Manh Manh Chọc Tức Khiến Anh Yêu

Chương 37: Chương 37




Thời điểm Tô Tiểu Manh quay trở lại ký túc xá, nước mắt đã được lau khô, ngoại trừ đôi mắt có hơi hồng hồng hơi khả nghi, nhưng cảm xúc đã được ổn định.

“Tiểu Manh, sao cậu đã quay lại rồi?”

Ân Mộng đang chuẩn bị đi học, thấy Tô Tiểu Manh vào ký túc xá, cô ấy có hơi sửng sốt một chút.

“Mấy ngày nay đã nghỉ ngơi tốt lắm rồi, hơn nữa tớ cũng không thể làm phiền chú cậu mãi như thế được.” Tô Tiểu Manh nói xong thì lập tức sắp xếp lại hành lý vụn vặt trong tay.

“Thật sự tốt rồi sao?”

Ân Mộng nhìn sắc mặt cũng không có vẻ gì là tốt của cô, hoài nghi hỏi lại.

“Chẳng lẽ đến cơ thể của mình tớ còn không hiểu rõ nữa sao?”

Tô Tiểu Manh nói với vẻ đương nhiên.

Ân Mộng thở dài, thầm nghĩ trong đầu nếu nha đầu này thật sự hiểu rõ bản thân, thì trước đó cũng không để mình bị bệnh thành như vậy rồi, và càng không có chuyện bản thân mang thai cũng không biết gì cả.

“Vậy cậu… Định khi nào thì quay lại bệnh viện?”

Tô Tiểu Manh đương nhiên hiểu rõ ý của Ân Mộng.

“Thứ bảy này sẽ đi kiểm tra lại, nếu mọi thứ thuận lợi, thì sẽ sắp xếp càng sớm càng tốt.”

“Cậu… Có tiền rồi hả?”

“Tiền lương đi làm bán thời gian trên mạng hai tháng trước vẫn chưa được trả, tớ gọi điện giục người ta mấy câu, tiền lương bên họ trả cũng không kém số tiền tớ đang cần là mấy. Vốn dĩ định tìm việc làm tiếp, nhưng xem ra không kịp nữa rồi.”

“Nếu có khó khăn gì cứ mở miệng nói thẳng với tớ, biết chưa?”

“Đương nhiên rồi. Cậu chính là hũ tiền của tớ mà. Tớ sẽ bám chặt lấy cậu không buông đâu.” Tô Tiểu Manh mỉm cười, ôm cổ Ân Mộng từ phía sau.

Cô nghĩ, để có được một người bạn giống Ân Mộng, chắc kiếp trước cô đã tích đức làm việc thiện nhiều lắm.

“Chiều nay tớ sẽ đến câu lạc bộ xem thử.”

“Yên tâm, mọi người vẫn đang không ngừng tập luyện vũ đạo, chỉ chờ đến đêm Bình An là cháy hết mình thôi.”

Hai tay Tô Tiểu Manh chống cằm, trong mắt tràn ngập sự hâm mộ: “Tớ cũng rất muốn khiêu vũ…”

Ân Mộng búng trán cô một cái, mở miệng nói: “Thôi đi.”

“À đúng rồi, mấy ngày nay Nhâm Ý Hiên có liên lạc với cậu không?”

“… Lúc quay lại đây đã vô tình gặp phải.”

“Ai cũng nói anh ta có chỉ số thông minh số một, EQ cũng số một, nhưng tớ thấy chỉ số EQ của anh ta cũng chẳng khác biệt gì.”

“Anh ta… Nói cái gì sao?”

Tô Tiểu Manh mím môi.

“Vốn dĩ trong lòng không buông bỏ được cậu, nhưng lại vì thể diện mà không chịu lùi lại một bước. Anh ta thật sự yêu cậu, nếu vẫn một lòng với cậu không thay đổi, thì hiện giờ việc anh ta nên làm phải là bên cạnh giúp cậu vượt qua thời kỳ khó khăn, chứ không phải là bị sự tức giận và ghen tuông che mù mắt.”

Đối với đứa trẻ xuất hiện ngoài ý muốn này, trong lòng Ân Mộng sớm đã bình tĩnh chấp nhận từ bỏ, mà bản thân Tô Tiểu Manh cũng không đồng ý giữ lại.

Cô ấy hiểu rõ cô, cô tuyệt đối không phải kiểu con gái tùy tiện không hiểu chuyện.

“Dù sao tớ và anh ta vốn dĩ cũng chẳng là gì cả, chỉ là gia đình ở gần nhau, lúc còn nhỏ chơi thân với nhau. Nhưng hiện giờ cả hai đều đã trưởng thành, làm sao có thể tiếp tục trò chơi đóng vai gia đình nữa chứ…”

“Cậu nghĩ anh ta nói thích cậu là vì ở gần nhau sao?”

“Anh ta thích tớ, chắc cũng chỉ là ảo giác nhất thời mà thôi, bởi vì trước nay quá thân thiết… Thú thật một đứa con gái như tớ, anh ta chướng mắt còn không hết.”

Đứa trẻ tới theo cách nào cũng không quan trọng, Nhâm Ý Hiên là một người cực kỳ tốt, nhưng một khi đã chạm vào điểm mấu chốt của anh ta, anh ta sẽ trở nên vô cùng hà khắc, và cô nghĩ chuyện này đã đụng trúng điểm mấu chốt của anh ta rồi.

Mà dù anh ta có thật sự rất thích cô đi chăng nữa, cô cũng không thể ép anh ta chấp nhận một người như cô được.

Về phần cảm xúc của cô dành cho Nhâm Ý Hiên… Đương nhiên cũng là thích, trái tim sẽ hơi nhói đau, nhưng nó vẫn nằm trong phạm vi cô có thể chịu đựng được.

Nhất thời, Ân Mộng cũng không biết nên nói cái gì mới là đúng, mọi việc đều đã được sắp xếp, cô ấy không tham dự cái gì hết, chỉ cảm thấy đáng tiếc…

“Thôi được rồi, cậu mau mau đi học đi, tớ sắp xếp đồ rồi cũng sẽ quay lại phòng học. Đã xin nghỉ suốt mấy ngày nay rồi, chắc cũng sắp trở thành tâm điểm chú ý của các giáo viên rồi.”

“Tớ đây đi trước.”

Sau khi Ân Mộng rời khỏi ký túc xá, Tô Tiểu Manh ngồi một mình trên giường, ngây ngốc một lúc lâu không nhúc nhích, lúc ổn định lại tinh thần, cô thở dài rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.