Ân Mộng đã an ủi cô rất lâu, nhưng vẫn không thể nào thay đổi được tình hình hiện tại của Tô Tiểu Manh.
Bài viết có thể xóa đi, nhưng không thể bịt miệng người khác...
Chuyện đã ầm ĩ đến mức độ này, nhà trường sẽ nhanh chóng biết được, sau đó là... phụ huynh.
Cả người Tô Tiểu Manh đang vùi trong chăn, không dám nghĩ tới một khi bố mẹ ở Tứ Xuyên biết được sẽ như thế nào...
Cho dù cô không phải là đứa con gái quá xuất sắc, nhưng cũng chưa bao giờ khiến bố mẹ phải xấu hổ, còn bây giờ thì sao?
Cô nằm trằn trọc cả đêm cũng không tài nào chợp mắt được.
Sáng sớm hôm sau, Ân Mộng vừa đi ra ngoài chưa được bao lâu, cô cũng mặc đồ cầm ví tiền và giấy chứng minh đi ra ngoài.
Nếu cô dũng cảm hơn một chút, đừng sợ sệt như vậy, cho dù các chỉ số trong cơ thể không đạt chuẩn, cũng phải mạo hiểm làm phẫu thuật cho xong, thì đâu đến nỗi rơi vào tình cảnh này.
Cho dù để lại chút di chứng cũng đỡ hơn việc bị người khác chê cười, bố mẹ buồn phiền, bị mọi người chỉ trích...
Sau khi đến bệnh viện, cô liên tục cầu xin bác sĩ mới được sắp xếp phẫu thuật vào chiều nay, y tá đã bố trí cho cô một chỗ nằm, bảo cô đợi ở trong phòng bệnh trước khi tiến hành phẫu thuật.
Tô Tiểu Manh đang ngồi bên giường, ngẫm nghĩ một hồi, vẫn gửi tin nhắn cho Ân Mộng, để Ân Mộng khỏi phải lo lắng khi cô về muộn.
…
Lúc nhận được tin nhắn của Tô Tiểu Manh, Ân Mộng đang ở trên xe của Ân Thời Tu.
Hôm nay ông hai mới từ nước ngoài quay về, nên ông ngoại bảo mọi người quay về nhà tổ ăn trưa.
Ân Mộng vốn định ăn trưa xong sẽ gấp gáp quay về giải quyết chuyện của Tô Tiểu Manh, ai dè Tô Tiểu Manh đã đến bệnh viện rồi...
Cô ấy không thể không lo lắng nên đã gọi lại Tô Tiểu Manh.
“Tiểu Manh, cậu đổi sang ngày mai đi, ngày mai tớ sẽ đi cùng cậu... Vậy tớ ăn trưa xong sẽ đi qua đó... Làm phiền gì chứ? Cậu đừng nói mấy lời nhảm nhí đó nữa. Quyết định vậy đi... Cậu đừng nghĩ lung tung, biết chưa?... Ừm, tớ cúp máy đây.”
Ân Mộng cúp điện thoại, hai hàng lông mày xinh đẹp khẽ cau lại.
Ân Thời Tu liếc nhìn cô ấy, giả vờ lơ đãng hỏi: “Nhóc con đó bị gì vậy?”
“Chú út... chú nói thử xem tại sao trên đời này lại có nhiều thằng cặn bã như vậy chứ?”
“...”
Ân Thời Tu hắng giọng, ra hiệu với cô ấy rằng người đang lái xe cho cô ấy cũng là đàn ông.
“Cháu không nói chú út, nhưng không thể phủ nhận rằng trên đời này thật sự có quá nhiều thằng cặn bã. Cháu nhất định phải nghĩ cách bắt được tên cặn bã đó. Đầu tiên không cần phải nói gì nhiều, cứ thiến anh ta để anh ta đoạn tử tuyệt tôn trước đã, rồi hẵng đánh anh ta thành tàn phế.”
Ân Mộng cực kỳ phẫn nộ nói, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Ân Thời Tu cũng không để tâm cho lắm, mà chỉ khẽ cười, trêu ghẹo: “Sao thế? Có người bắt nạt cháu hoặc Tô Tiểu Manh à? Ai mà to gan vậy?”
Ân Mộng khẽ thở dài: “Ai dám bắt nạt cháu chứ?”
“Vậy là… có người bắt nạt nhóc con đó à?” Ân Thời Tu hỏi, đôi mắt dưới kính râm không khỏi híp lại.
“Chú út...”
“Hả?”
“Thật ra... Tiểu Manh mang thai rồi.”
“...”
Chiếc xe nhất thời đánh võng.
Ân Mộng cứ nhẹ nhàng ném ra quả bom như thế.
Một tay Ân Thời Tu cầm vô lăng xoay một vòng, bỗng đạp thắng phanh gấp, chiếc xe dừng hẳn ở bên đường.
Ân Mộng ngạc nhiên, nắm chặt dây an toàn, khó hiểu nhìn Ân Thời Tu: “Chú út?”
Anh cau mày hỏi: “Cháu vừa mới nói... Tô Tiểu Manh làm sao?”
“Tiểu Manh... đã mang thai ba tháng rồi.”
“...”