Người vừa lên tiếng chính là bạn của Tiêu Linh, diện mạo có hơi chua ngoa.
“Thử nói mọi người cùng nghe xem nào, một đêm của cô bao nhiêu tiền vậy? Còn nữa… Cái bụng này của cô, đã mang thai bao lâu rồi vậy? Đằng trai có muốn để cô sinh đứa trẻ này ra không? Hay người ta bắt cô phá nó? Lựa chọn trước thì khả năng không lớn lắm nhỉ, nhưng lựa chọn sau thì… Tô Tiểu Manh, cô cũng đủ tàn nhẫn đấy…”
Tay chân lẫn người cô lạnh toát, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy con người… Đáng sợ như vậy, cùng là người mà sao có thể nói ra mấy lời… Ác độc như thế.
Đám người đen nghìn nghịt, mỗi người đều chôn giấu ác ý tới đỉnh điểm, bọn họ dùng thái độ của người ngoài cuộc, không kiêng nể gì mà bắn lén cô một mũi tên đau điếng.
“Mà tôi nói này, cô thật sự không định để học trưởng đội cái sừng này đấy chứ? Cô có không biết xấu hổ thì cũng phải có giới hạn thôi, đúng không?”
Tô Tiểu Manh cắn chặt môi, cô muốn kêu lên, nhưng cô có thể kêu cái gì được đây?
Tôi không sai, tôi không được ai bao nuôi cả, tất thảy đều là chuyện ngoài ý muốn, tôi chưa từng có bất cứ suy nghĩ nào gây hại cho Nhâm Ý Hiên…
Nhưng mà, ai sẽ tin cô đây?
Thứ bọn họ muốn chỉ là xem trò hay diễn ra trước mắt họ thôi…
Cô muốn chạy, ở chỗ này, một ngụm nước bọt của một người cũng có thể khiến cô chết đuối, nhưng tại sao cô lại phải ngây ngốc ngồi đây đợi họ dìm chết mình chứ?
“Tô Tiểu Manh! Cô định chạy đi đâu!” Một nữ sinh vóc dáng cao to duỗi tay nắm lấy tóc Tô Tiểu Manh!
“Cô vẫn chưa nói rõ ràng đâu đấy! Cô cứ bám riết lấy học trưởng như vậy là có ý gì? Giờ cô đã mang thai đứa con của người khác rồi, tại sao đêm nay lại còn vác xác tới đây cướp học trưởng của đàn chị Tiêu hả?”
Tô Tiểu Manh cảm thấy da đầu tê rần, cảm xúc hoàn toàn bùng nổ, vốn dĩ cô đã không phải kiểu người có thể chịu nhịn chịu nhục hay chịu oan ức, trong lòng bất bình, lập tức xoay người kéo lấy tay nữ sinh kia rồi há to mồm cắn.
“A!”
Thấy thế, mấy nữ sinh đang vây quanh cô lập tức đi lên, túm lấy tóc Tô Tiểu Manh rồi giật lại. ngôn tình hài
Tô Tiểu Manh đau cực kỳ, nhưng cái miệng đang cắn tay nữ sinh kia vẫn nhất quyết không chịu nhả ra, nước mắt “tí tách” rơi xuống.
Tóc bị giật xuống, da đầu bắt đầu chảy máu…
Những người đứng bên cạnh nhìn đều không thể ngờ, dưới tình huống Tô Tiểu Manh đơn phương độc mã chọi bảy người, mà vẫn có thể tạo ra cục diện bế tắc thế này!
Thời điểm mấy nam sinh kia còn đang do dự không biết có nên tiến lên khuyên can hay không, thì một giọng nói hung ác bất ngờ truyền đến từ loa…
“Hôm nay nếu ai dám làm Tô Tiểu Manh bị thương, ngày mai tôi sẽ khiến kẻ đó lập tức cút ra khỏi đại học A, Ân Mộng tôi nói được làm được!”
Microphone phát ra giọng nói bén nhọn mà chói tai, toàn trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Ân Mộng…
Nữ sinh nắm tóc Tô Tiểu Manh… Chậm rãi buông lỏng tay.
Nhưng Tô Tiểu Manh thì vẫn gắt gao cắn chặt cánh tay nữ sinh kia, cô khó chịu…
Ân Mộng bỏ microphone xuống rồi đẩy đám người kia ra, vội vàng đi tới bên cạnh Tô Tiểu Manh: “Tiểu Manh, mau nhả ra đi… Không có chuyện gì hết, nha? Không sao không sao!”
Tô Tiểu Manh nhả ra, cô nhìn về phía Ân Mộng, nét mặt oan ức rơi lệ kia khiến Ân Mộng đau lòng không thôi.
Trên mặt và cánh tay cô là vô số những vết cào chằng chịt, tóc thì rối bù…
Cô ấy điên rồi nên mới đâm đầu ngóng trông Tô Tiểu Manh và Nhâm Ý Hiên khốn nạn kia làm lành!
“Không có việc gì, Tiểu Manh! Chúng ta về thôi.”
Ân Mộng lấy chiếc áo lông vũ bên cạnh khoác lên người cô, đôi mắt sắc bén lại đảo qua mấy nữ sinh vừa rồi, nói: “Các người nghe cho rõ, là Nhâm Ý Hiên thích Tô Tiểu Manh! Và tên Ý Hiên cặn bã kia, thậm chí còn không có con mẹ tư cách để được Tô Tiểu Manh đội sừng cho đâu!”
“Cái miệng của cô…”
Một nữ sinh vừa định há miệng chửi bới, thì đã bị một nữ sinh khác dùng ánh mắt ngăn lại.
“Hôm nay ai đã động tới Tô Tiểu Manh, tôi đều đã nhớ kỹ tất cả, một người cũng đừng mong thoát tội! Mà bài đăng trên diễn đàn kia, ai đăng thì tốt nhất nên tự mình đến trước mặt tôi thừa nhận, nếu đợi tôi tra ra kẻ đứng sau… Đến lúc đó đừng trách tôi hành xử khó coi.”