Lục sóng liên liên, mênh mông khôn cùng, yên ba Hồ Bờ, Dương Liễu phiêu nhứ.
Cách đó không xa, quần sơn liên miên, tôn lên làn nước trong xanh như ngọc, bất tận mê người!
Trên mặt hồ, mấy chiếc thuyền hoa tinh mỹ, tiếng đàn tiếng ca kéo dài không ngừng.
Không ít tài tử giai nhân đi lại trên thuyền hoa. . . . . .
Vừa vặn lúc này, ngay trước mặt Nhạc Đồng Đồng là một con thuyền hoa đang từ từ đi tới.
Nhạc Đồng Đồng cũng không nghĩ nhiều, thân thể đã tự di chuyển.
Thời điểm thuyền hoa cách bờ hai thước, mũi chân Nhạc Đồng Đồng điểm một cái, cả người giống như thanh yến, phi thân nhảy tới.
Thời điểm hai chân Nhạc Đồng Đồng chạm tới mặt thuyền mới thở ra nhẹ nhõm.
Nhìn lại, chỉ thấy con thuyền này đã chạy tới giữa hồ.
Hiện tại khoảng cách tới bờ cũng hai ba thước.
Nghĩ lại chính mình vừa rồi lá gan như thế nào lớn như vậy, cư nhiên dám từ bờ nhảy tới đây.
Quay lại nhìn phía bờ hồ, dương liễu lả lướt, hai ba người đi trên đường, đâu còn có bóng dáng những kẻ du côn lưu manh vừa rồi! ?
"Oa! ? Bọn hắn đâu!"
Không phải vừa rồi sống chết đuổi theo nàng sao! ? Khi nào thì không thấy! ?
Ngay lúc trong lòng Nhạc Đồng Đồng đang hết sức nghi hoặc, đột nhiên, cảm giác được ánh mắt bốn phía hướng tới mình.
Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng mới nghĩ đến cử chỉ vừa rồi của mình kia, đúng là kinh hách đến người xung quanh, không khỏi sờ sờ sau ót, bất đắc dĩ thè lưỡi.
Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng thần tình xấu hổ,hoàn toàn không biết bộ dáng le lưỡi rơi vào trong mắt người nào đó là bao nhiêu đáng yêu!
Kết quả là, Nhạc Đồng Đồng chỉ nghe ‘phốc xuy’ một tiếng, một trận tiếng cười nhẹ, tựa như như gió mát chậm rãi, từ từ truyền tới tai nàng.
Nhạc Đồng Đồng nghe vậy, trong lòng nghi hoặc, không khỏi nhìn lại nơi phát ra tiếng cười.
Khi thấy nam tử áo trắng đứng ở bên cạnh mình, Nhạc Đồng Đồng cả người giống như bị sét đánh.
Trời ạ!
Nam tử thật là đẹp mắt!
Môi đỏ như máu, mi như tu trúc, mắt sáng như ngọc, đặc biệt thời điểm cười rộ lên giống như tụ tập muôn vàn quang ảnh, sáng quắc lưu động!
Toàn thân trường sam trắng tinh bao quanh dáng người thon dài vô cùng nhuần nhuyễn.
Bên hông đeo một khối ngọc Dương Chi thượng đẳng, quý khí.
Một đầu tóc dài đen tuyền như nước chỉ dùng một chiếc châm ngọc nhẹ nhàng vãn lên, còn lại toàn bộ buông xõa xuống hai vai.
Gió nhẹ nhàng thổi, nam tử liền ở trên tàu đón gió mà đứng, quả nhiên là một người phong hoa tuyệt đại, ôn văn như ngọc!
Nhìn nam tử ôn nhuận thanh nhã xuất trần trước mắt này, Nhạc Đồng Đồng cơ hồ là nhìn đến đờ đẫn.
Trong lòng suy nghĩ, Thương Minh Quốc này thật đúng là phong thuỷ tốt, cư nhiên có thể dưỡng ra nhiều mỹ nam dung mạo xuất sắc như vậy!
Nếu như nói Dạ Quân Minh là thiên sơn tuyết liên quý khí băng lãnh.
Dạ Quân Lăng là hoa hướng dương ở dưới ánh mặt trời đón gió phấp phới, quý khí kinh người.
Như thế nam tử trước mắt này chính là hoa lan thanh nhã thoát tục, khắp người lộ ra tao nhã, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt thoải mái kinh diễm!
Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng đang đánh giá nam tử áo trắng phía trước, nam tử áo trắng cũng tinh tế đánh giá Nhạc Đồng Đồng.
Trong lòng thán phục!
Một thiếu niên mặt như quan ngọc!
Ngũ quan tinh xảo, da thịt tuyết trắng, tóc đen ngọc quan, áo trắng không nhiễm bụi trần.
Câu người nhất là ánh mắt, là một đôi mắt hắc bạch phân minh.
Con ngươi đen nhánh sâu thẳm, giống như nước suối sạch sẽ nhất, có thể rửa sạch tất cả ô uế trên thế gian. . . . . .
Trên người, lại tản mát ra một loại khí chất bừng bừng. Làm cho người ta nhìn liền sinh lòng thích!
Chỉ là, vì cái gì cho hắn cảm giác quen thuộc như thế. . . . . .
Bất quá, trong lúc này, Sở Quy Trần cũng không muốn tra tới cùng đã từng gặp mỹ thiếu niên như ngọc này ở nơi nào.
Trong lòng nghi hoặc, mỹ thiếu niên xuất sắc như vậy, nếu như trước đây mình thật sự đã từng gặp thì sẽ khó quên, không phải sao! ?