạo tiếng cười trầm thấp từ trong bóng đêm phút chốc vang lên.
Tiếng cười không lớn, nhưng giữa đêm khuya thanh vắng lại vô cùng rõ ràng.
Nhạc Đồng Đồng nghe vậy còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Đêm khuya yên tĩnh, lại ở trong rừng cây tối như mực, trừ nàng ra còn có ai! ?
Nhưng mà, khi Nhạc Đồng Đồng an tĩnh lại, nghe tiếng cười nhẹ kia, bây giờ, nàng xác định, mình không có nghe nhầm.
Đích xác có người đang cười! ! !
Hơn nữa, cách nàng rất gần, gần giống như ngay . . . . . . phía sau nàng! ! !
Nhận thấy được điểm này, thân thể Nhạc Đồng Đồng chấn động, sợ tới mức tóc gáy cũng dựng thẳng lên.
Dù sao, trong đêm khuya yên tĩnh, giữa rừng cây tối như mực này, ngoài nàng ra, không có người khác.
Dạ Quân Minh vừa rồi lại ly khai, như thế, hiện tại tới cùng là ai đứng ở sau lưng nàng! ? ? ?
Chẳng lẽ. . . . . .
Nghĩ tới đây, trong đầu Nhạc Đồng Đồng lập tức hiện lên những đoạn phim kinh dị đã xem trước kia,.
Nữ quỷ tóc tai bù xù, lưỡi le dài, khóe mắt khóe miệng máu nhỏ thành dòng, trừng một đôi mắt lớn làm cho người ta sợ hãi, đang nhìn chằm chằm vào ngươi. . . . . .
Càng nghĩ, Nhạc Đồng Đồng càng sợ hãi, thân thể cứng ngắc, lại không dám quay đầu, chỉ sợ sẽ thấy cái gì khủng bố. . . . . .
Hiện tại, Nhạc Đồng Đồng giống như trốn, liều mạng chạy lên phía trước.
Chân nàng bị thương, cho dù vừa rồi Dạ Quân Minh đã giúp nàng hút độc ra, nhưng trên vẫn phi thường tê dại. Hiện tại, nàng muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Nhất thời, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ lại sợ hãi.
Chu cái miệng nhỏ, không khỏi run rẩy mở miệng cầu xin.
"Ngươi, ta, ta, chưa từng hại ngươi, ngươi, oan có đầu nợ có chủ, ngươi thiên vạn không cần tới đây làm ta sợ, lá gan ta rất nhỏ. Không thì thế này đi, nếu như ngươi không làm ta sợ, ta, ta ngày mai liền đốt rất nhiều tiền giấy cho ngươi, có được hay không! ?"
Nhạc Đồng Đồng lắp bắp mở miệng nói, sợ con quỷ này sẽ dọa nàng.
Nhưng mà, khi Nhạc Đồng Đồng nói xong những lời này, còn tưởng rằng nữ quỷ này có thể nói gì đó, không ngờ, thanh âm cười nhẹ đột nhiên biến thành cao giọng cười to.
Tiếng cười sang sảng kia, vừa nghe không những tràn ngập vui vẻ, mà còn, không biết như thế nào, nghe tiếng cười này, Nhạc Đồng Đồng bỗng nhiên cảm thấy quen tai, thật giống như là. . . . . .
Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng không khỏi quay đầu nhìn lại.
Khi thấy bóng dáng cao lớn đứng ở phía sau kia, cả người lập tức giống như bình kinh lôi oanh đỉnh, ngây ngốc tại chỗ.
Hắc y quấn thân, dáng người gầy gò, ánh trăng làm bóng dáng người đến kéo thật dài.
Gió thổi qua, thổi bay tay áo nam tử, nổi bật lên nam tử giống như quỷ mị, thêm chút thần bí, lãnh mị!
Chỉ là, người này không phải ai khác, đúng là Dạ Quân Minh mới vừa ly khai! ! !
Nhìn thấy Dạ Quân Minh đứng ở phía sau đang cười ha ha, Nhạc Đồng Đồng vốn là sửng sốt, môi đỏ mở ra, không khỏi kinh hô một tiếng.
"Ngươi làm sao có thể ở chỗ này! ? Ngươi vừa rồi rõ ràng. . . . . ."
Nói tới đây, Nhạc Đồng Đồng lập tức dừng một chút, lập tức, như là nghĩ đến cái gì, mắt đẹp mở lớn.
Sắc mặt giận dữ lập tức hiện lên đôi mắt.
"Ngươi! Ngươi! Ngươi vừa rồi là cố ý!"