Manh Manh Chọc Tức Khiến Anh Yêu

Chương 4: Chương 4




Tô Tiểu Manh nhìn anh cười cười, cô nói không nhanh không chậm: “Trường đại học A cũng được xem như là trường đại học lớn top đầu cả nước, danh tiếng ở Bắc Kinh cũng lớn, chú giúp đỡ cho câu lạc bộ hát nhảy OMG thì tụi cháu sẽ quảng bá cho doanh nghiệp của chú.”

Vẻ mặt của Ân Thời Tu vẫn không thay đổi, anh vẫn nở nụ cười dịu dàng nhạt nhẽo đến mức không thể nhạt nhẽo hơn nữa, khiến Tô Tiểu Manh thấy rất khó hiểu.

Trong lòng Ân Mộng thở dài một hơi, Tiểu Manh ngốc này, cậu biết chú của mình là ai không hả? Nếu như chú ấy muốn quảng bá ở trường mình thì chỉ cần nói một câu là xong chuyện ngay rồi!

“Chú, chú muốn lợi ích gì thì cứ nói thẳng đi!”

Ân Mộng bĩu môi nói, cô ta cảm thấy chú nhắc đến lợi ích trước mặt cháu gái mình đúng là keo kiệt quá!

“Chuyện quảng bá mà cháu nói không phải là bán sản phẩm và mở rộng danh tiếng đâu nhé!” Tô Tiểu Manh nhanh chóng nói.

“Hả?”

“Nửa cuối năm sẽ là mùa tốt nghiệp, tuy đại học A không to bằng đại học Thanh Hoa hay Bắc Đại, những những sinh viên giỏi tốt nghiệp từ trường ra cũng là mục tiêu tranh giành của các doanh nghiệp thuộc top năm trăm đó, mỗi năm các doanh nghiệp lớn đều phải tốn một khoản tiền lớn để đi tuyển dụng ở đại học A đó, sự quảng bá của cháu chính là giúp chú thu nhập nhân tài một cách chọn lọc! Ông chủ càng lớn thì càng quý trọng nhân tài không phải sao?”

Ân Thời Tu nhìn cô, nụ cười bình tĩnh không đổi của anh trở nên tươi hơn một chút.

“Chú à, không lẽ chú không suy nghĩ đến đại học A hay sao?”

Gương mặt ngây thơ chờ đợi đó của cô khiến anh nhìn có chút buồn cười.

Chuyện mà Tô Tiểu Manh nhắc đến cũng rất hay, có điều cô không biết rằng, với quy mô và tiếng tăm của tập đoàn Ân Thị thì e rằng đây chính là sự lựa chọn hàng đầu của đa số những học sinh ưu tú.

“E rằng có rất ít sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học A có thể lọt vào mắt của tôi.” Ân Thời Tu nói thẳng.

Tô Tiểu Manh mím mím môi, mắt cô lóe sáng: “Có rất ít… vậy là chú có mục tiêu hả?”

Ân Thời Tu cảm thấy Tô Tiểu Manh rất tinh ranh nên nói thẳng: “Đúng là có.”

“Chú… không phải người chú nhìn trúng lại đúng là người tên Nhâm Ý Hiên đó chứ?”

Tô Tiểu Manh quan sát biểu cảm của Ân Thời Tu một cách cẩn thận, sau khi nghe thấy cái tên này, Ân Thời Tu rõ ràng đã ngẩn ngơ một hồi…

Ân Thời Tu khẽ nheo mắt: “Xem ra cậu ta rất nổi tiếng ha.”

“Dĩ nhiên rồi! Là hội trưởng hội sinh viên trường đại học A, chuyên ngành chính là quản lý tài chính, chuyên ngành phụ là máy tính và vật lý, đạt giải nhất khoa học kỹ thuật quốc gia vào năm trước, từng tham gia cuộc thi khởi nghiệp cấp quốc gia vào năm ngoái…”

Ân Thời Tu khẽ giơ tay lên ra hiệu cho cô ngừng nói: “Những chuyện này tôi đều biết cả.”

Nhìn cái miệng thao thao bất tuyệt của cô rất dễ khiến anh mất hồn.

Nhâm Ý Hiên…

Đầu óc thông minh nhất, EQ cao nhất, sức sáng tạo cao nhất, tuổi tác mới đầu hai mươi, ngoại hình cũng đẹp, khí chất cũng tốt, từng thực tập ở tập đoàn Ân Thị, khiến anh vô cùng ấn tượng.

Vành môi của Tô Tiểu Manh cong lên: “Chú, chú giúp đỡ cho tụi cháu đi, cháu sẽ giúp chú giành được Nhâm Ý Hiên!”

Ân Mộng nuốt một ngụm nước bọt, cô ta trừng to hai mắt, Tô Tiểu Manh à… cậu đang định bán đứng Nhâm Ý Hiên sao?

Ngón trỏ của Ân Thời Tu khẽ khõ khõ vào mặt bàn, cô giúp anh giành được Nhâm Ý Hiên? Hơ…

“Em với Nhâm Ý Hiên… có quan hệ gì với nhau?”

“Hì hì! Chú không cần quan tâm chuyện này đâu!”

Ân Thời Tu nhìn sang Ân Mộng, Ân Mộng cũng chỉ nhún vai một cái, cô ta thật ra không hề biết rốt cuộc Tô Tiểu Manh có quan hệ gì với Nhâm Ý Hiên!

“Vậy được thôi. Nếu như em giúp tôi giành được Nhâm Ý Hiên thật thì cứ coi như tôi may mắn, kiếm được một món hời lớn từ hai đứa.”

“Chú à chú cứ tin ở cháu, cháu sẽ để chú kiếm được một món hời lớn!”

Ân Thời Tu bưng cốc cà phê lên như bưng một cốc rượu, anh khẽ nâng ly về phía cô: “Vậy tôi đợi nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.