Manh Hậu

Chương 20: Chương 20




Ăn điểm tâm, uống trà xong, Mộ Dung Khuê và Đỗ Mạn Thanh bắt đầu nói về chuyện của Mộ Dung Bội, “Hoàng tỷ gần đây quá nhàn nhã, mỗi ngày đều chạy tới Khôn Ninh cung ngồi mãi không chịu đi , không biết có làm phiền mẫu hậu không?”

Đỗ Mạn Thanh cười nói: “A Bội vì nhìn thấy Hàm Lan học nhảy mà dáng người yểu điệu hơn nhiều, nên mới thường xuyên đến để học theo mà thôi!” Nói xong, lại nghĩ đến chuyện Mộ Dung Bội có tình ý với Nghiêm Thừa Ân thì nói thêm: “Tuổi A Bội không còn nhỏ, Hoàng thượng cũng nên giúp tuyển một phò mã đi thôi.”

Mộ Dung Khuê nghe xong nói: “Ngày trước cũng muốn giúp hoàng tỷ tuyển phò mã nhưng hoàng tỷ lại từ chối, còn nói muốn cùng trẫm giữ đạo hiếu, vì vậy mới không đề cập đến nữa.”

Đỗ Mạn Thanh nói: “Người Hoàng nhi tuyển có lẽ nàng không thích, nếu đúng người nàng thích thì làm sao nàng lại từ chối?”

Bây giờ Mộ Dung Khuê mới hiểu ra vội nói: “Cũng đúng, không biết người trong lòng hoàng tỷ là ai?”

Đỗ Mạn Thanh cũng không muốn giấu diếm, nên nói luôn tâm sự trong lòng Mộ Dung Bội: “Hoàng nhi thăm dò Nghiêm Thừa Ân một chút, nếu hắn có ý thì chuyện này cũng dễ làm, nếu hắn không có ý thì thôi, đành tìm cho A Bội một mối nhân duyên khác.”

Mẫu tử hai người một mình ngồi trong điện nói chuyện, thấy thời gian đã muộn Mộ Dung Khuê mới lưu luyến cáo từ trở về Dưỡng Tâm điện.

Bầu trời ánh trăng sáng rọi, ngoài vườn có tiếng côn trùng kêu, ngự trù chuyên làm điểm tâm Lưu tổng quản đang trong mộng đẹp đột nhiên bị tiếng gõ cửa làm giật mình tỉnh giấc, bực bội quát: “Ai đó?Không biết bây giờ là giờ nào hay sao còn gõ cửa?”

Nội thị bên ngoài đáp: “Hoàng thượng cho truyền Lưu tổng quản tấn kiến!”

Hoàng thượng triệu kiến! Lưu tổng quản bị dọa toát mồ hôi, vôi vàng đứng dậy khoác áo ra mở cửa: “Tới ngay, tới ngay!”

Nội thị thúc giục: “Nhanh lên chút, Hoàng thượng đang chờ gặp ngươi đây!”

Đợi Lưu tổng quản thu thập xong, đi theo nội thị đến Dưỡng Tâm điện thì bị Lạc công công chặn lại.

Lạc công công cho nội thị lui ra, chính hắn nói với Lưu tổng quản: “Nửa đêm cho truyền ngươi qua không phải cho ngươi làm điểm tâm, mà là cho ngươi đến chỉ hoàng thượng làm điểm tâm. Tí nữa vào gặp hoàng thượng không cần nói nhiều, phải cố gắng mà làm việc.”

Lưu tổng quản há hốc mồm, Hoàng thượng muốn học làm điểm tâm? Hắn không nghe lầm chứ?

Lạc công công vỗ vào mặt Lưu tổng quản, nhỏ giọng nói: “Đóng miệng của ngươi lại, không nên cứ hơi tí là làm ra vẻ mặt kinh ngạc thế kia.”

Lưu tổng quản cũng biết mình sơ suất, hít sâu một hơi hỏi: “Hoàng thượng sao lại muốn học cái này?”

Lạc công công lạnh lùng nói: “Xem, chỉ biết ngươi lắm miệng nên mới dặn ngươi không nên hỏi nhiều, đã vậy ngươi lại cố ý hỏi.”

Lưu tổng quản vội vàng cười nói: “Không hỏi, không hỏi.”

Lúc này Lạc công công mới hừ một tiếng nói: “Mau vào đi!”

Trong Dưỡng Tâm điện cũng có ngự thiện phòng, chỉ là không có ngự trù chuyên làm điểm tâm mà thôi. Lưu tổng quản vừa vào điện đã có người dẫn đến ngự thiện phòng gặp Mộ Dung Khuê.

Mộ Dung Khuê đang nghiên cứu đồ dùng trong ngự thiện phòng, thấy Lưu tổng quản đến, đợi hắn hành lễ xong mới nói: “Lưu tổng quản, có loại điểm tâm nào có thể học xong trong 3 ngày mà lại ăn ngon?”

Hơn nửa canh giờ, Lưu tổng quản mới trong tình trạng kiệt sức rời khỏi Dưỡng Tâm điện, lê chân bước về phòng ngủ, trong lòng chỉ biết than thở: “Hoàng thượng muốn học làm điểm tâm, lại còn muốn trong 3 ngày học xong, chuyện này đúng là muốn lấy cái mạng già của ta a!”

Lưu tổng quản đi rồi, Mộ Dung Khuê chỉ biết lắc đầu trừng mắt nhìn đống lộn xộn trong ngự thiện phòng, một lúc sau mới rời đi cho người lấy nước tắm rửa thay y phục rồi mới đi ngủ.

Ngày hôm sau lúc hạ triều, Mộ Dung Khuê giữ Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành ở lại, nghiêm túc nói: “Trẫm có chuyện muốn thương lượng với các ngươi.”

Lúc sau Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành mới đi theo Mộ Dung Khuê vào ngự trù phòng trong Dưỡng Tâm điện, hai người bị ép cùng học làm điểm tâm với hắn.

Vẻ mặt Mộ Dung Khuê rất chính nghĩa mà nói: “Hai ái khanh học làm mấy món điểm tâm, đến lúc sinh nhật mấy trưởng bối cũng không cần đau đầu, chỉ cần xuống bếp làm điểm tâm hiếu kính, chắc chắc so với những vật quý trọng khác càng làm họ vui hơn.”

Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành nghẹn họng, trong lòng thầm oán lại không dám nói ra.

“Bắt đầu nhào bột đi!” trước tiên Mộ Dung Khuê lấy bột ra làm mẫu cho hai người.

Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành cảm thấy Mộ Dung Khuê kỳ lạ, nhưng cũng không dám từ chối hắn, không thể làm gì khác đành xắn tay áo, nhào bột theo hắn.

Lưu tổng quản thấy tăng thêm hai người, nhìn hai người nhào bột xong, không nhịn được mới nói: “Nghiêm đại nhân lực yếu lại khéo tay, học làm vằn thắn là tốt nhất. Thạch đại nhân lực mạnh tốt nhất là học làm mì sợi.”

Tối qua Mộ Dung Khuê nhào bột xong bột lại không thành hình, cũng cảm thấy làm điểm tâm không dễ dàng, mới hỏi: “Lưu tổng quản nói xem, trẫm làm điểm tâm nào thì hợp?”

Lưu tổng quản đành phải nói thật, đau khổ nói: “Hoàng thượng không thích hợp học làm điểm tâm, nếu muốn học cũng chỉ học làm bánh. Làm bánh là dễ nhất rồi.”

Mộ Dung Khuê im lặng, lúc sau vẫn quyết định nghe theo ý Lưu tổng quản, đổi qua học làm bánh.

Không thể không nói, Lưu tổng quản này tuy rằng hay nịnh nọt, thích nói nhiều nhưng dạy đồ đệ lại rất khéo tay, biết họ giỏi chỗ nào mà dạy. Chỉ mới qua 3 ngày, Mộ Dung Khuê cũng có thể miễn cưỡng làm được bánh ngọt, Nghiêm Thừa Ân cũng có thể coi là làm xong món vằn thắn, ngoài ý muốn là Thạch Cố Hành rất nhanh đã có thể kéo được sợi mì.

Chuyện Mộ Dung Khuê gọi Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành học làm điểm tâm, có thể giấu được người khác nhưng không thể giấu Mộ Dung Bội.

Mộ Dung Bội chờ đến lúc nghe Mộ Dung Khuê giữ Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành ở lại Dưỡng Tâm điện bàn chính sự, liền thật nhanh dẫn theo Thải Châu đi bắt quả tang.

Lạc công công thấy Mộ Dung Bội tới chưa kịp bẩm báo, Mộ Dung Bội đã xông vào điện rồi chạy ào vào ngự thiện phòng.

Mộ Dung Bội bước vào ngự thiện phòng, nhìn thấy ngự thiện phòng lộn xộn, khắp nơi là đồ vật bày la liệt, không khỏi kêu to một tiếng.

Mộ Dung Khuê nghe thấy tiếng kêu, thấy Mộ Dung Bội mới cau mày nói: “Hoàng tỷ sao lại tới đây?”

Mộ Dung Bội hít sâu, tiếp nhận sự thực xong mới nói: “Nghe nói hoàng thượng học làm điểm tâm đến nhìn một chút, thuận tiện ăn thử xem thế nào.”

Nghiêm Thừa Ân đang ăn bánh chẻo, nghe thấy Mộ Dung Bội muốn ăn thử thì nhanh chóng múc một chén bánh chẻo đưa đến: “Trưởng công chúa thử bánh chẻo của thần làm xem! Theo Lưu tổng quản nói, bánh chẻo này ăn rất vừa miệng.”

Mộ Dung Bội cúi đầu nhìn, bánh chẻo nửa trôi nửa chìm trong chén, bề ngoài nhìn không đẹp mắt, nhưng đây là Nghiêm Thừa Ân tự tay làm, đương nhiên là phải ăn. Nàng cầm chén ăn một miếng, mặc dù không phải là ngon nhưng cũng không quá khó ăn, mới khen một câu: “Tốt lắm, ăn rất ngon!”

Nghiêm Thừa Ân nghe xong rất là đắc ý, lại cầm muỗng múc thêm mấy miếng bánh chẻo cho vào chén của Mộ Dung Bội, cười nói: “Trưởng công chúa nếu thấy ăn ngon, thì hãy ăn thêm một ít nữa đi.”

Mộ Dung Bội đỏ mặt, lại cố ăn thêm bánh chẻo, thấy Nghiêm Thừa Ân lại múc thêm bánh mới chạy bán sống bán chết.

Mộ Dung Khuê thấy Mộ Dung Bội đi rồi, mới nhìn Nghiêm Thừa Ân, cười híp mắt nói: “Thừa Ân nha, Hoàng tỷ đối với đồ ăn rất là soi mói, bây giờ lại hài lòng bánh chẻo này của ngươi, cũng tính là có duyên đi.”

Nghiêm Thừa Ân nghe Mộ Dung Khuê nói, trong lòng cũng rục rịch nhưng không tiếp lời.

Mộ Dung Khuê lại nhìn Nghiêm Thừa Ân: “Thừa Ân, ngươi thấy hoàng tỷ thế nào?”

Nghiêm Thừa Ân đáp: “Trưởng công chúa là thiên chi ngọc diệp, đương nhiên là rất tốt.”

Mộ Dung Khuê thấy Nghiêm Thừa Ân lảng tránh mới kéo hắn qua nói nhỏ: “Có muốn làm phò mã không? Không làm thì ăn hai cái bánh trẫm làm, nếu muốn thì có thể không ăn.”

Nghiêm Thừa Ân vừa nghe, lập tức cầm bánh lên ăn, mới ăn được nửa cái đã khỏ sở nói: “Bánh khó ăn như vậy, làm sao so được với trưởng công chúa?”

Mộ Dung Khuê nghe xong tiến lên nắm cổ áo Nghiêm Thừa Ân nói: “Không được so sánh với hoàng tỷ, đương nhiên cũng không được chê bánh trẫm làm.”

Thạch Cố Hành đứng bên cạnh nói: “Không bằng hoàng thượng theo thần học làm mì sợi đi, cái này dễ làm hơn chút.”

“Không được, trẫm phải học làm bánh mới được.” Mộ Dung Khuê kiên quyết.

Đỗ Mạn Thanh đã vài ngày không thấy Mộ Dung Khuê đến, cũng cảm thấy hơi lạ, đoán là hắn đang bận rộn chính sự nên cũng không suy nghĩ nhiều, buồi chiều nhàm chán thì theo Đỗ Hàm Lan học thêu thùa.

Buổi tối, Mộ Dung Khuê nếm thử bánh tự làm xong, cảm thấy lòng tin dâng cao mới cho Lạc công công bưng đĩa bánh đi theo mình đến Khôn Ninh cung.

Đỗ Mạn Thanh đang muốn đi nghỉ, nghe Mộ Dung Khuê tới, vội vàng cho người mời vào.

Mộ Dung Khuê vào điện, để Lạc công công đặt đĩa bánh xuống bàn, mới phất tay cho mọi người lui ra.

Lạc công công đành nghe theo, dẫn người ra đứng ngoài cửa điện.

Diệu Tâm cũng cúi người lui ra ngoài.

Mộ Dung Khuê nhìn trong điện không còn ai, mới nói với Đỗ Mạn Thanh: “Mẫu hậu nếm thử bánh nhi tử tự tay làm!”

Đỗ Mạn Thanh nhìn đĩa bánh, thấy bánh có màu vàng óng ánh, bề ngoài nhìn khá đẹp mắt, ngạc nhiên nói: “Hoàng nhi thật giỏi, sau này nếu muốn mở cửa tiệm điểm tâm, dựa vào tay nghề làm bánh này cũng có thể nuôi cả gia đình nha.”

Mộ Dung Khuê nhìn Đỗ Mạn Thanh thật lâu, nhỏ giọng nói: “Nhi tử nếu trở thành nam nhân bình thường, cũng có khả năng nuôi sống gia đình.”

Đỗ Mạn Thanh nghe Mộ Dung Khuê nói như có ý gì đó mới ngước mắt nhìn hắn, nghĩ thầm, nhi tử hoàng đế đang ở thế yếu hơn tứ đại gia tộc, Mộ Dung Khuê lại có âm mưu khó lường, chuyện tương lại như thế nào, đúng là rất khó nói.

Mộ Dung Khuê vừa nói chuyện, tay đã cầm bánh đưa đến miệng Đỗ Mạn Thanh.

Đỗ Mạn Thanh cắn một miếng, gật đầu khen: “Hoàng nhi đúng là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.”

Thấy Đỗ Mạn Thanh ăn xong bánh, Mộ Dung Khuê lại tự tay đi rót trà, bưng tới đưa cho Đỗ Mạn Thanh.

Đỗ Mạn Thanh không đành lòng từ chối hiếu tâm của Mộ Dung Khuê, đành phải uống trà, trong lòng than thở: “Nhi tử hoàng đế vẫn không có cảm giác an toàn, muốn ở chỗ mình tìm chút tình cảm mẫu tử, lúc nào cũng muốn mình quan tâm đến hắn.

Hai người ở đây mẫu tử từ hiếu, trong phủ Cao Bằng vương lại đang ầm ỹ.

Lữ thái phi la lên: “Ta không tin nàng ta là nữ thần! Phi, tùy tiện tìm một nữ nhân xuất hiện đã dỗ được các ngươi bu lại, chuyện vớ vẩn gì mà nữ thần rơi xuống. Nếu đúng là nữ thần, kinh thành hiện giờ đã mấy tháng không có mưa, vậy thì gọi nàng đi cầu mưa a! Nếu nàng có thể cầu được mưa thì ta mới tin nàng là nữ thần.”

Mộ Dung Sâm thấy Lữ thái phi la hét đành phải khuyên nhủ: “Mẫu phi nói nhỏ chút đi!”

“Tại sao ta phải nói nhỏ? Ta có nói câu nào không đúng? Nếu nàng là nữ thần, ta nói vậy nàng cứ thử đến phạt ta xem! Ta đây không phải vẫn tốt sao? Chỉ biết nàng không phải là nữ thần, mà là nữ thần bịp mới đúng.” Lữ thái phi thấy Lữ Lương không nói lời nào, lại quát to: “Năm đó các ngươi dỗ ta tiến cung đã nói như thế nào? Nói sẽ cho ta lên làm hoàng hậu. Nhưng bây giờ thì sao? A Sâm chỉ là một vương gia không có thực quyền, ngươi làm một thị lang rụt đầu, còn ta là một Thái phi không lên được mặt bàn.”

Lữ Lương bị Lữ thái phi làm cho đau đầu, đành phải nói: “Ta nghe theo tỷ tỷ, để cho người trình tấu chương, cầu thái hậu nữ thần đi ra cầu mưa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.