Mạnh Long Sủng Ái Thê - Lão Đại Xin Kiềm Chế

Chương 34: Chương 34




“ Từ, em muốn ra ngoài chơi, anh cho em đi nha“. Không biết từ lúc nào, cô lại để người khác thúc như trẻ nhỏ như vậy, chính xác là từ lúc gặp anh, nhưng cô cũng không cảm thấy khó chịu, bởi cô thích cảm giác được anh cưng chìu.

“ phải để Mạc Nhi Nhi, thủ hạ đi theo“. Tuy lời nói lạnh lùng, nhưng chứa đựng trong đó là sự cưng chìu vô hạn.

“ được“. cô cũng không phản đối, cô không muốn anh phải lo lắng cho cô.

Trước kia cô là sát thủ bậc nhất, không có mấy người đánh hạ được cô, bây giờ tuy năng lực vẫn không thay đổi, nhưng xem ra vẫn bị anh xem là chân yêu tay mềm, cô cũng hết cách, đúng là khi yêu liền khiến con người ta thay đổi, trước kia cô mạnh mẽ bao nhiêu, trưởng thành bao nhiêu, bây giờ ở bên cạnh anh, cô cứ như con mèo nhỏ, chỉ biết bám lấy người chăm sóc.

“ ngoan, ăn sáng“. Anh cưng chìu đưa thức ăn đến miệng cô, trong mắt anh cô chính là báo vật, không muốn báo vật chịu một chút tổn thương nào.

Hà Y Bối ngoan ngoãn ngồi yên hưởng thụ sự chăm sóc của anh, cô bây giờ như đứa trẻ được ba mình đút cơm, rất đáng yêu.

Anh biến cô từ một người lạnh lùng, tuyệt tình, dứt khoát không sợ trời, không sợ đất tự mình quyết định mọi chuyện thành một đứa trẻ biết nghe lời, anh đúng là có bản lĩnh đi.

Sau khi ăn xong anh đến tập đoàn làm việc, cô cũng lên xe đi đến trung tâm mua sắm, lần trước định mua tặng anh cái áo, nhưng lại bị Đường Nhiên giành lấy, lần này cô quyết định phải mua được.

Sau một hồi chọn lựa, cuối cùng cũng ưng được một cái áo sơ mi mào đen, đưa tay muốn lấy lại bị một cánh tay khác nhanh hơn.

“ cô thích cái này sao“. Lưu An Nhiên quay sang nhìn cô, thấy cô cũng có ý muốn lấy cái áo này nên lên tiếng hỏi.

Hà Y Bối nhìn cô gái trước mặt gật đầu.

“ ừm, nếu cô thích thì cứ lấy, tôi chọn áo khác cũng được“. cô cũng không muốn làm khó cô gái trước mặt, nhìn cô gái này không giống những cô tiểu thư khác.

Lưu An Nhiên nhanh chóng lắc đầu.

“ không có, tôi chỉ thấy nó đẹp nên cầm lên ngắm chứ không có ý định mua“. Cô cũng không có ai để tặng, mua về cũng chỉ đem đi bỏ.

“ được, cảm ơn cô, vậy tôi lấy cái này“. Hà Y Bối đưa tay nhận lấy cái áo từ tay Lưu An Nhiên.

“ không sao“. Lưu An Nhiên đưa mắt nhìn Hà Y Bối, cô cũng ước mình giống Hà Y Bối, có thể mua áo cho người đàn ông của mình.

“ tôi tên Hà Y Bối, còn cô“.

“ Lưu An Nhiên“. Lưu An Nhiên cũng vui vẻ trả lời, cô cảm thấy rất thích Hà Y Bối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.