Manh Hậu

Chương 18: Chương 18




Mộ Dung Sâm ra khỏi cung, lúc trở về vương phủ thì gặp Phúc cô cô hầu hạ Lữ thái phi đang chờ hắn: “Thái phi nương nương đã đợi một ngày, vương gia nhanh qua gặp người đi!”

Mộ Dung Sâm nghe xong không dám chậm trễ, vội vàng đi theo Phúc cô cô qua gặp Lữ thái phi. Trên đường đi không quên hỏi sinh hoạt, ăn uống hàng ngày của Lữ thái phi.

Phúc cô cô trả lời cặn kẽ, lại nói thêm: “Trời nóng nên nương nương ngủ trưa hơi ít, giờ ngọ muốn ngủ bù lại không ngủ được, lúc tỉnh dậy thì hơi chóng mặt. Đã gọi đại phu trong phủ đến bắt mạch kê chút thuốc an thần, đại phu nói hôm nay uống thuốc nếu đêm mà ngủ ngon thì sẽ không có gì đáng ngại.”

Phúc cô cô là nô tì trong Lữ phủ năm đó đi theo Lữ thái phi tiến cung, hầu hạ Lữ thái phi đã nhiều năm, chính là tâm phúc của bà. Mộ Dung Sâm cũng phải tôn trọng nàng ta vài phần. Giờ nghe Phúc cô cô báo lại, biết bệnh đa nghi của Lữ thái phi lại bắt đầu phát tác mới cảm thấy lo lắng.

Phúc cô cô thấy vẻ mặt của Mộ Dung Sâm đành an ủi hắn: “Vương gia không cần lo lắng, Thái phi nương nương chỉ là khó chịu nên nói chuyện không suy nghĩ, chỉ cần cẩn thận không cho người khác biết được sẽ không sao.”

Mộ Dung Sâm Không đáp lời chỉ yên lặng thở dài.

Lữ thái phi đang ở trong phòng đi lại, biết được Mộ Dung Sâm tới mới bình tĩnh lại chút, mở miệng hỏi: “Người đâu?”

Mộ Dung Sâm đi vào, vội vàng vấn an rồi mới nói: “Mẫu phi có gì sai bảo?”

Lữ thái phi phất tay cho nha hoàn lui ra, nét mặt trở nên lạnh lùng, quát lên: “Ta có thể sai bảo gì ngươi? Ta tranh đoạt cả đời, chỉ vì ngồi lên cái ghế thái hậu nương nương, để ngươi được gọi ta một tiếng mẫu hậu mà không phải hai chữ mẫu phi bỏ đi kia . Ngươi thì tốt rồi, ngôi vị hoàng đế cứ vậy mà chắp tay dâng cho người khác. Bây giờ còn tốt hơn, lại còn dám nói thái hậu nương nương trời ban, đúng là muốn cưỡi lên đầu ta, đây không phải là muốn cầm dao đâm vào lòng ta sao?”

Năm đó Mộ Dung Khuông cho Lữ thái phi tiến cung làm phi, nói về xuất thân và tướng mạo, Lữ thái phi đều có khả năng lên làm hoàng hậu, nhưng là cuối cũng Mộ Dung Khuông lại lập Khương thị làm hoàng hậu, đây chính là tâm bệnh trong lòng Lữ thái phi. Sau này, Khương thị không có con, Lữ thái phi cho rằng cơ hội đã tới, không ngờ Khương thị đi Giang Nam theo Mộ Dung Khuông , khi trở về lại ôm theo Mộ Dung Khuê, sau lại nhờ vào đứa con trai này mà yên ổn ngồi trên hậu vị.

Đến lúc Mộ Dung Khuông bệnh tình nguy kịch muốn cho Lữ thái phi theo tuẫn táng, Lữ thái phi biết được mới bệnh nặng một thời gian, sau đó liền mắc phải bệnh đa nghi, người khác chỉ cần thuận miệng nói một câu hay có hành động gì thì ở trong mắt của bà đều là có dụng ý khác. Từ khi biết được có thái hậu trời ban, bà liền đứng ngồi không yên, luôn cho rằng đây chính là do Mộ Dung Khuê bày trò nhằm xử lý mẹ con bọn họ. Bởi vì bà luôn muốn Mộ Dung Sâm hợp tác với tứ đại gia tộc đoạt lại ngôi vị hoàng đế.

Mộ Dung Sâm thấy Lữ thái phi lại muốn phát bệnh, vội vàng khuyên nhủ: “Mẫu phi ở trong vương phủ, thái hậu ở trong cung, nước sông không phạm nước giếng, cứ bỏ qua…”

Hắn còn chưa nói xong, Lữ thái phi đã ngắt lời: “Cái gì mà bỏ qua? Ta nếu thấy nàng có phải còn muốn quỳ xuống hành lễ không? Tại sao, tại sao? Ngươi thua kém người ta, giờ lại liên lụy đến ta cũng phải thua kém người khác!”

Từ lúc Mộ Dung Sâm rời khỏi nơi ở của Lữ thái phi, cả thể xác và tinh thần đều thấy mệt mỏi, cũng may mấy người hầu đều thông minh không đến quấy rầy hắn, hắn một mình ngồi trong phòng mới cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

Lữ lương nhận được tin Mộc thị đã trở lại kinh thành, vô cùng vui mừng, vội vàng gọi An thị để An thị mời Mộc thị đến phủ.

An thị nói: “Phu quân Môc thị là Đỗ Tán Lang, mà Đỗ Tán Lang và Đỗ Bá Ngọc chính là cùng một họ, chẳng biết nguyên nhân vì sao mà hai nhà cũng không đi lại?. Vừa vặn bên nhà mẹ thiếp có một nữ quyến quen biết Mộc thị, hai nhà cũng hay đi lại, cứ mượn cớ này mà nói chuyện, qua vài lần tự nhiên sẽ thân thiết. Khi đó hỏi chuyện của Thái hậu nương nương nàng cũng sẽ không dấu diếm.”

Lữ Lương gật đầu tán thành, nói: “Việc này giao cho phu nhân vậy.”

An thị nói: “Lão gia cứ tin thiếp.”

Lữ gia là danh môn vọng tộc, An thị lại chịu hạ thấp tận lực kết giao, mới hơn 10 ngày Mộc thị đã coi An thị là tri kỷ, không giấu bất cứ chuyện gì.

An thị mượn cớ Rằm tháng 7 tiến cung tặng quà, nhân đó mà mang theo Mộc thị hai người cùng vào cung.

Đỗ Mạn Thanh biết An thị tới thì cho Thu Tình mời nàng đi vào.

An thị thỉnh an xong, trình lên danh sách quà tặng, lại cười nói: “Thần phụ dâng tặng thái hậu nương nương chút quà, mấy thứ khác không đáng nhắc đến, nhưng mà có hai khúc vải Yên Vũ Giang Nam song mặt tú, vô cùng hiếm có. Song mặt tú là của phu nhân Mộc thị nhà Đỗ Tán Lang làm ra. Nói đến Đỗ Tán Lang này còn phải gọi Đỗ quốc cữu một tiếng cữu cữu, hai nhà chính là cùng một dòng họ. Vì có nguyên nhân này mà Mộc thị mới cả gan nhờ thần phụ mang nàng ta vào cung, để nàng ta được gặp dung nhan của thái hậu nương nương một lần. Thần phụ cũng không nỡ từ chối, mới to gan mang nàng tiến cung.” Nói xong thì cúi người thật sâu xuống dưới.

Nếu là dòng tộc họ Đỗ, tại sao không cầu Nhâm thị đưa vào cung mà lại để An thị đưa vào? Đỗ Mạn Thanh nhìn An thị thật kỹ, tuy biết bà ta có tính toán khác nhưng cũng không quá quan tâm, thờ ơ nói: “Đã là thân thích vào cung thì cứ cho truyền vào đi!”

An thị nghe thấy lời này thì mừng thầm một phen.

Đã có cung nữ ra ngoài đưa Mộc thị vào trong bái kiến Đỗ Mạn Thanh.

Phu quân Mộc thị tuy là Tán Lang, dù sao chức vị cũng thấp, đã lần nào gặp phải trường hợp như vậy? Lúc bái kiến Đỗ Mạn Thanh không tránh khỏi có chút luống cuống.

Đỗ Mạn Thanh thấy nàng lo sợ, cũng chỉ cười rồi ban ghế ngồi rồi hỏi thăm mấy câu.

Mộc thị nghe được giọng nói của Đỗ Mạn Thanh, lại nhớ đến An thị lúc trước nói qua mới cả gan ngẩng đầu nhìn Đỗ Mạn Thanh, vừa nhìn đã thấy sợ hãi, không, không, người này không thể nào là Đỗ thị năm đó mình biết. Tuyệt đối không thể nào là cùng một người.

An thị yên lặng nhìn, thấy Đỗ Mạn Thanh không nhận ra khuê mật năm xưa, cảm thấy có chút thắc mắc, mặc dù nghe nói Thái hậu nương nương bị mất trí nhớ, nhưng không phải còn nhớ Đỗ bá Ngọc và Hoàng thượng sao? Không có lý nào lại quên mất khuê mật ngày trước.

Từ trong cung trở về, tay chân Mộc thị có chút run rẩy đi theo An thị đến Lữ phủ.

An thị thấy tình trạng của nàng ta, liền biết chuyện giống như Lữ Lương đã bàn trước, thái hậu nương nương trong cung bây giờ có thể không phải là Đỗ thị.

Mộc thị khẳng định Đỗ Mạn Thanh không phải là Đỗ thị, liền nhận định nàng cũng không phải là nữ thần, nên lúc mở miệng nói về Đỗ Mạn Thanh thì lá gan cũng to lên.

“Khi đó ở Giang Nam, ta và thái hậu nương nương chính là khuê mật, bởi vì đều thích thêu nên luôn ở cùng một chỗ thêu thùa may vá, cũng hay nói chút chuyện thân mật. Thái hậu nương nương tuy có diện mạo xinh đẹp, nhưng tính tình lại nhát gan, gặp người khác chưa nói chuyện mặt đã đỏ bừng. Bây giờ vị Thái hậu nương nương trong cung, tác phong và cử chỉ cũng không phải ngày một ngày hai mà thay đổi được, nàng cũng không phải thái hậu nương nương mà ta biết.” Mộc thị nói xong lại có chút tiếc nuối,” Lại nói, năm đó hai người thân thiết, hôm nay gặp lại sao nàng cũng không nhớ ta?”

An thị hỏi: “Ngươi chắc chắn vị kia trong cung không phải là tỷ tỷ của Đỗ Bá Ngọc?”

Mộc thị gât đầu nói: “Cũng không phải là một người. Đỗ quốc cữu khi còn bé là do tổ mẫu nuôi dưỡng, mặc dù hắn và thái hậu nương nương là tỷ đệ nhưng gặp nhau rất ít, cũng có thể là hắn nhận lầm. Nhà ta ngay cạnh Đỗ gia, ngày thái hậu nương nương còn nhỏ luôn cùng ta thêu thùa, ta cũng không thể nào nhận nhầm người.”

An thị nắm chặt tay Mộc thị nói: “Chuyện này liên quan rất lớn, ngươi phải giấu ở trong lòng, cả phu quân cũng không được kể ra. Ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, ta sẽ nghĩ cách cho ngươi ở phu gia được hãnh diện.”

Sài thị đáp ứng, nói nhỏ: “Ta quay về Giang Nam Đỗ gia cũng không quan tâm, cũng không cho người đi đón ta. Lần này trở về, phu quân lạnh nhạt cũng làm lòng ta lạnh lẽo. Cũng vì phu nhân mấy lần mời ta đến phủ mới cho ta chút thể diện. Đỗ gia lúc này mới thay đổi không dám khinh thường ta. Chỉ vì chuyện này, ta cũng muốn báo đáp ân tình của phu nhân.”

An thị cầm tay nàng, thành khẩn nói: “Phu quân không đáng tin cũng còn nhi tử dựa vào, đợi hắn có tiền đồ ngươi cũng có ngày nở mày nở mặt.”

Mộc thị nghe theo An thị cũng bởi vì An thị giúp con trai của nàng vào được một trường học nổi tiếng, giờ nàng chỉ mong nhi tử học thành tài, tương lai kiếm một chức quan cho nàng hãnh diện.

Những hành động của An thị và Mộc thị đều có ám vệ báo lại với Mộ Dung Khuê, lại nói cả nghi ngờ của Mộc thị cho Mộ Dung Khuê biết.

Mộ Dung Khuê nghe xong ám vệ bẩm báo, trong lòng vừa mừng vừa lo. Lo là, Lữ Lương và An thị đều khó lường, không biết sẽ gây ra chuyện lớn gì, mừng là nữ thần không phải là mẹ đẻ Đỗ thị của hắn. Hắn thở dài nói với ám vệ: “Mang bức ảnh thêu của Mộc thị đến cho trẫm xem!”

Ám vệ nghe xong lui xuống làm việc.

Buổi chiều ngày hôm sau, bức tranh thêu của Mộc thị đã nằm trên bàn của Mộ Dung Khuê.

Mộ Dung Khuê thắp đèn nhìn thật kỹ, càng nhìn càng vui vẻ. A ha, quả nhiên là không cùng một người.

Mộ Dung Khuê xem xong tranh thêu, lại cho gọi ám vệ vào nói: “Để về chỗ cũ, không được kinh động đến Lữ gia.”

Mật vệ mang ảnh thêu đến Lữ phủ, để vào hộp trang sức của An thị.

Mấy ngày nay tâm trạng của Mộ Dung Khuê rất tốt, đêm nay lại cho Lạc công công đi mời Đỗ Mạn Thanh đến thư phòng đọc sách.

Đỗ Mạn Thanh đang cảm thấy buồn chán liền mang theo cung nữ đi theo Lạc công công đến ngự thư phòng.

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh đến, cho cung nữ và thái giám lui ra ngoài, tự tay bưng trà cho Đỗ Mạn Thanh rồi cười nói: “Mẫu hậu dùng trà!”

Đỗ Mạn Thanh nhận trà cười nói: “Ngươi cứ duyệt tấu chương đi cứ để ta tự tìm sách đọc, không nên vì ta mà bỏ bê chính sự.” Nói xong rồi uống vài ngụm trà, đứng dậy tự mình đi tìm sách.

Mộ Dung Khuê nhìn Đỗ Mạn Thanh không rời mắt, đi theo phía sau giúp chọn sách.

Đỗ Mạn Thanh rút từ trong giá ra một quyển sách, quay người lại thiếu chút nữa là đụng vào cằm Mộ Dung Khuê, lúc này mới phát hiện vị nhi tử hoàng đế này cao hơn mình cả một cái đầu.

Mộ Dung Khuê đứng sau lưng Đỗ Mạn Thanh, đang đưa tay chuẩn bị rút một quyển sách, không ngờ Đỗ Mạn Thanh bất ngờ xoay người, một tay khác không tự chủ được cũng dựa vào giá sách, bởi vậy vừa lúc ôm Đỗ Mạn Thanh vào trong lòng hắn, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm trên tóc Đỗ Mạn Thanh, giọng nói trở nên khàn khàn, thì thầm gọi: “Mẫu hậu ~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.