Manh Hậu

Chương 27: Chương 27




Đỗ Mạn Thanh nhớ tới bạn trai Thạch Mỗ trước đây, nhớ tới quãng thời gian ngọt ngào của bọn họ, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn. Hồi nàng còn thích Thạch Mỗ, chỉ biết là thích người này, nhưng muốn nàng nói cụ thể thích Thạch Mỗ ở điểm nào, thật sự là không thể nói được.

"Mẫu hậu!" Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh không trả lời hắn, liền gọi một tiếng.

Một nửa tinh thần của Đỗ Mạn Thanh vẫn còn bị chôn trong hồi ức, đáp lại Mộ Dung Khuê: "Thích là một loại cảm giác, là một loại nhãn duyên, không thể dùng lời để miêu tả cụ thể.”

Thích là khi tim đập thình thịch! Mộ Dung Khuê bổ sung thêm một câu dưới đáy lòng, cực kỳ to gan hỏi: "Mẫu hậu có thích nhi tử không?”

Đỗ Mạn Thanh thuận miệng đáp: “Có mẫu thân nào mà không thích nhi tử chứ?”

Mộ Dung Bội ngồi bên cạnh nghe bọn họ một hỏi một đáp, nghe đến ngây người. Đợi đến khi lấy lại tinh thần, nàng chỉ cảm thấy khuôn mặt thanh tú của mình nóng lên, rốt cuộc ngồi không yên, đứng dậy nói: "Thái hậu nương nương và Hoàng thượng cứ từ từ nói chuyện, ta cáo lui trước." Nói xong thì chạy trối chết.

Khi Mộ Dung Khuê nói chuyện, vốn đã tự động bỏ quên Mộ Dung Bội, bây giờ nghe được giọng của Mộ Dung Bội, mới lấy lại tinh thần, ý thức được trong điện vẫn còn có những người khác.

Lúc này Đỗ Mạn Thanh cũng cũng ý thức được, trong lời nói của Mộ Dung Khuê còn có ý ám chỉ khác, nàng thầm đổ mồ hôi hột. Bệnh của hoàng đế nhi tử không nhẹ, nên làm thế nào mới tốt đây?

Mộ Dung Khuê thấy sắc mặt Đỗ Mạn Thanh thay đổi thất thường, hơi rụt lại một chút, chỉ sợ mình quá mức đường đột, chọc giận Đỗ Mạn Thanh, vì thế sửa lời, nói: “Không phải mẫu hậu muốn xuất cung một chuyến sao?"

Đỗ Mạn Thanh nghe được hai chữ “xuất cung”, tinh thần cũng tỉnh táo hẳn, hỏi: "Khi nào thì đi?”

Nếu xuất cung, hiển nhiên có thể tìm cách để danh chính ngôn thuận ở chung với mẫu hậu, hoặc là, có biện pháp làm cho mẫu hậu tim đập thình thịch, xiêu lòng vì trẫm. Mộ Dung Khuê cũng không để ý gì nhiều, đáp: “Đã bí mật sắp xếp hết rồi, sẽ tuyên bố với bên ngoài là mẫu hậu bị bệnh, trẫm muốn cầu phúc cho mẫu hậu, nên đến tiểu phật đường tĩnh tu vài ngày, thừa dịp này trộm xuất cung một chuyến."

Ra khỏi Khôn Ninh cung, trở lại Dưỡng Tâm điện, Mộ Dung Khuê lập tức sai người mời Mộ Dung Bội đến.

Chẳng mấy chốc Mộ Dung Bội đã tới, hỏi: "Hoàng thượng có gì phân phó?"

Mộ Dung Khuê mời Mộ Dung Bội ngồi xuống, lại đuổi nội thị ra ngoài, bấy giờ mới hỏi: "Hôm nay ở Khôn Ninh cung, hoàng tỷ cũng nghe thấy lời của mẫu hậu rồi. Rốt cuộc mẫu hậu có thích trẫm không vậy?”

Mộ Dung Bội nghĩ nghĩ nói: "Thái độ của Thái hậu nương nương đối với Hoàng thượng, người ngoài thật sự khó mà đoán được. Nhưng có thể xác định một điểm, loại nam nhân mà Thái hậu nương nương thích là người có thể ra phòng khách vào phòng bếp. Cái gọi là ra phòng khách, hiển nhiên là phải có sắc đẹp, có thể gặp người. Còn vào phòng bếp, chính là tài nghệ nấu ăn phải tốt, có thể nấu vài món ăn.”

Mộ Dung Khuê trầm tư một chút, nói: "Trẫm là là người ra triều đình luôn ấy chứ, đâu chỉ ra phòng khách. Mà gần đây trẫm cũng đang học làm điểm tâm, sao lại không thể học làm thêm mấy món ăn nữa. Tóm lại, trẫm nhất định phải khiến cho mẫu hậu hài lòng.”

Mộ Dung Bội không nói gì, Hoàng thượng vì muốn chiếm được trái tim của Thái hậu nương nương, thật sự là……

Về phần Đỗ gia, sau khi nghe nói Đỗ Hàm Lan trở về, tất nhiên phải ra cửa nghênh đón. Đợi đến khi cung nữ đỡ Đỗ Hàm Lan từ trong xe ngựa ra, mọi người nháy mắt yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Đỗ Hàm Lan thấy vậy, cũng ngây ngẩn cả người. Mấy người này bị sao vậy? Cứ như là không nhận ra mình ấy.

Cuối cùng vẫn là đệ đệ của Đỗ Hàm Lan, Đỗ Hàm Tùng hoàn hồn đầu tiên, kêu lên: "Tỷ tỷ, là tỷ sao?"

Đỗ Hàm Lan trách móc: “Chẳng qua chỉ mới có ba tháng không gặp, vậy mà đệ cũng không nhận ra tỷ nữa à?”

Đỗ Hàm Tùng vừa nghe thấy giọng của Đỗ Hàm Lan, lúc này mới "nha" một tiếng, xông lên trước nhìn Đỗ Hàm Lan từ trên xuống dưới, la lớn: "Tỷ tỷ chỉ tiến cung có ba tháng, vậy mà như thay đổi thành một người khác vậy. Hai cục thịt béo trên gò má không thấy nữa, cái mũi nhìn có vẻ cao hơn một chút, đôi mắt nhìn có vẻ to hơn một chút, lông mày cũng thanh tú. Với cả, gầy hơn so với đệ.”

Chúng hạ nhân cũng tỉnh lại, sôi nổi tiến lên đón chào, vây quanh Đỗ Hàm Lan đi vào cửa, vừa mừng vừa sợ nói: “Tiểu thư nhà chúng ta trở nên đẹp hơn nha! Quả nhiên Thái hậu nương nương không phải là người phàm, chỉ trong vòng ba tháng mà đã biến tiểu thư nhà chúng ta thành dáng vẻ như vậy.”

Đỗ Hàm Lan nghe được lời thảo luận, giải thích: "Không phải Thái hậu nương nương biến ta thành như vậy, mà là Thái hậu nương nương để ta nhảy múa chạy bộ, kiên trì ba tháng, gầy đi nên mới thành như thế này.”

Làm sao mà mọi người còn nghe lọt được lời của nàng? Người nào người nấy cũng đều tự mình tiếp tục tán thưởng bản lĩnh thần kỳ của Đỗ Mạn Thanh.

Đỗ Bá Ngọc cùng Nhâm thị đã ngồi ngay ngắn ở chính sảnh từ trước, thấy mọi người vây quanh Đỗ Hàm Lan tiến vào, tất nhiên là phải quan sát nàng tỉ mỉ, vừa thấy một cái cũng giật mình. Hàm Lan của chúng ta thay đổi thật nhiều!

Đỗ Hàm Lan bước lên phía trước bái kiến Đỗ Bá Ngọc cùng Nhâm thị, gọi: “Cha, mẹ!”

Nhâm thị vội vàng gọi Đỗ Hàm Lan lại gần, nắm chặt tay nhìn kỹ, hốc mắt ươn ướt, quay đầu nói với Đỗ Bá Ngọc: “Hàm Lan của chúng ta trổ mã thành thế này.”

Cả nhà sum vầy nói chuyện, có vài thân thích nghe nói Đỗ Hàm Lan về nhà, cũng nhanh chóng qua thăm, vả lại cũng tò mò muốn tám một ít chuyện trong cung.

Chỉ trong chốc lát mà trong sảnh đã chật ních người. Cô họ xa của Đỗ Bá Ngọc ỷ vào vai vế cao của mình, đẩy mấy người khác ra, chen vào, kéo Đỗ Hàm Lan đến trước mặt nhìn kỹ, chậc chậc ca ngợi: "Trời ạ, nhìn diện mạo này của Hàm Lan, thật đúng là giống Thái hậu nương nương năm đó."

Đỗ Hàm Lan đỏ mặt, biện bạch nói: “Cháu không so được với Thái hậu nương nương."

Lại có nữ quyến kéo Đỗ Hàm Lan qua, hỏi: “Mỗi ngày cháu đều nói nói cười cười với Thái hậu nương nương, chỉ qua ba tháng liền biến thành đẹp thế này à?”

Đỗ Hàm Lan vội vàng giải thích lại một lần nữa, nói là mình vận động chảy mồ hôi, vất vả giảm cân ba tháng, nên mới trở nên xinh đẹp.

Có nữ quyến khác nói: “Mấy tháng nay kinh thành không có mưa, Thái hậu nương nương mới trai giới có nửa ngày, đã gọi được mưa xuống, quả là thần thánh.”

Nhắc đến chuyện này, mọi người liền ồn ào như chợ vỡ, thoáng cái đã thảo luận ầm ĩ, ngay cả Đỗ Hàm Lan cũng không chen miệng vào được.

Tới tối muộn, Đỗ gia khó khăn lắm mới thanh tĩnh lại được, Đỗ Bá Ngọc cùng Nhâm thị bấy giờ mới hỏi thăm Đỗ Hàm Lan về mấy chuyện trong cung, nghe xong thì quay sang ngơ ngác nhìn nhau.

Nhâm thị nói với Đỗ Bá Ngọc: “Khi thiếp gả đến đây, Thái hậu nương nương đã không còn, trong nhà lại không có bức họa, đương nhiên không thể nào nhận ra được. Nhưng chàng là đệ đệ ruột của người, chẳng lẽ có thể nhận sai sao?”

Đỗ Bá Ngọc nhìn Đỗ Hàm Lan, chỉ vào Đỗ Hàm Lan nói: “Nàng nhìn diện mạo của Hàm Lan xem, chẳng lẽ không giống với Thái hậu nương nương à? Sao ta có thể nhận sai cho được?”

Không thể không nói, bây giờ Đỗ Hàm Lan trở nên xinh đẹp, quả thực diện mạo nhìn có vài phần tương tự với Đỗ Mạn Thanh. Nhâm thị nhìn nàng một lúc lâu, lại quay sang hỏi Đỗ Bá Ngọc: “Ngay cả Thái hậu nương nương cũng không dám xác nhận mình có phải là Hiền Đức thái hậu hay không, chàng thật sự là không nhận sai chứ?”

Đỗ Bá Ngọc vừa nghe thấy lời này, hơi hơi dao động, một lúc sau mới trả lời: “Chắc là không nhận sai đâu.”

Tầm nhìn của Nhâm thị lại xa hơn một chút, nói nhỏ: “Lỡ như…”

Đỗ Bá Ngọc nghe được hai chữ này của Nhâm thị, cũng có chút kinh hãi. Lỡ như Hoàng thượng nhìn thấy bức tranh của mình, sau đó sắp xếp cho một nữ thần giống với người trong bức họa xuất hiện thì sao?

Nhâm thị bình tĩnh lại, nói: "Nếu Thái hậu nương nương nói, chúng ta không cần đối đầu với Lữ đại nhân, vậy thì chúng ta liền xem tình hình mà làm việc, không cần phải cố chấp đứng ra.”

Đỗ Bá Ngọc do dự một hồi, nghĩ Đỗ Mạn Thanh cố ý để Đỗ Hàm Lan về nhà nói lời này, đúng là muốn mình đừng cố chấp đứng ra, vì thế gật gật đầu nói: "Chỉ cần bọn họ không hại Thái hậu nương nương, ta cũng sẽ không can thiệp vào."

Nhâm thị thấy Đỗ Bá Ngọc đáp ứng không xuất đầu lộ diện, bấy giờ mới thở phào, lại quay sang dặn dò Đỗ Hàm Lan: “Nếu bên ngoài đã đồn Thái hậu nương nương vì cầu mưa mà bị giảm mất một nửa tuổi thọ, bây giờ đang ốm, nằm trên giường, vậy thì con xuất cung lúc này cũng không ổn lắm. Ngày mai nhanh chóng tiến cung hầu hạ đi, đợi đến khi ngài khỏe rồi, con muốn ra cung thì ra lần nữa.”

Đỗ Hàm Lan ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, liền gật đầu đáp ứng.

Hôm sau, Đỗ Hàm Lan chưa kịp tiến cung, liền có bà mối tới cửa cầu hôn.

Nhâm thị vừa nghe thấy lời của bà mối, không khỏi ngây dại. Cái gì? Người cầu thân là nhi tử của Công bộ Thị lang Giải Nguyên Hóa?

Đỗ Bá Ngọc cũng ngạc nhiên, Giải Nguyên Hóa là cậu ruột của trưởng công chúa Mộ Dung Bội, gần đây rất được hoàng đế trọng dụng, thế lực ở trong triều cũng coi như khá mạnh. Mà con của ông ta, Giải Ưu Nhiên, tài mạo song toàn, là con rể tốt mà người trong khắp kinh thành này mong muốn. Gia đình như thế mà lại chịu đến Đỗ gia cầu thân?

Bà mối vô cùng tự tin, một mối hôn sự tốt như thế này, Đỗ gia có không lý do gì để cự tuyệt.

Nhâm thị hoàn hồn lại, nói: “Hiện giờ Hàm Lan đang hầu hạ bên cạnh Thái hậu nương nương, hôn sự của con bé cũng phải được Thái hậu nương nương gật đầu mới được.”

Trong hoàng cung, Lạc công công cũng bẩm báo với Mộ Dung Khuê: "Hoàng thượng, khi lão nô còn hầu hạ tiên đế, thấy mấy phi tần muốn chiếm được niềm vui của tiên đế, đều bắt đầu tấn công từ hai phương diện, bình thường đều có thể thành công. Hoàng thượng muốn có được lòng của Thái hậu nương nương, cũng có thể bắt chước thử xem sao.”

“Hai phương diện nào?” Mộ Dung Khuê vừa nghe, tinh thần tỉnh táo hẳn, hồn nhiên quên béng đi chuyện mình là hoàng đế, không giống với phi tần hậu cung.

Lạc công công cũng cho rằng Đỗ Mạn Thanh là nữ thần, đương nhiên đáng giá để Mộ Dung Khuê bỏ tâm sức ra mà lấy lòng, vì thế trả lời: “Một, sắc đẹp dụ dỗ. Hai, món ngon dụ dỗ."

Tới tối, dưới sự trợ giúp của ngự trù, Mộ Dung Khuê tự tay xào vài món, hâm một bình rượu ngon, ngồi uống rượu với Đỗ Mạn Thanh trong đình bát giác ở Ngự hoa viên.

Đỗ Mạn Thanh nếm thử thức ăn, nghe nói mấy món này do Mộ Dung Khuê làm, thật sự rất ngạc nhiên, “Ngươi chỉ cần học nửa ngày đã biết xào rau? Mà còn xào ngon đến thế?”

Mộ Dung Khuê ngượng ngùng nói: “Có ngự trù giúp đỡ nấu nướng nữa, nhi tử chỉ làm theo lời hắn nói, lấy muôi đảo đảo mà thôi. Nhưng với thiên phú của nhi tử, chỉ qua mấy ngày là có thể tự mình xào ra món ăn thế này.”

Đỗ Mạn Thanh gác đũa xuống,nói:"Hoàng nhi, ngươi là hoàng đế, thứ phải quản lý là đại sự trong thiên hạ, chứ không phải là món ăn. Sau này đừng xuống bếp nữa.”

Mộ Dung Khuê có cảm giác như mình bị giội một chậu nước lạnh, hỏi: "Mẫu hậu không thích ăn thức ăn do nhi tử nấu sao?”

Đỗ Mạn Thanh đáp: "Ngươi xào rau cho ta ăn, đương nhiên là ta rất cảm động. Nhưng ngươi ngồi trên cái ghế này, không thể chỉ vì muốn hiếu thuận với ta mà phí phạm thời gian vào chuyện xào rau, phụ kỳ vọng của dân chúng được.”

Mộ Dung Khuê cúi đầu nói: "Mẫu hậu dạy đúng.”

Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Khuê không được vui, cũng có chút không đành lòng. Hắn vì lấy lòng mình mới làm như thế nha, vậy mà mình lại nghiêm nghị nói lời đại nghĩa như thế, hình như không được tốt cho lắm.

“Thôi, dùng bữa đi!” Đỗ Mạn Thanh gắp đồ ăn cho Mộ Dung Khuê, lại rót rượu cho hắn, nâng chén lên, mỉm cười nhìn hắn.

Mộ Dung Khuê vừa nâng đầu, liền nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt trong veo như nước của Đỗ Mạn Thanh, nhất thời không thể tự chủ, nâng tay cụng ly với Đỗ Mạn Thanh một cái, tâm trạng buồn bã lại tăng vọt lên.

Đỗ Mạn Thanh nếm thử rượu, hương vị cũng không cay, nghĩ là nồng độ không cao, uống xong một chén, lại rót thêm chén nữa.

Mộ Dung Khuê xuyên qua miệng chén liếc nhìn Đỗ Mạn Thanh một cái, thấy nàng uống một chén rượu, gương mặt thanh tú hồng hồng như hoa đào, đẹp không sao tả xiết, cảm thấy mừng thầm: Người ta nói, sau khi uống rượu sẽ nói ra lời thật lòng. Nếu mẫu hậu uống rượu, có thể thổ lộ tiếng lòng hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.