Edit: Sabj
Trong lòng Bạch Hoàng Chúc dâng lên một nỗi buồn nhàn nhạt, hắn nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Trọng Sinh khẽ cười hỏi: “Trọng Sinh, vì sao ngươi không đi?”
Trọng Sinh lặng lẽ đứng im tại chỗ, vẫn không mở miệng.
Cùng lúc đó, ngoài viện vang lên giọng nói của Minh Sơ: “Là ta bảo hắn quay về.” Bạch Hoàng Chúc và Cảnh Ly nghe vậy quay đầu thì thấy Minh Sơ đang từ ngoài viện đi vào, nàng mặc một chiếc váy màu lam nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo trắng làm bằng lụa mỏng, không còn quyến rũ như ngày xưa, nhưng lại mang theo vẻ đẹp thuần khiết thanh tao khó nói thành lời.
Điều Bạch Hoàng Chúc để ý lúc này lại là cái khác, khoảng cách từ phòng thu chi đến tiểu viện khá xa, động tác của Trọng Sinh dù có nhanh đến mấy cũng không thể trong thời gian ngắn ngủi đi đến phòng thu chi gặp Minh Sơ rồi quay lại, giải thích duy nhất chính là Trọng Sinh trên đường đi tìm Minh Sơ thì đụng phải Minh Sơ đang đi về phía này.
Minh Sơ thấy vẻ mặt của Bạch Hoàng Chúc và Cảnh Ly thì hơi nhăn mày: “Các ngươi thì sao? Sao lại để Trọng Sinh tới tìm ta? Nếu không phải ta gặp Trọng Sinh trên đường thì có lẽ hắn còn đang tìm ta ở phòng thu chi cũng nên.”
“Cái này… là do Túc Huyền vừa mới đến đây.” Bạch Hoàng Chúc cũng không giấu diếm.
Minh Sơ đương nhiên hiểu được ý của Bạch Hoàng Chúc, Túc Huyền và Trọng Sinh không thể gặp nhau, điều này nàng đã nghe Bạch Hoàng Chúc nói từ trước. Vì vậy sau khi khẽ gật đầu thì nàng chuyển đề tài, sắc mặt hơi trầm xuống: “Bại gia tử, vừa rồi ta nghe người ta nói, Bạch lão gia hôm nay sẽ cùng Túc Huyền cô nương đến Sở gia, chàng có biết không?”
“Ừ. Túc Huyền vừa nói cho ta biết.” Bạch Hoàng Chúc gật đầu.
Minh Sơ mỉm cười, nhưng nụ cười trông không hề thoải mái chút nào: “Như vậy sau khi Bạch lão gia đi khỏi, người muốn đẩy chàng vào chỗ chết sẽ hiện thân.”
Bạch Hoàng Chúc không trả lời nhưng Cảnh Ly lại nói: “Thiên hạ đệ nhất sát thủ sao có thể đem chuyện này để vào mắt đúng không?”
Ánh mắt Bạch Hoàng Chúc khẽ biến đổi, người chưa từng trực tiếp trải qua những ngày tháng bị phong bế võ công mới có thể nói như thế, nhưng Bạch Hoàng Chúc là người hiểu rõ nhất mình nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể toàn mạng rút lui khi đối phó với người vẫn mơ ước vị trí chủ nhân Bạch gia kia.
Trong lòng Minh Sơ cũng vô cùng lo lắng, nhưng nàng không mở miệng, nàng biết mình phải tin tưởng nam tử này. Mặc dù hắn luôn núp sau vẻ mặt ngây thơ, thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt, nhưng hắn là thiên hạ đệ nhất sát thủ, hắn là nam tử khiến cho phần lớn mọi người trong thiên hạ phải kiêng kị.
Tầm mắt Minh Sơ vẫn luôn dừng lại trên người Hoàng Chúc, không hề chú ý tới sự cô đơn và không cam lòng trong mắt Cảnh Ly, còn Bạch Hoàng Chúc thì sờ sờ cái mũi, nói khẽ: “Cùng lắm thì… đánh không được thì bỏ chạy, chúng ta không phải vẫn còn hai cao thủ là Trọng Sinh và Cảnh Ly sao?”
Vẻ mặt của Minh Sơ và Cảnh Ly đồng thời suy sụp, nam tử này chắc chắn không phải là thiên hạ đệ nhất sát thủ sâu không lường được như lời đồn đãi, chắc chắn không phải, thiên hạ đệ nhất sát thủ sẽ không dễ bỏ cuộc như vậy.
Buổi chiều hôm đó, toàn bộ người của Bạch gia đều tập trung ở cửa tiễn Bạch lão gia đi Sở gia.
Bạch Võ Sơn chắp tay đứng ngoài cửa, đưa lưng về phía người của Bạch gia, thở dài một tiếng rồi nói: “Ta chỉ mang một nửa đệ tử đi giúp đỡ thất đại thế gia mà thôi, nhiều người ra đây để làm gì?”
“Lão gia…” Thẩm Bích Nguyệt khẽ nhíu mày, mặc dù không nói thêm gì, nhưng ai cũng có thể nhìn ra sự lo lắng trong mắt nàng. Bạch Võ Sơn đưa lưng về phía nàng không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nhưng đại khái cũng có thể đoán được. Sau một tiếng thở dài, hắn mới quay đầu nói: “Phu nhân, những ngày ta không ở Bạch gia, mọi chuyện lớn nhỏ của Bạch gia phải nhờ vào nàng.”
“Ta biết.” Thẩm Bích Nguyệt gật đầu, dừng một chút mới nói tiếp: “Lão gia, ngươi nhớ phải cẩn thận.”
“Ha.” Bạch Võ Sơn cười coi như trả lời, Thẩm Bích Nguyệt nhìn ra được, toàn bộ đệ tử Bạch gia cũng nhìn ra được. Gia chủ Bạch gia là ai, rất nhiều năm trước cùng với gia chủ thất đại thế gia trở thành một thế hệ đại hiệp nổi danh giang hồ, tên tuổi không ai không biết.
Nhưng nụ cười kiêu hãnh trên mặt Bạch Võ Sơn khi chạm tới tầm mắt của Bạch Hoàng Chúc dần dần thu lại, vốn người của Bạch gia cũng không muốn Bạch Hoàng Chúc ra khỏi viện, nhưng dưới sự cố chấp của hắn, đành để một tên gia bộc đỡ đi tiễn Bạch Võ Sơn. Tất cả mọi người của Bạch gia đều nghĩ vị đại thiếu gia này yếu ớt nhiều bệnh lúc nào cũng có thể nguy hiểm đén tính mạng, nhưng không ai biết thực ra vị đại thiếu gia này đã có thể chạy loăng quăng trong viện từ lâu.
Vẻ mặt Bạch Hoàng Chúc cũng không được tốt, ánh nắng chiều chiếu lên khuôn mặt hắn không có vẻ mềm mại mà càng làm cho sắc mặt hắn trở nên tái nhợt. Hắn đi về phía trước hai bước, gia bộc nâng hắn đúng đến chỗ bậc thềm ở cửa. Lúc này Bạch Võ Sơn đang đứng dưới bậc thềm, vì thế trông Bạch Hoàng Chúc có vẻ cao hơn Bạch Võ Sơn một cái đầu, hắn khàn khàn nói: “Cha, Hoàng Chúc biết cha làm tất cả cũng là vì con, lần đi đối phó Hắc Y giáo này người nhất định phải cẩn thận.”
Nghe những lời nói thân thiết này Bạch Võ Sơn chỉ mỉm cười, không ngừng gật đầu: “Ta cũng không chỉ vì một mình con, Hoàng Chúc, con đừng cảm thấy áy náy.”
“Con…” Bạch Hoàng Chúc rũ mắt, vừa vặn chống lại tầm mắt của Bạch Võ Sơn.
Bạch Võ Sơn cất bước lên bậc thềm, dừng chân đứng trước mặt Bạch Hoàng Chúc, nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Chuyến đi này chắc chắn sẽ giải quyết hết mọi chuyện, ta không bao giờ muốn có người lúc nào cũng có thể đẩy con ta vào chốn nguy hiểm nữa.”
Lời nói của Bạch Võ Sơn chắc như đinh đóng cột khiến mọi người ở đây đều bị cảm động.
Ngày đó, gia chủ Bạch gia Bạch Võ Sơn và Túc Huyền đại diện của Sở gia đã đến Sở gia, hợp sức đối phó Hắc Y giáo. Giờ khắc này, lịch sử võ lâm được lật sang trang mới, cũng đúng lúc bắt đầu cho một truyền thuyết mới của chốn võ lâm, đây cũng là lúc bát đại thế gia của võ lâm Trung Nguyên chính thức một lần nữa liên hợp lại, hợp tác với các môn phái khác đối phó Hắc Y giáo.
Vào ngày thứ ba sau khi Bạch Võ Sơn rời khỏi Bạch gia, Bạch gia xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.
Ngày hôm đó khi Minh Sơ đang từ phòng thu chi đến tiểu viện của Bạch Hoàng Chúc, trên bầu trời đột nhiên rất nhiều lông chim rơi xuống. Minh Sơ biến sắc, lập tức ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một con chim ưng khổng lồ đang bay vòng quanh trên trời, lông chim từng chiếc rồi lại từng chiếc bay xuống.
Ngay từ đầu Minh Sơ đã nhận ra việc này kì lạ. Vị trí của Bạch gia tuyệt đối không thể có chim ưng, nhưng lông chim liên tục rơi xuống, hơn nữa bay rất thấp, có lẽ mới rơi xuống, hoặc con chim đã bị ai làm bị thương nên mới bay là đà trên không như vậy.
Trong đầu Minh Sơ lúc này chỉ hiện lên tên của một người, nàng khẽ mím môi, nhanh chóng chạy về phía tiểu viện: “Bại gia tử.”
Ngay khi Minh Sơ thở hổn hển chạy tới tiểu viện của Bạch Hoàng Chúc, nàng đã hối hận.
Bạch Hoàng Chúc đang chơi đùa với Trọng Sinh cực kỳ vui vẻ, lại một lần nữa thành công chọc giận Cảnh Ly, khiến cho hắn lủi thủi ở bên buồn bực một mình. Bạch Hoàng Chúc bị nhốt trong tiểu viện này rất nhàm chán, mà Cảnh Ly bị Minh Sơ tìm đến bảo vệ Bạch Hoàng Chúc cũng rất nhàm chán, vì vậy việc họ làm hàng ngày cũng chỉ có đấu võ mồm và trêu chọc Trọng Sinh. Nhưng Trọng Sinh chỉ có một, hai người đều muốn trêu chọc Trọng Sinh, cách duy nhất là ai thắng thì người đó được trêu chọc Trọng Sinh.
Minh Sơ lại tiếp tục cảm thấy Bạch Hoàng Chúc và Cảnh Ly đúng là đã nhàm chán hết mức, nhưng sau khi được thưởng thức quá trình họ trêu chọc Trọng Sinh, Minh Sơ mới phát hiện, Trọng Sinh quả nhiên là bảo bối hiếm có, khó trách mỗi ngày hai người này tranh nhau trêu chọc Trọng Sinh đến trời đất mịt mù.
Thấy Bạch Hoàng Chúc đang đùa giỡn Trọng Sinh rất vui vẻ, trong lòng Minh Sơ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng hơi bực tức. Nàng cảm thấy mình đã chạy tốn công vô ích, vì vậy nàng nhanh chóng đi đến nói với Bạch Hoàng Chúc: “Chàng có nhìn thấy con chim trên trời không?”
Khuôn mặt Bạch Hoàng Chúc vẫn mang theo ý cười, ngẩng đầu liếc mắt nhìn con chim rồi mới nói: “Ta đã thấy.”
Cảnh Ly cũng nhìn thoáng qua bầu trời, khẽ cười một tiếng mới nói: “Con chim này không phải là cái con vừa rồi cứ đứng trên đầu ngươi vừa đuổi thế nào cũng không chịu xuống sao?”
Cảnh Ly vừa nói xong câu này, sắc mặt Bạch Hoàng Chúc lập tức trở nên xấu hổ, hắn đỏ mặt liếc Minh Sơ rồi mới ho nhẹ nói: “Con này… chính là nó…”
“Phụt ha ha…” Tâm trạng vốn phức tạp của Minh Sơ bất chợt tiêu tán, trong đầu tự động tưởng tượng dáng vẻ Bạch Hoàng Chúc trên đầu có một con chim chim ưng, cho dù tưởng tượng thế nào cũng chỉ có thể dùng hai chữ thê thảm để hình dung.
Sau khi cười một lúc, thấy mặt Bạch Hoàng Chúc càng ngày càng đỏ, Minh Sơ đột nhiên nhớ tới loại hoa quả nào đó có hương vị mê người.
Ho nhẹ một tiếng, Minh Sơ kéo lại suy nghĩ đang dần dần bay bổng rồi mới trấn định nói: “Vậy con chim chim ưng kia là tới đưa thư sao? Thư của ai?”
_________________