Anh ta đứng dựa vào góc cuối, mặc dù ẩn ở dưới ánh đèn, nhưng bóng dáng anh ta vẫn rất nổi bật.
Cách một hội trường lớn, cô ấy thấy không rõ mặt anh ta, nhưng lại thấy được sự cô đơn của anh ta.
Ân Mộng khẽ thở dài, vô cùng tiếc hận về chuyện của Tô Tiểu Manh và anh ta.
Vở kịch tiệc tối chính thức bắt đầu vào lúc 8 giờ.
MC dẫn chương trình được mời là đối tác cũ của bộ phận phát thanh truyền hình rất nổi tiếng, nhanh chóng làm nóng sân khấu.
Thật ra Ân Thời Tu đã sớm đến rồi, anh ngồi ở vị trí cuối cùng tít bên trong, lúc Ân Mộng và Tô Tiểu Manh nói chuyện bên sân khấu, anh có thấy được.
Chỉ là khoảng cách quá xa, muốn thấy rõ mặt có hơi khó.
“Chào anh...”
Một giọng nói mềm mại dịu dàng vang lên bên tai Ân Thời Tu.
Anh nghiêng đầu, chống lại đôi mắt của một cô gái còn rất trẻ, mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi lông mày lá liễu.
“Chào cô.”
Anh lạnh nhạt gật đầu đáp.
“Anh là... đàn anh khóa trước sao?”
Cô gái không hề che giấu ánh mắt tò mò tìm hiểu.
“Ừ.”
Ân Thời Tu thuận miệng đáp một tiếng.
“Vậy... đàn anh, anh thuộc khoa nào vậy? Em tên là Đường Thiến, thuộc học viện tài chính!”
Ân Thời Tu nhìn cô nàng một cái: “Chuyên ngành nào?”
“Quản lý tài chính ạ!”
“Không cùng khoa với cô.”
“... Ồ vâng....”
Đường Thiến đáp lại một tiếng, nắm chặt di động trong tay, lúc này khó nén nổi xấu hổ, do dự rất lâu nói nói: “Đàn anh... có thể cho em xin phương thức liên lạc không?”
Ân Thời Tu lạnh nhạt liếc cô nàng một cái, sau đó ngón tay chỉ về phía Tô Tiểu Manh đứng ở bên cạnh Ân Mộng: “Cô nhóc mặc vệ y hoạt hình kia kìa... có thấy không?”
“Vâng...” Đường Thiến chần chờ đáp lại: “Trưởng câu lạc bộ OMG ạ?”
Ân Thời Tu nhìn Đường Thiến cười khẽ: “Đó là bạn gái tôi.”
“Dạ? À..... thì ra đàn anh là tới xem đàn chị Tiểu Manh ạ!”
Đường Thiến vội vàng cười nói, động tác cứng nhắc thu lại điện thoại, mặt đỏ bừng không che giấu được sự xấu hổ.
“Ừ.” Ân Thời Tu đáp lời, sau đó lại nháy mắt với cô nàng: “Cô ấy không biết đâu, cô đừng nói đó...!”
“À...... à... à...! Vâng!”
Lại là... đàn chị Tiểu Manh.
Lần đó cũng vậy...
“Đành anh Nhâm Ý Hiên, em... em tên là Đường Thiến, cùng một chuyên ngành với anh, em... em... thích anh, chúng ta có thể kết bạn trước không?”
“Nhìn thấy cô gái kia không?”
“... Ai ạ?”
“Tóc như cỏ dại ấy, người đã lùn còn mặc váy dài, lưng đeo một chiếc ba lô hip-hop đang đứng trong góc tường lộ ra vẻ mặt ngu ngốc kia kìa.”
“Vâng... Thấy được ạ...”
“Tôi thích cô ấy.”
“...”
Đường Thiến níu chặt làn váy, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Ân Thời Tu thấy cô nhóc kia đứng hàn huyên cùng Ân Mộng chừng mười phút đồng hồ, cũng không ho khan, bấy giờ mới yên lòng.
Cô chui vào hậu trường không lâu thì màn biểu diễn bắt đầu, Ân Thời Tu chưa xem được mấy tiết mục thì tiếp một cuộc điện thoại rồi đi ra từ cửa sau.
“... Vâng, đại khái mười giờ sẽ đến.”
Sau khi cúp điện thoại của ông cụ, Ân Thời Tu đứng ở cửa sau, còn chút lưu luyến mắt về phía sân khấu, anh cho rằng ít nhất có thể nhìn thấy cô nhóc kia khiêu vũ...
“Tổng giám đốc Ân?”
Nhâm Ý Hiên đi ra cửa sau từ bên kia thì nhìn thấy bóng dáng Ân Thời Tu, anh còn tưởng mình nhìn nhầm rồi...
Ân Thời Tu nghe tiếng quay đầu: “Ồ, Nhâm Ý Hiên, là cháu à.”
“Sao tổng giám đốc Ân lại tới đây?”
Nhâm Ý Hiên có chút hoài nghi.
Ân Thời Tu khẽ cười nói: “Tôi đến xem tiệc tối cháu gái biểu diễn thế nào. Ân Mộng làm những thứ này, bố mẹ nó không ủng hộ, người làm chú út tôi đây không quan tâm, chẳng phải con bé sẽ cực kỳ mất mát sao?”
“... Ồ....”
Nhâm Ý Hiên hiểu rõ gật đầu.
“Sao cháu lại đi ra đây?”
“Bên trong quá ngột ngạt.” Nhâm Ý Hiên sụp vai.
Ân Thời Tu vỗ vai Nhâm Ý Hiên: “Năm sau tới công ty báo danh đi, sẽ không quên chứ?”
“Đương nhiên ạ, có thể tiến vào Ân thị, là vinh hạnh của tôi.”
“Đừng nói như vậy, nên là vinh hạnh của tôi mới đúng.” Ân Thời Tu nói xong thì nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Lần sau chúng ta có cơ hội lại tán gẫu.”
“Vâng, được ạ…”
“Suýt nữa đã quên, giúp tôi chuyển món quà này đến cho Ân Mộng và Tô Tiểu Manh, cái màu hồng nhạt là cho Ân Mộng, cái màu xanh lam là cho Tô Tiểu Manh.”
“Tô Tiểu Manh?”
Nhâm Ý Hiên sửng sốt một hồi, ánh mắt nhìn về phía Ân Thời Tu lập tức trở nên khác thường.