“Chú, chú tiến gần như vậy để làm gì hả?”
Tô Tiểu Manh che miệng mình lại, tay chỉ vào Ân Thời Tu rồi rống lên một tiếng.
“Tô Tiểu Manh, đây liệu có được tính là em đang lợi dụng tôi không?” Ân Thời Tu không trả lời câu hỏi của cô, mà lại hờ hững hỏi ngược lại, ngón cái vỗ nhẹ bờ môi mỏng của chính anh.
Tròng mắt Tô Tiểu Manh trừng to đến mức gần như lồi ra ngoài.
Anh nói cái gì? Cô đang lợi dụng anh sao? Rốt cuộc thì da mặt gã đàn ông như anh dày đến mức nào chứ?
Ân Mộng bưng cháo bước vào, cô ấy chớp chớp mắt, mở miệng nói: “Sao mặt cậu lại đỏ như tôm hùm thế kia?”
Cô ấy đưa tô cháo đến cho Tô Tiểu Manh, duỗi tay sờ sờ cái trán của cô.
“Không, không có gì…”
Ân Mộng nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, nói: “Hay là cứ quay lại bệnh viện nằm theo dõi thêm hai ngày đi, người cậu cứ nóng như lửa thế này, sợ lắm.”
“Không sao đâu mà, bác sĩ cũng nói là bình thường rồi.” Tô Tiểu Manh hớp một ngụm cháo, sau đó lại nói tiếp: “Ăn xong chúng ta quay lại trường học liền được không?”
“Tình trạng này của cậu liệu có quay lại ký túc xá được không, hay là…” Ân Mộng nhìn về phía Ân Thời Tu, nói: “Chú, có thể để Tiểu Manh nghỉ ngơi ở đây mấy ngày được không ạ?”
“Phụt… Khụ khụ. Khụ khụ khụ.”
Tô Tiểu Manh vừa hớp được ngụm cháo thì lập tức phun ra, Ân Mộng vội vàng lấy khăn giấy ra lau cho cô, miệng nói: “Cậu ăn từ từ thôi.”
“Khụ khụ.” Tô Tiểu Manh vội vàng xua tay rồi lại lắc đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì bị sặc: “Không, không cần phải làm phiền chú ấy đâu. Tớ sẽ quay lại ký túc xá. Không có vấn đề gì đâu.”
“Đã lúc này rồi, cậu còn ra vẻ mạnh mẽ làm gì?” Ân Mộng nhíu mày, có chút cáu kỉnh.
“Tớ… Nhưng mà làm vậy thật sự phiền chú quá, chi bằng để tớ quay lại bệnh viện đi, tớ nghe lời cậu quay lại bệnh viện là được mà phải không?”
“Không sao hết, tôi không cảm thấy phiền.”
Ân Thời Tu bất ngờ phun ra một câu, ngón cái của anh vẫn vỗ về bờ môi mình như cũ, vẻ mặt đầy ẩn ý, nhìn Tô Tiểu Manh đang ớn lạnh sống lưng.
“Không không không, như vậy thật sự quá phiền hà, cháu cảm thấy như vậy là làm phiền, cháu không quen giường, không ngủ được.”
Ân Mộng liếc mắt xem thường một cái, quay ngoắt lại nói: “Cậu còn nói không quen giường à? Ngủ say như lợn chết ấy. Chú còn chưa nói gì, cậu cứ ra vẻ cái gì chứ? Cứ quyết định như vậy đi.”
“…” Giờ phút này trong lòng Tô Tiểu Manh sắp sụp đổ đến nơi rồi.
Cô thật sự không hiểu, chỉ là muốn tránh xa người ta ra một chút, sao lại khó khăn như vậy chứ?
Ân Mộng à, cậu làm vậy không phải là giúp tớ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tốt đâu, mà là đang đẩy tớ đến một hố lửa đấy.
Dưới cái trừng mắt của Ân Mộng, cô chung quy cũng chẳng có dũng khí hay sức lực đi phản kháng, chỉ có thể cúi đầu ngoan ngoãn ăn cháo.
Ân Thời Tu có việc phải đi ra ngoài, Ân Mộng ngồi ở mép giường nhìn bộ dạng suy yếu của Tô Tiểu Manh, hình như có hàng vạn lời nói nhưng lại khó mở miệng.
Tô Tiểu Manh thấy nét mặt đó của cô ấy, lập tức biết cô ấy muốn nói cái gì, vì thế đã chủ động mở miệng trước: “… Tớ không muốn đứa nhỏ này.”
“Cậu thật sự không biết bố đứa nhỏ này là ai sao?”
“Dù có là ai tớ cũng không muốn nó, đứa nhỏ này xuất hiện ngoài ý muốn, tớ mới có mười chín tuổi thôi, tớ không có khả năng gánh vác bất kỳ nguy hiểm và trách nhiệm nào cho việc xảy ra ngoài ý muốn này.”
“Cậu… Nghĩ kỹ chưa?”
“Chuyện này mà còn phải nghĩ nữa sao?” Tô Tiểu Manh nói với vẻ đương nhiên: “Sau khi phá bỏ cái thai này rồi, tất thảy mọi chuyện sẽ trở lại bình thường. Cứ như vậy đi.”
“… Nếu cậu đã nghĩ kỹ như vậy rồi, cậu cần tớ giúp cậu cái gì không?”
So ra Ân Mộng cũng chỉ lớn hơn Tô Tiểu Manh có một tuổi, người bạn thân nhất của mình xảy ra chuyện như vậy, cô ấy cũng khiếp sợ và mờ mịt không kém, không biết phải làm thế nào mới có thể giúp được cô, cũng không biết làm thế nào mới gọi là giúp cô…